Đều là vào lúc tám giờ tối, đều hẹn ở quán cà phê gần đấy nên Tạ Giai Hinh chỉ cần đi bộ mười phút là đến. Khi đẩy cánh cửa thủy tinh ra thì cô thấy hai người đàn ông đều đã đến, đang ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn, giống như là cách nhau một ngọn núi vậy.
Haizzzz, một người là bạn tốt của cô, người còn lại thì là người yêu cô, đáng lẽ cả hai phải chuyện trò vui vẻ mới đúng, như thế tốt hơn không? Hơn nữa cô lại không muốn làm mất lòng ai, hỏi trời cao có hiểu cho sự khốn khổ của cô lúc này?
“Giai Hinh”, cả hai người đồng thời mở miệng, chỉ có là với ngữ điệu khác nhau.
“Em chưa đến muộn đâu nhé, là do hai người đến sớm đấy.” Cô cười cười, ngồi vào cạnh Lâm Thư Hoằng, đối diện với Trương Trí Uyên.
Lâm Thư Hoàng ôm lấy bờ vai bạn gái, nhẹ nhàng hỏi: “Em đã ăn cơm chưa, muốn uống chút gì không?”
“Trễ thế này có lẽ chị cũng không muốn uống cà phê đâu nhỉ, tốt nhất là uống nước hoa quả đi. Chị muốn uống nước kiwi hay là nước nho?” Trương Trí Uyên rất hiểu thói quen của cô, khuôn mặt tươi cười của cậu ta cứ như một người em ngoan vậy.
“Mấy lần trước đều uống nước kiwi rồi, hôm nay chuyển sang uống nước nho đi.” Tạ Giai Hinh trả lời ngay, có điều người yêu cô nghe thế có chút cứng ngắc.
Nhân viên phục vụ đến, ba người đều gọi đồ uống, Trương Trí Uyên gọi thêm một suất điểm tâm, còn Tạ Giai Hinh cũng gọi thêm bánh cà phê, tuy là uống cà phê thì sẽ khó ngủ nhưng ăn bánh cà phê lại không sao.
Phục vụ bàn vừa đi, Lâm Thư Hoằng liền bắt đầu chủ đề hôm nay: “ Trương Trí Uyên…”
Trương Trí Uyên liền ngắt lời anh, cười lạnh nói: “Gọi Trí Uyên hoặc Tiểu Uyên đều được, tôi cũng gọi anh là anh rể được không?”
“Ừ, Trí Uyên.” âm thanh đáp lại còn lạnh hơn nữa.
“Hai chàng đẹp trai à, đừng có căng thẳng như vậy nha, ok? Đáng lẽ em nên giới thiệu hai người với nhau sớm hơn, nhưng mà bây giờ cũng chưa phải là chậm, vì một nhân loại tốt hơn, vì một thế giới hòa bình, chúng ta thành bạn tốt có được không?” Tạ Giai Hinh nói cứ như là đang nói với hai nhóc nhà trẻ vậy, hơn nữa còn là nói một cách linh tinh.
Quả nhiên, cả hai người đàn ông đều mỉm cười với nàng, nhưng lại nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Xin lỗi, em quay lại là muốn nhờ chị đóng kịch giúp em, hi vọng anh rể có thể đồng ý.” Trương Trí Uyên trực tiếp nói ra, “Ba mẹ em đã bắt đầu hoài nghi, nếu em không đưa một cô gái về nhà thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức.”
Đối phương đã thẳng thắn như thế, Lâm Thư Hoằng cũng không hề khách khí trả lời: “Lần trước nhờ thì chỉ cần nhờ một lần, vì lần trước… anh chàng yêu cậu cũng không dây dưa nữa, biến khỏi cuộc sống của cậu, nhưng ba mẹ cậu thì vĩnh viễn vẫn là ba mẹ cậu, hơn nữa chắc chắn sau này sẽ lại hỏi tiếp, vấn đề này cậu đã nghĩ đến chưa?”
Tạ Giai Hinh nghe vậy cũng hơi sửng sốt, đúng là bạn trai cô nói cũng có phần đúng, căn bản cô chưa hề nghĩ đến điều này, đúng là bác sĩ thì đều rất thông minh.
Trương Trí Uyên khẽ cắn môi, mỉm cười miễn cưỡng nói: “Anh yên tâm, em cam đoan đây là lần cuối, lần sau em sẽ tìm một cô gái khác thay thế cho ba mẹ em xem mặt, xem như một cách che giấu khác.”
“Lần này cậu cũng có thể tìm một cô gái khác được còn gì, dù sao tôi và Giai Hinh cũng đã tính đến chuyện kết hôn, thân phận của cô ấy đã không như trước kia rồi.”
“Khác là khác thế nào? Cô ấy vẫn là chị của em, chúng em vẫn đang tốt đẹp đấy thôi, có gì khác đâu!”
