Hôm nay tôi cũng đi làm thêm.
Có nói là nghỉ hè đi chăng nữa, tôi đang hối hận vì nhồi lịch làm thêm quá nhiều.
“Hà~……”
“Cũng hiếm khi mới thấy senpai thở dài đó nha.”
Kawasaki đang rửa bát đĩa bên cạnh thì nhìn chằm chằm vào tôi.
“Em cứ nghĩ anh chỉ là cái máy làm thêm chứ.”
“Anh cũng là con người đấy. Tâm trạng cũng có lúc ưu uất chứ.”
“……Thật ạ?”
“Tại sao lại anh lại bị nghi ngờ đến mức như thế hả?”
Nếu là tiền thế thì tôi còn hiểu, nhưng tôi của bây giờ có phải con người để lộ ra sự ngờ vực gì đâu.
Với lại cơ thể ở tiền thế bị làm cho loạn cả lên nên tôi không có tự tin để khẳng định mình là con người.
Đâu, còn phụ thuộc vào nơi đặt định nghĩa con người ở đâu mà. Trông như trở thành mệnh đề mang tính triết học rồi nhể.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ chuyện tầm phào đó thì Kawasaki đã đoán ra được gì đó mà nói.
“Ha~……Chẳng lẽ nào, senpai, anh thất tình hả!?”
“Từ đâu mà lại ra cái ý tưởng đó hả.”
Còn là cái ý tưởng quá thất thường làm cho tinh thần tôi chùn xuống nữa.
“Thì là vì, chẳng phải đang hè sao ạ. Quả nhiên tình yêu thoáng qua trong hè cũng tuyệt ghê ha~”
“Ra vậy, ra thím cũng đã coi cái phim đấy à.”
“Phải đó! Em mủi lòng với mấy phim thuộc thể loại cảm động lắm~”
Kawasaki vừa làm cho cặp mắt mình lấp la lấp lánh, vừa giải thích về bộ phim đang được công chiếu hiện tại nên là tôi vừa nghe qua loa vừa lau sàn. Do ít khách nên có rất nhiều thời gian để cho bọn tôi nói chuyện phiếm với nhau.
“Mừ~, anh có đang nghe đàng hoàng không đó senpai?”
“Anh đang nghe đây. Nhiều chuyện xảy ra nên người con trai mới bị người con gái từ chối chứ gì?”
“Anh tóm gọn quá rồi đó! Chẳng phải cái ‘nhiều chuyện đó’ mới quan trọng sao!”
Kawasaki vừa phồng má vừa phàn nàn. Từng cử chỉ hành động của ẻm lém thật. Khác với một Shiina hồn nhiên, Kawasaki đang làm một cách có ý đồ mà. Cơ mà với một đứa được tôi luyện bởi sự lém lỉnh của Shiina như tôi thì chẳng ăn nhập gì đâu.
Tôi làm gương mặt vênh váo kỳ lạ thì Kawasaki nói mà như nhớ ra gì đó.
“A, nhắc mới nhớ, anh đã nói là không có hứng thú lắm với mấy phim tình cảm nhỉ?”
“……Ờ, phải rồi.”
Có thể nói tôi có xem cũng không hiểu hơn là không có hứng thú.
Tôi của đương thời không biết cảm xúc gọi là yêu đấy, nên không thể nào mà đồng cảm.
……Nhưng mà, nếu là bây giờ thì tôi hiểu một chút rồi. Có lẽ bây giờ tôi sẽ cảm thấy thú vị không chừng.
Bây giờ, tôi nghĩ cảm xúc mà tôi đang dành cho Shiina chính là『Tình yêu』.
Nhưng mà, bình tĩnh mà suy nghĩ thì tôi không tin chắc. Nếu hỏi tại sao thì là vì cho đến bây giờ tôi chưa từng yêu mà.
Vì để tỏ tình với lại Shiina, chí ít tôi muốn tin chắc rằng cái này là tình yêu. Bày tỏ cảm tình mà đến cả bản thân còn không biết rõ thì chắc chắn sẽ chẳng thể nào khéo léo mà nói lên thành lời.
“……Kawasaki, em đã từng yêu chưa?”
Khi tôi hỏi thế thì Kawasaki dừng cái tay đang rửa chén lại rồi nhìn tôi.
Thử nhìn kỹ Kawasaki thì tôi hiểu con bé có một gương mặt thật xinh xắn. Tự hỏi chẳng phải con bé sẽ nổi tiếng sao. Chắc chắn là kinh nghiệm tình yêu cũng phong phú lắm không chừng.
“Thì có đấy ạ. Hồi còn học tiểu học em đã từng yêu đứa con trai khỏe khoắn, giỏi đá banh học cùng lớp, còn thời trung học thì từng yêu một đứa con trai mang bầu không khí trinh thám và thích đọc sách.”
“Kiểu khác nhau rõ ghê ha.”
“Vì người mà em trở nên thích là kiểu em thích mà.”
Một câu trông vừa sâu, mà trông vừa nông.
“Rồi mấy đứa em thích ra sao?”
“Thì vỡ mộng, nguội lạnh mất rồi. Takahashi-kun giỏi đá banh thì thiếu tế nhị, Hashino-kun trinh thám thì chỉ ngầu thôi chứ lại là một đứa chuunibyou.”
“Ểể……thế à.”
“Dạ. Em tự ý yêu, rồi tự ý nguội lạnh. Nhưng mà, đó cũng là tình yêu ạ~”
Là thứ như thế à.
Ừ thì, nếu là một người có kinh nghiệm tình yêu phong phú như Kawasaki nói thì có lẽ là đúng rồi.
Tôi ‘hừm hừm’ gật gù thì Kawasaki đột nhiên bắt đầu kể bằng tông giọng thấp hơn mọi khi.
“……Có thể nói tình yêu của em lúc nào cũng chỉ là tình cảm thoáng qua, không trở nên lớn lên được. Thế nên, nó ngay lập tức nguội lạnh. Anh không nên dây vào thì sẽ tốt hơn không chừng. Em đang nghĩ nếu một ngày nào đó mà em có tình yêu thật sự, đến nỗi mà em chỉ có thể nghĩ đến người đó thôi thì tốt biết mấy.”
Một Kawasaki lúc nào cũng buột miệng nói toàn những chuyện qua loa ấy hiếm khi mà nói chuyện nghiêm túc với tôi như thế này.
“Gì, anh đâu có nhớ là đã nói muốn dây vào hay gì đâu……”
“Senpai dễ hiểu thật đó nha.”
Dường như là tôi bị con bé nhìn thấu rồi.
Theo cảm nhận, tôi nghĩ Kawasaki dự đoán giỏi giống như thằng Shinji.
“Tình yêu thật sự, đến nỗi chỉ có thể nghĩ đến người đó à……”
Bất chợt tôi nghĩ đến gương mặt của Shiina. Và tôi nhận ra.
……À ré? Mình chẳng lẽ nào chỉ đang toàn nghĩ đến Shiina thôi sao?
Đối với tôi đang trở nên xấu hổ sao ấy, Kawasaki cười mà có vẻ buồn bã.
“Em chỉ đang nghĩ một chút, rằng không biết lần này có thành như thế hay không đó.”
……Kawasaki bây giờ cũng đang yêu ai đó chăng.
Khi tôi định hỏi ý nghĩa của câu đó thì Kawasaki lắc đầu.
“Không có gì đâu ạ. Vì tình yêu thoáng qua ấy, không thắng được tình yêu của những người thật lòng đâu.”
‘Mà hơn hết thì’ – Kawasaki nói tiếp.
Cứ như thể miễn cưỡng cắt đứt chủ đề này vậy.
“Senpai đã yêu ai rồi đúng không ạ?”
“……Sao em biết?”
“Thì chẳng phải senpai hỏi em mấy chuyện chẳng hợp mà hiếm có sao.”
Sau đó thì Kawasaki mắt sáng rỡ, đến hỏi tôi bằng sự hưng phấn.
“Rồi sao rồi sao? Là người ở đâu thế ạ? Cùng trường ạ? Dễ thương không ạ? Cô ấy tên là? Em tò mò quá! Người được senpai đổ thế này chắc cũng khá là kỳ lạ đúng chứ?”
“C-, có cần phải nói ra đâu chứ. Ờ thì, chuyện cổ là người kỳ lạ không sai đâu……”
Tôi định trả lời một cách bình thường rồi, nhưng đột nhiên trở nên xấu hổ và đánh trống lảng đi thì Kawasaki nửa cười với vẻ hụt hẫng, rồi nửa lẩm bẩm「Wa~……Thế này thì chẳng phải yêu thật sao……」. Thế thì có gì sai hả!
“Thời buổi này chẳng có mấy ai phản ứng giống học sinh tiểu học như thế đâu anh.”
“……Em ồn quá nha. Là tình đầu của anh đó?”
“Hểể~, nếu là như thế thì dù không quen cũng chẳng còn cách nào khác nhỉ. Hora, đừng có hờn dỗi mà.”
Kawasaki vừa cười khúc khích, vừa cố làm tôi vui. Cũng chẳng biết đằng nào lớn tuổi hơn nữa. Bao gồm cả tiền thế nữa thì chắn chắn là tôi lớn hơn vậy mà……
“……Cổ tên là Shiina Mai.”
Khi tôi nói thế thì Kawasaki「Aa」lên rồi gật gù như thể thuyết phục.
“Là cái chị học sinh chuyển trường ạ? Không lầm thì dù là học sinh lớp dưới đi nữa cũng đã bàn tán rằng chị ấy dễ thương đó.”
“Thế à.”
Thực tế thì Shiina dễ thương tương đương mà. Nếu đi dưới phố thì ai cũng một lần bị Shiina cướp đi ánh nhìn thôi.
Tất nhiên là trở thành chủ đề ‘dễ thương’ cho lớp dưới bàn tán rồi.
Dù có so sánh với lại thần tượng đi nữa thì cổ là hàng nhất phẩm đấy nhé.
……Chắc chắn là có rất nhiều đứa con trai đang nhắm đến cổ không chừng.
Tôi nghĩ không muốn bị ai đó cướp lấy đâu. Liệu cái này có phải là mong muốn độc chiếm chứ.
Tôi đã nghĩ chẳng việc gì phải vội vàng cả, nhưng mà có lẽ có điềm tĩnh cũng vô ích.
“Nà~, Kawasaki, em chỉ cho anh một chút được chứ?”
“Về chuyện gì ạ?”
“Cảm xúc của anh liệu có phải là tình yêu không. Anh muốn nghe rõ chi tiết và vững tin vào nó.”
“A-, anh mà có thể nói ra lời xấu hổ như thế ha……”Kawasaki hiếm khi mà đỏ mặt ngượng ngùng.
“Mà vốn dĩ em cũng không rành gì đâu……Em không có người yêu mà……cũng chưa từng có nữa……Nhưng mà, em có thể nhận lời tư vấn cho anh. Thử nói ra hết cho Onee-san nghe nào.”
Kawasaki ‘hư hứn~’ rồi vỗ ngực. Đáng tin cậy ghê.
Khoan bàn xem có phải là onee-chan hay không, nhưng không sai đâu khi con bé là senpai trên chiến trường mang tên tinh yêu.
Tôi là tấm chiếu mới chẳng biết tí tẹo gì về cái chiến trường này. Thế nên chẳng có kỹ thuật hay tự tin. Sẽ thật may nếu như có ai đó mà mình có thể dựa vào.
Vừa nghĩ như thế, tôi vừa kể cho Kawasaki nghe về tình cảm mà bản thân đang dành cho Shiina. Kể một cách cẩn thận những chuyện dẫn đến những cảm xúc đó. Mà quả nhiên là không thể kể ra những chuyện ở tiền thế.
“——Ừ thì, mọi chuyện là như thế đó……Cơ mà, em sao thế?”
Khi tôi nhận ra thì Kawasaki đã dùng hai tay để che mặt rồi. Nhìn kỹ thì đỏ hỏn đến tận mang tai luôn.
“S-, sao anh lại đi hỏi ‘sao thế’ lúc này chứ……Anh cũng hãy tự đặt mình vào vị trí bên đang nghe đi ạ.”
Kawasaki vẫy vẫy bàn tay để quạt vào gương mặt mình.
