Cecilia biết rằng ngày Giáng sinh mà thiếu Ian sẽ rất khó khăn. Cô thức giấc với cảm giác sầu muộn nhưng vẫn quyết tâm tận hưởng một Giáng sinh vui vẻ hết mức có thể. “Năm tới bố con sẽ ở cùng chúng ta”, cô cam đoan với cậu con trai chưa sinh của mình và xoa xoa cái bụng to tướng.
Ngay sau khi mặc quần áo, cô bật máy tính gửi cho chồng một bức thư dài và chi tiết. Cô gửi cho anh tất cả tình yêu của mình trong ngày quan trọng nhất này, cố gắng hết sức tỏ ra hạnh phúc và tự tin. Để có được giọng điệu đúng đắn đòi hỏi suy nghĩ thận trọng. Nếu cô tỏ vẻ quá phấn khởi thì Ian có thể nghĩ là cô chẳng nhớ anh chút nào. Nếu cô có vẻ buồn phiền và khổ sở thì anh sẽ lại lo lắng. Do đó, cô mất gần một tiếng đồng hồ để viết thư. Cô kết thúc bằng việc kể về buổi tụ tập nho nhỏ với Cathy và Carol rồi nói thêm rằng họ đã mời Rachel Pendergast cùng tham gia.
Một cây thông Giáng sinh đặt trên bậu cửa sổ căn nhà đôi của cô với một ít quà tặng nằm dưới gốc. Ian đã bảo mẹ anh gửi cho cô một mặt dây chuyền vàng đáng yêu; cô mở ra ngay khi nó được chuyển đến. Bố mẹ chồng cô cũng gửi món quà riêng của họ - một chiếc khăn choàng Pashmina có màu xanh nhạt yêu kiều. Mẹ cô cũng gửi cho cô một hộp quà nhỏ, phần lớn là đồ trẻ con, mà cô đã mở ra vào buổi sáng hôm đó. Sandra Merrick vừa làm đám cưới lần thứ ba. Cecilia đã gọi điện chúc mừng Giáng sinh và được thông báo một tin buồn là mẹ cô sẽ không thể thăm cô vào lúc cô sinh đứa trẻ. Bà sẽ đi hưởng tuần trăng mật suốt cả kỳ nghỉ. Họ nói chuyện suốt ba mươi phút và Cecilia gác máy với tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Mẹ cô hạnh phúc. Cecilia không thể nhớ lần cuối mình cảm thấy vậy là khi nào sau cuộc trò chuyện cuối cùng với bà. Cô thành thật mừng cho Sandra và hy vọng sẽ sớm gặp chồng mới của bà. Hơn nữa, cô sẽ tự mình làm tốt khi sinh nở; và cô còn có bạn bè.
Đến trưa, cô lái xe tới nhà Cathy Lackley ăn tối Giáng sinh. Cô thấy xe của Carol Greendale đậu ngoài căn hộ của Cathy. Vậy là Carol và con gái, Amanda, đã đến rồi. Amanda sinh cùng tháng với Allison. Trong một thời gian dài, Cecilia không thể ngắm nhìn cô bé mà không thấy lòng đau thắt. Nhưng bây giờ, khi gặp cô bé, cô chỉ thấy hơi chạnh lòng một chút.
“Giáng sinh vui vẻ?”, cô nói như hát và bước vào nhà. Cô mang theo món salad mì ống gà đặc biệt mà mẹ cô làm vào mỗi dịp Giáng sinh. Đó luôn là món yêu thích của Cecilia. Cô cũng mang theo một túi đầy những món quà nho nhỏ; họ đã quyết định sẽ tặng quà cho nhau với hạn mức là mười đô la mỗi món.
“Giáng sinh vui vẻ?”, Cathy nói vọng ra từ bếp. Cô đội một chiếc mũ hình gạc tuần lộc bằng nỉ có những chiếc chuông kêu leng keng vang theo từng bước chân đi. Con trai của Cathy, Andy, đang chơi với Amanda trong phòng khách.
