Ngày hôm sau. Do hưng phấn quá hay sao mà tôi đến trường với gương mặt thiếu ngủ.
Khi mở cửa lớp ra thì, quang cảnh như mọi khi……đã chẳng còn nữa.
Chẳng hiểu sao mọi người đang tập trung nhìn tôi. Với lại còn với ánh mắt nồng ấm nữa.
Nhìn kỹ thì, Shiina đã ngồi vào chỗ rồi. Lâu rồi mới đến trường hay sao mà dường như cổ đang bị mọi người trong lớp vây lấy. Chẳng hiểu sao mặt lại đỏ, rồi khi mắt tôi và cổ chạm nhau thì làm gương mặt trông tội lỗi.
“Godou? Hình như ông tỏ tình nóng bỏng lắm với Mai-chan nhể~?”
Hina vừa cười nham hiểm vừa đến khích tôi.
……Không, con nhỏ Mai này, nói đến tận như thế à? Với mọi người trong lớp á?
“Em……”
“E-, em xin lỗi.”
“Khoan đã, đừng có đổ lỗi cho Mai-chan coi. Là do bọn tui ép buộc hỏi nhỏ đó.”
“Đừng có ép buộc hỏi cổ coi. Nó đã trở thành lịch sử đen tối mà tui muốn quên đây.”
“……V-, vậy sao?”
Đừng có làm gương mặt trông buồn rầu ở đó nào. Cũng có thứ được gọi là nơi chốn và tình huống mà!
“À không, là chuyện đó đó. Chuyện bị ông chú bảo vệ nhìn thấy này nọ, quanh đấy đấy.”
“P-, phải nhỉ. Em cứ tưởng mình hiểu nhầm, hôm qua đã chỉ là giấc mơ thôi……”
“……Làm sao mà có chuyện đó chứ. Anh, và em đã đàng hoàng……”
Khi tôi định tiếp tục thì nhớ lại mình ở trong lớp.
Mọi người đang nhìn tôi và Shiina với biểu hiện mà giống như chữ nham nhở được viết trên mặt vậy.
“Oi oi, nhanh chóng bắt đầu chim chuột rồi kìa.”
“Nồng ấm ghê~”
“Mà~, mới chỉ hôm qua thôi còn gì? Ngày đầu coi như ngó lơ đê.”
Bọn họ đang nói này nói nọ với nhau. Cũng từ đại hội cầu kĩ đến giờ mới trông vui vẻ như thế này ha.
“Eei! Khó chịu quá! Giải tán đê!”
Tôi lấy tay xua xua thì đám đông mọi người trong lớp cười gượng, rồi bọn nó quay trở lại từng nhóm với nhau. Chỗ đó chỉ còn lại Hina, Shinji và Yuuka. Là những thành viên như mọi khi.
“Ngon quá rồi hen. Chúc mừng.”
Shinji sau khi nói bằng điệu bộ dễ dãi rồi thì vỗ tay. Có thật là nó đang chúc phúc cho tôi không?
Yuuka thì nhìn Hina với gương mặt trông phức tạp. Tôi cũng nhìn Hina như là bị thu hút vậy.
“Không cần phải bận tâm đâu. Người đẩy sau lưng ông chính là tui đó?”
Hina nói thế bằng nụ cười như mọi khi. Chí ít thì, tôi không thấy bả giả vờ vui vẻ.
Hina vẫn đang cười như mọi khi, đến nỗi ngay người bạn thuở nhỏ là thôi đây cũng không thể nhìn thấu.
“Cơ mà, tui muốn ông cảm ơn đó. Vì tui là thần cupid tình yêu mà.”
Hina ưỡn bộ ngực to ra. Mai thì ngoan ngoãn cúi đầu.
“Tên ngốc này tớ không quản được nữa rồi……Mai-chan, nhờ cậu nhé?”
“V- vâng! Tớ sẽ cố gắng[note47782]!”
Oi Mai. Lại trở về kính ngữ rồi kìa. Chẳng phải đã trở nên thân thiết rồi sao.