“Anh yêu đến độ có thể suy nghĩ suốt về người đó đến thế này, mà lại có thể nói là không biết gì về luyến nhỉ……Nếu đây không phải là luyến thì anh gọi nó là gì hả!”
Rồi Kawasaki lẩm bẩm ‘cái đó chẳng phải là ái[note47778] luôn rồi sao’.
Ái à……Ra là vậy, cũng có khái niệm như thế ha. Tuy là tôi còn chẳng hiểu rõ sự khác nhau giữa Luyến và Ái đấy chứ. Mà dù sao đi nữa, nếu như Kawasaki đã nói cho tôi đến tận đây rồi thì cảm xúc này là chính là Luyến hoặc là Ái nhỉ.
“Em nghĩ, anh nên làm gì mới được đây?”
“Nên làm gì mới được ấy à, chẳng phải anh muốn hẹn hò với lại người ấy sao?”
Tôi gật đầu với câu hỏi của Kawasaki. Tuy là chẳng hiểu chuyện ‘hẹn hò’ ấy thực tế là làm gì, nhưng mà tôi nghĩ đó là giai đoạn cần thiết để tôi tiến đến gần Shiina hơn hiện tại.
“Hẹn hò, thì cần phải làm gì mới được?”
“Phải rồi ha~. Như chuyện mà em đang nghe thì hình như hai người đã đủ thân thiết rồi đó. Phần còn lại là có thể làm cho đối phương ý thức được anh là người khác giới hay không thôi. Anh thử rủ người ấy hẹn hò hai người xem thế nào?”
“Hai người……Như thế thì xấu hổ lắm biết không!”
“Cái điểm xấu hổ của anh lạ quá rồi đấy!?”
Kawasaki đang sốc, nhưng khi tưởng tượng đến chuyện rủ Shiina đi chơi thì đột nhiên xấu hổ cũng đâu còn cách nào khác chứ. Đằng nào lại đến bây giờ rồi ấy chứ. Có khả năng sẽ làm cổ thấy kinh tởm nữa.
Thấy cái quang cảnh mình bị nói『……Cậu đã nói là trở thành bạn bè với nhau rồi mà nhỉ?』mà có chút khó xử trong đầu, tôi suýt ngã lăn ra sàn ngay lập tức, nhưng mà nhẫn nhịn vì đang làm việc.
“Với lại……dù nói là hẹn hò đi nữa, anh đâu biết phải làm thế nào mới được đâu.”
Với cảm xúc giống như muốn đi chơi với bạn bè liệu có ổn chứ.
Nếu là cái đó thì không khó, nhưng mà tôi không nghĩ có thể thu hẹp khoảng cách hơn bây giờ.
Đột nhiên Kawasaki vỗ tay, như thể lóa sáng điều gì đó.
“A, nhắc mới nhớ chẳng phải tuần tới có đại hội pháo hoa sao! Anh mời người ta xem nào!”
Nhắc mới nhớ, thứ bảy tuần sau có đại hội pháo hoa.
Như hằng năm, tôi định đi với lại Hina, nhưng mà đề xuất của Kawasaki cũng được đấy không chừng.
Shiina rất thích những thứ đẹp đẽ, nên tôi nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ thích pháo hoa.
……Tuy là cổ không thích chỗ đông người đâu. Về chuyện đấy không biết được nếu không thử thảo luận nhỉ.
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ làm thử.”
“Anh nghe nhé, đến khi mà cảm nhận được bầu không khí tuyệt vời rồi thì hãy thử nắm lấy tay người đó đi ạ. Nếu không bị chê thì ôm cô ấy ở hẻm sau, hôn nhau dù có chút miễn cưỡng, rồi cứ thế mà dắt nhau vào khách sạn——”
Kawasaki vừa cười ‘Gưfưfưfư’ đáng sợ, vừa ảo tưởng trong đầu, nhưng do nhận ra quản lý tiệm đang đến gần từ đằng sau nên là tôi quay lưng làm vẻ mặt giả vờ không biết gì mà trở về lau dọn.
“Đang trong giờ làm việc mà tán dóc gì thế hả con nhỏ kia.”
“Ái daaa~!”
“Nếu như không có khách thì hãy học tập Shiraishi lau dọn đi.”
“D~ạ……”
Kawasaki vừa đáp lại qua loa, vừa nhìn tôi với vẻ mặt cay cú.
Gì, dù anh đây là tấm chiếu mới trong chuyện tình ái đi nữa nhưng vẫn hiểu thím đang ảo tưởng quá rồi đấy nhé.
*
……Bây giờ, không biết cậu ấy đang làm gì nhỉ.
Khi lơ là là bản thân mình chỉ toàn nghĩ đến Godou mà thôi.
Rồi tôi lẩm bẩm ‘Godou’ ra từ miệng. Cảm giác xấu hổ sao ấy nhỉ.
Cho đến bây giờ đã luôn gọi là anh hùng, nhưng từ cái ngày trở thành bạn bè thì tôi vẫn cứ tiếp tục mà gọi là ‘Godou’ đấy, chẳng hiểu tại sao lại gọi tên mà chẳng phải là họ Shiraishi.
Mà bây giờ đã hòa hợp với lại Godou rồi nên chẳng sao cả.
……Ngược lại, Godou khi đã không gọi tôi là phù thủy nữa, mà gọi tôi là Shiina làm tôi cảm thấy bất mãn sao sao ấy.
Tôi đã gọi cậu ấy bằng tên là Godou rồi, nên Godou cũng nên gọi tôi là Mai mới phải.
……Ể, không, cái logic gì thế này? Không không, đừng để mất bình tĩnh tôi ơi. Bản thân tuy có chút nghi vấn nhưng mà nói chung là không công bằng. Không tốt tí nào.
Rồi tôi tưởng tượng Godou gọi mình là Mai.
“~~~!”
Vừa rên rỉ ra những tiếng chẳng thành lời, tôi vừa lăn lộn trên giường.
Sau đó kéo cái gối hình thú bông lại và ôm nó thật chặt.
Đi chơi hồ bơi ngày hôm qua đã rất vui.
Mình thì không biết bơi, chủ yếu là trôi nổi trên chiếc phao thôi, nhưng mà nhờ có Godou hay mọi người……những người bạn ở bên cạnh mà mình đã tận hưởng những niềm vui tươi mới.
……Có ngờ chỉ nói lời cảm ơn thôi mà cậu ta lại khóc đâu kia chứ.
Nhớ lại gương mặt khi khóc ngốc nghếch của Godou, tôi bất chợt lại cười.
Chẳng hiểu sao dạo gần đây lạ quá. Cảm xúc cứ lâng lâng, lồng ngực thì cứ đập thình thịch.
Liệu đây có phải bệnh không.
Không, bản thân đang bị lời nguyền phá hủy cơ thể thì nói cái gì thế này kia chứ.
Tôi biết rõ nguyên nhân. Là do lỗi của Godou. Khi nghĩ đến Godou là đột nhiên đầu tôi lại hỗn loạn.
—Với lại, là kể từ ngày hôm đó đó.
Từ ngày trở thành bạn bè, từ ngày được Godou đến gần, có gì đó lạ lắm.
Cớ sao mắt chạm nhau là mình lại quay đi, cớ sao đôi gò má lại trở nên nóng bức, cớ sao khi ở cạnh nhau thì lại hồi hộp, mà chính vì thế mắt mình ngay lập tức lại dõi theo cậu ấy. Là hiệu quả khi đã trở thành bạn bè sao?
Bạn bè là thứ tuyệt vời quá. Cứ ở cạnh nhau là cảm xúc trở nên ấm áp.
Muốn mau chóng gặp cậu ấy quá. Lần tới có thể gặp là khi nào nhỉ.
Tuy nói thế thôi chứ còn chuyện trị liệu lời nguyền mà, nên chắc chắn là có thể gặp cậu ấy định kỳ.
Có lẽ kể từ lúc sinh ra tôi tìm thấy được điểm tốt ở lời nguyền này không chừng. Trong cái rủi có cái may.
Khi tôi vừa nghĩ ngợi như thế, vừa nằm lăn trên giường thì có tiếng phát ra từ smartphone.
Nhấc người dậy và phóng đến thì mới biết đó không phải từ Godou. Nhưng mà tôi không thấy luyến tiếc.
Nếu hỏi tại sao thì đấy là từ Kirishima-san.
Sau khi hít thở thật sâu và nhấn trả lời thì giọng nói rất tươi tắn truyền đến.
『A, Mai-chan Yahho~! Cậu khỏe chứ?』
“Ư, ừm……Nhưng mà nếu ra ngoài thì nóng lắm nên tớ đang nằm dài trong phòng.”
Từ sau ngày đi bơi, tôi đang cố gắng để bỏ xài kính ngữ.
Lúc mà tôi bất giác đáp lại ‘tôi không có hậu đậu mà’ bằng giọng điệu bình thường, đôi mắt của Kirishima-san và Shindou-san đã sáng lấp lánh và nói「Như thế tốt hơn mọi khi đấy!」nên tôi đã bị cuốn theo mất rồi.
……Có cảm giác đã trở nên thân thiết mà, vui lắm nên chẳng sao hết cả.
Nói vậy thôi chứ ngoài Godou ra tôi vẫn thấy hồi hộp khi nói kiểu suồng sã với người khác.
Trong lúc mà tôi đang băn khoăn như thế thì giọng của Kirishima-san truyền đến.
“Ahaha, phải ha! Nếu mà tớ không có sinh hoạt câu lạc bộ thì cũng chỉ như thế thôi~”
Ra hôm nay cậu ấy cũng sinh hoạt câu lạc bộ. Chạy ngoài trời giữa cái nóng như thế này, Kirishima-san tuyệt quá.
Nếu như đó mà là tôi thì lúc này đã ngã quỵ rồi không chừng.
“Nè, Mai-chan thích tiểu thuyết lắm nhỉ? Cậu biết cuốn đó chứ? Cuốn đang trở thành chủ để bàn tán bây giờ ấy.”
Kirishima-san nói ‘là gì ấy nhỉ’ như là đã quên đi cái quan trọng nhất là tiêu đề.
Tôi nghĩ chẳng lẽ nào là nó mà nói ra cái tên của cuốn tiểu thuyết tình yêu nổi tiếng mà bản điện ảnh của nó mới chỉ bắt đầu công chiếu thì Kirishima-san đồng tình「Nó đó nó đó!」. Đó cũng là tác phẩm mà tôi yêu thích. Tuy dạo gần đây chỉ đọc Light Novel thôi, nhưng do từ đầu bản thân là loại ăn tạp nên thể loại nào đi nữa tôi đều cân được hết.
Trong số đó, tôi có khuynh hướng cầm lấy những cuốn chủ đề tình yêu hơn trong tiệm sách.
“Bản điện ảnh của tác phẩm đó đang được công chiếu nhỉ? Nếu được thì cùng nhau đi xem chứ? Bây giờ tớ và Yuuka đang bàn với nhau là định đi, mà cũng đã hiếm có dịp rồi nên cũng muốn rủ Mai-chan theo ấy mà.”
“N-, nếu được thì tớ rất sẵn lòng.”
Khi tôi trả lời như thế thì nghe được「Hoan hô~!」bằng giọng trông rất vui từ điện thoại.
Kirishima-san dạo gần đây hay gọi cho tôi như thế này và rủ tôi đi chơi cùng.
Có lẽ nào cậu ấy cũng quan tâm đến tôi không chừng. Nếu là như thế thì tôi sẽ thấy vui lắm.
Nghĩ là bạn bè liệu có được chứ. Đã trở thành bạn bè với nhau rồi đúng chứ.
Nếu như có thể cậu ấy truyền đạt thành lời đàng hoàng giống như là Godou thì tôi chẳng bất an vậy mà.
Nghĩ thế thôi, chứ có vẻ như bạn bè không phải là mối quan hệ mà bình thường cố tình nói ra thành lời đâu.
Godou đã nói như thế. Cậu ta khác với tôi, có nhiều bạn bè nên là tường tận hơn.
Nhắc đến mới nhớ nên tôi hỏi Kirishima-san.
“……Cậu không mời Godou sao? Với lại Kudou-kun nữa.”