“Tớ làm món chim trong lò nuớng và chúng ta sẽ dùng bữa sau ba giờ nữa - nếu cái lò này còn chịu được”.
“Có rắc rối à?”. Carol hỏi. Cô mặc một chiếc áo len màu đỏ tươi có ba bong đèn Giáng sinh màu đen, vàng và xanh phía trước.
“Có vấn đề với đầu bếp”, Cathy trả lời và ló đầu ra khỏi bếp. “Lẽ ra tớ nên lau chùi cái lò sau Lễ Tạ ơn nhưng không làm, rồi khi tớ bật lò lên hâm nóng nó chuẩn bị cho món gà tây thì khói bắt đầu tuôn ra”.
“Mẹ làm chuông báo cháy kêu ầm ĩ?”. Andy gào lên. Carol trợn tròn mắt. “Cậu đã làm gì?”.
“Tớ thì có thể làm gì?”. Cathy đùa. “Tớ nhét con chim vào trong, đóng cửa lò lại và hy vọng chuông không kêu nữa – cuối cùng thì nó cũng tắt”.
Cecilia bật cười. “Chính xác tớ cũng sẽ làm thế”.
“Không”, Cathy phản đối. “Cậu phải lau sạch lò nướng để kiểu tai hoạ này không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng tớ thì chỉ nấu nướng khi cần thiết và vào dịp lễ thôi”.
Điều Cathy nói về bản thân là đúng sự thật nhưng Cecllia không muốn thừa nhận điều đó. Cô rất thích dọn dẹp nhà cửa và tự hào về khả năng nội trợ của mình.
“Chắc chắn Rachel Pendergast sẽ đến cùng bọn mình”, Cecilia nói, vui thích vì cô bạn mới của mình đồng ý đến. Cả Carol và Cathy đều đã gặp Rachel vào những thời điểm khác nhau, Cecilia khá hiểu cô. Cathy và Carol hoàn toàn sẵn lòng mời cô tới dự tiệc Giáng sinh, thậm chí ngay cả khi cô chưa chính thức là vợ của một sỹ quan Hải quân. Nate Olsen là một người bạn của các ông chồng họ.
“Tuyệt”, Cathy nói. “Càng đông càng vui”.
Cathy vừa nói xong thì chuông cửa vang lên. Carol ra mở và Rachel bước vào, mũi cô ửng đỏ vì lạnh, cô mang tới một nồi thịt hầm khoai và một túi vải có vài món quà trong bọc thò ra ngoài. “Giáng sinh vui vẻ!”, cô nói. “Tớ không đến muộn đấy chứ?”.
“Không, không đâu”, Cathy khẳng định. Cô lấy đĩa đựng món thịt hầm khoai đặt lên quầy bếp.
“Xin chào!”, Cecilia nói và họ ôm lấy nhau. Rachel cởi áo khoác treo lên mắc bên cạnh cửa trước rồi xếp quà quanh gốc cây.
“Tớ phải ghé qua nhà Bruce”, cô giải thích và liếc nhìn đồng hồ.
Lúc đầu Cecilia nghĩ rằng Bruce là anh của Rachel hay có quan hệ họ hàng gì đó cho đến khi cô nhớ rằng anh ta là ông bạn goá vợ của cô ấy.
“Jolene không muôn tớ đi”, Rachel vẫn đang nói. Cathy mang món rượu nóng đánh trứng ra và họ cùng ngồi trong phòng khách mở quà. Cecilia mang đến cho mỗi người bạn một tuýp kem dưỡng da tay sang trọng và trò chơi giải đố cho lũ trẻ; đổi lại cô nhận được bộ đánh bóng móng tay từ Rachel có màu được gọi là “Bộ đồ mới của Ông già Noel”, một cuốn sách bìa mềm từ Carol và từ Cathy là một bức tranh bằng thiếc có chạm khắc những chiếc giày và những đứa trẻ. Cô nghĩ Cathy đã mua nó với quá số tiền họ quy định và cảm thấy mắt rưng rưng khi nhìn vào mắt bạn mình rồi nói. “Cám ơn cậu”.
