Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

chương 13: chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Charlotte không chắc việc mình đang làm là đúng đắn, nhưng bà muốn các con của Ben chấp nhận và thích bà. Bà cũng muốn chúng hiểu rằng bà không có ý định thay thế mẹ chúng, bà muốn nói cho David và anh trai cậu là Steven, người mà bà vẫn chưa gặp mặt, rằng bà rất yêu bố của chúng.

Hai ngày trước, vào buổi chiều thứ Hai, David đã gọi điện cho bà. Đó là lúc Ben có buổi họp hàng tháng với các cựu lính Hải quân khác nên ông không có nhà. Đó là một trong những thời điểm hiếm hoi họ xa nhau. Khi David gọi thì Charlotte đang nướng bánh đường cho Trung tâm An dưỡng. Anh ta đang có chuyên công tác tại Seattle và mời bà đi ăn trưa vào thứ Tư. Nhưng chỉ mình bà thôi - anh ta nói rõ. Anh ta yêu cầu bà không cho Ben biết. Dù bản chất rất trung thực nhưng rút cuộc bà cũng đống ý.

Charlotte quyết định sẽ gặp David tại nhà hàng Hải Dăng. Bà rất tự hào về Justine và Seth, bà nghĩ rằng gặp mặt họ sẽ chứng tỏ cho David thấy bà cũng có một gia đình hạnh phúc. Bà hy vọng điều này sẽ giảm bớt bất cứ e ngại nào cậu có thể nghĩ về bà.

Khi đặt bàn, bà biết rằng Justine làm việc vào chiều thứ Tư và thấy vui vì điều đó.

“Bà”, Justine vừa nói vừa lao tới bà khi thấy Charlotte đứng chờ trong hành lang nhà hàng. “Cháu rất vui vì được gặp bà!”, cô cười và rõ ràng ngạc nhiên thấy Charlotte chỉ có một mình. “Ben đâu rồi? Bà đã đặt bàn hai người cơ mà?”

Charlotte ghét phải nói dối Ben và làm thế này quả là không dễ chịu cho lắm. Bà đã nói bà sẽ đi mua sắm cho lễ Giáng sinh và tốt nhất là ông đừng đi cùng. Sau khi ăn trưa với David, bà sẽ đi mua sắm thật. Công việc mua sắm cho Giáng sinh bà đã làm xong từ lâu rồi nhưng bà không muốn nói dối hoàn toàn. Đây chỉ là lỗi nói không hết mà thôi. Tuy chỉ là một lời nói dối nho nhỏ nhưng Charlotte vẫn cảm thấy tội lỗi.

“Bà sẽ gặp một anh chàng ở đây”, Charlotte đáp và ra hiệu về phía phòng ăn.

“Bà đang cắm sừng ông Ben hả?”, Justine trêu chọc.

Charlotte cười khúc khích. “Ồ, gần như thế. Đó là con trai Ben và anh ta muốn gặp bà”.

“Không có ông Ben đi cùng hả?”.

“À, đúng vậy. Bà có cảm giác anh ta muốn hiểu thêm về bà, nhưng...”. Bà ngập ngừng không chắc mình nên tiết lộ cho cháu gái mình bao nhiêu thông tin về bữa trưa bí mật này. “Chắc hẳn David sợ làm bố mình tức giận vì anh ta không muốn Ben biết về việc này”.

“Và bà đã đồng ý hả?”, giọng của Justine khiến Charlotte cảm thấy mình giống như một nữ sinh không nghe lời.

“Đúng thế”, bà thừa nhận, có gì đó bướng bỉnh. “David là một anh chàng tốt, nhưng bất hòa với bố”. Charlotte thấy mình không phải là người chịu trách nhiệm về việc đó. Bất hoà giữa họ liên quan đến số tiền David muốn mượn. Vừa nói chuyện, bà vừa nhìn quanh khu ăn uống. Đúng như dự doán, David ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ nhìn ra vịnh. Anh ta nhìn vào khoảng không với một ly rượn trên tay. “Anh ta đang ngồi kia”.

Justine cau mày nhưng không nói gì. Cô đưa Charlotte tới bàn và David đứng dậy khi cô đến.