“A~, mấy tên đó không có hứng thú với phim tình cảm đâu. Lúc nào cũng bị từ chối hết. Lý do mà tớ không mời Godou là như thế đó, mà có lẽ lý do Yuuka chưa mời Shinji cũng là thế chăng.”
“Hể~, là thế sao.”
Vốn dĩ cũng là cuốn tiểu thuyết mà tôi thích nên rất mong chờ bộ phim, nhưng có chút luyến tiếc do không có mặt của Godou.
Nhắc mới nhớ từ lúc ở tiền thế mình có cảm giác cậu ấy đã nói không biết gì về mấy câu chuyện tình yêu mà.
Tình yêu là thứ cảm tình rất đẹp. Tôi nghĩ nếu như không thể lý giải nó thì thật là mất mát của cuộc đời.
……Mà~, mình cũng chưa từng yêu nên cũng chẳng hiểu ý nghĩa thực sự của nó.
Đến đó rồi khi mà gương mặt của Godou trôi nổi đến thì tôi lắc đầu mình.
M-, mình đang nghĩ cái gì thế này. Tên con trai đó đến cùng chỉ là bạn bè, làm gì mà có thứ như yêu chứ.
Vốn dĩ dù bây giờ có là bạn đi nữa nhưng đã cùng giết nhau ở tiền thế đó?
Nhất định là……không có chuyện trở nên yêu đâu.
“……Cậu sao thế?”
Khi trong đầu tôi đang viện cớ này nọ thì Kirishima-san lên tiếng.
“K-, không, không có gì hết.”
Rồi tôi hắng giọng.
Rồi sau đó một chút……khi mà tôi nghĩ không biết mình có nói gì kỳ cục không thì,
『Nè, bây giờ có thể gặp chứ? Tớ đang trên đường sinh hoạt câu lạc bộ trở về nên gần chỗ cậu lắm』
Được Kirishima-san hỏi thế tất nhiên là tôi đồng ý. Với một đứa chẳng đi làm thêm hay là sinh hoạt câu lạc bộ, nói thật trong kỳ nghỉ hè phần lớn tôi toàn giết thời gian thôi.
*
Đi bộ ra công viên cách nhà một chút thì tôi thấy Kirishima-san đang ngồi ở hàng ghế dưới bóng râm.
Cậu ấy mặc áo thun ngắn tay và quần short trông như đồ sinh hoạt câu lạc bộ, trên cổ thì có choàng khăn lông.
“Ô, Mai-chan đây rồi! Hôm nay cậu cũng dễ thương ghê! Iyeeei!”
Khi Kirishima-san nhận ra tôi thì đưa một tay lên với tinh thần hăng hái.
“I, iyeei……?”
Tôi cũng thử nói thế và đưa một tay lên thì Kirishima-san đánh tay tôi. Dường như chính xác rồi. Là cú High Touch mà lần đầu tiên bản thân làm. Thấy cảm động sao sao ấy.
Vì Kirishima-san vỗ bộp bộp vào bên cạnh băng ghế nên là tôi điềm đạm ngồi xuống đó.
Nhìn Kirishima-san từ khoảng cách gần thì hôm nay cậu ấy cũng đẹp ghê. Phong cách cũng tuyệt nữa.
Ngực cũng to, chân cũng thon, hông cũng gọn gàng nữa, mình thì chẳng thể so sánh lại.
Với lại tính cách cũng năng động, khỏe khoắn và hiền lành nữa. Mình cũng muốn được như Kirishima-san.
“Hôm nay cũng nóng quá nhỉ~. A, người tớ có mùi mồ hôi lắm nên cậu không lại gần sẽ tốt hơn không chừng.”
“A, tớ xin lỗi.”
Khi mà tôi âm thầm cố tiến sát lại bên cạnh Kirishima-san thì bị cậu ấy nhận ra mất.
Cổ họng của Kirishima-san đang đung đưa khi mà cậu ấy uống ừng ực chai nước được gọi là Cider mua ở máy bán nước tự động gần đó. Nói sao nhỉ, thì……ecchi quá. Mà mình đang nghĩ gì thế này. Bình tĩnh lại nào.
Nhân tiện thì, tại sao Kirishima-san lại gọi mình ra nhỉ.
Dù có nói chỉ muốn gặp đi chăng nữa……mà như thế thì mình cũng vui lắm. Ehehe.
“Về chuyện phim lúc nãy tớ có nói, tớ định là lên lịch đi xem. Ừ thì tớ nghĩ là nói qua điện thoại cũng được, nhưng mà đang trên đường về gần nhà của Mai-chan nên là tớ ghé qua. Nếu có làm phiền cậu thì cho tớ xin lỗi nhé?”
“H-, hoàn toàn không có đâu!”
Tôi lắc đầu khi mà Kirishima-san chắp cả hai tay lại.
Sau đó xác nhận lịch chiếu rồi thì chúng tôi điều chỉnh lịch trình.
Kirishima-san tuy bận rộn sinh hoạt câu lạc bộ, nhưng mà tôi thì lúc nào cũng rảnh rỗi trong kỳ nghỉ hè, và dường như Shindou-san cũng giống như thế nên cả bọn đã quyết định vào ngày mà Kirishima-san không hoạt động câu lạc bộ. Hóng ghê~.
Vào lúc đó, Kirishima-san vừa nhìn vào smartphone, vừa trào ra tràn cười khúc khích.
Khi tôi nghiêng đầu thì Kirishima-san vừa nói「A, xin lỗi xin lỗi」vừa cho tôi xem màn hình.
Đó là bảng tin nhắn RINE giữa Godou và Kirishima-san.
“Cũng đó hiếm có dịp rủ đi xem phim nên là tớ thử rủ, hiếm khi mà lại đáp có hứng thú thế này đây.”
……Thế tức là, Godou cũng sẽ đến. L-, làm sao bây giờ. Nên mặc gì đây ta. Nếu mặc cùng bộ đầm giống lần trước thì tầm thường quá nhỉ……Mình muốn được cậu ấy khen dễ thương trong bộ thường phục quá.
Khi tôi đang nghĩ này nọ như thế thì Godou tiếp tục nhắn『A, nhưng mà hôm đó tui có lịch làm thêm』.
“Gì~ chứ.”
Rồi thì Kirishima-san bĩu môi.
‘Mừng hụng rồi’……tôi nghĩ thế và cũng xịu vai xuống.
Sau đó Godou và Kirishima-san cũng đã thử điều chỉnh lịch trình rồi, nhưng mà,
“Ưn~, có chút không khớp lịch với Godou rồi. Mà, không còn cách nào khác. 3 đứa mình đi thôi!”
Rốt cuộc lại thành ra như thế……Mọi người, ai cũng khá bận rộn trong kỳ nghỉ hè nhỉ.
Cơ mà dù sao đi nữa, Godou và Kirishima-san bình thường hay trao đổi với nhau như thế này.
……Ghen tị quá. Trong đầu tôi hiện lên quang cảnh Godou và Kirishima-san đang bước đi trước tôi.
Hai người họ hợp nhau quá. Cớ sao mà lồng ngực lại đau nhói. Kirishima-san như đã thấy là một cô thiếu nữ xinh đẹp hoàn hảo trông như có thể trở thành cả thần tượng mà, tuy là tôi không muốn công nhận đâu nhưng mà Godou thì lại là người ngầu nhất trên trần đời.
Hơn nữa, hai người họ là bạn thuở nhỏ đã ở cùng nhau suốt từ lúc còn học mẫu giáo.
“Cậu sao thế?”
Khi mà tôi đang chìm trong suy tư thì Kirishima-san bắt chuyện với giọng dáng vẻ thẫn thờ.
“K-, không, không có gì hết. Tớ chỉ nghĩ cậu trông thân thiết với lại Godou mà thôi.”
“……Nhưng mà từ hướng tớ nhìn thấy thì Mai-chan trông như thân thiết hơn đó?”
Mình ư? Mình trông thân thiết với Godou ư?
Đúng thật là sau khi trở thành bạn bè, cả hai đã có chút mở lòng với nhau rồi không chừng, nhưng mà có lẽ nó chẳng là gì nếu so với lại sự thân thiết giữa Kirishima-san với Godou cả. Thực tế thì vẫn còn cãi nhau nhiều lắm.
“……Mai-chan này, cậu nghĩ thế nào thế? Về Godou ấy.”
“Ể……?”
Tôi không thể lập tức trả lời câu hỏi đó.
Mình, đang nghĩ về Godou như thế nào chứ?
Chẳng hiểu nỗi nữa. Tuy là chẳng hiểu nỗi, nhưng lại nghĩ suy theo cách chẳng thể hiểu.
Tuy tiền thế là kẻ thù giết lẫn nhau, nhưng mà bây giờ là những người bạn bè quan trọng.
Cậu ấy là người đã cứu tôi.
Cậu ấy là người đã cho tôi biết thế nào là hạnh phúc.
Là anh hùng, của chỉ mỗi mình tôi.
Lúc ở cạnh nhau thì hồi hộp căng thẳng, nhưng mà dần trở nên hạnh phúc, cũng nghĩ là muốn động chạm lấy nhau nữa, lúc thẫn thờ mà nhìn gương mặt góc nghiêng ấy hay thấy là người ngầu nhất quả đất lắm, và dù mình có lỡ làm gì đi nữa cậu ấy đều bảo ‘đến chịu’ rồi nở nụ cười với mình……khiến mình hạnh phúc lắm.
Tôi không có cảm giác mình có thể truyền đạt cảm xúc này thật tốt đến cho người khác.
Vậy mà, Kirishima-san như nhìn thấy thứ cảm xúc đó của tôi mà nói.
“——Nè~, Mai-chan. Vẻ mặt đó là của người đang yêu đó?”
“Ể……?”
Trong một thoáng, tôi đã chẳng hiểu ý nghĩa của nó.
Trong lúc tôi đang dao động, Kirishima-san đã lấy ra chiếc gương từ trong cặp và hướng đến tôi rồi.
Thứ được phản chiếu trong gương chính là gương mặt đã đỏ từ đôi gò má cho đến tận mang tai của tôi.
……Là biểu hiện của nữ chính đang suy nghĩ đến nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu.
“Cậu, yêu Godou đúng chứ?”
Khi được hỏi rõ ràng như thế, tôi……không thể phủ nhận.
Tôi đang tìm kiếm bản chất thật của thứ cảm xúc này, nhưng mà lại giả vờ như là không nhận ra.
Aa, vậy mà tôi đã nhận ra mất rồi. Thứ cảm xúc mà tôi đã cố không nhìn đến đang dâng trào.
Mình muốn gặp cậu ấy. Mình muốn gặp cậu ấy nhiều hơn. Mình muốn chạm vào cậu ấy.
Muốn cậu ấy ôm mình thật chặt. Và……muốn hôn cậu ấy một lần nữa.
Tớ muốn trở thành người yêu của cậu.
Khi mà Kirishima-san đưa ra câu trả lời trước mặt đã vô tình giải phóng thứ cảm xúc cảm xúc đã được giấu kín.
—Và tôi, đã thất vọng cái tôi như thế.
Phải. Không thể nào thừa nhận được.
Nếu như thừa nhận đang yêu, tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được mất.
Bởi vì, Godou đã nói「hãy trở thành bạn của tôi nhé」kia mà.
Cậu ấy đã vươn tay đến, thắt chặt mối quan hệ ấm áp mới mẻ với con người tôi như thế này đây.
Nếu như tôi muốn thứ quan hệ trên mức ấy, tức là phản bội đi Godou muốn trở thành bạn với chính mình.
Có lẽ Godou sẽ không nói do cậu ấy hiền lành, nhưng mà chắc chắn khi nhận ra được cảm xúc của tôi rồi thì tôi nghĩ mình sẽ gây phiền phức cho cậu ấy. Tôi không thể, không thể để cho Godou quan tâm về tình yêu của mình được.
“Không……không phải.”
Thế nên, tôi đã lắc đầu. Phủ nhận chính cảm xúc của bản thân. Vì chỉ còn mỗi sự lựa chọn đấy mà thôi.
“Tớ, không thể nào mà, yêu Godou đâu.”
Khi tôi thẳng thừng nói thì khuôn miệng của Kirishima-san đã chẳng hề mở một lúc.
