Ngồi trên xe hân hoan nhìn cảnh vật xung quanh rồi lại liếc nhìn tài xế kiệm lời đang tập trung lái xe cất giọng hỏi nhỏ: Lão Hắc, anh nói gì với ba mà ba cho anh dẫn em ra ngoài vậy? Đã rất lâu rồi em không được bước ra khỏi căn biệt thự đó.
Tiểu Bạch, vì chủ tịch thấy khi ở gần tôi thì cậu không bị mất kiểm soát, và tôi hứa với chủ tịch là sẽ không xảy ra chuyện gì nếu dẫn cậu đi ra ngoài chơi nên chủ tịch mới đồng ý.
Cậu muốn được thoải mái đi lại và thoải mái ra ngoài thì phải học cách kiềm chế mình, không được để xảy ra chuyện.
Biết chưa?
Cả hai bước vào quán mì xá xíu nhỏ dưới chân cầu, Bạch Vũ nhìn người đối diện gật gù rồi lại thắc mắc: Em biết rồi, em sẽ tự kiềm chế mình, không để xảy ra chuyện. Nhưng chúng ta vào đây ngồi làm gì vậy?
Thì ăn mì, cậu bảo đói bụng và muốn ăn mì xá xíu mà.
Ăn ở đây hả?- Bạch Vũ chưa từng ngồi ăn ở quán lề đường nhỏ xíu như vậy nên nhíu mày thắc mắc.
Ừ, ăn ở đây.
Quán này rất ngon, rất nổi tiếng.
Hay là cậu muốn ăn chỗ khác?
Không, anh nói ngon thì mình cứ ăn ở đây đi.- Bạch Vũ rất thích phong cách, con người bình dân của Hắc Lỗi nên cũng muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ bình dân cùng nhau.
Công nhận là mì ở đây ngon thật đó.
Lâu lắm rồi em mới ăn ngon như vậy.
Ở chỗ bốc khói kia có vài người ngồi đó chi vậy?
Ở đó có gánh tào phớ của bác Trương, rất là ngon.
Cậu muốn ăn thử không?
Cả hai lại bỏ xe đi bộ dọc con đường nhỏ cạnh bờ sông, ăn rất nhiều những món ăn vặt lề đường mà từ nhỏ đến lớn cậu ấm Bạch Vũ chưa từng được nhìn thấy nói gì đến ăn.
Cậu thích thú, liên tục reo lên Um.....mmmmm tàu phớ ngon quá điiiiiiii......!thơm gừng nữa. Um......mmmmmmm....!kem que mát và ngọt quá điiiiiii.....!Cạnh bờ sông gió mát, lại được ăn kem que ngon xuất sắc luôn. Um.......mmmmmm xiên que này ngon tuyệt luôn, mua cho em cái xiên que ớt nhồi kia điiiiiii......
Hắc Lỗi nhìn người bên cạnh hăng say ăn, hăng say reo hò thích thú.
Hắn định lấy thêm que ớt nhồi theo yêu cầu thì nhận ra đám bán lẻ thuốc phiện hôm trước rượt chém hắn đang đi tới nên vội vàng kéo tay kẻ đang hăng say ăn mọi thứ trên tay đi nhanh về hướng đỗ xe.
Lão Hắc, sao vậy? Còn chưa ăn xong, chưa ăn no mà.
Đi đâu vậy? Em muốn ăn que ớt nhồi nữa mà.- Bạch Vũ không hiểu tình hình nên vùng vằng kéo lại đòi ăn tiếp.
Tiểu Bạch, về thôi
Người vùng vằng yếu hơn người kéo nên cuối cùng cũng kéo được lại chỗ đỗ xe.
Chưa kịp mở cửa xe đẩy người vào trong đã bị bao vây tứ phía.
Chạy đi đâu mà vội vậy cố nhân? Gặp lại thì phải chào nhau một tiếng chứ lị.- Một tên râu ria quai nón rút côn nhị khúc ra múa may cất giọng.