Tạ Giai Hinh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, bạn trai nói cũng đúng, nhưng cũng không thể không để ý đến việc của cậu em, cô hận không thể luyện được phân thân đại pháp à, ài, đời người mười phần thì tám chín phần không như ý muốn mà!
“Lừa gạt người nhà thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay.”
“Không muốn giúp thì cứ nói thẳng một câu, cần gì phải lí do lí trấu gì nhiều thế!”
“Đây gọi là lực bất tòng tâm, tôi không thể để cho vợ sắp cưới của mình đi làm con dâu nhà người khác được!”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Tạ Giai Hinh đành phải đứng ra giảng hòa: “Hai người làm phục vụ không dám mang đồ tới bây giờ, bình tĩnh một chút, đừng nóng giận ảnh hưởng tới sức khỏe!”
Hai người lúc này mới chịu ngưng chiến, hừ một tiếng rồi quay đi, không thèm liếc đối phương lấy nửa cái. Nếu như cô không hiểu tính cách của Trí Uyên thì đúng là dễ tưởng nhầm là hai người đàn ông đang tranh đoạt nàng! Nghĩ lại, cô đến tận tuổi mới có một mối tình đầu, đường tình duyên cũng không tốt lắm, trước mắt đúng là một hình ảnh chưa từng có (hi vọng sau này cũng sẽ có), nếu không phải sợ hai người tức giân, cô đúng là muốn đem máy ảnh ra chụp giữ làm kỉ niệm.
Tuy là nghĩ thế, nhưng cô vẫn tỉnh táo lại vẫy tay, lúc này phục vụ bàn mới dám đưa đồ uống và đồ điểm tâm đến, xong lập tức chạy đi ngay, chỉ mong nhanh nhanh thoát khỏi khu chiến sự.
“Chắc là hai người khát nước rồi, uống đi!” Cô nói được mấy câu thì miệng khô lưỡi khô rồi, liền uống một ngụm nước nho lớn, không ngờ lại bị sặc, có ai như thế không nhỉ?
Lâm Thư Hoằng thấy thế liền vỗ vỗ vào sau lưng cô đồng thời lấy khăn lau cho cô, “Em có sao không?”
“Vâng… Em không sao.” Cô thà cho bản thận chịu khổ một chút cũng không sao, miễn là hai người họ đừng cãi nhau nữa, đừng làm ầm ỹ nữa.
“Đây, ăn món chị thích nhất này.” Trương Trí Uyên lấy thìa xúc một miếng bánh cà phê, đưa lên miệng cô, động tác này đối với hai người bọn họ thấy rất bình thường, cô không hề nghĩ ngợi liền nuốt xuống.
Trong mắt Lâm Thư Hoàng tựa hồ ánh lên một cái, “Hóa ra em thích ăn món này sao? Để lần sau anh sẽ làm cho em ăn.”
“Thật sao? Anh đúng là nhất!”
Khuôn mặt tuấn tú của Trương Trí Uyên tối sầm lại, “Chị, có anh rể liền quên ngay người em này à?”
“Đâu có đâu, chị cũng muốn giúp em mà, nhưng mà việc này thì hơi khó, lần này em bỏ qua cho chị nhé.” Cô nói cứ như thể là một người phụ nữ đàng hoàng bị ép buộc đi bán thân vậy, vẻ mặt đáng thương cầu khẩn: “Không phải em có một tác giả khó tính hay sao? Sau này chị giúp em đi dục bản thảo, ép bản thảo, đuổi bản thảo, bất kể đối phương có cứng đầu như thế nào, chị cam đoan không một câu oán hận!”
“Không cần phải thương hại em.” Trương Trí Uyên liền móc ra vài tờ tiền lớn bỏ lên bàn, xong liền đứng lên đi luôn.
“Trí Uyên!” Sao mà thái độ thay đổi nhanh thế chứ? Cô định đứng dậy đuổi theo nhưng bị bạn trai cô giữ lại.
“Em không nỡ làm thế với cậu ta à?” vẻ mặt của Lâm Thư Hoằng có vẻ không vui lắm.
“Cậu ấy cứ như em trai và em gái của em vậy, em không muốn làm cậu ấy buồn.” Nhìn thấy Trương Trí Uyên đã đi đến cửa rồi, đi nhanh như thế hẳn là không vui. Giờ cô có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa, cậu ta đã bước xuống cầu thang rồi.
“Những đứa em có bé bỏng thế nào thì cũng sẽ lớn lên cả thôi, sớm hay muộn thì cậu ta cũng cần đối mặt với chính mình.”
“Nhưng cậu ấy rất tốt với em, việc anh và em có thể đến với nhau thì công của cậu ấy là lớn nhất, em làm như thế chẳng phải là người trọng sắc kinh bạn sao?” Cô đã nhiều năm độc thân, không quen thấy người khác phái nổi giận như thế, không ngờ đến một ngày mình cũng gặp trường hợp như vậy.