Vì đang cúi xuống nên tôi chẳng thể nhìn thấy được biểu hiện bên Kirishima-san. Bây giờ, cậu ấy đang làm gương mặt nào nhỉ.
Tôi đã lỡ mạnh miệng phản bác lại. Nếu như đã lỡ làm cậu ấy khó chịu thì phải xin lỗi thôi.
“……Thế à. Xin lỗi vì đột nhiên hỏi cậu chuyện kỳ cục nhé.”
Rồi Kirishima-san lẩm bẩm như thế.
“Tớ cũng vậy, xin lỗi cậu. Đột nhiên lại hét lên như thế.”
“Ư ừn, tớ có lỗi mới phải……Làm chuyện như bới móc con tim của người khác, đúng là tồi tệ nhỉ.”
Bầu không khí tươi tắn mọi khi của Kirishima-san đã biến mất.
Dù có muốn lấy lại bầu không khí bằng cách nào đó đi chăng nữa, với một đứa có kinh nghiệm về quan hệ con người ít ỏi như tôi đây không biết làm thế nào là chính xác.
Chỉ còn sự lựa chọn là xin lỗi thôi. Nhưng mà, Kirishima-san đã chẳng tươi tắn trở lại.
“……Vậy thì, hẹn gặp lại, vào ngày xem phim nhé,”
Kirishima-san mỉm cười yếu ớt rồi đi khỏi trước mặt tôi.
Tôi đã chẳng thể dừng cậu ấy lại.
*
Khi xong việc làm thêm và đang đi trên con đường trở về nhà thì trời đã tối mất rồi.
Bây giờ là tám giờ tối. Tuy nói là hè đi nữa có vẻ cũng chẳng kéo dài được đến giờ này[note47779].
Những làn gió mát thổi bay đi mái tóc. Phải biết ơn những làn gió mạnh của tỉnh Gunma mà chỉ có ở buổi tối mùa hè. Do trưa chỉ toàn những cơn gió nóng hắt tới nên ngược lại càng làm nóng hơn, nhưng tối đến thì lại mát mẻ.
Dưới ánh đèn đường, tôi vừa bước đi về nhà, vừa nhìn tờ rơi trên tay. Đấy là tờ thông báo về đại hội pháo hoa được đặt ở lối vào cửa hàng. Lúc nãy khi về Kawasaki đã đưa nó cho tôi.
Đại hội pháo hoa Maebashi. Hằng năm, nó được tổ chức ở công viên Shikishima gần đây, và lúc nào tôi cũng cùng với Hina đạp xe đến để ngắm cả. Đi xe đạp từ nhà thì độ khoảng hai mươi phút. Có lẽ từ nhà của Shiina thì sẽ mất ba mươi phút nhỉ.
Lịch trình là vào thứ bảy tuần sau. Ngày mười ba tháng tám.
Quả thật cũng vừa chuẩn để lấy lý do hẹn hò không chừng.
Mới gặp ở hồ bơi dạo trước, vậy mà tôi lại muốn sớm gặp cô ấy hơn.
Bởi vì chẳng mấy khi gặp Shiina ở trong kỳ nghỉ hè.
Tuy là có gặp định kỳ để trị liệu lời nguyền, nhưng mà tuần chỉ có vài lần thôi.
Nếu đi học thì có thể gặp mỗi ngày vậy mà.
Đây là lần đầu tiên mà tôi biết được thứ như ‘tình yêu chớm nở từ mái trường’.
……Sao nhỉ, cái tôi bình thường nghĩ muốn gặp Shiina ấy thật là xấu hổ mà.
“Đ-, được rồi……”
Tôi lấy smartphone ra và mở RINE lên, sau đó để hiển thị màn hình chat với Shiina.
Phải rủ làm sao đây. Đột nhiên vào chủ đề luôn có ổn không? Cho đến bây giờ mỗi khi chat với lại Shiina đã chẳng nghĩ ngợi lung tung gì, vậy mà tại sao lúc như thế này lại bối rối kia chứ.
Dù cho đầu hoạt động đi chăng nữa cũng chẳng nghĩ ra được câu văn rủ rê. Thôi được rồi, gọi điện luôn nhỉ.
Để cho khí thế của bản thân làm chủ và nhấn gọi thoại RINE rồi thì ngay lập tức cổ bắt máy.
“Ồ, à ờ.”
『……Chào buổi tối. Sao thế? Đột nhiên lại gọi』
Giọng nói thanh tĩnh của Shiina vọng đến tai.
“À không, có chút chuyện muốn hỏi thôi. Cô, tối thứ bảy tuần tới có dự định gì chứ?”
『Thứ bảy tuần tới? Trong một lúc chẳng có dự định gì chứ không riêng gì thứ bảy tuần sau đâu』
“T-, thế hả……”
Tôi đáp lại, mà với giọng vừa vui mừng mà cũng vừa không vui mừng.
Tốt……Rồi tôi lấy quyết tâm mà hỏi.
“Nếu như rảnh thì, cùng tôi đi đến đại hội pháo hoa……được chứ?”
『Đại hội pháo hoa……Nhắc mới nhớ cũng đã đến lúc ấy rồi nhỉ』
Shiina lẩm bẩm như thế rồi thì trong một lúc chìm vào im lặng.
Có lẽ là đang bối rối chăng. Nếu là chuyện khiến Shiina lo lắng quả nhiên là vì đông người nhỉ.
『Cậu, có còn rủ ai khác nữa không?』
Tôi đã cần một chút dũng khí đã đáp lại câu hỏi của Shiina.
“……không, tôi nghĩ, chỉ muốn 2 đứa mình đi với nhau thôi.”
Liệu Shiina có nhận ra ý nghĩa được bao gồm trong câu nói chứ.
Không, tôi có cảm giác sẽ khó với Shiina vì cổ ít có kinh nghiệm trong mối quan hệ với người khác.
Do hồi hộp hay sao mà khi nhận ra cổ họng đã khô khan rồi nên tôi uống ngụm trà cầm theo trong tay.
『2 đứa……v-, vậy tức là hẹn hò sao?』
Cứ tưởng là phun hết trà ra rồi chứ.
Vậy là ý đồ của tôi đã hoàn toàn (?) bị phát hiện rồi sao.
“À, ừ thì, có lẽ cũng biểu hiện thành như thế ha.”
Tôi dao động, miệng thì tự ý nói ra những lời mà tôi còn chẳng hiểu.
『P-, phải rồi nhỉ. Tôi nhầm rồi nhỉ. Xin lỗi nhé. Đã hiểu lầm ý cậu』
Shiina xin lỗi, nhưng vốn dĩ có hiểu lầm đâu.
Tôi đang rủ cô đi hẹn hò kia mà. Muốn đi chơi chỉ riêng hai đứa thôi.
Tôi muốn nói như thế, nhưng mà miệng thì lại thốt ra lời khẳng định「àà」mơ hồ.
『Nếu là như thế thì không sao……Ừm, đại hội pháo hoa, cùng nhau đi xem nhé?』
“V-, vậy à. Vậy tốt quá.”
Tôi mừng vì cổ đã chấp nhận, nhưng bận tâm về cách nói vòng vo.
Nhưng mà, tôi không có dũng khí để xô đẩy cảm xúc khó chịu đó.
Sau đó khi quyết định chỗ gặp mặt rồi thì chúng tôi nói lời tạm biệt nhau.
“Vậy thì, hẹn gặp hôm đó nhé.”
『Ừm, tôi sẽ mong chờ hôm đó』
Cho đến khi đấy thì giọng nói của Shiina vẫn còn trông vui vẻ, nhưng mà vào khoảnh khắc tiếp theo, thứ cứng nhắc đã vang vọng đến.
『—với tư cách là bạn bè, nhỉ?』
Có cảm giác như tôi bị cái đinh hay gì đó đâm vào.
Nhưng mà, nhỏ Shiina đó sẽ không vòng vo như thế đâu.
Thế nên là, tôi tự tin rằng mình vẫn còn cơ hội.
*
Và ngày diễn ra đại hội pháo hoa cũng đến.
Tôi làm thêm cho đến ba giờ chiều với tâm trí trên mây, dù cho Kawasaki có sốc đi chăng nữa mà tôi cũng đã vượt qua được bằng cách nào đó, sau đó về nhà tắm rửa và thay bộ quần áo. Tôi đã khá là phân vân, nhưng mà quyết mặc áo sơ mi và quần jean cho nó lành. Cũng nghĩ sẽ mặc jinbei[note47780] rồi, nhưng có lẽ Shiina không có mặc yukata đến đâu.
Vốn dĩ cổ đến đó bằng xe đạp, mà mặc yukata thì không thể đạp xe được. Vào ngày diễn ra đại hội pháo hoa, tôi nhìn thấy có những đứa con gái mặc đồ yukata được ba mẹ đưa đón đến, nhưng mà Shiina thì lại sống một mình ha.
Chỗ quanh đây là vùng bất tiện của tỉnh Gunma. Ở gần hội trường không có tàu điện một cách tuyệt diệu luôn.
Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn, vậy mà do không thể chịu đựng được nữa nên là tôi bắt đầu đạp xe đi. Hôm nay trời đẹp, nhiệt độ cũng không cao. Thời tiết này dễ tận hưởng hoạt động ngoài trời.
Điểm hẹn gặp là một tiệm giải khát gần với bãi bồi hai bên sông, nơi trở thành hội trường để tổ chức đại hội pháo hoa.
Càng đến gần hội trường, dần dần số người càng nhiều hơn.
Tôi không thích đông người đâu, nhưng lại không ghét cảm giác đặc biệt.
Chẳng mấy chốc tôi đã đến tiệm giải khát trước giờ hẹn gặp ba mươi phút.
Dù biết nhưng quả nhiên đến sớm quá rồi nhỉ.
Thôi thì trước hết uống cà phê hay gì đó lấy lại bình tĩnh đã.
Khi mà tôi đang nghĩ thế thì nghe được tiếng guốc lạch cạch đến gần từ đằng sau.
Khi quay sang thì thứ đầu tiên đập vào mắt là một bộ yukata rực rỡ lấy màu đỏ làm chủ đạo.
“Chào buổi tối, đến sớm quá nhỉ.”
Kiểu tóc cũng khác với mọi khi, nó đang được búi lên đằng sau bằng cây trâm.
Khuôn miệng thì nở nụ cười mỏng manh. Có trang điểm hay sao mà trông tỏ sáng hơn mọi khi.Thứ nào cũng mang có độ tươi mới cả, khiến tôi bất giác thốt ra tiếng lòng của mình.
“……Cô, dễ thương quá.”
“Hả, hảả……!?”
Dần dần gương mặt của Shiina trở nên đỏ hơn.
Biểu hiện như thế cũng thật sự dễ thương nữa. Chết tiệt, không được. Mình bị dính giai đoạn cuối rồi.
Dù có làm thế nào đi nữa cũng chỉ có thể nghĩ cô ấy dễ thương thôi.
Tôi ở tiền thế đã chiến thắng Cerith, nhưng mà ở kiếp này thì đang nếm lấy mùi bại trận hoàn toàn.
“Kh-, không cần nói đùa đâu. Mà hơn hết mình vào tiệm chứ?”
“Có đùa đâu chứ……Cơ mà, nếu như cô đến trước thì cứ chờ tôi bên trong tiệm là được vậy mà.”
“Tôi cũng vừa mới đến thôi. Đã nghĩ mình đến sớm quá rồi nữa.”
Shiina nhìn mặt tôi rồi cười khúc khích.
Nụ cười có chút sự thảnh thơi đó là sao. Vì tôi đang khá hồi hộp nên thành ra bức bội ấy chứ.
Lạ thật. Vị trí của tôi đáng lẽ phải là nhìn một Shiina đang cuống quít, rồi thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ cổ mới phải, vậy mà dạo gần đây tôi mới là đứa cuống cuồng lên. Đây tất cả là thứ cảm xúc được gọi là yêu hay gì sao.
“Cơ mà, cô làm sao đến được đây thế? Đâu phải xe đạp mà đúng chứ?”
Tôi thì cố gắng hành động như thể chí ít không để cổ nhận ra mình dao đ6ọng.
