Hai ngày sau đó, tại phòng làm việc của giám đốc điều hành Pugsoft, giám đốc Bạch Vũ không ngước mặt lên nhìn người shipper mà chỉ chìa tay ra để lấy bưu kiện và bill.
Ký nhận xong xuôi thì lại vùi mặt vào công việc, xem người shipper bên cạnh như không khí.
Dù đã quyết tâm phải nói chuyện một chút, nhưng đứng trước một tảng băng lạnh như vậy vẫn có chút hụt hẫng.
Đang còn chần chừ chưa biết có nên mở lời hay không thì cửa phòng mở, một người trong bộ vest đen lịch lãm bước vào cất giọng: Giám đốc, uống thuốc rồi chuẩn bị họp với phòng Phác thảo.
Ừ, cảm ơn anh.
Anh nhớ cái hẹn cùng ăn tối chiều nay chứ?- Bạch Vũ xoa xoa đầu ngẩng lên đáp lời.
Nhớ chứ, mong từng ngày thì sao quên được. Nào, uống thuốc đi.
Bỏ thuốc vào miệng rồi mất tập trung không nuốt nên nhăn nhó, nhợn muốn nôn làm Từ Hiên rối lên tay đưa nước, tay vuốt cổ- xoa ngực.
Bạch Vũ mặt lạnh như băng đưa mắt nhìn người shipper lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hắc Lỗi đi như chạy ra xe giao hàng, hắn vuốt mặt chua xót Đây là cảm giác thích một người mà bị phũ sao?, hắn cố điều chỉnh lại tâm trạng để còn ship cho xong xe hàng rồi đi làm thêm ở quán bar.
Hắn phải cày cho có thật nhiều tiền để trả nợ cho chủ tịch Bạch.
Tại một trung tâm thương mại nọ, có chàng trợ lý trẻ mặt mũi ỉu xìu bị đẩy vào phòng thử đồ với một núi đồ công sở quần âu, áo sơ mi.
Cậu bỉu môi ướm ướm thử đồ lên người mình rồi vứt chỏng chơ một xó, len lén mở cửa phòng chạy ào ra ngoài tìm đồ mình thích lôi vào mặc thử một cách thích thú.
Chủ tịch Bạch mong đợi chàng trợ lý dễ thương của mình trong trang phục công sở lịch lãm bước ra thì hỡi ôi: người vừa bước ra với cái quần jean tả tơi, áo sơ mi rộng gài lệch nút, cổ áo lệch xuống một bên vai, vạc áo thì vạc ngoài vạc trong.
Em mặc cái gì vậy? Sao em không thử đồ ta chọn?
Không thích, nhìn sến.
Em phải cùng ta vào công ty, em sẽ gặp nhiều người.
Tả tơi như vầy thì làm thế nào?
Vậy chỉ tả tơi khi đi chơi với ngài thôi, còn đi làm thì để em chọn bộ khác nhé.- vừa nói vừa chạy biến đi chọn đồ.
Và rồi sao một khoảng chờ đợi chủ tịch Bạch lại há hốc mồm nhìn trợ lý riêng của mình bước ra như một cây hiphop chính hiệu: Quần jean rộng thùng thình, đáy thụng gần chạm đất, áo sơ mi trắng rộng dài đầy túi to còn bonus thêm cái cà vạt sọc đen cột lệch ở cổ.
Chủ tịch Bạch cạn lời cất giọng: Thôi được rồi, em thích cái nào thì chọn cái đó, phong cách badboy của em đâu dễ thay đổi.
Thẩm Diệu tay vác, tay mang nhiều túi to, nhỏ khác nhau, nào là quần áo trong- ngoài, giày dép đủ thể loại.
Thân là lính cậu chỉ biết chấp hành nên cuối cùng phải vác một đống túi mà hình như toàn đồ của mình.
Chủ tịch Bạch mở cốp xe cho cậu bỏ đồ vào rồi đề nghị: Chúng ta đi ăn chút gì đi, tối hôm qua em hì hục cày cuốc mấy hiệp chắc cần nạp nhiều năng lượng.
Có người run giật cả đêm chắc cũng cần nạp nhiều năng lượng, Ạaaa....