“Giai Hinh, em nghe anh nói này, ánh mắt cậu ấy nhìn em không giống như là nhìn một người chị, có một số người đồng tính vì gặp quá nhiều áp lực cố gắng thay đổi mình để trở lại thành có thể yêu người khác giới. Cho nên muốn em hỗ trợ mà không chịu tìm một cô gái khác mà mình không có tình cảm.”
“Hả? Nghiêm trọng thế sao?” Chả lẽ cậu em Trí Uyên lại muốn đổi lại thành có thể yêu người khác giới ư? So sánh đơn giản nhất về việc này là như một người đang ăn mặn giờ chuyển sang ăn chay.
Lâm Thư Hoằng biết nhất thời khó có thể thuyết phục được cô, không còn cách nào khác là chuyển sang cách khác: “Em nghĩ mà xem, giả sử anh có một người bạn gái rất thân, muốn nhờ anh giúp việc như thế này, em sẽ phản ứng như thế nào?”
“Đuổi cô ấy đi, cho anh một trận.” cô trả lời với một giọng không thể thương lượng.
Nghe thấy mình sẽ bị đánh, anh lại cười rất thoải mái. “Không ngờ anh lại gặp một cô bạn gái có khuynh hướng bạo lực, đến giờ anh mới biết được.”
“Lâm Thư Hoằng, nếu anh dám làm gì có lỗi với em, em nhất định sẽ cho anh cảm thấy hối hận vì đã sống trên đời này!”
Anh ấy nói đúng, nếu hôm nay đổi lại ví trí là cô, chắc chắn dù chết cô cũng không đáp ứng, cho dù là bạn tri kỉ của anh thì cô cũng nhất quyết không đem anh cho mượn.
“Vì anh sợ em nên chỉ biết yêu một mình em thôi, hơn nữa sẽ trở thành một người đàn ông tốt.” Anh vui vẻ thừa nhận bản thân là người bình thường, yêu vợ hơn bản thân.
“Xem như anh thông minh, biết cách giữ cái mạng nhỏ.” Cô chiếm được ít tiện nghi, tâm tình cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Mấy ngày nữa đi làm chắc cũng hơi ngại, hi vọng Trí Uyên sẽ sớm nguôi giận.”
“Cứ thuận theo tự nhiên đi, nếu cậu ta quý trọng tình cảm giữa hai người, sớm muộn gì cũng tìm gặp em để làm hòa.”
Cô gật đầu, quyết định nghe theo lời bạn trai nói, theo bề ngoài thì có vẻ như là cô khi dễ anh, thật ra cô cũng đang rất cố gắng để trở nên nhu thuận, hiền thục mà!
Lâm Thư Hoằng không biết bạn gái mình đang nghĩ gì, nhìn sang chỉ thấy cô vừa nhíu mày, lại vừa mỉm cười, chỉ cảm thấy một tia nguy hiểm. Có điều là từ buổi hẹn ba người nay chỉ còn là hai người, liền cầm đôi tay nhỏ bé của cô hôn nhẹ, tranh thủ tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu.
Sau một đêm ngủ không ngon lắm, cô dậy sớm hơn bình thường, Tạ Giai Hinh liền chọn cho mình một bộ âu phục, che giấu đi vẻ mỏi mệt.
Khi đến công ty, cô đang chuẩn bị tâm lí nghênh đón Trương Trí Uyên thì lại nghe tổng biên tập nói cậu ta xin nghỉ ốm, cô không nhịn được liền hỏi: “Cậu ấy ốm như thế nào?”
“Hình như là bị viêm họng hay là viêm xoang gì đấy, tôi cũng không rõ lắm.” Tổng biên tập nhún nhún vai, không để tâm lắm.
“Nghiêm trọng như thế ư?” nghĩ đến không khí không vui lúc đấy, cô không khỏi cảm giác áy náy. Trí Uyên nhờ cô gấp gáp như thế, dù là cô không giúp được thì tốt nhất cũng nên tỏ vẻ quan tâm một chút.
Được rồi, quyết định, tối qua cô không đuổi theo cậu ta thì hôm nay kiểu gì cũng phải qua xem cậu ta thế nào!
Đồng nghiệp lục đục đến, Tạ Giai Hinh cũng bật máy tính lên làm việc, chỉ là trong lòng cứ canh cánh chuyện này nên vào thời gian nghỉ trưa cô liền gọi điện thoại cho cậu ta, sau vài lần thì cậu ta cũng nhấc máy.
“Này!” Cô khẩn trương hỏi: “Trí Uyên, em còn sống không thế?”