“Bằng taxi.”
Phải rồi ha! Con nhỏ này nhà giàu mà!
Taxi hay gì đó không phải ý tưởng nảy ra từ đầu học sinh cao trung bình thường đâu. Chẳng biết đã tốn bao nhiêu nữa.
“Mà quả thật bình thường tôi không dùng mấy đâu.”
Rồi Shiina cười nói ‘thỉnh thoảng cũng được mà đúng không?’ nữa.
“Vì yukata à?”
“Phải đó. Đi bộ cũng xa lắm nên đâu còn cách nào khác.”
Nếu là thường phục thì đã đến bằng xe đạp vậy mà, tại sao lại mặc yukata kia chứ.
Do tôi nhìn chằm chằm vào Shiina hay sao mà cổ chẳng động đậy gì cả, chỉ nhìn xuống yukata của bản thân.
“……Bộ, kỳ cục lắm sao?”
“……Nãy tôi có nói là dễ thương rồi còn gì.”
“……P-, phải ha. Chỉ là, đây là lần đầu tôi mặc thứ như yukata đó.”
“Tại sao cô lại định mặc yukata mà đến thế? À không, tôi thì cũng vui ấy chứ.”
“V-, vui, à……T-, thế à……Cảm ơn nhé.”
Shiina lẩm bẩm mà trông như xấu hổ.
Tôi cảm nhận gò má đang nóng lên. Tệ rồi. Lơ đãng cái là tiếng lòng nó trào ra ngay.
“Thì, khi tra『Đi đại hội pháo hoa với bạn bè』xong tôi thấy có ghi mặc yukata đó. Đã vội vàng để người ta chuẩn bị cho đó……chẳng lẽ nhầm rồi sao?”
“Đ-, đâu……tuy không phải nhất định phải mặc, nhưng mà cũng nhiều người mặc đến đây đó.”
Vừa trò chuyện như thế, chúng tôi bằng cách nào đó đã đảm bảo được chỗ ngồi trong tiệm giải khát đông người.
Máy lạnh hoạt động hiệu quả nên mát ghê.
Tôi gọi cà phê đá, còn Shiina thì gọi trà táo.
Rồi sau đó tôi uống một ngụm cà phê đá được người nhân viên đưa cho. Vị đắng bao trùm lấy trên lưỡi.
Shiina thì đang nhìn tôi mà trông ngạc nhiên.
“Cậu uống được cà phê đen à?”
“Dạo gần đây tôi thích cà phê đen lắm.”
Ngày xưa thì có cho đường vào, nhưng mà dạo gần đây tôi cảm thấy nó ngọt lịm đi.
Không đường thì có thể cảm nhận được hương vị của chính cà phê hơn.
“Tôi thì không thích đắng đâu”
“Thì phải ha. Lúc ở tiền thế cô cũng chỉ toàn ăn đồ ngọt thôi còn gì.”
Mấy chuyện tình cờ này dễ chịu thật.
Tôi nhìn thoáng đồng hồ. Vẫn còn thời gian cho đến khi pháo hoa bắt đầu.
Cho đến lúc đó đi dạo quanh mấy gian hàng để giết thời gian cũng được, nhưng mà nghĩ đến thể lực của Shiina thì sau khi tận hưởng sự mát mẻ ở tiệm giải khát một tí rồi đi trông như sẽ tốt hơn. Thế nên tôi đã chọn tiệm giải khát để làm nơi gặp nhau.
Tôi đã bơ đi cái suy nghĩ bình tĩnh ‘vậy chẳng phải gặp mặt trễ hơn sẽ tốt hơn sao?’.
Bởi vì tôi muốn gặp Shiina sớm mà.
Đã nghĩ rằng muốn ở cùng cô ấy thật lâu hơn, dù chỉ là một chút đi nữa.
“……Hôm nay, mừng vì trời đẹp ha.”
“……Phải. Trông như có thể ngắm pháo hoa thật đẹp nhỉ.”
“……”
“……”
Tuy thế nhưng mà chủ đề ngay lập tức cạn đi, chẳng thể nói nên lời nên thời gian im lặng cứ tiếp tục.
Cả hai đều đang uống nước như để giấu đi sự khó xử, nên đồ uống được uống từ ly với tốc độ nhanh rõ ràng. Với tốc độ này, mấy cái ly sẽ ngay lập tức cạn ngay.
“……Nè~, đứa con gái ở đằng đó, chẳng phải rất dễ thương sao?”
“Chết dở, giống y như là thần tượng vậy.”
Do im lặng hay sao mà tôi có thể nghe được đoạn hội thoại của đám con gái đang rôm rả ở hơi xa một chút.
“Ể, có nhỏ cực kỳ dễ thương kìa……”
“Ư ôô, thiệt luôn. Anh đi tỏ tình một chút được hông?”
“Anh có biết người đang ở trước mặt là bạn gái của anh không?”
Tôi cũng nghe rõ cuộc trò chuyện của cặp đôi đang ngồi đang ngồi cách bàn bên cạnh.
Những ánh mắt ngoài chúng cũng đang tập trung lại nên Shiina trông khó chịu mà cười gượng.
“……Chẳng lẽ nào, bọn họ đang nói về tôi sao?”
“Không phải chẳng lẽ nào đâu, rõ ràng là như thế còn gì.”
Dù cho Shiina có không tự tin về bản thân đến mấy đi chăng nữa, tại đây mà được nghe đồn thẳng thắn như thế thì nhất định cổ sẽ hiểu mà. Ờ thì, rõ ràng là quá dễ thương và bắt mắt mà. Có lẽ là đứa con gái dễ thương nhất trần đời không chừng.
“Những ánh mắt chẳng thân quen tí nào nhỉ.”
“Ngạc nhiên thật ha.”
“Tuy là nếu cảm nhận được ác ý hay sự sợ hãi là có thể trở nên an tâm hơn vậy mà.”
“Sao u tối thế. Nghĩ thế nào đi nữa thì theo hướng đó khó chịu hơn còn gì.”
“Những ánh mắt mà cảm nhận được hảo ý ấy, sẽ khiến tâm trạng tôi giống như đang bị áp đặt sự trông chờ vào thứ gì đó đấy.”
Không phải là tôi không hiểu. Rồi Shiina nhìn tôi và cười.
“Có cảm giác như tôi đã hiểu được cảm xúc của cậu một chút rồi.”
Ở tiền thế tôi đã toàn được hướng những ánh mắt kỳ vọng hay hy vọng.
Cổ đang nói về chuyện đó chăng. Đúng thật là cảm giác như là gánh nặng bám lấy trên lưng.
“Nếu như là những ánh nhìn ác ý thì không cần phải bận tâm đến là được.”
Dù nói như thế đi nữa, tôi nghĩ cách suy nghĩ đó cũng thật là tê liệt.
Nếu bị hướng ác ý đến thì con người bình thường sẽ tổn thương mà. Chẳng phải là thứ để quen đâu.
“Ở thế giới này không có con người nào hướng ác ý đến cô đâu.”
“Thật thế chứ? Suy nghĩ về mặt hiện thực thì con người có thích có ghét mà chẳng phải sao? Tôi nghĩ sẽ có người ghét tôi đó. Tuy có lẽ người đó hiện không có ở xung quanh tôi thôi.”
Shiina đột nhiên nói ra lý lẽ đúng đắn.
“Bởi vì, nhưng người xung quanh tôi hiện tại……chỉ toàn là người tốt bụng thôi.”
“Ờ thì, cũng phải ha. Hãy trân trọng họ đi nhé.”
Tôi nghĩ nếu trân trọng thì mình sẽ được trân trọng lại.
Tôi truyền đạt như thế rồi, sau khi Shiina chớp chớp đôi mắt thì nói,
“Phải, phải đó. Đã lỡ biết sự ấm áp nãy rồi, tôi sợ mình sẽ trở lại một mình lắm.”
Rồi cô ấy cười, như là nụ hoa nở rộ vậy.
“……Tôi không để cô một mình đâu.”
“Thật chứ? ……Cậu sẽ mãi là bạn của tôi chứ?”
Tôi đã không thể gật đầu với câu nói ấy. Vì tôi chẳng muốn làm bạn mãi đâu.
“Tôi sẽ không để cô một mình thêm lần nào nữa đâu.”
Thế nên tôi dùng cách nói khác để lảng đi.
“Cậu hứa chứ?”
“……Ừ, tôi hứa.”
Tôi gật đầu, rồi làm thế ngoéo tay.
Shiina thì trông rụt rè mà đưa ngón út cô ấy đến để móc vào.
Biểu hiện chẳng hiểu sao sắp khóc đến nơi vậy.
Rồi tôi bắt đầu xướng bài hát「ngoéo tay」.
Shiina lẩm bẩm.
“……Nếu nói dối sẽ xuống địa ngục nhé.”
“Hơi nặng nề rồi đó?”
Tôi nói thế, nhưng tại thời điểm nuốt lấy 1000 cây kim cũng nặng nề không kém rồi.
“Đùa thôi.——Người xuống địa ngục chỉ mỗi mình tôi là đủ rồi.”
“Mỗi chuyện đó thì tôi không cho phép đâu. Tôi nhất định sẽ kéo cô lên từ địa ngục.”
“……V-, vậy sao.”
“……”
“……”
“……E, e-hèm!”
Tôi hắng giọng rõ ràng để đánh lừa bầu không khí khó xử, nói「đã ngoéo rồi nhé」và tách ngón út ra.
Hát câu thần chú của Nhật Bản thế này, tôi cũng đã khá thấm nhuần thế giới này rồi nhỉ.
Shiina nói mà như thể đã nhìn thấy hết cảm xúc như thế ở tôi.
“Có sao đâu? Bọn mình bây giờ, mới chỉ là học sinh cao trung thôi mà.”
*
Lúc bước ra tiệm giải khát thì bầu trời đã nhuộm màu của ánh hoàng hôn rồi.
Mặt trời sắp lặn đi. Đồng thời kéo dòng người đến đông nghịt.
Tôi cùng với Shiina trong bộ yukata đi bộ đến hội trường đại hội pháo hoa.
Dọc theo bãi bồi của hai bên sông có công viên hay sân bóng chày ấy là những quầy bán hàng xếp liền nhau.
Rất nhiều người đi qua đi lại, và những chiếc đèn lồng chiếu sáng họ tạo ra bầu không khí.
“Nhiều người quá nhỉ.”
“Không thích à?”
“Thỉnh thoảng như thế này cũng không tệ lắm.”
……Thỉnh thoảng, à. Dạo trước ở hồ bơi cũng đã rất đông người.
Có lẽ Shiina đang ngại ngần không chừng. Lần tới thì rủ cổ đến nơi nào yên tĩnh nhỉ.
Trong lúc tôi đang nghĩ thế thì Shiina hỏi tôi.
“Hóng pháo hoa ghê. Khi nào bắt đầu thế?”
“Ưn~, vẫn còn lát nữa lận. Mình đến đại gian hàng nào đó để ăn và giết thời gian nhé.”
Tôi nói thế rồi thì cổ đáp「đúng là tôi đói rồi」và xoa bụng.
Do mang guốc hay sao sao mà trông như cổ hơi khó đi một chút, nên là tôi giảm tốc độ mình lại.
Nhìn xung quanh thì thấy nhiều cặp đôi hơn dự đoán. Tuy là cũng có người dẫn gia đình theo, hay nhóm bạn bè hay là học sinh, nhưng chí ít chỗ này toàn là cặp đôi, và họ đang nắm tay nhau.
……Tôi nhìn tay của Shiina bên cạnh.
Bàn tay nhỏ bé của Shiina bây giờ đang trống không.
Không không, có đang hẹn hò đâu, vậy mà lại phóng quá đến giai đoạn đó.
Đang nghĩ cái gì thế hả. Bình tĩnh lại tao ơi.
“Đây là lần đầu tiên mà tôi đến lễ hội như thế này cùng bạn đó.”
Mặt khác, Shiina thì đang bước đi trông như rất vui. Bây giờ thì tinh thần trông như sắp nhảy vọt đến nơi vậy.
……Bạn bè, à. Tất nhiên tôi là người nói ‘hãy trở thành bạn với tôi nhé’ mà.
