Một lần nữa tôi lại phải vào chính cái bệnh viện ấy. =’=. Mình có duyên với nó quá....
Dương vì mất quá nhiều máu nên đã đưa đi cấp cứu
Tôi ngồi ghế chờ....... mặt cúi xuống, mắt rưng rưng
- Đúng là.....
- Hương? ( Chưa nói hết câu, tôi bị chặn họng ngay bởi một tiếng nói, ngẩng cổ lên, đó chính là Lyn – huệ. Tôi đã nghĩ rất kĩ rồi. Dù là Lyn hay là huệ, là người yêu cũ hay mới của Thái Minh thì tôi cũng không quan tâm.... Tôi và Lyn sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau..... mãi mãi)
- Ơ.....Lyn...... Sao cậu đến đây?
- Tớ đến khám lại vết thương. Ủa? Nhưng sao cậu lại ở đây
- Ơ đây hay không đây không phải việc liên quan tới chị ( Tôi chưa kịp nói gì thì thằng Hải đã từ đâu đi tới rồi chen ngay vào)
- ơ đây là......?
- Không phải việc......
- Hải!!( Hải định nói hỗn nên tôi mạnh giọng quát)
-........ ( thằng hải với Lyn im)
- Đây là hải....... em trai tớ.... nó có gì không phải cậu tha thứ cho nó....... Hải! hãy nói chừng mực ( Tôi cau mày)
- Hihi... không sao đâu........ Em ý cũng nói đúng mà. Đây cũng không phải việc của tớ
- Này...... Cậu đừng nói đỡ cho nó
- thôi thôi.......
- “nói đỡ ”??? nhếch mép mơ àh? ( Thằng hải thái độ, sau đó đút tay vào túi quần và lạnh lùng quay lưng bước đi)
- Thôi thôi. Kệ em ý đi
- ừm......
Vừa bước đi được mấy bước....... thằng Hải dừng lại, hơi chếch đầu...
- Đừng quên..... “ngôi biệt thự HAND” năm về trước...
Nói xong, thằng Hải nhếch mép cái rồi đi thẳng.... Để lại cho tôi với dấu chấm hỏi (?) to đùng
- Trời! Nó vừa nói cái gì vậy trời?? Ngôi biệt thự HAND?? Cậu có biết ngôi biệt thự nào như thế không? Biệt thự mà cũng có tên chắc cái nhà này nổi tiếng lắm....Thế mà sao tớ không biết nhể?
- HAND??!! Sao....... sao..... (Lyn chau mày)
- Sao vậy???!! ( Tôi cũng chau mày)
- Àh không! Không có gì
- Mà thôi! Cậu đi khám đi. mau không muộn đấy
- Hihihi.... mình khám rồi......Mình chỉ đang đợi Kelvin lấy thuốc với lấy hóa đơn thôi..
- Kelvin?
- Hở?
- Àh không! cậu đi cùng với Thái Minh hở?
- Ừ.....hehe... A! Kelvin! Em ở đây này ( vẫy vẫy)
Quay đầu lại...... Lại cái dáng vẻ lạnh lùng đó, đôi mắt sâu thẳm, vô cảm đó, sao mà tim mình nhoi nhói