Chủ tịch Bạch đi theo bác sĩ ra ngoài để nghe tình trạng bệnh nhân.
Chàng trai trẻ mặt mũi bơ phờ vì lái xe đường dài đưa tay ra ôm lấy người đang khóc nghẹn nhìn người nằm im lìm trên giường bệnh.
Hắc Lỗi không nguy hiểm gì tính mạng đâu, đạn từ súng săn lại đi lệch sang một bên nên chỉ làm tổn thương gan của cậu ấy thôi.
Con đừng lo lắng quá, con ngủ một chút đi, mặt mũi bơ phờ hết rồi.- chủ tịch Bạch đi nhanh vào trấn an.
Con không sao đâu, con ngồi ở đây canh chừng lão Hắc.
Ba kéo chàng tài xế mệt mỏi này đi nghỉ ngơi một chút đi.- Bạch Vũ vừa nói vừa đưa ánh mắt biết ơn nhìn Thẩm Diệu.
Nửa đêm, Hắc Lỗi tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, hắn chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt đẹp đang gối lên tay hắn ngủ quên, phía góc giường bệnh là chàng trai trẻ đang lưng dựa tường ngủ ngồi, trên đùi cậu thì chủ tịch Bạch đang ngủ vùi.
Hắc Lỗi khẽ cong khoé môi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Bạch Vũ rồi tiếp tục nhắm mắt giữ im lặng cho những con người mệt mỏi ngon giấc.
Trời hừng sáng thì tình hình trong phòng bệnh nhỏ có chút thay đổi, chàng trai trẻ thì đang vặn người, ẹo hông trên đùi chủ tịch Bạch: Ơ, em nhớ em ngồi cho ngài gối đầu ngủ mà? Sao giờ thế này rồi?
Em ngủ say như chết, ta khiêng vác hay làm gì cũng không biết.
Chắc là em đã rất mệt.
Còn ngài, ngài có ngủ được chút nào không? Có mệt không?
Có, ta ngủ đủ rồi vì em lúc nào cũng ép ta ngủ.- Chủ tịch Bạch vừa nói vừa nhìn về phía giường bệnh nơi có một bệnh nhân đang cố kéo cái ống thở xuống để nói chuyện với người bên cạnh.
Tiểu Bạch, em có bị thương ở đâu không?
Không có, anh có đau nhiều không?
Không, không đau.
Anh rất vui vì em bình an.- nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn rất đẹp mặc dù mặt mũi hắn đang xanh xao, bơ phờ làm cho Bạch Vũ một giây bị hớp hồn.
Còn em thì đã rất sợ, rất hoảng khi thấy anh gục xuống.
Em đã khóc rất nhiều phải không? Mắt của em đỏ và sưng hết rồi.
Em cần được nghỉ ngơi nếu không sẽ đổ bệnh đó Bạch thiếu gia, nắng....
Nắng không ưa, mưa không chịu, ghét gió, kỵ mù sương.- Bạch Vũ cướp lời để tự nói về mình.
Người xanh xao, phờ phạc trên giường bệnh lại bật cười làm người cạnh bên ngây người ra nhìn đắm đuối.
Chủ tịch Bạch sau khi điều tra chính xác kẻ ám sát Bạch Vũ là con trai của chú Lý làm vườn vì Bạch Vũ vô tình thấy hắn tuồn chở rất nhiều hồng đi bán để trả nợ lô đề, Bạch Vũ căn bản không biết hắn làm việc xấu mà chỉ nghĩ hắn và chú Lý đang làm theo lệnh của ba, nhưng để chắc chắn không bị bại lộ việc xấu nên hắn chọn cách thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Sau khi sắp xếp cho kẻ sát nhân sẽ bị pháp luật trừng trị, sắp xếp ổn thoả việc nông trại với chú Lý, chủ tịch Bạch thuê hẳn một chiếc cứu thương với đầy đủ thiết bị, bác sĩ y tá để đưa Hắc Lỗi về biệt thự Bạch gia theo yêu cầu của Hắc Lỗi.