Giữa hai người này có lẽ là có gì đó. Ít ra thì đó không phải là điều mà tôi có thể nói ra từ miệng. Ừ thì, nếu là bầu không khí này thì trông sẽ sớm quay lại như cũ mà thôi.
“Nhưng có ngờ cái ngày mà mày hét lên vì yêu sẽ đến đâu ha.”
Shinji nói như thể thay đổi chủ đề. Mà cái mà nó thay đổi thậm tệ nhất luôn chớ.
“Tao không biết mày nghe từ Mai đến đâu rồi, nhưng mà im giùm đê.”
“……Mai?”
“Mai, à~……”
“Hừ~m……”
Đã bảo thôi cái ánh nhìn trìu mến đó đê coi!
Chết tiệt, không biết cụ thể bọn họ đang nói cái gì nên cũng chẳng thể cãi lại.
Sẽ phải nhẫn nhịn cái ánh nhìn này trong một lúc sao……
“A, thì……tớ muốn ảnh gọi tớ bằng tên mà……”
Cả em không cần phải giải thích cũng được! Mở đầu giải thích là thứ kinh dị nhất đó.
“Hờ~~”
“Hểể~?”
“Hư~m”
Shinji, Yuuka và Hina nhếch mép miệng lên mà trông như thích thú.
“Đààààààààà! Khó chịu quá!”
“Chúc hạnh phúc nhé~”
Nói thế rồi, ba người họ vừa cười nói thân mật, vừa đi khỏi.
Chỉ để lại mỗi hai chúng tôi.
Nhưng mà, tôi cảm nhận được ánh nhìn loáng thoáng từ xung quanh.
Tôi nhìn chằm chằm Mai thì cổ trơ trẽn hắng giọng.
“B-, bởi vì mọi người lo lắng cho em mà……Em bị hỏi lý do đã nghỉ học đó……”
“‘Lý do nghỉ học’ à, em đã nói đến đâu rồi?”
“Chuyện hôm qua, hầu như toàn bộ……”
“Thế nên mọi người nhìn đến bằng ánh mắt thế này đấy!”
Nếu biết được lý do của cái người đến trường sau một thời gian nghỉ học là vì tình yêu thì chắc chắn sẽ nhìn bằng ánh mắt trìu mến thôi. Xẩu hổ thật đấy nên là tôi muốn bọn nó thôi đi.
Thậm chí ngày hôm qua tôi đã nằm lăn lộn trên giường vậy mà.
Hơn nữa lại còn thêm sát thương. Có lẽ xấu hổ muốn chết luôn không chừng.
Từ sau khi liên quan với Mai ở kiếp này, tôi cảm giác chỉ toàn làm những chuyện xấu hổ mà thôi.
Là cuộc sống mà lịch sử đen tối sản sinh hàng loạt. Thật sự muốn thôi giùm cái. Đánh lừa rằng ‘vì đây là thanh xuân’ thì cũng có giới hạn mà.
“……Nè~, nói chuyện chút được chứ?”
Mai cố tình mở lời mà hỏi tôi.
“Gì?”
“Thứ bảy này anh rảnh chứ?”
“Àà, không lầm thì rảnh. Cũng không có làm thêm. Nhưng mà, sao thế?”
“Em, muốn hẹn hò……Anh thấy sao?”
“H-, hẹn hò, hẹn hò nhỉ! Được mà……Nhưng hẹn hò thì làm gì mới được?”
“Em cũng đâu có biết chứ. Nhưng mà, người yêu thì hẹn hò mà đúng chứ?”
“Hình như là thế ha……”
Tối hôm qua tôi cũng đã tra『Người yêu
làm gì』rồi nên biết chứ.
“Vậy thì, hẹn hò……nhỉ.”
“Đúng. Nội dung thì lại cùng suy nghĩ nào. Tối hôm nay em sẽ gọi cho anh.”
Vào lúc Mai nói thế thì sensei vào lớp.
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm sáng đến, và hôm nay cũng như mọi khi, yên ả mà bắt đầu.
Chỉ là, nếu hỏi về điểm khác so với mọi khi thì chính là chuyện tôi và Mai đã thành người yêu của nhau.
