Thẩm Diệu lao vào phòng họp lớn tìm kiếm, không thấy người đâu làm lòng cậu càng bất an, mắt đã bắt đầu đỏ.
Đang suy tư tự trách mình vì chính cậu đã thấy người ấy có biểu hiện mệt mỏi bất thường nhưng lại mặc kệ ngó lơ thì một vòng tay ấm bao lấy người cậu, hơi thở ấm nóng phả nơi gáy cậu: Em lo cho ta lắm phải không? Em đừng giận ta nữa có được không?
Hình như ngài đang hiểu lầm gì đó thì phải, em đâu có nói là lo lắng cho ngài.
Ngài thế nào thì đâu có liên quan gì đến em.- cố đẩy người đang ôm mình ra.
Chủ tịch siết chặt không buông: Em không lo sao em chạy đến đây làm gì? Không lo sao mắt em lại đỏ hoe thế kia?
Em vào đây để lấy bút lông thôi, đang ở kia.
Mắt em đỏ vì em bị đau mắt.
Ngài vẫn tưởng em giận vì em thích ngài mà ngài bỏ rơi em mấy năm qua sao? Trước giờ em chưa từng thích ngài.
Chủ tịch buông người đang ôm ra : Đúng, trước giờ chỉ có ta nói thích em, còn em thì chưa từng nói thích ta.
Có lẽ ta nhầm tưởng rồi chậm rãi rời khỏi phòng.
Sau khi tan ca, cả phòng lập trình kéo nhau đi ăn mừng vì cả phòng đã tai qua nạn khỏi và game DESTROYER được bán với level A+.
Thân làm trưởng phòng, lại là tác giả của DESTROYER, và lại đang rất buồn nên Thẩm Diệu không những đi cùng mà còn là người giành uống gần hết bia của mọi người.
Tất cả đã ngà ngà say, Mễ Mễ kéo tay người đang tu ực ực chai bia:
Trưởng phòng, giành uống bia hết như vậy là phải trả tiền đó, không chơi cổ phần được đâu.
Hy Ka, An Huy gật gật, lè nhè tán đồng: Đúng, đúng, uống như rồng uống nước thế kia thì phải khao đi chớ. Thất tình hay sao mà uống hết bia của quán vậy? Khao tụi này đi, rồi đi tăng hai nhảy nhót nữa.
Ậy....!ậy....!mấy anh chị không được ăn hiếp Diệu ca của em.
Hôm nay em thay mặt Diệu ca bao tới bến luôn.- kẻ đi ăn ké phòng lập trình, Hà Tuệ lập tức ôm người đã say bí tỉ bênh vực.
Một bàn tay to lớn, mạnh bạo tách Hà Tuệ ra khỏi Thẩm Diệu, đặt cái thẻ lên bàn nhìn những kẻ đang say gật gù nói nhanh: Mọi người vui chơi thoải mái, dùng thẻ này thanh toán.
Ta đưa Thẩm Diệu về trước.
Chủ tịch Bạch đỡ chàng trai đã say quên trời đất ra xe lái thẳng về nhà.
Tay ôm người đang đứng không vững tay lục tìm chìa khoá để mở cửa.
Như một con robot đã được lập trình sẵn, vừa nghe tiếng cạch cửa mở, kẻ đứng không vững liền tay vịn tường chân này đá chân kia đi thẳng vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy cái áo sơ mi rộng mặc như đồ ngủ rồi chui tọt lên giường quơ cái gối ôm được mặc một bộ đồ ngủ rộng ôm chặt, mặt cọ cọ, giọng lè nhè: Ội....!ộoooi.....!ngủ.....!ngủ mà.
Chủ tịch Bạch sững sờ đứng nhìn chàng trai nhỏ bé đang mặc áo sơ mi của mình ôm chặt gối ôm được mặc bộ đồ ngủ sọc caro mà trước đây mình hay mặc.
Chủ tịch Bạch lau vội nước mắt leo lên giường nằm cạnh ôm lấy thân hình bé nhỏ từ phía sau, tay siết eo kéo vào lòng.
Ội....!ôi.....!ôoooi......!đây rồi....ngủ mà- Thẩm Diệu trong cơn say vô thức đá cái gối ôm ra xoay người lại ôm chặt, rúc vào lòng của người bên cạnh.
Sáng sớm thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, Thẩm Diệu dụi dụi mắt nhìn cái gối ôm quen thuộc trong vòng tay mình.
Cậu hít hít mũi với cái mùi thơm mà đang làm cái bao tử có chút khó ở của cậu sôi sục thèm ăn.
Nhìn qua bàn nhỏ bên cạnh thấy chén canh giải rượu, tô cháo nhỏ thịt bằm thì chẹp chẹp miệng lao vội đi vệ sinh cá nhân để chén một hơi sạch sẽ.
Ăn sạch sẽ đến mức không cần phải rửa chén, đứng dậy xoa xoa cái đầu nhức rời đi làm mà cũng không buồn suy nghĩ xem ai đã chuẩn bị những thứ đó cho cậu.
Cả buổi sáng cả phòng lập trình ai cũng bận tối mặt mũi để đạt được deadline và tiền thưởng nên không ai nói với ai câu nào mà chỉ cắm mặt vào máy tính, các ngón tay thì liên tục bấm bấm, gõ gõ.
Đến khi nghe giọng của Mễ Mễ cất lên thì mọi người mới đồng loạt ngước mặt lên nhìn:
Không trả được thẻ nên không giải thích được phòng mình xài hơi lố, chủ tịch không có trong phòng.
Hả???? Sao chủ tịch không đi làm vậy ta? Rồi vụ phòng mình quẹt thẻ của chủ tịch tới tăng luôn rồi có sao không?- An Huy cất giọng rầu rĩ.
Chắc không sao đâu, chủ tịch bảo cứ dùng thẻ thanh toán mà, đâu có nói là không được thanh toán bao nhiêu đâu.- Hy Ka suy nghĩ tích cực trấn an.
Thẩm Diệu nghe, động não một chút rồi cất giọng: Thẻ gì? Thanh toán gì? Rồi liên quan gì đến chủ tịch?
Ôi, trưởng phòng ôi, hôm qua ngài giành uống gần hết bia của quán, say bí tỉ bì ti nên không nhớ gì chứ gì.
Lúc mọi người đã ngà say, chủ tịch tới đưa trưởng phòng về trước và để lại thẻ để thanh toán cuộc nhậu.- Mễ Mễ giải thích.
Hy Ka muốn câu chuyện rõ hơn nên bồi thêm: Sau tăng ở quán nhậu, do ai cũng say te tua hết nên xung kéo nhau đi tăng nhảy nhót ở vũ trường, rồi tăng ở karaoke vip, rồi tăng ở xông hơi mátxa vip, rồi tăng ở vũ trường lần nữa, mệt muốn ná thở luôn.
Thẩm Diệu máu kịp lên não, suy tư suy tư cả buổi chiều.
Đến tối thì đôi tai cứ vểnh lên lắng nghe xem có tiếng gõ cửa căn hộ của mình không.
Đến ngày hôm sau thì việc đầu tiên khi cậu vào công ty là kiểm tra phòng chủ tịch xem người đã vào chưa, cả ngày vùi đầu vào công việc nhưng cứ chốc chốc là cậu lại chạy qua phòng chủ tịch để kiểm tra người có vào hay chưa, nhưng người thì cứ như lại bốc hơi, lại biến mất như ngày đó.
Cậu ngồi trầm tư trên xe buýt rồi bất giác bật cười chua xót: Ai đời lại để bản thân ngu lần, mình có là gì đâu mà bắt người ta không được biến mất.