Sau đó, hai đứa trẻ ùa vào phòng ngủ, Amanda đã thuyết phục Andy chơi trò xây nhà với mình.
“Tớ sẽ nấu bữa tối cho cậu”, đứa bé bốn tuổi láu lỉnh nói. Andy trông có vẻ nghi ngờ. “Chuông báo cháy sẽ không kêu nữa đấy chứ?”.
“Bruce và Jolene là ai thế?”. Carol hỏi Rachel. “Tớ nghĩ mình đã không được biết một điều gì đó”.
“À, Bruce là một... người bạn. Một anh chàng goá bụa. Con gái anh ấy, Jolene, bây giờ đã chín tuổi rồi. Mẹ cô bé mất khi cô bé mới năm tuổi. Vừa nãy cô bé nói muốn tớ cưới bố cô bé”.
“Bruce phản ứng thế nào?”, Carol hỏi.
“Quên bố con bé đi, cậu định giải quyết sao đây?”. Cathy muốn biết.
Rachel hơi nhăn nhó. “Cả hai bọn tớ đều hơi khó xử Bruce và tớ thỉnh thoảng mới gặp nhau. Chủ yếu là bạn bè. Ví dụ, Bruce rủ tớ đi mua sắm Giáng sinh cùng anh ấy và tớ đồng ý”.
Cathy và Cecilia liếc nhìn nhau. “Nate có biết anh chàng này không?”.
Rachel gật đầu. “Bruce chỉ là một người bạn. Nata biết điều đó. Chính xác là tớ - tớ mới chỉ đi chơi cùng Nate có hai lần, và chúng tớ vẫn giữ liên lạc”.
Cecilia biết họ liên lạc hàng ngày kể từ khi cô hướng dẫn Rachel sử dụng internet và gửi nhận thư điện tử. Gần đây Ian nhắc rằng bây giờ Nate đã vui hơn biết bao vì anh ta có thể liên lạc trực tuyến với Rachel.
“Nate đã tặng tớ một chiếc máy vi tính làm quà Giáng sinh”, Rachel nói với vẻ thẹn thùng. “Tớ đã bảo anh ấy là món quà quá lớn nhưng anh ấy bảo rằng không phải vậy”.
“Ái chà”, Cathy lẩm bẩm.
“Anh ấy có tiền mà”, Carol nói với vẻ đó là sự thật. “Hay nói đúng hơn là gia đình anh ấy”.
Cả Cecilia, Cathy và Rachel lườm cô.
“Ý cậu là gì?”, Cecilia hỏi khi không ai khác lên tiếng.
“Nate Olsen, có phải không nhỉ?”. Carol quay sang Rachel hỏi, cô gật đầu. “Tớ nghĩ các cậu đang nói đến anh chàng này. Bố anh ta là Nathaniel Olsen”.
Cái tên đó không để lại ấn tượng gì với Cecilia và cô nhận thấy những người khác cũng vậy.
“Là ai cơ?”, Cathy hỏi.
“Nathaniel Olsen, là nghị sĩ Nathaniel Olsen đến từ Pennsylvania ấy”. Cô liếc nhìn hết người này đến người khác. “Các cậu muốn nói là không biết hả?” .
Trông Rachel có vẻ sốc rồi bối rối nói. “Kh- không, Nate chẳng bao giờ nói gì về việc gia đình anh ấy làm chính trị hết”.
“Chúng ta đang nói về vấn đề tiền nong. Nhiều tiền”, Carol tiếp tục, rõ ràng là đang thích thú với vai trò chuyên gia. “Tớ không biết chắc lúc đầu tiền từ đâu ra - có thể là từ than - nhưng bây giờ có rất nhiều và ông bố không ngại cho mọi người biết”.
“Nate đi lính nghĩa vụ”, Cecilia nói. Có lý khi cho rằng nhờ tên tuổi của bố anh nên anh có thể trở thành sỹ quan Hải quân.
“Đúng vậy”, Carol đồng ý và nhấp cốc rượu trứng của mình. “Nhưng mấy năm gần đây Nate và bố anh ta có bất hòa. Rồi sau đó tớ nghe nói Nate bỏ học Đại học và gia nhập Hải quân”.
