..... Tôi đang ngồi lẳng lặng ở giường thì cửa phòng bỗng bật mở.. Tôi không quan tâm gì đến điều này. Tôi chỉ ngồi và nhìn lơ đãng ra cửa sổ và rồi chợt có bàn tay nắm lấy tay tôi....
- Hương..... hãy từ từ..... bình tĩnh.....
Tôi vẫn thế – Không quan tâm gì..
- Tớ biết đây là cú sốc rất lớn với cậu nhưng mình tin rằng, một ngày nào đó.... Dương và anh Thái Minh sẽ tỉnh lại
-...... ( Tôi vẫn như thế)
- Hãy tỉnh lại đi! Cậu có biết tại sao anh Thái Minh lại bị như thế không? Chính là vì anh ấy đến sân bay để níu giữ cậu lại đấy..... Hôn ước của Thái Minh và Lyn đã bị chính tay Lyn phá hủy... Còn phần Dương: Chỉ vì cứu cậu mà trở ra như thế đấy.... Tài chính cả thế giớ này chỉ mong chờ vào cái tập đoàn SL này...... người con trai của tập đoàn bị thành ra như thế này liệu chủ tịch sẽ như thế nào? hãy tỉnh lại và đối đầu vs tất cả mọi việc đang diễn ra đi.... Cậu không thể mãi như thế này được... ( Nói xong, Phương ra ngoài)
giọt...... giọt...... giọt
Từ từ đưa ngoán tay lên má. Tôi khóc sao?
Đúng vậy! Tất cả đều là tôi gây ra.... tất cả là tại tôi. Tôi không thể trốn tránh tất cả mọi việc.. tôi phải đứng dậy
- Huhuhuhuhuhuhuhuhu... ( Tôi òa khóc như đứa trẻ con.. Quả thực, tháng – bây giờ tôi ms mở miệng, bây giờ cơ thể mới sống dậy, bây giờ mới có cảm xúc...)
- Tạ mình...... tất cả là tại mình... Phải..... mình bị như thế này để trốn tránh sự thật. Mình tồi đến như thế này sao? ( Tôi đờ đẫn)
- LƯƠNG OẢI HƯƠNG!Từ bây giờ mày phải mạnh mẽ lên... đừng giống con khốn..... Chắc chắn mình sẽ làm lại từ đầu
Tôi đứng dậy, lau nước mắt, đi tắm và ăn mặc chỉnh tề, không luộm thuộm như con tâm thần của tháng trước nữa.... tô ít son nhẹ... ngắm nhìn mình trong gương, mỉm cười... Bây giờ tôi mới nhận ra giá trị của sự sống, còn nhiều điều tôi chưa trải qua trong cuộc đời mà
Xong xuôi, tôi bước ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi phòng trong tháng nay. Tôi vừa bước ra thì ba mẹ và Phương.... tất cả mọi người nhìn tôi chằm chằm.... Bộ dạng tôi bây giờ thật hồn nhiên và yêu đời trong bộ váy trắng ren đi đôi xandan cao phân, môi hồng chúm chím mỉm cười
- Hương!..... ( Ba mẹ tôi rân rấn nước mắt)
- ^^ ( Phương mỉm cười)
- Ba! Mẹ! Con thật ngu ngốc! Đúng không ạ?! Từ giờ con sẽ không thế đâu ạ! Con sẽ sống lại từ đầu ( Tôi cười mím môi, mắt ngấn lệ)
- ba mẹ tin con mà!
- Con cảm ơn! Phương à! Cảm ơn cậu! Nhờ cậu mà tớ mới nhận ra tứ là đứa con gái tồi đến mức nào... Xin lỗi! Tớ đã đối xử với cậu thật là.....
- Thôi! Chuyện đã qua rồi.. Thôi! Chúng mình đi dạo nhé.... Tớ dẫn cậu đi tham quan đất nước này...Từ khi đặt chân đến đây cậu đã kịp ngắm ngía gì đâu chứ!
- Ừ...hehe... Thôi bọn con đi ạ
- Cháu xin phép bác
- Ừ..
..................
Phương dẫn tôi đi khắp mọi nơi
Chúng tôi lại trở lại giống xưa! đứa bạn tri kỉ
Những năm tháng sau đó cứ trôi... trôi cách bình yên... Trôi chuyển về ngôi trường mà Phương đang học
Trong đầu tôi không còn kí ức về Dương hay Thái Minh nữa... Giờ đây đã chuyển sang bước ngoặt hoàn toàn mới