Tại chiến trường đã hóa thành vùng đất hoang tàn này, một cậu thiếu niên và một cô thiếu nữ đã chiến đấu với nhau.
Độ tuổi của cả hai có lẽ chừng 15 hay 16. Nhưng mà trái lại với ngoại hình trẻ tuổi đó, hai người họ là những sự tồn tại mạnh mẽ đến nỗi chi phối vận mệnh của cả thế giới này.
“……Vậy, ngươi, đã có thể thanh tẩy được lời nguyền của ta rồi nhỉ.”
Cô thiếu nữ với mái tóc màu bạc đang nói ấy, là một phù thủy đã nguyền rủa thế giới này, gây ra rất nhiều tai họa.
“Tất nhiên rồi. Bởi vì ta đã được chọn để thanh tẩy lời nguyền của ngươi mà.”
Chàng thanh niên tóc vàng trả lời câu hỏi đấy là anh hùng mạnh nhất mang trọng trách giải cứu thế giới này.
“……Nếu thế thì, chẳng cần phải lo lắng nữa nhỉ.”
Trang phục lẫn cơ thể của cả hai người đều đã mang đầy thương tích đấy là vết tích cho cuộc chiến đấu dữ dội. Địa hình xung quanh đây cũng giống như vậy. Vùng đất mà cho đến khi nãy cây cối mọc um tùm và rừng cây rậm rạp này đã biến đổi thành một vùng đất hoang tàn.
—Người anh hùng tiến đến gần phù thủy, dí thanh kiếm vào vùng cổ họng cô.
“Kết thúc rồi. Hay là ngươi còn muốn phản kháng?”
“……Không, ta không còn lý do gì để chiến đấu với ngươi nữa. Thế nên, hãy kết thúc đi.”
Phù thủy nhắm mắt lại và điềm tĩnh nói.
“Chỉ là dù ngươi có giết ta, lời nguyền đang đe dọa thế giới này sẽ không thể nào được thanh tẩy. Đừng bao giờ quên điều đó. Nếu không thanh tẩy lời nguyền đang làm tổ ở tận gốc rễ của thế giới này, tai họa sẽ không ngừng tấn công con người đâu.”
“……Àà, ta biết chứ. Ta đã nghe điều đó biết bao nhiêu lần rồi.”
Anh hùng gật đầu với ánh mắt không thể đọc được cảm xúc. Nhưng mà, phủ thủy lại tiếp tục.
“Nếu như có sức mạnh cỡ ngươi thì ta nghĩ ngay lập tức có thể cứu được thế giới này thôi. Vì ngươi có thể hạ được ta mà. Nếu như ngươi tồn tại, ta không còn lý do gì để sống.”
—Phù thủy nguyện ‘hãy giết ta đi’.
Anh hùng vừa vung thanh kiếm trắng tinh trên tay, vừa hỏi phù thủy.
“Ta có thể hỏi ngươi lý do sau cùng chứ?”
“……Phải rồi nhỉ. Vậy, ta sẽ để ngươi nghe lời sau cùng. Chết đi mà không thể để lại gì thì có một chút buồn nên ta sẽ để nó lại bên trong ký ức của ngươi. Về câu chuyện đáng thương của phù thủy.”
Phù thủy kể lại với tất cả cảm xúc của bản thân. Về bản thân nghĩ gì, sống vì điều gì, và chết vì điều gì. Ngôn từ đó được dệt bằng giọng nói đẹp bẩm sinh. Cô truyền đạt lại cho cậu thiếu niên cuộc đời của một phù thủy—không, là cuộc đời của một cô thiếu nữ.
“Sau cùng, xin nhờ cậu. Hãy cứu lấy thế giới này nhé—Anh hùng.”
“Àà, quả thật là ta đã được nhờ. Thế nên, vĩnh biệt nhé—Phù thủy.”
Anh hùng khi nghe xong câu chuyện của phù thủy lại nắm chặt thanh kiếm trắng tinh ấy.
—Sau đó, cậu thiếu niên với trọng trách anh hùng đã cứu thế giới, trở thành một anh hùng thật sự đúng nghĩa.