“Sao cậu biết tất cả những điều đó?”.
“Tớ quê ở Pennsylvania mà”, cô nói với họ. “Ở quê tớ đó là một tin hay, và dĩ nhiên bố anh ta đã tận dụng khá tốt việc đó. Ông ta lợi dụng truyền thống yêu nước của gia đình vì nó tốt vào thời điểm bầu cử”.
“Tớ cá là Nate ghét việc đó”, Rachel lặng lẽ nói.
“Tớ cá là như thế”, Carol đồng tình. “Tớ nghĩ gần đây anh ta không liên quan nhiều gì với bố.
“Ôi”, mặt Rachel tái đi. “Tớ chỉ có thể tưởng tượng điều bố Nate sẽ nói nếu ông ấy biết con trai mình hẹn hò với một thợ làm tóc”.
Tiếp sau đó là một khoảnh khắc yên lặng. “Tớ thấy có vẻ Nate là một người tự lập”, Cecilia thấy buộc phải nhận xét. “Anh ấy là người chọn cậu phải không?”.
“Thật ra thì tớ đã gặp anh ấy tại cuộc đấu giá Chó và những người đàn ông độc thân, cậu nhớ không?”.
“Đúng thế, nhưng hai người rất hợp ý nhau”, Carol nói.
“Nate không lăn tăn gì về việc cậu làm việc cho một thẩm mỹ viện mà”, Cathy nói thêm. “Có vấn đề gì đâu hả? Ngay khi Carol và tớ biết cậu là thợ làm tóc thì bọn mình đã rất vui ấy chứ. Từ khi chuyển về sống ở vịnh Cedar bọn tớ lúc nào cũng đi tìm một thợ làm tóc giỏi. Việc cậu làm cả móng chân móng tay còn tuyệt hơn nữa”.
Rachel thấy thoải mái hơn một chút. “Tớ chỉ ước là Nate đã nói với tớ một chút gì đó - ý tớ muốn nói là về xuất thân của anh ấy”.
“Có lẽ anh ấy muốn chờ đến đúng thời điểm”, Cecilia ướm lời và ước là Carol đã không nói gì. Rachel có vẻ không thấy dễ chịu lắm.
Carol chắc hẳn cũng tự thấy hối hận, điều đó thể hiện qua câu nói tiếp theo. “Khi nghĩ về việc đó, tớ chắc Nate sẽ không dùng tiền của gia đình để mua quà tặng cho cậu đâu”, cô nói. “Rõ ràng là cậu có ý nghĩa rất lớn với anh ấy”.
Rachel mỉm cười và má cô ửng hồng. “Anh ấy cũng có ý nghĩa rất lớn với tớ”. Nụ cười của cô trở nên rạng rỡ hơn. “Tớ không biết gì về gia đình anh ấy nhưng tớ nói cho các cậu biết là Nate có nụ hôn rất tuyệt”.
Cathy lắc lắc đầu. “Chà, tớ không biết về Nate nhưng tớ cá gì cũng được rằng Andrew có thể hơn anh ta về khoản hôn, ngày nào trong tuần cũng vậy thôi”.
“Nếu bọn mình cứ đem ra so sánh”, Cecilia bắt đầu.
“Này các cô gái”, Carol cắt ngang và xua xua tay. “Bọn mình sẽ không muốn nói về chuyện này đâu” .
“Sao lại không chứ?”. Cecilia thắc mắc.
Carol nhìn từng người rồi hạ thấp giọng. “Chính xác lần gần đây nhất bọn mình quan hệ là lúc nào?”
Cả Cecilia và Cathy cùng cười khúc khích.
“Lâu rồi”, Cecilia đáp. “Quá lâu rồi”.
Corrie rất thích đi mua sắm mỗi khi có chương trình giảm giá sau Giáng sinh. Sau đợt giảm giá nhân dịp Lễ Tạ ơn, đây là thời điểm mua sắm yêu thích của chị. Chị mừng là Peggy Beldon đồng ý đi cùng. Họ quen nhau năm ngoái khi Roy đang giải quyết vụ án mạng xảy ra tại nhà nghi Thyme và Tide do Bob và Peggy làm chủ.