Chết tiệt, thất bại rồi. Nếu như lúc đó tôi thừa nước đục thả câu mà nói ‘hãy trở thành người yêu của anh nhé’ thì tốt rồi! Có lẽ Shiina cũng bị cuốn theo bầu không khí mà đồng ý không chừng. Không, không có đâu. Không có đâu ha.
“Tôi muốn ăn cái đó. Kẹo bông!”
Shiina phấn khích, sau khi trả tiền cho ông chú rồi thì đôi mắt cô ấy trở nên sáng lấp lánh nhìn vào kích cỡ cây kẹo bông được đưa cho. Ông chú đang trông sắp cười đến nơi rồi.
Tôi đã nghĩ ‘bộ cô là học sinh tiểu học à?’ nhưng không nên nói những lời thô lỗ ở đây thì hơn.
Nhìn Shiina đang liếm kẹo bông mà dễ thương hết sức.
Do kích cỡ lớn mà cổ đang vất vả đấy, nhưng mà lại trông rất vui.
“Ngon quá! Ngọt, ngọt quá!”
“Thì ngọt là đúng mà. Vì cả một tảng đường.”
“P-, phải ha. Liệu có mập lên chứ?”
“Lúc như thế này cô đừng bận tâm mà hãy vui vẻ đi. Mập lên chút thì cũng……”
‘Cũng đủ dễ thương rồi còn gì’ – tôi bằng cách nào đã nuốt câu này xuống. A, nguy hiểm quá. Hôm nay mình nhẹ dạ mà nói ra quá trời từ dễ thương mất rồi. Thực tế thì cổ dễ thương thật nên đâu còn cách nào khác đâu, nhưng mà nói nhiều ra quá cũng xấu hổ đấy chứ.
“‘Mập lên một chút thì cũng’ sao cơ?”
Shiina ngẩn ngơ chờ câu tiếp theo của tôi.
“T-, thì cũng có sao đâu.”
Tôi lảng đại đi thì Shiina cãi lại mà trông có chút bức bối.
“Chẳng hiểu gì cả. Nếu như cả dung mạo cũng xấu đi thì chẳng phải ưu điểm của tôi sẽ bị mất hết hay sao.”
“Ra là cô cũng tự nhận thức mình dễ thương rồi ha.”
“C-, cậu phiền quá nhỉ! Bị đồn đến như thế thì tất nhiên là tôi hiểu chứ!”
Rốt cuộc thì tôi cũng đã lỡ nói ra từ dễ thương. Shiina viện cớ mà trông như ngượng ngùng.
Tạm thời bình tĩnh lại nào.
Hôm nay trông như vẫn đang dậm chân tại chỗ vậy.
……Được rồi, mình cũng ăn gì đó thôi. Bụng cũng đã đói rồi.
“Hay là ăn yakisoba nhỉ.”
Khi tôi lẩm bẩm như thế thì Shiina dáo dác nhìn mấy gian hàng xung quanh.
“Chắc tôi sẽ ăn okonomiyaki.”
“Còn ăn nữa à, sẽ mập đấy?”
“Kẹo bông thì làm sao làm cho bụng no được kia chứ!”
Sau khi Shiina ‘gào!’ lên rồi thì chúng tôi đi đến gian hàng okonomiyaki ở sau lưng.
Tôi cũng vì đi mua yakisoba mà tạm thời chia tay, sau đó lại hội ngộ với nhau.
“Mình ăn ở đâu đây nhỉ?”
“Cũng sắp bắt đầu pháo hoa rồi, cứ giữ đại chỗ ngồi cái đã nhỉ.”
Ở bãi cỏ dọc bên đường đã có rất nhiều người trải tấm bạt và ngồi xuống tại đó.
Tạm thời thì tôi cũng có mang theo tấm bạt, kiếm chỗ nào trống cái đã.
Cứ như thế, chúng tôi vừa đi, vừa kiếm chỗ không đông người thì Shiina dừng chân lại.
“……A.”
“Sao thế?”
Tôi lần theo hướng ánh nhìn của Shiina thì thấy ở đó có Shinji và Yuuka.
Khoảng cách gần quá. Cơ mà, nhìn kỹ thì đang nắm tay nhau. Lại còn kiểu nắm người yêu nữa.
Nhận ra được sự tồn tại của chúng tôi, Yuuka ngay lập tức buông phắn cái tay đó ra.
“R-, ra phía Godou cũng đến à. Tình cờ thật nha?”
Yuuka vừa bắt chuyện, vừa để cho ánh nhìn chạy ngược chạy xuôi với gương mặt đỏ gấc. Đang quá dao động rồi đấy.
Shinji đứng kế bên thì lại nhún vai. Nào, tại sao mày lại bình tĩnh đến như thế hả.
“Ch-, chào buổi tối.”
Shiina cúi đầu.
Sau đó thì cổ nhìn hai người họ và nghiêng đầu.
“……2 cậu, đang hẹn hò với nhau à?”
Quá trực diện. Bơ luôn Yuuka đang đánh trống lảng, quá dữ.
“A, ahaha……Đừng có nói chuyện kỳ cục chứ. Bọn tớ có hẹn hò đâu……vẫn chưa.”
Mỗi từ ‘đã chưa’ là nhỏ, xong rồi còn cười gượng. Con nhỏ này sao đây. Dễ thương thế.
“Thế luôn hả?”
Shinji nói mà như thế trêu chọc.
Mà thực tế đang nắm tay kiểu người yêu rồi mà chưa hẹn hò thì nghĩa là sao chứ.
“Shi-, Shinji im lặng!”
Yuuka cố bịt miệng thằng Shinji lại về mặt vật lý. Nhưng mà, thằng Shinji thì khéo léo mà tránh đi.
Lúc nào bọn nó cũng như thế này cả.
Yuuka ‘e hèm’ hắng giọng rồi bắt đầu chuyển chủ đề khác.
“Mà hơn hết thì, Mai-chan mặc yukata dễ thương quá nhỉ?”
“V-, vậy sao?”
“Tớ cũng mặc yukata đến thì tốt rồi. Muốn chụp ảnh 2 đứa ghê.”
“Dù không phải yukata cũng được mà……đã hiếm có dịp rồi nên chụp kỷ niệm nhé.”
Rồi Shiina khởi động camera của smartphone.
Yuuka nói「được đó」và cười, rồi hai người họ chụp hình thân thiết với nhau.
Tôi và thằng Shinji nhìn bộ dạng thân mật đó của mấy cổ.
“Từ lúc nào đấy? Tao thấy bọn mầy dạo gần đây trông thân thiết ghê ấy.”
“Trong kỳ nghỉ hè. Bả đã thích tao suốt, vậy mà cuối cùng đã lấy dũng khí để thổ lộ.”
Cái thái độ tràn đầy sự tự tin đó rất ra dáng Shinji.
À thì quả thật ai nhìn cũng sẽ biết Yuuka thích Shinji mà.
“……Vậy mà, chưa hẹn hò với nhau à?”
“Vì tao vẫn chưa trả lời bả.”
“……Chưa trả lời vậy mà nắm tay kiểu người yêu với nhau á?”
“Hôm nay tao sẽ trả lời. Rằng ‘tui suy nghĩ nhiều rồi, nhưng quả thật là thích bà’ với bả.”
Thằng Shinji lúc nào cũng đùa cợt này hiếm khi lại làm biểu cảm nghiêm túc.
Do gương mặt nó điển trai một cách vô ích nên biểu cảm nghiêm túc lại càng khiến tôi bực hơn.
“Thế à.”
“Còn mày thì sao?”
Tôi đang gật gù thì thằng Shinji hỏi.
“Hôm nay Hina sao thế? Chẳng phải lúc nào cũng đi ngắm đại hội pháo hoa với nhau à?”
“Tao rủ Shiina rồi. Và sau khi nói chuyện đấy thì bả nói ‘tui đi chung với bạn nên là ông đừng bận tâm’.”
Mà cũng đâu có hứa gì với nhau đâu, nhưng nói gì thì nói lúc nào cũng đi cùng nhau cả, nên tôi đã nói sẵn với Hina rằng sẽ có Shiina đi nữa. Nhưng mà, có vẻ như ngay từ đầu Hina đã có dự định đi chung với bạn rồi.
Do tôi quá tự ý thức về bản thân mình chăng.
Còn được Hina nói ‘cố gắng lên nhé’ nữa.
Có lẽ cảm xúc của tôi đã bị bả nhìn thấu rồi.
“Thế à.”
Shinji dựa vào bờ rào ở góc đường, rồi mở chai ramune đang cầm,.
Rồi viên bi kêu lên tiếng leng keng.
“Mày rõ chứ?”
Tôi cũng phần nào hiểu được chuyện mà thằng Shinji muốn nói.
Bằng chuyện biết được cảm xúc gọi là yêu ấy, tôi cũng nhận ra được bản thân đang được nó hướng đến.
“Chuyện bả nói ‘năm nay đi cùng với bạn’ mày không nghĩ là thật đâu nhỉ?”
“……Chí ít thì, bả đã không nở nụ cười như mọi khi.”
Nó giống như một nụ cười mà bả đã luyện tập qua để tạo ra nó ấy.
“……Mày, thích Shiina Mai nhỉ?”
“……Ờ.”
Khi tôi gật đầu, thằng Shinji vừa cho chai ramune lên miệng, vừa ngước lên bầu trời.
Một bầu trời đêm đầy sao trải rộng chẳng lấy một áng mây.
“Nếu thế thì, tao không có gì để nói.”
Khi mà Shinji rời khỏi chỗ tôi thì hướng đến chỗ Yuuka đang đùa giỡn với Shiina.
“Đi thôi. Sắp bắt đầu pháo hoa rồi đó.”
“Ể, ể, ể……? Ano, khoan đã.”
Shinji ôm lấy vai của Yuuka một cách trơn tru.
Yuuka dao động và trở nên cứng người, còn Shiina nhìn thấy thế thì đỏ mặt cả lên.
“Godou, Shiina, lại đi chơi cùng nhau nhé.”
Mặt khác, Shinji thì chẳng quan tâm đến mấy phản ứng như thế, cứ thế mà dẫn Yuuka đi khỏi.
Bình thường Yuuka hay cằn nhằn Shinji lắm nhưng mà hôm nay cứ để cho mặc cho nó làm.
Shiina đang dõi theo tấm lưng của đám Shinji mà hiếu kỳ.
“……Đ-, đã thấy một chuyện cực kỳ khủng luôn nhỉ?”
“Phải ha. Ừ thì, vấn đề của hai đứa nó là thời gian thôi mà.”
“T-, thế à……Tôi hoàn toàn chẳng nhận ra gì cả.”
Shiina là học sinh chuyển đến, ngày tháng còn ngắn nên đâu còn cách nào khác.
“Mà quan trọng hơn, như lời thằng Shinji nói thì pháo hoa sắp bắt đầu rồi đó.”
Chúng tôi vội vàng đảm bảo không gian thảm cỏ, trải tấm bạt ra rồi thì ngồi lên nó. Do không mang theo cái lớn hay sao mà vai tôi với Shiina gần như thể chạm lấy nhau.
Tôi vừa ăn yakisoba, vừa thoáng nhìn qua Shiina.
Shiina thì vừa thổi cho nguội, vừa ăn okonomiyaki.
Nhận ra được ánh nhìn của tôi, thì cổ vừa ngượng, vừa nói「Đ-, đừng có nhìn chằm chằm được chứ?」rồi quay mặt đi.
Hết cách rồi nên là tôi cũng tập trung ăn yakisoba của mình, nhưng mà bất chợt cảm nhận được ánh nhìn mà nhìn sang bên thì Shiina đang thẫn thờ nhìn gương mặt tôi. Mắt chạm mắt nhau, rồi Shiina lảng ánh mắt đi.
Khi tôi nhìn gương mặt nghiêng đó thì Shiina vẫn còn đang nhìn tôi, mắt chạm mắt với nhau rồi lại lảng đi.
Gì thế này. Chẳng hiểu lắm nhưng cảm giác không tệ đâu.
Bầu không khí náo nhiệt ồn ào xung quanh có chút dễ chịu thật.
Chẳng cần phải nói cũng có cảm giác đủ đầy.