“David, rất vui được gặp cháu”. Charlotte hôn má anh ta và khi nghiêng người lại gần, bà nhận thấy trong hơi thở của anh ta có mùi rượu. Bà bước lùi lại và giới thiệu cô cháu gái. “Justine và chồng là chủ nhà hàng Hải Đăng”, bà kiêu hãnh. “Họ đã khá thành công”.

David nhiệt tình bắt tay Justine, sau đó cô để họ ăn trưa với nhau. Charlotte đã biết rõ thực đơn như lòng bàn tay nên không buồn mở nó ra.

Vài phút sau, cô phục vụ mang đồ uống ra cho họ. David đã gọi thêm một ly whisky làm từ mạch nha còn Charlotte dùng trà nóng. Vẫn chưa tới giờ ăn trưa, theo bà thì lúc này còn quá sớm để uống rượu, nhưng bà đâu ở vị trí có thể phê bình anh ta.

Sau khi đồ uống được đưa tới, họ gọi đồ ăn trưa. Charlotte gọi món sa-lát tây bắc, một món mới được bổ sung trong thực đơn. Đây là món sa-lát Caesar, gồm trai xào tôm và sò. David quyết định chọn bánh xăng-guých bò nướng tái.

Cô phục vụ rời đi và Charlotte rót trà ra. Bà nhận thấy David nhanh chóng tu gọn ly rượu thứ hai và có vẻ sẵn sàng cho ly thứ ba.

“Cháu nghĩ dì đang băn khoăn tại sao cháu hẹn gặp dì”, anh ta mở đầu một cách bình thường khi thấy ánh mắt của cô phục vụ. Nhìn thấy Justine, anh ta giơ cái ly cạn lên để ám chỉ mình muốn một ly nữa.

“Ly của tôi có vẻ vừa bị thủng một lỗ rồi”, anh ta trêu cô phục vụ khi cô nhanh chóng quay lại.

Người phụ nữ mỉm cười, rõ ràng là đã bị sự dí dỏm và vẻ ngoài điển trai của anh ta hấp dẫn.

“Dì nghĩ mình đoán được lý do cháu muốn gặp dì mà không có bố Ben đi cùng”, Charlotte vừa nói vừa khuấy ly trà.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.

“Cháu muốn có cơ hội hiểu dì”. “Chắc chắn rồi”, anh ta đáp và khiến bà ngạc nhiên với một nụ cười.

“Dì là phụ nữ đầu tiên chiếm được tình cảm của bố cháu kể từ khi mẹ cháu mất”. Charlotte thẹn thùng vui mừng. “Dì cũng goá bụa hơn năm rồi”.

David lơ đãng gật đầu. “Điều đó chỉ chứng tỏ là dì không bao giờ quá già để yêu cả”.

Đó không phải chính xác điều Charlotte muốn nói, nhưng bà hoàn toàn đồng ý. “Dì thực sự yêu bố cháu”, bà nhấn mạnh.

“Cháu biết như vậy và mọi việc chứng tỏ điều đó. Cháu chưa thấy bố cháu hạnh phúc như thế bao giờ”. Anh ta nở một nụ cười ấm áp với bà. Ồ, chàng trai này quả thật là một người hấp dẫn, Charlotte nghĩ. Sau đó ánh mắt anh ta trở nên nghiêm túc và anh ta nói thêm. “Còn một lý do nữa khiến cháu muốn nói chuyện với dì”.

Charlotte nhấp một ngụm trà và định đáp lời thì Justine tự mình mang ly rượu ra cho David.

“Mọi việc ở đây vẫn ổn chứ?”, cô hỏi. Mặc dù câu hỏi là dành cho cả hai người nhưng cô lại nhìn Charlotte.

“Ổ ổn mà”, Charlotte nói với cháu gái. “Mọi thứ đều hoàn hảo”. Justine nhìn ly whisky rồi miễn cưỡng rời đi.

Khi Justine rời đi, Charlotte nhận thấy David đang cau mày.

“Cô ấy luôn quan tâm tới việc của thực khách hả?”, anh ta hỏi. Charlotte nhận thấy anh ta không hề thích lời chỉ trích gần như không che đậy của Justine.