Rất nhanh, Hắc Lỗi mở cửa xe đẩy Bạch Vũ vào trong xe khoá cửa lại với câu dặn dò ngắn gọn Tiểu Bạch ngồi yên trong xe nhé.
Cảnh tượng đánh đấm hỗn loạn diễn ra bên ngoài xe được một lúc làm chàng trai ngồi trong xe hoảng loạn thở dốc, lên cơn điên, vài tên giang hồ nằm la liệt, nhăn nhó.
Hắc Lỗi cũng trúng một vết cắt ở vai máu thẫm ướt áo đen và một vết côn đập ở lưng.
Bọn giang hồ hăng máu đang định cùng nhau sáp lá cà một lượt để áp đảo kẻ bị thương đang ôm vết thương trên vai, nhưng bất ngờ một nhóm người mặc vest đen từ đâu xông tới quật tay khống chế từng tên trói lại quăng vào xe đen bịt bùng.
Một người vest đen nhanh tay đỡ Hắc Lỗi vào xe rồi lái vút đi.
Máu chảy nhiều quá, anh lái nhanh hơn một chút được không?- Bạch Vũ vừa ấn chặt khăn tay vào vết thương vừa hối thúc người cầm lái chạy nhanh hơn.
Tiểu Bạch, không sao đâu.
Đừng sợ, chỉ là vết thương nhỏ thôi.- Hắc Lỗi trấn an người đang cau mày nhăn mặt cực lo lắng.
Vài người đang xử lý vết thương trên vai, trên lưng cho Hắc Lỗi đang nằm úp trên giường.
Bạch Vũ đứng cạnh bên sững sờ nhìn những vết sẹo dọc ngang, chi chít trên tấm lưng trần.
Cậu tự hỏi người này là ai? Từ đâu tới? Đã bị thương bao nhiêu lần rồi?
Chủ tịch Bạch kéo con trai qua một góc, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: Bạch Vũ, con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Dạ không có, Lão Hắc đẩy con vào xe nên con không bị gì hết.
Lần này ra ngoài xui xẻo gặp chuyện nhưng may mắn là con biết kiềm chế và nhanh trí gọi cho ba để nhờ giúp đỡ.
Coi như con vượt qua luôn thử thách của ba.
Từ nay con thoải mái đi lại như con muốn, nhưng để cậu ấy bên cạnh bảo vệ con.
Mọi người đi khỏi, Bạch Vũ liền chụp lấy tay của người vừa mới được băng bó nằm trên giường: Lão Hắc, có đau lắm không?
Không đau, vết thương nhỏ mà, không đau.
Ba bảo tiểu Bạch từ nay được thoải mái đi lại nhưng phải có Lão Hắc bên cạnh bảo vệ.
Lão Hắc đừng đi đâu nha, ở đây luôn nha.
Khoan đã, tay tiểu Bạch bị sao vậy? Sao lại sưng đỏ lên như vầy?- Hắc Lỗi phát hiện điều sai nên kéo bàn tay của đối phương lại kiểm tra.
Tại lúc thấy lão Hắc bên ngoài xe bị đánh nên lo lắng, tức giận quá mà đấm vào cửa kính xe.- Thành thật khai báo.
Hắc Lỗi biết Bạch Vũ đã lên cơn điên trong xe khi nhìn mình bị đánh trúng bên ngoài, nhưng Bạch Vũ đã tự mình kiềm chế được cơn điên để gọi điện cho ba cầu cứu.
Hắn xoa xoa thuốc quanh vết bầm, đưa miệng thổi nhẹ nhàng rồi lên tiếng khen ngợi Tiểu Bạch hôm nay rất giỏi, biết ngồi yên trong xe, biết tự kiềm chế mình, biết gọi điện cầu cứu.
Giỏi vậy thì lão Hắc ở đây luôn đừng bỏ rơi tiểu Bạch nhé.
Hắc Lỗi không nói năng gì mà lại nhắm mắt ngủ, hại người bên cạnh một giây hụt hẫng vì không có được câu trả lời.
Lần đầu tiên sau khi mẹ mất, Bạch Vũ thấy vui, thấy rất cần một ai đó bên cạnh mình.