“Tôi thích vì mua được giấy gói quà Giáng sinh mà giá giảm tới bảy lăm phần trăm”, Peggy nói khi chị chất đầy những cuộn giấy màu lên xe đẩy của mình. “Dĩ nhiên là Bob cứ kêu ca suốt. Anh ấy nói tớ không thể dành dụm tiền bằng cách chi tiêu như vậy”.
Corrie gật đầu. “Roy cũng nói hệt như thế”. Đó là lời than vãn thường thấy - câu chuyện diễn ra đúng như vậy khi họ đi mua sắm lần trước.
“Đàn ông đúng là vô lý”, Peggy lấy thêm dây đèn trang trí Giáng sinh ngoài trời. “Nhìn này”, chị nói và giơ một chiếc hộp ra cho Corrie xem. “Năm tới khi Bob lắp đèn trang trí ngoài trời thì anh ấy sẽ thấy cả đống đèn đã cháy hết rồi cho xem. Đèn ngoài trời được chế tạo để không bền hơn một năm đâu. Tớ đang giúp anh ấy không phải lao tới cửa hàng mua đèn thay thế vào phút chót. Nhưng liệu anh ấy có cảm ơn tớ không nhỉ?”.
“Cậu đùa à?”, Corrie lẩm bẩm.
“Dĩ nhiên là không rồi”.
“Bọn mình bị coi thường quá”.
Họ bật cười. Corrie thấy dễ chịu vì có một người bạn đi cùng vui vẻ thế này, cùng chia sẻ những điều thú vị nho nhỏ trong cuộc sống thường nhật. Chị nhớ khi mới chuyển đến vịnh Cedar, chị không dễ dàng kết bạn với mọi người. Linnette cũng vậy và Corrie mừng vì con gái mình đã gặp Gloria. Việc chuyển từ Seattle về sống tại một thị trấn nhỏ diễn ra thuận lợi hơn cho Linnette nhờ có hàng xóm láng giềng của cô.
Khi xe đã đầy, Corrie đẩy về phía quầy thanh toán phía trước cửa hàng, Peggy theo ngay phía sau.
Sau khi chất đống đồ lên xe, Peggy rủ Corrie đi ăn trưa. “Bọn mình nên tiêu bớt số tiền vừa tiết kiệm đi”, cô nói.
“Chắc chắn rồi”, Corrie sung sướng đồng ý.
“Nhiều tháng rồi tớ chưa đến quán D. D. Cậu thấy thế nào?”. “Tớ thì thế nào cũng được”.
Mười lăm phút sau, họ ngồi trong một ngăn nhìn ra bến du thuyền. Những đồ trang trí Giáng sinh vẫn còn nhưng sẽ được dỡ xuống sau mồng một tháng Một. Khi ấy, cả thị trấn trông sẽ thật ảm đạm và buồn tẻ. Mùa đông, mùa mưa của khu vực tây bắc Thái Bình Dương là thời gian chị chán ghét nhất trong năm.
Cả hai người đều gọi trà nóng và bánh xăng-guých thịt cua. Khi họ được phục vụ trà và đang chờ đợi bữa trưa, Peggy làm chị ngạc nhiên bằng câu hỏi, “Cậu có nhận được tấm thiệp Giáng sinh nào không?”
Nhà Beldon đã ở cùng Roy và Corrie vào cái đêm giỏ hoa quả được chuyển tới. Peggy cũng biết về những tấm bưu thiêp bí ẩn. Linnette cũng biết, nhưng chỉ là do cô tình cờ phát hiện một tấm. Theo Corrie hiểu thì không còn ai khác trong thị trấn biết việc này.
“Có một tấm thiệp Giáng sinh nặc danh chuyển tới vào ngày hai mươi bốn”, Corrie miễn cưỡng đáp. Đó là vấn đề chị không muốn nói tới nhất nhưng nhu cầu cần giãi bày với ai đó vẫn cháy bỏng trong lồng ngực chị.