Chủ tịch Bạch chưa kịp đáp trả câu nói xỉa xói của trợ lý thì bất ngờ bị một người kéo tay ôm chặt: Lão Bạch, ta nói chuyện một chút đi.
Chúng ta đâu có gì để nói, cô thả tôi ra đi.- Chủ tịch cố gắng đẩy người ăn mặc hở hang, sặc mùi son phấn ra khỏi người mình.
Lão Bạch, anh đừng bướng nữa có được không? Anh chỉ cần xuống nước năn nỉ như mọi khi thì tôi sẽ bỏ qua và về nhà mà.
Đây đâu phải lần đầu ta cãi nhau.
Mỹ Ái, chẳng phải hôm đó tôi đã nói rõ với cô rồi sao, đã đi thì không bao giờ được quay về.
Lần này không phải lần đầu cãi nhau nhưng là lần cuối.
Tôi không tin, anh đam mê tôi như vậy thì không thể nào? Coi như lần này tôi xuống nước, hôm nay tôi sẽ quay về nhà.
Xin lỗi, chúng ta đã kết thúc giống như cô muốn.
Mong là sao này đừng gặp lại nhau nữa.
Thẩm Diệu quan sát hai người trước mặt cãi nhau kẻ ôm, kẻ đẩy một lúc thì có chút nóng ruột vì người đàn ông liên tục bị kéo, bị đẩy đập người vào xe để ghìm chặt không cho thoát ra.
Cậu đi đến hất tay cô gái dữ tợn ra, kéo người đàn ông to cao về phía mình: Đủ rồi đó, cô định lôi kéo đến khi nào hả? Tối qua ngài ấy mất sức nhiều nên đừng có kéo đẩy nữa.
Lại là mày, thằng GAY biến thái.
Mày dám lợi dụng lúc chồng bà thất tình để cướp chồng bà à.
Chủ tịch Bạch có chút lo lắng người bên cạnh sẽ đau lòng vì bị xúc phạm, nhưng thật bất ngờ khi cái dáng vẻ badboy ấy tỉnh rụi hất mặt: Cô nói sao thì là vậy.
Nếu còn chưa hết tức thì về nhà đóng cửa bắt đồng loại chó, mèo ở nhà ra nói tiếp nhé, còn con người thì phải đi ăn đây. Chúng ta đi ăn đi, ngài đói bụng mà.
Chủ tịch Bạch bất ngờ nhìn chăm chú người đang kéo tay mình đi, thỉnh thoảng quay mặt lại nhìn tình cũ đang còn ngẩn ngơ cố hiểu xem mình vừa bị mắng cái gì.
Thẩm Diệu kéo sếp đi thẳng vào quầy ẩm thực, đặt phần ăn trước mặt giục giã: Ngài ăn đi, ăn để lấy lại năng lượng
Ta xin lỗi vì những lời nói lúc nãy của cô ta.
Em đừng để bụng, đừng buồn.
Ngài đã quyết định dứt khoát, đã kiên quyết cắt đứt thì tại sao không dứt khoát đẩy mạnh cô ta ra rồi bỏ đi là được? Sao cứ sợ sệt rồi để mình bị lôi kéo, xô đẩy?
Ta.....!ta không muốn làm đau phụ nữ.
Với lại trước giờ cô ấy đều như thế ta quen rồi.
Ngài rất yêu cô ta phải không?
Không có, trước giờ người duy nhất ta yêu là mẹ của Bạch Vũ, nhưng bà ấy quá vắng số.
Với Mỹ Ái thì chỉ như thói quen thôi vì cô ta bám riết lấy ta.
Không yêu, đã dứt khoát thì hành động dứt khoát một chút.
Cô ta đâu phải phụ nữ đâu mà ngài sợ làm đau, phụ nữ thì đã dịu dàng và có lòng tự trọng rồi. Mà đã là thói quen, sao tự dưng ngài lại kết thúc với cô ta?
Vì ta gặp em, từ lúc ta gặp em thì ta chỉ muốn bên cạnh em.
Vậy ra em là thói quen mới của ngài?
Không phải, ta không biết giải thích như thế nào.
Không biết thì đừng giải thích.
Ngài ăn đi.