Không biết có ai chăm sóc cậu ta không nữa? Không chừng lại sốt quá độ, ngã xuống đất bất tỉnh thì sao? Giả sửa ba ngày sau không ai phát hiện, liệu dưới của có chảy ra chất lỏng gì không? Một loạt cảnh tưởng đáng sợ liên tục hiện lên trong đầu cô, lúc này cô thật muốn chạy như bay đến trước mặt cậu ta, xem cậu ta còn có dấu hiện còn sống không?
Trương Trí Uyên hừ một tiếng, hỏi: “Chị vẫn còn quan tâm đến việc sống chết của em sao?”
Một tiếng “Hừ” này thật đúng lúc, bỏ đi hòn đá trong lòng cô, may là hắn còn chưa chết! (Sao cứ mong người ta chết thế nhỉ? )
“Đừng giận dỗi với chị thế chứ, làm chị làm sao chị không quan tâm đến em được?”
“Quan tâm đâu phải chỉ nói vài câu là xong, tối qua em có thấy chị đuổi theo em đâu?”
“Em cũng biết đấy, người ta đang là người trong giang hồ, không làm chủ được cho bản thân, tối nay chị qua em có được không? Cho chị địa chỉ của em đi, nếu không chị sẽ cảm thấy lương tâm bất an, ăn không ngon ngủ không yên!” Lúc này cô đã mềm mỏng hết mức rồi, dù sao thì gió chiều nào theo chiều đấy mới sống được.
Trí Uyên trầm mặc một lúc, cuối cùng thì cũng cho cô một cơ hội: “Cũng được, nhưng chị phải mua đồ ăn đến!”
“Tất nhiên rồi, chị mà nấu cơm em ăn chỉ có chết, tốt nhất trên đường đến chị sẽ mua món gì đấy thì tốt hơn.”
“Không được nói cho người kia, cũng không được dẫn anh ấy đến, nếu đến có khi bệnh tình của em càng nặng thêm đấy.”
“Được rồi, được rồi!”. Hai người đàn ông này cứ như là nước với lửa. Cô nghĩ trong lòng nếu như muốn giữ hòa bình thế giới tốt nhất không cho hai người này gặp nhau.
Trương Trí Uyên liền nói địa chỉ cho cô trên điện thoại, mơ hồ cô nghe thấy tiếng cậu ta ho khan bên kia đầu dây. Cô nghĩ thầm, cậu nhóc này cũng thật là đáng thương, không ở được với bố mẹ, mấy tình nhân đến rồi lại đi, nếu như không có người chị không chung dòng máu như cô, liệu cậu sẽ sống thế nào đây?
Sau khi ăn xong, cô định gọi điện thoại cho người yêu báo một tiếng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ là cô đi thăm người bệnh thôi, không nói có lẽ cũng chẳng sao, tránh việc anh nghĩ cô mềm lòng. Hơn nữa tối nay anh đang phải hội chẩn, cần gì làm anh bận tâm thêm nữa?
Lâm Thư Hoằng là một người vừa cẩn thận lại chu đáo, mỗi tuần đều gửi cho cô thời gian biểu bằng cả thư tay và email, anh sợ cô không tìm thấy anh. Kỳ thật, cô vô cùng yên tâm, người đàn ông này trừ ở phòng khám ra thì chỉ có đi siêu thị, so với trạch nam còn yên tâm hơn.
Tóm lại, cả bạn trai lẫn em trai đều phải quan tâm chăm sóc, thôi thì chiều nay để chị em giải quyết với nhau thôi!
Vừa đến chỗ ở của Trương Trí Uyên, Tạ Giai Hinh cảm thấy như là đến nhà của một tiểu vương gia.
Bên trong phòng không gian rất rộng rãi, mang hơi hướng lãng mạn, rèm cửa bằng lụa, trên trần là một chùm đèn thủy tinh, đồ dùng theo phong cách cung đình châu Âu, xem ra mọi thứ đều là tinh phẩm.
Quái lạ, với nghề biên tập đang làm, tiền lương căn bản không đủ tiêu, Trương Trí Uyên này lại có thể ở một căn phòng xa hoa như thế, đồ dùng cũng toàn đồ đắt tiền. Chẳng lẽ nhà cậu ta rất giàu nhưng vì ba mẹ có quan niệm bảo thủ nên cậu ta chỉ đành ở một mình, không dám cho người nhà biết tình cảnh của cậu sao?
“Tiểu Uyên, nơi này đúng là thích hợp cho việc yêu đương vụng trộm! Thật là đẹp, lãng mạn và gợp cảm!” Cô không nghĩ là nói về nhà ở cũng có thể nói như thế, nhưng trừ cách đó ra khó mà có cách nói nào thích hợp hơn.
Trương Trí Uyên che miệng ho khan vài tiếng, nhàn nhạt trả lời: “Người thế nào thì nhà ở như thế, em chính là người như vậy: đẹp, lãng mạn và gợi cảm.”