Sau đó khi mỗi đứa ăn xong rồi thì Shiina uống trà xanh đã mua ở máy bán hàng tự động.
Tôi thì chồng tay của bản thân mình lên phần tay của Shiina đang chồng xuống ở phần đấy bên này.
Rồi thì Shiina đung đưa vai.
Kế đó thì cổ e dè nhìn vào mắt tôi.
“G-, g-g-g-, gì thế? Cậu sao thế?”
Đúng như thế. Để cho hành động tự phát lấy, bản thân đang làm gì thế này.
“A, e, e—to, là nó. Là trị liệu lời nguyền. Đã cất công rồi nên là tôi định làm ấy mà.”
“Ở chỗ như thế này đâu thể tập trung được đúng chứ?”
“Phải ha……”
Tôi bằng cách nào đó đưa ra lý luận nhưng lại bị phản bác bằng lời lẽ hết sức đúng đắn.
Nhưng mà tay tôi đã chẳng tách ra. Tay của Shiina cũng chẳng cử động từ vị trí đó.
Shiina chẳng hiểu sao lại làm vẻ mặt trông như buồn bã, đang định nói ra gì đó.
Vào khoảnh khắc đó thì ngọn pháo hoa đầu tiên được bắn lên.
Cả hai đứa tôi ngước nhìn lên bầu trời.
Một hàng ánh sáng bay thẳng lên bầu trời tối mịt.
Và tiếng ‘đùng’ vang lên, để lại ngọn hoa lửa thật to.
Đến bây giờ cũng có thể cảm nhận nó gần đến nỗi mà trông như bụi lửa sắp rơi xuống vậy.
Tôi nghe thấy những tiếng ‘waa~’ reo hò xung quanh. Và cũng nghe thấy tiếng pháo tay nữa.
Ánh sáng nở rộ thật to trên bầu trời thoáng chống tan biến đi, và xung quanh lại trở nên tĩnh lặng.
“Đẹp quá……”Shiina lẩm bẩm.
Cổ vừa cười, nhưng mà lại với gương mặt trông như sắp chực khóc phần nào đó.
Sau đó thì hàng loạt pháo hoa được bắn lên mà chẳng có lấy thời gian nghỉ.
Những tiếng ‘đùng, đùng’ vang lên, cứ mỗi lần như thế là có những tiếng reo hò từ mọi người xung quanh.
Chắc rằng, những phát pháo hoa trên bầu trời đêm kia đã rất đẹp rạng ngời.
Nhưng mà, tôi đã chẳng rời mắt mình khỏi gương mặt nghiêng của Shiina đang nhìn những ngọn pháo hoa ấy.
*
Khi nhận ra thì những tiếng pháo hoa ngắt quãng đã biến đi mất rồi.
Tôi rời mắt mình khỏi Shiina, nhìn lên ngọn pháo hoa cuối cùng đang nở rộ trên bầu trời đêm.
Rốt cuộc, pháo hoa mà tôi nhìn thấy chỉ là ngọn đầu và ngọn cuối cùng. Nhưng mà, tôi không hề hối tiếc. Thời gian được ở bên cạnh Shiina đúng thật đã có giá trị. Thế nên hôm nay tôi đã mãn nguyện rồi.
Shiina thì thế nào nhỉ.
Liệu cô ấy có nghĩ khoảng thời gian này của ngày hôm nay là hạnh phúc cho tôi chứ.
Nghĩ thế rồi, thứ mà mắt tôi nhìn thấy khi lại lần nữa hướng đến phía của Shiina là giọt nước mắt đã lăn trên gò má.
Giọt nước từ khóe mắt rơi xuống mặt đất.
Shiinai Mai đã khóc.
“……Shiina?”
“……Tay, cậu làm gì nó cho tôi được chứ?”
Tôi nâng tay đã chồng lên tay của Shiina.
Lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm của Shiina. Chúng tôi đã nắm tay nhau trong khoảng thời gian dài đến như thế.
Sau đó thì Shiina lắc đầu.
“Không được. Bọn mình, là bạn bè mà đúng chứ? Có thân thiết như là nắm tay đâu chứ.”
Lời của Shiina dù là đâu cũng đúng cả.
Khác với đám Shinji mà. Chúng tôi đâu có lý do gì để nắm tay.
“……Xin cậu, đừng làm hành động gây hiểu lầm nữa.”
Shiina nói thế rồi tạo khoảng cách một chút từ tôi.
Rồi cô ấy thì thầm ‘tôi không muốn phản bội cậu’ cùng với nước mắt tuông rơi.
Dường như chỉ còn chúng tôi là lơ lửng trong dòng người vẫn đắm mình vào dư âm của pháo hoa.
“……Xin lỗi nhé.”
“……Không, không có gì phải xin lỗi cả.”
Sau đó thì tôi cứ nhìn lên bầu trời suốt.
Chẳng biết phải làm gương mặt thế nào để trao đổi với Shiina nữa.
Dù sao đi nữa thì mục đích xem pháo hoa đã kết thúc rồi.
Thế nên Shiina gọi taxi đến, còn tôi thì lấy xe đạp đã đậu tại trạm đổ xe để về nhà.
Đã là buổi hẹn hò mà tôi đã lấy dũng khí để mời rồi, nhưng mà kết thúc của nó lại thật là tồi tệ.
Tôi đã bị Shiina cự tuyệt chuyện kéo khoảng cách xích lại gần nhau. Và bị cô ấy xác nhận lại là bạn bè.
Đây tóm lại là sự biểu hiện ý chí rằng thích với tư cách là bạn bè, nhưng mà không thể nào có tình yêu.
Tôi đã bị Shiina từ chối.
Cho đến khi nhận thức được hiện thực đó đã cần phải tốn vài giờ đồng hồ nữa.
*
Đoạn danh đề bắt đầu chạy.
Do cảm động hay sao mà tôi nghe được tiếng sụt sùi từ xung quanh.
Là bộ phim lãng mạn ăn khách nhất hiện tại kia mà. Mức độ hoàn thành cao cực kỳ, tính cách của hai nhân vật chính của tốt nữa. Nhưng mà, bên trong con tim tôi hiện giờ lại đang vang vọng sự trống rỗng ở đâu đó.
Bên trong rạp phim lấy lại sáng sủa, dần dần sự yên ắng bị phá vỡ.
“Tốt quá rồi nhỉ~”
Shindou-san vừa cười vừa nói.
Mặt khác, Kirishima-san thì đang khóc nức nở đến nổi chẳng thể nói thành lời.
“Ừm, ừm……cực kỳ quá tốt rồi……”
Vừa nghe giọng nghẹn ngào, Shindou-san vừa cười gượng.
“Rồi rồi, tạm thời bình tĩnh lại nào. Hora, có khăn tay đây này.”
Kirishima-san dùng khăn tay để lau nước mắt. Tôi bình thường có lẽ cũng sẽ khóc giống cậu ấy rồi.
Là một bộ phim chất lượng cao và cảm động. Vấn đề là con tim của tôi không chừng.
Cảm giác giống như đang nhìn chính bản thân mình từ trong lồng vậy.
Nguyên nhân chắc chắn là hôm đại hội pháo hoa.
Ngày hôm đó, tôi cùng với Godou đã nắm lấy tay nhau và ngắm pháo hoa.
Vui lắm, mừng lắm, hạnh phúc lắm.
Và đã lỡ nhận ra rằng, tôi đã yêu cậu mà chẳng thể làm gì được nữa rồi.
Trước khi tình cảm này lớn dần hơn nữa, tôi đã miễn cưỡng giam cầm cảm xúc của bản thân.
Có phải chuyện tôi cảm thấy tất cả đều trống rỗng là do di chứng từ nó hay không.
“……Khóc mệt quá rồi.”
Kirishima-san mệt lã với đôi mắt đã sưng húp.
Shindou-san thì nhún vai và nói ‘đến chịu với cậu’, Tôi thì cũng nở nụ cười gượng.
Tuy là ghen tị cái tính cảm thụ phong phú ấy, nhưng mà có lẽ là thứ mà tôi của bây giờ chẳng cần đến.
“Trước hết đi đâu đó nghỉ ngơi một chút đã nào.”
Tôi cũng như Kirishima-san không có lý do gì để từ chối đề xuất của Shindou-san cả.
*
Vì là rạp phim được gộp chung với lại trung tâm mua sắm nên chỉ cần đi một chút thôi là sẽ đến khu ăn uống. Do đang nghỉ hè hay sao mà ghế ngồi đang được học sinh lấp đầy, nhưng bọn tôi bằng cách nào đó đã lấy được chỗ ngồi góc cửa sổ rồi. Tôi khát nước nên đã đi mua trà, nhưng Kirishima-san và Shindou-san thì thân thiết đi mua bánh kếp với nhau. Trước khi xem phim đã dùng bữa trưa rồi vậy mà……
Chẳng hiểu sao lại đoán được trông như sẽ làm cho họ nổi giận nên là tôi quyết định không nói gì cả.
“Ưn~, ngon quá! Phim cũng thú vị nữa! Nghỉ hè là tuyệt vời nhất!”
Kirishima-san đang phấn kích trông như rất là vui.
“Nhưng mà Hina này, từ ngày mai mỗi ngày cậu đều phải vùi mình sinh hoạt câu lạc bộ đúng chứ?”
“Chờ đã! Đừng có làm tớ nhớ lại chứ! Tớ đang cố quên đi rồi mà!”
“Ahaha, mấy người trong câu lạc bộ vất vả ghê hen~. Mai-chan với tớ đều là đồng chí trong câu lạc bộ về nhà này.”
Shindou-san đến nở nụ cười với tôi.
“Phải. Tớ cũng không có làm thêm nên đọc sách mỗi ngày thôi.”
“Giỏi ghê~. Tớ chỉ toàn ra ngoài đi chơi với bạn bè thôi.”
Với cách nói chuyện ôn hòa như mọi khi ấy, Shindou-san luôn giải tỏa căng thẳng cho tôi. Cảm kích cậu ấy quá~.
“……Đùa thôi. Thật ra thì lúc tớ nằm lăn lộn còn nhiều hơn cơ.”
“Ahaha, tớ cũng vậy. Nằm xem Mitube trên futon tí là hết cả một ngày.”
‘Tớ hiểu mà’ – rồi tôi cùng với Shindou-san gật đầu.
Kirishima-san thì đang rên rỉ「gưgigigigi」trông rất cay cú.
“Nhưng mà cậu sẽ không rời câu lạc bộ điền kinh đâu đúng không?”
“……Ừn. Ừ thì vui mà, vì tớ cũng muốn thắng nữa.”
Giọng của Kirishima-san hơi thấp hơn bình thường khi nói thế, có thể cảm nhận được sự nghiêm túc.
“Cậu ngầu quá.”
Khi tôi bất giác thốt ra tiếng lòng thì Kirishima-san nói「d-, dừng lại đi mà」và quay mặt đi trông như ngượng ngùng.
“D-, dễ thương……”
“Chờ đã, đã nói dừng lại đi mà!”
“Ahaha, Mai-chan cũng biết được cách chọc Hina rồi ha~”
“Tớ chỉ nói tiếng lòng của mình ra thôi mà……”
“T-, tớ trúng đạn rồi đây này!”
Rồi Kirishima-san làm phản ứng như là bị súng bắn trúng.
Cử động đột ngột ấy làm tôi ngẩn ngơ, còn Shindou-san thì nhìn Kirishima-san với ánh mắt ôn hòa, sau đó thì chẳng hiểu vì sao mà Kirishima-san lại đỏ mặt và ‘e hèm’ hắng giọng, trắng trợn thay đổi chủ đề.
“Cơ mà, cả Yuuka chẳng phải cũng bận rộn chuyện học thêm sao?”
“Không không, tuần chỉ có 3 lần thôi, chẳng là gì so với trường cả.”
“……Shindou-san đang đi học thêm sao?”
“Thì phải~. Bọn mình cũng năm 2 rồi, hết kỳ nghỉ hè sẽ vào học kỳ 2 mà. Tớ nghĩ cũng đến thời kỳ tốt để bắt đầu nghĩ về chuyện luyện thi rồi. Trước hết thì tớ đang tâm đến chuyện đi học thêm.”