“Không, không, Justine không phải như thế đâu”, Charlotte nhấn mạnh và cảm thấy hơi lúng túng. “Nó chỉ muốn hỏi chất lượng dịch vụ có tốt không mà thôi. Justine và Seth tự hào về dịch vụ tuyệt vời của mình”.

“Cháu cảm thấy điều cô ấy không nói thẳng ra”, anh ta càu nhàu. “Cô ấy sợ người bà quý báu của mình không được an toàn với một gã vừa nốc vài ly rượu”.

“Dì hoàn toàn chắc chắn là cháu đã hiểu sai ý câu hỏi đó rồi”. David cau có, sầm mặt và sau đó, như thể có phép lạ, lại trở nên thư giãn.

“Dĩ nhiên là dì nói đúng. Cháu đang hy vọng có thời gian hiểu dì, Charlotte. Thật không may là cháu đã không thể làm vậy vào lần gặp trước”.

“Dì đã có một bữa tối tuyệt vời”. Đó là một trong những bữa tối ngon lành của bà - cho đến ngay phút cuối khi David đột nhiên bỏ đi.

“Cháu cũng vậy”, David đồng ý, “nhưng sau đó cháu thấy tệ lắm”. Charlotte gật đầu. Việc David đột ngột bỏ đi khiến Ben lo lắng và bà cũng vậy.

“Cháu muốn xin lỗi về hành động của mình tại bữa tối hôm đó. Cháu... hơi buồn”.

Charlotte vỗ nhẹ tay anh ta. “Dì hiểu mà”.

David cúi xuống và cất tiếng thở dài não nề. “Cháu không có số tiền mình cần. Cháu nghĩ bố cháu không hiểu được cháu phải đến nhờ ông giúp đỡ khó khăn đến thế nào. Cháu cũng có lòng tự trọng chứ”.

“Dì rất tiếc về rắc rối của cháu, David ạ”.

“Không có gì tồi tệ hơn là không thể thực hiện được các cam kết của mình. Cháu được dạy là phải có trách nhiệm và bây giờ cháu rơi vào hoàn cảnh không còn đường lui nữa”.

“Phiền phức thật nhỉ?”. Charlotte đã sống cuộc sống thanh đạm cả đời. Bà chưa từng có nhiều đồ xa xỉ nhưng luôn cố gắng đáp ứng được nhu cầu của mình.

“Cám ơn dì”. Gương mặt cậu giãn ra với sự thông cảm của bà. “Ai tin được chỉ năm ngàn đô la bèo bọt lại có thể cứu cháu chứ?”.

Năm ngàn đô la không hoàn toàn là nhảm nhí đối với Charlotte. “Dì chắc là cháu sẽ tìm ra cách giải quyết”.

David lắc đầu và nhíu mày .”Lần này thì không”. Giọng anh ta có vẻ căng thẳng.

“Ý cháu là gì?”, bà lo lắng hỏi.

David nhún vai. “Thôi đừng nói chuyện đó lúc này nữa. Dì không cần bận tâm tới rắc rối của cháu đâu. Dì là một phụ nữ dịu dàng, chu đáo và cháu không muốn làm hỏng bữa trưa của chúng ta bằng việc nói về những rắc rối của mình”.

“Nhưng dì nghĩ chúng ta nên nói. Biết đâu dì lại giúp được”. Bà không chắc mình có thể làm gì, nhưng có lẽ…

“Dì sẵn sàng làm vậy chứ?”. David hỏi, gương mặt anh ta sáng lên nhẹ nhõm. “Ý cháu là dì sẽ giúp cháu chứ?”.

“Nếu dì có thể”. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng bà - bà luôn có cảm giác ấy khi không làm chủ được những suy nghĩ của mình. “Dì có thể nói chuyện với bố cháu”.

“Đừng!”. David nài nỉ. “Khó khăn lắm cháu mới tìm đến ông nhưng ông ấy đã từ chối. Cháu không còn gì nhiều, dì Charlotte ạ, ngoại trừ lòng tự trọng của mình. Bố biết cháu đang tuyệt vọng nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với ông hết. Ông ấy chưa từng giúp gì cháu nhiều”. Anh ngập ngừng. Lẽ ra cháu không nên nói như thế. Hãy tha lỗi cho cháu”.