“Xì!” tên nhóc tự sướng, thôi, vì hắn đang bệnh, không cần so đo với hắn làm gì. “Rốt cuộc là em bị bệnh gì?”
“Có nghiêm trọng không?”
“Hen suyễn cấp, bệnh cũ ấy mà, không chết được đâu… Khụ khụ!”
Lâm Đại Ngọc! Nhìn cậu ta ho như thế, khuôn mặt hơi đỏ lên, ánh mắt sáng lên, trong đầu cô liền hiện lên ba chữ “Lâm Đại Ngọc”! Không biết ai là viên ngọc quý của cậu ta? Hồng Lâu Mộng có nhiều nhân vật như thế, cậu ta có thể tìm được tình yêu quả thực quả là khó khăn.
Lập tức cô cảm thấy cô như là một người mẹ vậy, chỉ biết nói: “Đứa trẻ đáng thương, chị mua cho cậu canh thập toàn đại bổ, còn có mấy món ăn thanh mát, cậu tranh thủ lúc nó còn nóng thì ăn đi.” Mặc dù mấy món ăn này bày biện không được đẹp mắt cho lắm nhưng dù sao vẫn ăn tốt.
“Xem chị có thành ý như thế, thiếu gia đây miễn cưỡng ăn vậy.”
Cậu gắp một khối đậu hủ đưa lên miệng cô, cô há mồm cắn xong mới thấy không ổn, “Thôi để tự chị ăn là được rồi, không dám làm phiền thiếu gia.”
“Chị cũng ăn đi, không lại bảo là em ngược đãi chị.”
“Thật đúng là ủy khuất cho ngài!”. Cô nghiến răng ken két, nhưng vẫn đem thức ăn bày lên trên bàn, nhìn cũng ra một bữa cơm tao nhã.
Cậu không nói gì, lẳng lặng ngồi ăn, trong mắt thoáng hiện một chút mất mát.
“Nhà của em chắc là cũng tương đối nhỉ? Có thể ở tại khu nhà cao cấp mà chỉ có minh tinh hoặc quan lớn mới có điều kiện để ở.” Không biết hàng xóm quanh đây có những ai nhỉ? Cô đột nhiên có vài suy nghĩ bát quái, ra anh anh em em với mấy người bảo vệ, hỏi một chút về mấy lời đồn đãi gần đây.
“Cũng không có gì, có đáng bao nhiêu đâu, ở thế này một mình một nhà, thoải mái vô cùng.”
“Địa chủ quá!” Cô hung phấn trợn tròn hai mắt, vô cùng sùng bái nói:
“Hóa ra là thiếu gia thật, thất kính thất kính. Hi vọng thiếu gia quan tâm nhiều hơn, có gì còn đề bạt!”
“Không cần nói thế, chị đi theo em còn cần phải khách sáo thế nào?” Cậu ta liền tỏ vẻ ác hàn.
Cô cười nhẹ vài tiếng, giống như một tên vỗ mông ngựa, “Xin hỏi thiếu gia, có phải lệnh đường, lệnh tôn rất xem trọng việc nối dõi tông đường cho nên phải giúp cậu xem mặt tìm thiếu phu nhân?”
“Chị rất thông minh, đoán cái đúng liền.”
Mấy bộ phim đều như thế cả à, ngay cả người qua đường cũng đoán được. “Nhưng em không thích phụ nữ, giờ em định làm sao?”
Trương Trí Uyên buông bát xuống, mỉm cười thần bí với cô: “Em nói rồi, nếu như em thích phụ nữ thì chắc chắn em sẽ cố gắng cướp lấy chị.”
“Chị nhớ là em đã nói thế, nhưng rõ ràng là em không thích phụ nữ, thế nên để đến kiếp sau đi!”
“Nếu như là chị, không khéo em sẽ làm được.” Cậu từ mỉm cười chuyển sang có chút nghiêm trọng, nhìn cô chăm chú, tựa hồ muốn biết một điều bí ẩn gì đấy.
“Thiếu gia này, chị có bắt em phải thế đâu? Đừng nói với vẻ ủy khuất như thế chứ!”
Cô cũng có lựa chọn của mình chứ.
“Hắn ta làm được, em cũng có thể.”
Gì cơ? Cô còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã xông tới đè cô xuống ghế sa lon, trong nháy mắt hai tay của cậu đè lên vai cô, đôi môi phủ lên môi cô.
Nhất thời đầu óc cô trống rỗng, vô cùng kinh ngạc, chỉ hiện lên một ý nghĩ là hắn cũng là một người đàn ông à! Mặc dù thế hắn so với cô còn đẹp hơn, cao hơn cô, cũng khỏe hơn cô, lại đang đè cô xuống làm điều cô không muốn.
“Buông ra!” Đầu óc vừa tỉnh táo lại, cô liền cắn vào miệng cậu ta, cô có nằm mơ cũng không nghĩ bọn họ có ngày hôm nay.