Bất chợt thử nhìn qua chỗ của Mai thì Mai cũng đang nhìn tôi, còn khẽ vẫy tay đến ở trước ngực nữa.
Khuôn miệng đó còn đang nở nụ cười mềm mại nữa.
……Hảả? Dễ thương quá rồi còn gì.
Còn không nghĩ là cùng một đứa mà mới chỉ một chút trước kia khi mà mắt chạm mắt còn lườm lấy lườm để ấy.
Hai tháng trước Mai chuyển trường đến, một tháng trước trở thành bạn bè, và rồi, ngày hôm qua trở thành người yêu. Thử nhớ lại thì đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ngắn. Hai tháng trời thật dày đặc mà.
Ngày xưa ở dị giới tôi được gọi là anh hùng, và ở dị giới nhỏ này được gọi phù thủy. Hai đứa từng giết nhau tại nơi chuyển sinh đến trở thành người yêu như thế này, có lẽ sẽ chẳng ai có thể tưởng tượng ra không chừng.
“Shiina cũng đã quay trở về rồi, có cảm giác lớp học đã trở nên sáng sửa hơn ha~”
Ý tức tôi trở về hiện thực bằng câu nói đùa của sensei đứng trên bục giảng. Mai thì đang cúi đầu xuống.
Chẳng mấy chốc thì tiết sinh hoạt chủ nhiệm đã kết thúc và tiết đầu là tiết vật lý. Cần phải di chuyển lớp học nên mọi người bắt đầu ùn ùn nối đuôi nhau. Tôi cũng mang theo vở và sách giáo khoa và đứng dậy khỏi ghế.
“Cùng đi chứ?”
Mai đã chuẩn bị xong xuôi rồi và đang chờ tôi.
“Àà, cùng đi nhỉ.”
Từ bây giờ trở đi, dù là ở đâu đi nữa, cả hai sẽ luôn cùng nhau.
“Em thấy ngượng bởi ánh mắt của mọi người làm sao ấy.”
“Lỗi chính là do em còn gì.”
“Thì bởi vì, nếu như không bày tỏ……có lẽ anh sẽ bị ai đó cướp đi mất……”
“L-, làm sao anh bị cướp được chứ.”
“Sao mà biết được. Anh khác với em nổi tiếng lắm không phải sao.”
“Bản thân em cũng nổi tiếng với đám con trai vậy mà đang nói cái gì đấy. Có từng soi gương chưa đấy?”
Chúng tôi vừa nói với nhau như thế, vừa bước đi cùng nhau trên dãy hành lang.
Bất chợt Mai lẩm bẩm.
“……Em muốn ở bên cạnh anh suốt thôi.”
“Thì anh cũng muốn như thế mà.”
“Cho đến chết chứ? Lúc em chết thì anh vẫn sẽ ở bên chứ?”
“Cái đó thì không thể thảo luận đâu à. Em sống lâu hơn anh đi chớ.”
“Tại sao. Lúc ở tiền thế đã như vậy rồi, lần này đến lượt anh đúng chứ.”
“Em mà chết rồi thì anh sống còn ý nghĩa gì nữa.”
“Thì em cũng giống thế đó. Em muốn anh suy nghĩ cảm xúc của em lúc mà anh chết trước.”
“Cái đó thì……thật sự xin lỗi.”
“Không sao cả. Nếu như anh sống lâu hơn em là được.”
“Nhưng mà anh không muốn như thế đâu.”
“Tại sao chứ!”
“Anh đã nói rồi còn gì, sự tồn tại của em chính là lý do để anh sống.”
“……V-, vậy sao.”
“……A, etto, ừ thì, ừm.”
“Nh-, nhưng mà……lúc đó, có lẽ đã có c-, con, hay là cháu……không chừng.”
“……C-, con à. Phải ha. Cái đó lẽ sẽ thành lý do để sống nhỉ.”
“……P-, phải. Đúng thế chứ?”
“Hừ~m……Con cái à~……”
Tôi chẳng hiểu sao nhìn sang Mai thì Mai đang nhìn lên tôi bằng gương mặt đỏ ửng.