“Dĩ nhiên rồi”. Mà điều đó cũng không đúng, Charlotte biết như vậy. Theo Ben, ông đã cho con trai mượn khá nhiều tiền trong mấy năm rồi. David chưa từng trả lại lần nào.

“Dì Charlotte, cháu cần năm ngàn đô la”.

Cảm giác bất an quay trở lại. “Đó là số tiền lớn”.

Anh ta không cãi, mặc dù chỉ một vài phút trước anh ta coi đó là “bèo bọt”. “Vâng”, anh ta nói, “nhưng cháu nhất định sẽ trả lại dì cả gốc lẫn lãi. Cháu đã giải thích như thế với bố cháu nhưng ông ấy không nghe. Cháu sẽ được công ty thưởng một khoản lớn nhân dịp Giáng sinh này. Cháu biết chắc sẽ nhận được một tấm séc trị giá năm ngàn, có thể là nhiều hơn và chỉ còn hai tuần nữa thôi. Cháu chỉ cần tiền đến lúc đó. Nếu bây giờ cháu không có tiền...”. Anh ta ngả lưng trên ghế và thở dài. “Cháu không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra”.

“Chỉ trong hai tuần thôi hả?”.

David vươn người về trước, mắt anh ta tràn đầy hy vọng. “Hai tuần”. “Ngân hàng không cho cháu vay hả?”.

“Không. Cháu đã thử nhiều lần rồi, nhưng với mức tín nhiệm của cháu mà họ đánh giá thì họ thậm chí còn từ chối nói chuyện với cháu”.

“Ồ!”.

“Dì Charlotte, nếu dì giúp cháu, cháu sẽ biết ơn dì suốt đời. Anh ta cầm ly rượu lên và uống nốt chỗ còn lại. “Nó có thể cứu mạng cháu”.

Vừa lúc đó, bữa trưa của họ được đưa tới nhưng cảm giác ngon miệng của Charlotte đã biến mất. Bà mỉm cười biết ơn với cô phục vụ rồi với tay lấy cốc trà, bà thấy cần phải suy nghĩ kỹ về việc này. “Cứu mạng cháu à?”, bà trở lại với cuộc nói chuyện của họ.

David xoay người và nhìn ra phía vịnh. “Cháu không muốn nói tới lĩnh vực y học”, anh ta nói nhỏ.

“Chuyện khá phức tạp...”.

“Không, cứ nói cho dì biết đi”.

“Cháu rất cần số tiền này, cháu đã - cháu đã tính chuyện...”, anh ta dừng lại, đầu gục xuống, “... tự tử”.

Charlotte đưa tay ôm lấy ngực thở dốc. “Nếu cháu không được phẫu thuật...”.

Charlotte vẫn chưa hết sốc và lúc này lại tiếp một cú sốc nữa. “Tiền để phẫu thuật hả?”.

David gật đầu. “Thật khôi hài phải không dì? Chẳng có ai hỏi cháu tại sao cháu lại cần năm ngàn đô la. Bố cháu nghĩ rằng cháu trả nợ cờ bạc. Ông là như vậy. Thật buồn phải nói điều đó, bố cháu muốn nghĩ điều tồi tệ nhất về cháu”.

“Cháu cần phải phẫu thuật hả?”. Đầu bà quay cuồng với tin này. Ben chắc chắn sẽ đưa cho cậu ta tiền nếu biết chuyện này.

Mắt David mệt mỏi. “Cháu không nhún mình hơn nữa đâu. Dì cũng biết bệnh viện là thế nào rối đấy. Họ muốn có tiền trước khi đồng ý làm bất cứ thủ tục gì”.

“Nhưng chắc là cháu có bảo hiểm tế chứ”.

“Một chút thôi”, anh ta đồng ý. “Nhưng không đủ. Cháu cần tiền để trả số còn thiếu”.

“Nhưng David này, bố cháu sẽ muốn giúp cháu nếu ông ấy biết lý do cháu cần số tiền này đến vậy”.

Anh ta cười như thể bà vừa nói đùa. “Dì không hiểu bố cháu như dì nghĩ đâu. Cháu chưa từng được ông ấy yêu quý. Bố luôn thấy điều tồi tệ ở con người cháu chứ không phải những điều tốt đẹp. Cháu nghĩ mình đã nói với ông nhiều lý do nhưng... quan hệ giữa cháu và bố không tốt lắm”.