Cậu liếm vết máu một bên môi, trong mắt vẫn ánh lên một tia chấp nhất. “Chỉ cần là chị, em có thể làm được… Em thích chị, em có thể chạm vào chị vào ôm chị, chúng ta có thể ở bên nhau..”
Hiện tại chỉ là cậu ta tự thôi miên chính mình, miễn cưỡng bản thân thôi. Làm cách nào cô cho cậu ta thấy rõ thực tế bây giờ?
Cậu ta đặt tay lên đôi gò bồng đảo của cô, dùng lực một chút, kinh ngạc nói: “Thân thể phụ nữ thật là kì diệu, mềm thế này mà không bị rơi xuống?”
“Trí Uyên, em không nên phá vỡ tình cảm của chúng ta…” Nói thật, cậu ta đẹp trai hơn Lâm Thư Hoằng, mùi vị của nụ hôn cũng rất mới mẻ, nhưng người cô yêu không phải là cậu ta. Cho dù cậu ta có đẹp trai hơn nữa, gợi cảm hơn nữa thì cô cũng không có cảm giác.
“Chị chán ghét em đến thế sao?”
“Chị thích em, nhưng chị xem em như là em trai, em gái. Còn người chị yêu là Thư Hoằng.”
“Thích cũng có thể biến thành yêu, chị sẽ thay đổi tâm ý được.” Vừa nói cậu ta vừa hôn cô, hai tay cũng bắt đầu nhẹ nhàng hơn, giống như muốn chứng minh lời mình nói, nụ hôn của cậu ta dần dần đi xuống, từ tai, xuống cổ, rồi đến trước ngực. Không hề thô lỗ mà rất kiên trì.
Toàn thân cô run rẩy, ngay cả giãy dụa cũng quên luôn, cũng không biết trong đầu nghĩ gì, đột nhiên hát lên: “Thà rằng bàn tay đang lạnh giá, vẫn chờ một vòng tay ôm nồng nàn, em tin rằng trên thế gian này sẽ em sẽ gặp được đúng người mà em yêu…”
Bài hát mà cả hai đều yêu thích này cuối cùng cũng làm cậu ta khôi phục lí trí, hai tay liền ôm lấy đầu mình.
“Xin lỗi… em không biết chuyện gì đang xảy ra với em, chắc em điên rồi…”
“Chị đây còn chưa khóc, em còn khóc cái gì chứ?” Rõ ràng cô mới là người bị hại, thế mà trên mặt cậu ta lại đầy nước mắt, thấy thế cô không biết nên đau lòng vì ai đây.
“ Em là thằng bại hoại, em là một thằng điên, chị đi ngay đi! ”
Không cần cậu ta nói lần thứ hai, cô liền nắm chiếc túi xách chạy thẳng ra cửa. Đây không phải là nhà của Tiểu Uyên, đây là một cơn ác mộng tan nát cõi lòng…
Không biết vì sao chiều nay Lâm Thư Hoằng cứ cảm thấy trong lòng không yên, mất tập trung. Thừa dịp mọi người đang hội chẩn, anh liền gọi điện cho bạn gái, thế nhưng lại toàn thấy hộp thư trả lời, không biết cô đang ở đâu nữa?
Sao thế chứ? Mới có một ngày không thấy thôi mà thế mà anh đã hoảng hốt thế à.
Chín giờ tối, một bệnh nhân vừa ra, Hứa Thế Linh liền đi vào phòng, thấp giọng nói: “Bác sỹ, vợ bác sỹ đến kìa.”
“A?” sao Giai Hinh lại ở đây vào lúc này nhỉ? Cô hẳn phải biết là thời gian của anh đã được lên lịch, mặc dù là anh cũng muốn gặp cô nhưng đang có bệnh nhân chờ.
“Cô ấy có đăng kí, nói là muốn khám bệnh.”
“Còn mấy người nữa thì đến lượt cô ấy?”
“Tôi đã giúp cô ấy chen ngang rồi.”
“Ách, như vậy cũng được à ? ” Lâm Thư Hoằng rất tín nhiệm vị y tá này, cũng rất cảm ơn là cô đã nguyện ý giúp đỡ, nhưng cái cảm giác công và tư lẫn lộn hơi là lạ.
Hứa Thế Linh nhìn anh với ánh mắt trấn an: “Cậu biết tôi không làm gì có hại cho anh mà.”
Nghĩ một chút, anh liền hiểu được dụng ý của y tá Hứa. Khi người bạn gái hắn yêu mến đi vào phòng khám bệnh, mắt sung đỏ, mắt mắt rơi lã chã, cả người run run.
“Em làm sao thế Giai Hinh?” Anh đứng bật dậy, lòng hơi hoảng, suýt nữa thì làm đổ ghế.