“Cậu có nghĩ ra ai gửi chúng chưa?”. Peggy hỏi. Corrie không trả lời ngay. Chị nuốt nước bọt. “Tớ đã nghĩ tới một khả năng”, chị cố gắng thì thầm. Đó là tất cả những gì chị nghĩ tới kể từ lúc chị nói chuyện về đứa con không biết mặt của họ với Roy. Nhưng anh sắt đá; họ đã từng thề không nói về nó nữa và anh buộc chị phải làm vậy.
Peggy, vốn là một phụ nữ nhạy cảm, nhìn chị với ánh mắt quan tâm. “Nếu cậu không muốn nói gì.
“Tớ...không thể. Tớ đã nói với Roy về việc đó, nhưng anh ấy không chịu nghe. Điều tớ đang nghĩ đã xảy ra lâu lắm rồi và anh ấy thấy tốt nhất là để nó chìm vào quá khứ”. Corrie chợt nhận ra mình đã nói hơi nhiều. “Có lẽ anh ấy nói đúng”.
“Thôi đừng nói chuyện đó nữa nhé”.
Corrie với lấy tách trà để chuyển đề tài. “Có lẽ như thế là tốt nhất”.
“Cậu có thể trả lời tớ câu này không?”, giọng Peggy nghe có chút lúng túng. “Tớ không nên hỏi nhưng tò mò không chịu được. Có lời nào ghi trên tấm thiệp Giáng sinh không?”.
Một nụ cười vô tình xuất hiện trên gương mặt Corrie. “Không có gì bí ẩn cả, nếu ý cậu muốn hỏi vậy. Chỉ có câu Giáng sinh vui vẻ thôi”.
“Không có lời nhắn nào đe doạ đấy chứ?”.
Vừa hỏi xong Peggy vội tay lên. “Đừng trả lời câu đó. Chúng ta chuyển đề tài thôi”.
Cô phục vụ mang bữa trưa đến cho họ, nước sốt cua và bơ nóng tràn ra cả hai nửa chiếc bánh xốp nướng kiểu Anh. Đó là món ăn ưa thích của Corrie, một đặc sản của nhà hàng D.D. Chị băn khoăn tự hỏi tại sao mình lâu rồi không đến đây.
Chị xác định chủ yếu là do lịch làm việc của con gái mình. Họ thích gặp nhau cùng đi ăn trưa nhưng ca làm việc của Linnette thay đổi hàng tuần và... Ý nghĩ của Corrie ngưng hẳn lại khi trông thấy hàng xóm của Linnette đang ngồi trong một ngăn phía bên kia nhà hàng. Gloria đang ngồi với Chad Timmons.
“Ôi, không”, chị thì thầm và đặt cái dĩa xuống.
“Gì thế?”. Peggy hỏi và nhìn quanh xem điều gì khiến Corrie cảnh giác.
“Đằng kia kìa”, chị cúi người về phía bạn mình và thì thầm. “Cậu có thấy cái đôi ngồi bên kia phòng không?”.
Mắt Peggy nheo lại. “Đó không phải là bác sĩ Timmons hay sao? Bob và tớ gặp anh ta khi khai trương phòng khám tư”.
“Phòng khám duy nhất”, Corrie lẩm bẩm. “Người phụ nữ ngồi cùng anh ta là hàng xóm của con gái tớ. Gloria gì đó. Tớ không nhớ họ cô ta”. Tim Corrie đập mạnh lo lắng. “Linnette thích cô ta và tớ mừng vì điều đó. Một người bạn chính là điều nó cần để cảm thấy thoải mái dễ chịu tại vịnh Cedar”.
“Tớ đồng ý”.
“Vấn đề là Linnette phải lòng tay bác sĩ này và chẳng còn trông thấy bất cứ ai khác nữa”.
“Ý cậu muốn ám chỉ Cal Washburn chứ gì”.