Ánh nhìn đó chuyển sang cảm giác nhìn chằm chằm.
Rồi Mai bĩu môi lẩm bẩm.
“……Sao anh lại nhìn sang đây. Đồ ecchi.”
“Đâu, phi lý còn gì!”
Anh có phải là người đưa ra chủ đề đó đâu.
“Ánh mắt anh dê quá đó.”
“Làm gì mà……có chứ? Có lẽ thế.”
“Sao lại mất đi chút tự tin thế kia.”
Thành thật mà nói, nếu như mà tôi nói không có tưởng tượng như thế thì sẽ là nói dối.
“……Có sao đâu, nếu như là anh, thì được. Dù cho anh có nhìn em bằng ánh mắt đó đi nữa.”
“……Ồ, ồu……”
Có không nhúc nhích và bị nói như thế nữa cũng khó phản ứng lắm nên là tôi muốn cổ thôi đi.
“Nhưng mà, vẫn còn quá sớm. Chuyện ấy nếu không phải sau kết hôn thì không được nhé.”
“Nào, thời đại này còn có quan điểm sống như thế sao?”
“……Gì chứ. Chúng mình sẽ kết hôn mà nên đâu có vấn đề gì. Đúng chứ?”
“……Phải ha. Anh hiểu rồi.”
Nói thật không phải là tôi không có ham muốn như thế, nhưng nếu Mai nói thế rồi thì nhẫn nhịn vậy.
Có thể nghĩ được như thế là vì tôi yêu Shiina Mai mà.
“……Quả nhiên, đùa thôi.”
Khoảnh khắc tôi xịu vai thì Mai nói như thế nên bất chợt suýt ngã ngửa.
“Gì, tại sao hả.”
“……Có lẽ em, sẽ là bên không thể nhịn được mất.”
“…………………”
Ano. Có thể ngừng vừa lảng ánh mắt đi, vừa nói như thế giúp anh chứ?
Khó phản ứng này, lại cực kỳ khó xử nữa.
Vốn dĩ từ sáng sớm ngày thường mà chúng tôi đang nói chuyện gì ở hành lang trường học thế này.
Nói nhỏ tiếng nên có lẽ sẽ không bị bọn họ nghe thấy nội dung, nhưng chuyện chúng tôi bắt đầu hẹn hò mới lan rộng xung quanh nên sẽ bị chú ý này, có lẽ họ sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ của chúng tôi nữa. Aa, lại thêm một lịch sự đen tối đang chồng chất lên nữa rồi……
“D-, dừng chuyện thế này lại nhé! Nói chuyện lành mạnh hơn nào!”
“P-, phải ha!”
Rõ ràng hai chúng tôi đang lúng túng và căng thẳng.
Mọi người xung quanh như thấy chúng tôi thú vị hay sao mà tôi nghe tiếng cười khúc khích.
“Oi, đang bị cười đấy.”
“T-, tại anh nhìn em bằng ánh mắt kỳ lạ không phải sao.”
“T-, tại em bắt đầu chuyện kỳ cục còn gì!”
“E-, em xin lỗi……
“Đâu, anh cũng xin lỗi……”
Khi tôi và Mai ở cùng nhau sẽ luôn bị cười như thế này, và chắc chắn từ giờ trở đi lịch sự đen tối của chúng tôi sẽ sản sinh ra, để khi nhớ lại chỉ đành phải lăn lộn trên giường không chừng.
Dù gì đi nữa đã có cuộc đời người thứ hai rồi vậy mà nhân sinh lại dở tệ, cả tình yêu cũng thuộc dạng vỡ lòng nữa.
Nhưng mà……tôi đã nghĩ nếu như ở cùng Mai thì như thế cũng không tệ nhỉ.
*
Một lúc nào đó và tại đâu đó, Shiraishi Godou đã nói thế này.
“Anh yêu em nhiều lắm. Thế nên, lấy anh nhé.”
Một lúc nào đó và tại đâu đó, Shiina Mai đã trả lời thế này.
“……Vâng. Em cũng yêu anh nhiều lắm.”
<Hết>