“Xin lỗi… Cho em năm phút được không?” Cô nhào vào lòng anh, khóc rống lên.
Hứa Thế Linh lặng lẽ đi ra khỏi phòng, khóa cửa phòng lại, hi vọng hai người sớm hòa hợp lại, tuổi trẻ mà, khó mà tránh khỏi cãi nhau, qua vài ngày chắc sẽ không có việc gì.
“Có chuyện gì thế? Em có bị thương không? Để anh xem giúp em.” Lòng anh như lửa đốt, cô lại lắc đầu, may mà nhìn bên ngoài cô không sao, chắc là tâm tình bị đả kích chăng?
“Hôm nay Trí Uyên ốm không đi làm… Vừa rồi em vừa qua nhà cậu ta xem cậu ta thế nào…”
“Có phải tên nhóc đó khi dễ em không?” Anh không muốn nghĩ như thế, nhưng trực giác lại nói với anh như vậy.
Cô gật đầu khe khẽ, nức nở nói: “Thật ra thì cũng không nghiêm trọng lắm, cậu ấy chỉ hôn em, sờ soạng vài cái, nhưng là cậu ta hơi dùng sức làm em sợ…”
“Anh sẽ giết nó!” Thằng nhóc chết tiệt này, còn nói chị em nghĩa khí cái gì, không ngờ lại dám làm bậy với bảo bối của anh!
“Anh đừng đi! Cậu ấy chắc còn khổ hơn em, em chưa khóc mà cậu ta đã khóc thê thảm lắm…”
Cho đến lúc này thì cô vẫn còn nói đỡ cho Trí Uyên, “Em biết cậu ấy không cố ý làm thế, sau này em sẽ không đến gặp cậu ta nữa!”
Lâm Thư Hoằng vỗ về cô, an ủi nói: “Được rồi, anh sẽ không tìm đến nó, em chắc chắn là không sao thật chứ?”
“Xin lỗi đã làm anh lo lắng, em chỉ hơi kích động một chút thôi…”
“Được rồi, đi theo anh.” Anh đưa cô ra khỏi phòng, mở một phòng khác nói. “Đây là phòng nghỉ cho nhân viên, em ở đây chờ anh nửa tiếng, sau đấy anh sẽ đưa em về nhà.”
Anh không hỏi mà yêu cầu cô làm thế, lúc này cần có người nói cho cô cần làm những việc gì.
“Được rồi, em sẽ chờ anh.”
“Không sao rồi, có anh ở đây rồi, chỉ cần nghĩ đến anh là được.” Anh cầm một hộp khăn giấy đưa cho cô, mặc dù anh muốn tự tay lau nước mắt cho cô nhưng rồi lại cắn răng chờ lát nữa.
“Được, em sẽ nghĩ về anh.” Không sai, chỉ cần nghĩ đến Thư Hoằng là được rồi, Thư Hoằng yêu cô, sẽ không bao giờ làm cho cô phải chịu ủy khuất… Trên thế giới này hẳn Thư Hoằng chính là người dành cho cô.
Vào nhà, câu đầu tiên mà anh nói với nàng là : “Em có muốn đi tắm không?”
Tạ Giai Hinh nhẹ nhàng gật đầu, anh hoàn toàn hiểu rõ cô, sức quan sát của một bác sỹ không hề kém, hơn nữa lại có sự quan tâm của một người bạn trai nữa.
“Để anh bật nước nóng giúp em.”
Không lâu sau, Tạ Giai Hinh đi vào phòng tắm, cởi hết quần áo ra, nhìn chính mình trong gương. Tựa như cô không có gì thay đổi chỉ là lòng cô đã bị tổn thương. Không ngờ một người mà cô tin tưởng như thế, một người mà cô quen thuộc như thế lại làm ra việc như vậy.
Thật ra cô đã sớm bình tĩnh lại, chỉ là còn cảm thấy chút bi thương.
Đúng lúc này, sau lưng cô vang lên một tiếng nói, “Để anh giúp em tắm rửa.”
“Không cần đâu, em tự lo được.”
“Anh muốn chăm sóc em, anh không yên lòng.” Lâm Thư Hoằng đi tới phía sau cô, nhìn chăm chú cô trong gương, đồng thời cũng nhìn toàn thân cô.
“Em sẽ không làm chuyện gì điên rồ đâu.” Mặc dù cô đã bị xúc phạm nhưng còn chưa đến mức bị cường bạo, thế thì cô còn phải tự làm hại mình làm gì? Cô chỉ muốn tắm rửa một chút sau đó lên giường nghỉ ngơi.
“Giai Hinh, để anh chăm sóc em…” Giọng anh khàn khàn, hơi có chút khẩn cầu làm cho cô muốn khóc. Vì thế cô gật đầu, xoay người đối mặt với anh, giao bản thân cho anh.