“Đúng rồi”, Corrie nói to hơn ý muốn. Nhiều cái đầu quay lại nhìn. Thật không may là một trong những sự chú ý lại đến từ phía bên kia căn phòng. Chị bối rối quay trở lại với bữa trưa của mình, đầu cúi thấp và không ngước nhìn lên.
“Cô ta thấy cậu rồi”, Peggy nói. “Ôi…”.
“Cậu muốn làm gì bây giờ?”.
“Chẳng làm gì cả”, Corrie lẩm bẩm. “Trông không có vẻ là cô bé đang cố giấu việc mình đi ăn trưa cùng bác sĩ Timmons. Hơn nữa, Linnette có liên quan đến anh chàng này đâu. Theo tớ thì nó hết sức ngốc nghếch”. Điều Corrie ngại nhất là tình bạn giữa Linnette và Gloria có thể bị chuyện này đe doạ. Corrie chắc chắn sẽ không đề cập đến việc này với con gái.
“Thế có chuyện gì giữa Linnette và anh chàng huấn luyện ngựa?”, Peggy hỏi.
Corrie bặm môi bực tức lắc đầu. “Nó bảo anh ta rằng nó thích người khác”.
“Tệ quá”, ngay cả Peggy cũng thất vọng.
“Dĩ nhiên đó là quyết định của nó. Tớ chỉ ước mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tớ thích anh chàng Cal”.
“Tớ cũng thế”.
Họ mải nói chuyện đến mức Corrie không nhận thấy Gloria đang bước ngang qua phòng. Phải đến khi hàng xóm của con gái chị bước tới bàn và cất lời thì Corrie mới ngước lên nhìn.
“Chào cô McAfee”.
“Xin chào, ồ, Gloria”, chị giật mình đáp. Chị cười tươi bù lại dáng vẻ kỳ cục của mình. “Cháu đã gặp cô Peggy Beldon chưa nhỉ?”.
“Dạ chưa ạ”.
Ba người nói chuyện phiếm một lát. Corrie nhận thấy bác sĩ Timmons đã đi khỏi.
“Cháu không muốn các cô hiểu nhầm”, Gloria nói sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi. “Bác sĩ và cháu không có hẹn hò gì đâu”.
“Chuyện đó thì có sao đâu nào?”. Corrie nói vô tình. Đây thực sự không phải là việc của chị.
“Anh ấy muốn hỏi cháu một chuyện, về vấn đề cảnh sát ấy, và muốn mời cháu đi ăn trưa. Lẽ ra cháu không đi nhưng anh ấy cứ nài nỉ. Cháu biết Linnette có tình cảm với anh ấy”.
Nửa thị trấn biết Linnette có tình cảm với anh chàng bác sĩ vì cô không hề che giấu việc mình bị thu hút. Nhưng Corrie nghĩ rằng nếu Chad Timmons thích con gái cô thì anh sẽ không mời cô này đi ăn trưa. Rõ ràng là anh ta đã để mắt tới Gloria chứ không phải Linnette.
“Linnette là một người bạn tốt”, Gloria tiếp tục giải thích, “và cháu không muốn làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới tình bạn của bọn cháu đâu”.
“Cháu suy nghĩ thấu đáo quá nhưng cô nghĩ cháu không cần lo lắng về việc đó đâu”.
“Có lẽ là không, nhưng bạn bè với cháu rất quan trọng, và cháu rất quý Linnette”.
Corrie chỉ hy vọng con gái cô sẽ hiểu được mình đã có một người hàng xóm tốt như thế nào.
Gloria rời đi sau một vài câu chào tạm biệt.
“Cô bé rất dễ thương đấy chứ?”. Peggy nói khi Gloria đã đi xa.
“Đúng thế”. Corrie gật đầu.
“Cậu có thấy cái cách họ nhìn nhau không?”, Peggy hỏi. “Tớ có thể cảm thấy điện bắn tứ tung từ cách xa cỡ đó”.
Corrie cau mày trước lời nhận xét của bạn. Việc này còn tệ hơn chị nghĩ nhiều. Tất cả mọi việc chị có thể làm là hy vọng Linnette tỉnh táo và nhận thức được rằng mình đang ở trong tình thế nào.