Không ai khác, tiếng nói quen thuộc đó chính là của Lyn – huệ
- Lyn..... cậu hiểu lầm rồi ( Tôu lắc đầu quầy quậy, mắt đỏ hoe)
- Có lẽ tớ đã nhầm..... bạn tốt ư? Hương! Cậu thật sự làm tớ thất vọng quá... ( Lyn nước mắt giàn giụa)
Nói xong lyn chạy đi
- Lyn! Cậu đứng lại!Nghe tớ giải thích. Thái Minh! Anh ngăn Thái Minh lại đi... MAU!
tôi đánh vào người Thái Minh
Thái Minh không nói gì chỉ đứng đấy nhìn Lyn bằng ánh mặt sâu thẳm.
- Đứng lại đi! Nếu cậu bước tiếp thì tình bạn của chúng ta sẽ kết thúc đấy
Tôi hét thật to, sau đó Lyn dừng lại quay người
- Kết thúc? Cậu còn có thể nói như vậy sao? Sau giờ phút này có lẽ tình bạn của chúng ta kết thúc thật rồi..... Cậu quá nhẫn tâm với tớ ( Lyn lắc nhẹ đầu)
- cái gì?? Lúc nào cậu cũng kêu là bạn thân, mãi mãi, vậy thì tại sao cậu không nghe lời giải thích của người bạn thân lần
- Giải thích ư? Có lẽ chả có gì phải giải thích cả...... quá rõ rồi......
Tôi từ từ đi đến chỗ Lyn, tôi và Lyn vẫn nhìn nhau
BỐP! ( Tôi tát Lyn)
- Cậu nói gì? Cậu đang nói bạn thân của mình là cướp người yêu của cậu sao? Phản bội cậu sao? Hãm hại cậu sao? Cái tát này là tớ dành riêng cho cậu..... Cậu chính là người vu khống cho tớ: năm nay cậu đã ở đâu? cậu có biết cậu vô tâm với anh ấy như thế nào không? Anh ấy đã phải sống trong đau khổ: nhịn ăn nhịn uống và rồi anh ấy trở thành rất lạnh lùng. Cậu có biết bao nhiêu người đã chết dưới tay anh ấy không? Đến khi trái tim anh ấy gần như hồi phục thì cậu lại trở về...... Bây giờ cậu có biết cảm giác của anh ấy như thế nào không? Cậu có biết anh ấy đau như thế nào không? Tớ!Tớ không phải là con người như thế. Phải! Cậu vừa nhìn thấy anh ấy và tớ hôn nhau..... Nhưng cậu có để ý đến mình không?Hay cậu chỉ nhìn thái độ của anh ấy thôi?..... oke. Kết thúc thì kết thúc..... Mình chẳng còn gì để nói nữa.... Tạm biệt ( Nói tràng dài xong tôi quay người bước bi và không ngoái đầu nhìn lại)
Lyn nghe xong, cậu ấy đứng im như pho tượng, mắt trợn tròn, dòng nước mắt đầy ắp ở mu mắt, đỏ hoe
- Tớ........ sai thật rồi sao? ( Lyn nói nhỏ nhẹ)
Thái Minh vẫn đứng đó, lạnh lùng, vô cảm
- Kelvin....... ( Lyn chạy nhanh đến chỗ Thái Minh và ôm chặt lấy hắn)
-.......
- Anh.... Anh.... hãy nói cho em biết chuyện gì đang diễn ra đi
- Về! ( Thái Minh lạnh lùng nói)
- Dạ! ( Lyn đưa tay lên mặt quệt nước mắt, không ôm Thái Minh nữa, Lyn chuyển sang nắm tay. Sau đó người cùng đi ra khỏi viện)
Tôi nhanh chân chạy đến chỗ Dương.... Đúng lúc đến nơi thì cửa phòng cấp cứu bật mở...
- Bác! Bác! Dương sao rồi bác?
- Dạ! Cô! Ca phẫu thuật đã thành công....... chân của cậu chủ có thể hoạt động trở lại trong vòng ít nhất tuần nữa
- Dạ! Cháu cảm ơn bác... ( Tôi vội cúi đầu lễ phép)
- Cậu chủ đã được chuyển sang phòng V.I.P dưới tầng thưa cô
- Dạ! Cháu cảm ơn bác
Thế là tôi lần nữa lại phi như bay xuống tầng