Charlotte có thể thấy vấn đề giữa ông và con trai phức tạp hơn những gì bà cảm nhận được. Bà đoán thế vì đây không phải là bất hòa mới xảy ra. Bà thấy buồn cho cả hai người. Khi nghĩ tới sự thất vọng về Will trong những năm qua thì bà hiểu nhiều hơn những gì bà muốn thừa nhận.

“Bố sẽ tức giận nếu ông biết dì đưa cho cháu tiền”, giọng điệu anh ta đầy chán ngán. “Cháu không thể để dì làm như thế, dì Charlotte”.

“Cháu không thế à?”.

“Cháu không muốn làm hỏng đám cưới của dì với bố cháu”.

“Vớ vẩn. Khi dì nói với bố cháu thì ông ấy sẽ hiểu. Hơn nữa, đó là tiền của dì và dì có thể làm gì mình muốn”. David không đáp.

Charlotte cúi xuống lấy ví và rút tập séc ra. Bà viết xong tờ séc và xé lấy đúng lúc Justine dừng bước trước bàn.

Cô giận dữ nhìn David. “Bà! Bà đang làm gì thế?”. David đưa tay với lấy tờ séc. “Tôi nghĩ việc này không liên quan đến cô”.

Charlotte vừa đưa cho cậu ta tờ séc thì Justine giật phăng nó khỏi tay anh ta. Khi nhìn thấy số tiền và tên người nhận, cô sầm mặt tức giận.

David đứng dậy. “Đưa cho tôi”, anh ta yêu cầu.

Chợt Ben xuất hiện, lao qua phòng ăn. Sự việc xảy ra sau đó khiến cả Charlotte và cô cháu gái đều bối rối. Mọi người lao vào nói cùng lúc, tạo ra một cảnh ngoạn mục cho khách của nhà hàng. Chưa kịp phản đối, Ben đã đưa Charlotte ra ngoài, David đi theo sau.

“Sao anh biết em ở đây?”, bà xấu hổ hỏi ông. Bà kéo chiếc áo khoác mà Justine đã bảo một người phục vụ chạy đuổi theo đưa cho. Bà quấn nó chặt hơn quanh mình.

“Justine đã gọi điện cho anh”.

“Ôi trời”.

“Con bé lo lắng. Nó nói David đã uống kha khá rượu. Anh biết ngay tại sao nó đòi gặp em và dặn con bé không được để em đưa cho thằng đó tấm séc nào”.

“Nhưng mà David bị ốm? Nó cần tiền điều trị”. Mắt Ben nheo lại gườm gườm nhìn con trai mình.

“Nói dối”.

“Nhưng...”.

“David, hãy nói thật mày đã làm gì một lần trong đời xem nào. Hãy nói với dì ấy sự thật”.

Charlotte mở to mắt nhìn chằm chằm vào con trai Ben. Sau một giây lúng túng, David nhún vai. “Ông không thể cấm tôi thử cách này được”.

Mặt bà nóng ran lên.

“Ôi, Ben”, bà thì thầm. “Em xin lỗi, rất xin lỗi”.

“Em yêu”, ông chậm rãi lắc đầu đáp lại. “Đó không phải là lỗi của em. Con trai anh là một gã lừa đảo có hạng. Nó nói dối em, đúng cái cách nó vẫn làm với anh trong suốt từng ấy năm. David sẵn sàng nói hay làm bất cứ điều gì để có tiền. Anh xấu hổ phải gọi nó là con và còn xấu hổ hơn vì nó lừa cả em”.

“Em cảm thấy... thật ngu ngốc”.

“Không phải thế đâu em”. Ben lờ con trai mình đi khi David nhanh chóng bước ra xa họ. “Em là người phúc hậu và dễ thương cảm, nó đã lợi dụng điều đó. Nào. Em đã nói về việc đi mua sắm cho lễ Giáng sinh phải không nhỉ?”.

Charlotte khổ sở sụt sịt khóc, ông quàng lại chiếc khăn lên cổ cho bà rồi nắm lấy tay bà.

Truyện Chữ Hay