Anh dùng ánh mắt của một bác sỹ nhìn qua toàn thân cô, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là trước ngực cũng có một vết thâm, làm cho anh cảm thấy giận điên lên, “Thằng nhóc kia làm cho em trở thành thế này?”
Cô nhún nhún vai, thở dài nói: “Có lẽ cậu ta không có kinh nghiệm với phụ nữ, cậu ấy toàn cùng với đàn ông, làm sao biết phụ nữ bọn em mềm mại như thế chứ?”
“Không sai, không sai, bảo bối của anh mềm mại vô cùng, anh yêu thương còn không hết nữa là.” Lòng anh đau như cắt, cũng không muốn nhắc đến thằng khốn kiếp kia nữa, lại làm cho cô đau khổ thêm.
“Anh có thấy khó chịu không?” Nói ra thì hơi buồn cười, hai người đã có quan hệ “thân mật” từ lâu nhưng chưa bao giờ anh nhìn thấy bộ ngực cô. Trước đây một là cô che ngực, hai là ở trong phòng tối chả nhìn thấy cái gì hết.
“Sao lại khó chịu? Em đẹp như thế, hơn nữa anh còn yêu em, anh thích toàn bộ con người em.”
“Nhưng. . .” Cô nghĩ đến vấy đề của anh, không phải anh không thích nhìn ba điểm gợi cảm của phụ nữ sao?
Anh dùng hành động chứng minh tâm ý của mình, cúi đầu hôn vào hai nụ hoa bé nhỏ ấy, rồi lại ôm cô ngồi vào bồn tắm lớn, nhẹ nhàng lau rửa toàn thân cô, vuốt ve trước ngực cô. Cô nhắm lại lại cảm thụ, từ từ quên đi đã bị một bàn tay khác… Dần buông lỏng người, cô chợt nhớ ra nói, “Từ lần đầu đến nhà anh, sau em mới phát hiện ra là bồn này nhà anh khá lớn, hai người cùng tắm vẫn thoải mái, gương cũng lớn nữa, cái gì cũng thấy rõ.”
“Khi đó hành động của chúng ta có hơi điên rồ một chút…” Anh nói với ý tứ có vẻ không tốt lắm
“ Em ngượng gần chết! Anh lại còn muốn em trước mặt anh làm việc đấy… vẻ mặt lại còn vô cùng nghiêm túc, em không dám phản đối.”
“ Anh cũng không biết lúc đấy trong đầu anh nghĩ gì, đấy là lần đầu anh làm thế.”
“ Chàng ngốc, có một mình em là được rồi.”
“Đương nhiên rồi, anh chỉ muốn một mình em mà thôi.” Anh lại kẽ khàng hôn lên cơ thể cô, từng chút, từng chút một.
Tại sao tự nhiên lại nhớ ra vài chuyện trong quá khứ nhỉ? Hẳn là vì cô còn hoài niệm đến cậu em của cô, bọn họ cũng từng cười vui vẻ với nhau, điều gì đã thay đổi việc đấy? Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Một lúc sau, đầu giường thắp một ngọn nến thơm. Ai người trần trụi ôm lấy nhau, bọn họ cũng không làm đến bước cuối cùng, nhưng cô hiểu toàn thân cô đang được anh yêu thương, cô hiểu anh đang chữa vết thương trong lòng cô, dùng lấy chính bản thân anh làm cho cô quên đi cơn ác mộng kia.
Cũng không có chuyện gì phát sinh, tuy anh vẫn không có phản ứng bình thường nhưng cả hai đều thỏa mãn. Có cao trào hay không, có phải biểu đạt hay không cũng không quan trọng lắm, đối với hai người yêu nhau thì chỉ cần ôm nhau là đủ.
Cô tựa vào ngực anh, lắng nghe từng nhịp tim của anh, cảm giác được từng giọt chảy về. “Thư Hoằng, cảm ơn anh đã không trách em, vẫn là em đã sai, không nên một mình đi gặp cậu ấy như thế, là do em không cẩn thận.”
“Em không sao là tốt rồi, sau này có chuyện gì cũng phải gọi cho anh, cho dù chuyện lớn hay nhỏ, tốt hay xấu thì anh sẽ cùng em đối mặt.”
“Vâng!”, trải qua sự việc lần này cô đã có chút kinh nghiệm, nên nói với nhau vài việc, lại có thể khiến cho nhau cảm thấy an tâm.
“Em ngủ đi, có anh ở đây, có ác mộng thì anh sẽ trải quả cùng em.”
Mười năm tu được cùng thuyền, trăm năm tu được chung giường cùng chăn, cô nghĩ hẳn kiếp trước cô đã tu mấy ngàn năm thì giờ đây cô mới được nằm trong vòng tay anh, được chính cơ thể anh sưởi ấm, dùng chính trái tim của anh yêu cô.