Tại phòng của Bạch Vũ, bác sĩ Đồng sau khi khám lại vết thương của bệnh nhân, giúp thay lại băng, để lại một ít thuốc giảm đau, dặn dò Bạch Vũ vài điều trước khi rời khỏi: Bạch thiếu, vết thương cũng không quá đáng ngại, chỉ cần tịnh dưỡng nhiều, uống thuốc kháng sinh đúng giờ và giữ cho vết thương khô ráo.
Mỗi ngày tôi sẽ đến kiểm tra và thay băng.
Tiểu Bạch, em nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.
Nhìn em bơ phờ, hốc hác quá.
Bạch Vũ nhẹ nhàng nằm xuống gối đầu lên tay Hắc Lỗi hỏi nhỏ: Anh nhất quyết đòi về đây có phải vì sợ em ở bệnh viện sẽ mệt không?
Em đừng nghĩ anh là người tốt như vậy, còn lý do nữa là anh muốn được nằm gần và ôm em.- vừa nói vừa định cố nghiêng người để ôm người bên cạnh nhưng đã bị giữ nằm yên.
Ấy, không được động đến vết thương.
Để việc này cho em.- Nghiêng người nhìn lại vị trí vết thương lần nữa rồi tay ôm, chân kẹp chặt người bên cạnh.
Hắc Lỗi lại mỉm cười vùi mặt mình vào vòm ngực ấm, mềm chìm vào giấc ngủ bình yên.
Bác sĩ trẻ đi sang biệt thự lớn gõ cửa phòng chủ tịch Bạch hại chủ tịch Bạch phải vội cài lại cúc áo tiếc rẻ nhìn đùi nhỏ eo thon, mặt trái xoan dễ thương cạnh bên để ra mở cửa.
Bạch gia, tôi muốn kiểm tra phổi của ngài một chút trước khi về.- bác sĩ vừa nói vừa định bước vào phòng.
Chúng ta qua phòng làm việc đi, phòng này không tiện.- Chủ tịch Bạch kéo vội bác sĩ trẻ qua phòng làm việc mà không kịp nhìn thấy có mùi giấm chua ở phía giường ngủ.
Bác sĩ trẻ mở vài cúc áo trên ngực chủ tịch, sờ sờ một chút trước khi đặt ống nghe vào kiểm tra: Phổi cũng ổn, thời gian này ngài uống thuốc đều, ăn uống tốt và ngủ được phải không?
Ừm, trợ lý của ta luôn theo sát cằn nhằn nên mọi thứ cũng thành thói quen luôn rồi.
Ta thấy khoẻ mà.
Bác sĩ không cần lo.
Tôi lo cho ngài và tôi quyết định từ nay sẽ luôn ở cạnh ngài để chăm sóc cho ngài.
Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ ở bệnh viện để chuyển đến đây bên cạnh ngài, sẵn tiện chăm sóc luôn anh chàng của Bạch thiếu.
Không được, ta đã nói nhiều lần rồi.
Bác sĩ làm ở bệnh viện thì mới có tương lai tốt.
Không được nghỉ việc chỉ vì để chăm sóc cho ta.
Nhưng tôi học bác sĩ là vì ngài, là vì muốn chăm sóc sức khoẻ cho ngài cả đời này.
Bác sĩ không cần như vậy? Ta làm tất cả là tự nguyện, không hề mong đợi bác sĩ báo đáp.
Đừng nghĩ nhiều, đừng phí đời mình vì ta.
Bạch Hàn, sao mãi mà ngài không chịu hiểu? Ngài chạm vào đây mà vẫn không hiểu ư? Tôi muốn bên cạnh ngài, chăm sóc ngài cả đời là vì tôi thích ngài.
Thẩm Diệu sững sờ bên ngoài cửa nhìn bác sĩ và bệnh nhân tình cảm đặt tay lên ngực nhau nói thích nhau.
Bây giờ thì cậu đã hiểu tại sao tên bác sĩ đẹp trai đó lại quan tâm, chăm sóc tận tình chủ tịch và ghét cậu như vậy? Và tại sao chủ tịch lại hay khó chịu khi cậu gây gổ với tên bác sĩ đó, Thì ra là họ thích nhau- cậu nghĩ ngợi, bàn tay nắm chặt mím môi rời đi.