“Đấy chẳng phải là kiểu cổ điển vô dụng sao!”
Kirishima-san đá xoáy lại, nhưng mà vì đối phương là Shindou-san mà nên chỉ là đang nói đùa thôi, ra thực tế mỗi ngày cậu ấy đều học hành đàng hoàng. Tôi nghĩ cậu ấy tuyệt thật.
Tôi thì hoàn toàn chẳng nghĩ ngợi gì đến chuyện luyện thi cả.
Trước hết thì, chuyện về tương lai của bản thân mình, tôi hầu như chưa từng suy nghĩ một cách đàng hoàng cả.
Tôi không thể trở nên hạnh phúc được. Vì phù thủy không thể trở nên hạnh phúc được nên tôi đã nghĩ có suy nghĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng mà, tôi đã biết được rằng bản thân mình cũng được trở nên hạnh phúc.
Godou đã dạy cho mình biết điều đó. Khi nhớ lại lúc đó, lồng ngực lại trở nên đau nhói.
Liệu mình nghĩ về chuyện tương lai được chứ. Liệu mình được phép tìm kiếm phương pháp để trở nên hạnh phúc chứ.
Nghĩ thế rồi, tôi tưởng tượng đến quang cảnh mà tôi nghĩ là mình sẽ hạnh phúc nhất.
Rất ư là đơn giản thôi. Vì chỉ cần gọi lại điều mong muốn đã giam cầm ở tận sâu trong lòng.
Đó là quang cảnh mà tôi và Godou ở cùng nhau, tiếp xúc với nhau với tư cách là người yêu.
“……Mai-chan?”
Thật giật mình bởi giọng nói trông lo lắng của Kirishima-san.
“Cậu không sao chứ? Trông như, cậu đang làm vẻ mặt khó chịu lắm.”
Shindou-san cũng nhìn tôi bằng biểu hiện quan tâm.
“Tớ xin lỗi. Tớ đi vệ sinh một chút nhé.”
Bằng cách nào đó nở nụ cười để đánh trống lảng rồi thì tôi rời khỏi nơi đó.
Có lẽ cần chút thời gian để trở về trạng thái ban đầu.
*
Ngồi xuống băng ghế cạnh toilet rồi thì tôi thở dài ra một hơi lớn.
Suy nghĩ quá nhiều, những cảm xúc hỗn độn dần dần nguội đi.
……Chỉ một chút, chỉ một chút thôi, rồi trở về trạng thái ban đầu.
Và tôi đã có thể giam cầm cảm xúc sắp dâng trào ra này vào trong lồng lại rồi.
Phù thủy như tôi giỏi làm đóng băng cảm xúc mà.
Nhưng mà, ngay sau đó thì.
“……Mai-chan.”
Người đã gọi tôi chính là Kirishima-san.
“Xin lỗi nhé, đã làm cậu lo lắng.”
“Ư ừn. Không phải chuyện phải xin lỗi mà.”
Kirishima-san nói thế bằng giọng dịu dàng rồi thì ngồi xuống cạnh tôi.
“Hôm nay cậu cứ ở trên mây suốt nhỉ.”
Tôi đã không nghĩ mình bị cậu ấy đã nhận ra.
“Không phải tớ trách gì đâu……chỉ là, tớ tò mò thôi. Có gì xảy ra giữa cậu và Godou sao?”
Bất giác trở nên ngột ngạt. Một thoáng im lặng đó đã chỉ ra câu trả lời rồi.
“Vào ngày đại hội pháo hoa, cậu đã ở cùng với Godou nhỉ?”
“……Đúng rồi. Cậu nghe được từ Godou à.”
“Do hằng năm đều đi chung với tớ hay sao mà ổng đã theo quy củ đến giải thích đó.”
……Godou tại sao lại chọn đi riêng với tôi, ngay cả khi đã giải thích với lại Kirishima-san chứ.
Tuy là tôi chẳng hiểu lắm, nhưng chí ít thì nó có lẽ không như nguyện vọng nông cạn của tôi.
“……Thật ra thì chẳng có chuyện gì để tớ kể ra đâu.”
Cảm nhận được bầu không khí đã trở nên thoái mái, rồi thất vọng về bản thân đã ôm ấy nguyện vọng nông cạn như thế, và chỉ xác nhận lại mối quan hệ giữa hai đứa với Godou khi cậu ấy vô tình làm cho tôi kỳ vọng mà thôi.
Là bạn với Godou thôi. Là bạn bè với nhau.
『—Hãy trở thành bạn của tôi nhé』
Bởi vì, nhớ không lầm thì lúc ấy, câu nói đó đã cứu rỗi tôi mà.
Tôi muốn trân trọng mối quan hệ mà Godou đề xuất, và lý do mà cậu ấy vươn tay đến.
Thế nên chỉ còn cách vứt bỏ đi mong ước ngạo mạn như là muốn trở thành người yêu với Godou thôi.
“……Vậy à. Vậy là Godou thất bại rồi nhỉ.”
“……‘Thất bại’, nghĩa là sao?”
Tôi hỏi khi mình không hiểu ý nghĩa câu nói của Kirishima-san.
Nhưng mà Kirishima-san lại chớp mắt giống như là ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ nào, cậu không nhận ra sao?”
“……?”
Quá nhiều bí ẩn làm tôi càng nghiêng đầu, đến cả cơ thể cũng nghiêng theo. Bên hông đau quá.
Nhìn thấy thái độ đó của tôi, Kirishima-san đưa tay lên cằm để nghĩ ngợi.
“Tớ nghĩ nếu nói ra từ miệng mình sẽ không tốt đâu. Nên bây giờ tớ sẽ im lặng.”
“……Cách nói làm tớ tò mò đó. Nếu như cậu đã nói đến như thế rồi thì nói ra là cho tớ biết là rồi vậy mà.”
“Xin lỗi nhé. Tớ cứ tưởng tình trạng đã tiến triển thêm một chút rồi.”
Lại thêm một câu mà tôi chẳng hiểu nghĩa nữa.
Những cử chỉ ngôn từ của Kirishima-san mà như biết rõ Godou-san mà tôi chẳng biết ấy……nói thật làm tôi có chút bực bội, nhưng quan trọng hơn là bản thân lại bị cảm giác bất an to lớn tấn công……Tôi nghĩ thật đáng sợ.
“……Kirishima-san, cậu nghĩ như thế nào về Godou?”
Lời thì thầm của tôi rỉ ra bên ngoài.
Bản thân tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại hỏi câu như thế nữa.
Nhưng mà, tôi có cảm giác dù cho bao lần có cùng tình trạng đi nữa, tôi cũng sẽ hỏi cùng câu hỏi ấy.
Có một chút sự im lặng.
Kirishima-san nở nụ cười mà có thể thấy cậu ấy buồn bã phần nào đó.
“……Như thế, nghĩa là sao đấy?”
“Sao là sao cơ……”
……Mình, đang định hỏi gì thế?
Câu trả lời đã rõ ràng rồi, nhưng mà tôi lại chẳng muốn nhận ra cái sự thật đó.
“Ý nghĩa về mặt tình yêu à?”
Câu hỏi của Kirishima-san làm miệng tôi lắp bắp. Chẳng thể nào diễn đạt được thành lời.
“Tại sao, cậu lại hỏi tớ như thế?”
“Tớ, chỉ, tò mò mà thôi……”
“Nhưng mà, Mai-chan không thể nào yêu Godou nhỉ?”
Đó đúng là câu mà tôi đã nói.
Câu mà vào cái ngày tôi gặp Kirishima-san trước lúc đại hội pháo hoa. Tôi đã phủ nhận câu nói của Kirishima-san.
“……Không thể nào đâu. Phải, đúng như thế.”
Thế nên, lý do mà tôi đã lỡ hỏi Kirishima-san chỉ là sự hiếu kỳ mà thôi.
Ngoài nó ra thì chẳng còn lý do nào khác. Chắc chắn là như thế. Nếu không phải như thế thì chẳng có logic gì cả.
“Nếu là thế thì……”
Lời của Kirishima-san ngắt quãng tại đó.
Kirishima-san hiếm khi nào do dự trong chuyện tiếp lời.
Cậu ấy sao thế nhỉ.
Khi tôi nghĩ thế mà ngước mặt lên thì Kirishima-san đã nhìn tôi bằng gương mặt nghiêm túc rồi.
“……Tớ, hẹn hò với lại Godou được nhỉ?”
Tôi cứ tưởng mình đã dừng hô hấp rồi.
Khi tưởng tượng ra quang cảnh đó, lồng ngực trở nên khó chịu cực kỳ.
Nhưng mà, dù nghĩ thế nào đi nữa, hai người họ rất là hợp với nhau mà, chẳng sai đâu.
Kirishima-san là người phù hợp ở bên cạnh Godou.
Khác với người chỉ toàn được Godou nâng đỡ là tôi, Kirishima-san sẽ nâng đỡ Godou.
Từ lúc chào đời đã luôn là bạn thuở nhỏ thân thiết, Godou cũng đang mở lòng với Kirishima-san như thế nữa.
Nếu như hai người như thế kết đôi với nhau, tôi nghĩ sẽ là chuyện tuyệt vời lắm.
“……Ừm, không sao cả.”
Tôi, đã nhận rất nhiều hạnh phúc từ Godou.
Thế nên, tôi đã nghĩ phần mà mình nhận lấy ấy có thể làm cho Godou hạnh phúc thì tốt quá.
Nhưng mà, Kirishima-san sẽ làm cho Godou hạnh phúc, hơn là tôi rất nhiều.
Thế này đây là cách tốt nhất.
Happy end của câu chuyện đã được quyết định rồi.
Đối với tôi đang suy nghĩ đàng hoàng như thế thì,
“Về câu trả lời cho câu hỏi lúc nãy.”
Kirishima-san chẳng hiểu vì sao mà bây giờ là vẻ mặt như sắp khóc.
Nhưng mà nước mắt lại không trào ra, và cậu ấy khẳng định bằng giọng điệu mạnh mẽ.
“——Tớ yêu Shiraishi Godou. Yêu hơn bất kỳ ai trên đời này.”
Tôi đã định hiểu thế rồi.
Vậy mà, câu nói đó của Kirishima-san tôi cảm nhận được còn đau hơn là lúc cơ thể bị chém nữa.
Nhưng mà phải chịu đựng thôi. Nỗi đau này chính là hình phạt cho tôi, kẻ đã lỡ ôm ấp thứ cảm xúc này.
“……Xin lỗi nhé, Mai-chan.”
Chẳng hiểu sao Kirishima-san lại xin lỗi tôi bằng giọng nói run rẩy.
Tại sao, cậu lại làm gương mặt như thế? Tại sao, cậu lại xin lỗi tớ?
Chẳng hiểu gì cả. Tuy là chẳng hiểu, nhưng tôi không muốn vì mình mà Kirishima-san không được báo đáp.
Bởi vì Kirishima-san đã luôn có thành ý với Godou lâu hơn là cả tôi kia mà.
Thế nên tôi đẩy sau lưng của Kirisima-san, và nói「cố gắng lên nhé」với cậu ấy.
*
—Ngay sau khi bị chém rồi thì thi thể của anh hùng đã ở đó.
Không. Đó là người đàn ông chắc chắn từng là anh hùng. Cái kết cho kẻ phản bội đã bị phù thủy lừa dối.
Dường như đầu hắn đã rơi trên đài hành hình được dựng ở giữa quãng trường thị trấn.
Dường như kẻ sát nhân là người của giáo hội, và nhiều dân chúng đã thấy quang cảnh đó.
Quãng trường đáng lẽ đang náo nhiệt ấy im ắng trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.
Biết được tin anh hùng đã chết, tôi đã sử dụng ma thuật dịch bằng chuyển cảm xúc như thể là cầu nguyện.
Nhưng mà, có vẻ như mọi thứ đã quá trễ rồi.
“Thật sự, là một tên ngốc mà……”
Sau khi thì thầm rồi, máu tuôn chảy ra từ khóe miệng.
Máu đang tuôn ra như lũ từ vết thương được khoét sâu ở hông.
……Mình, cũng chẳng thể cứu được nữa rồi.
Bởi vì đã bị đâm một nhát chí mạng vào sơ hở vì dao động khi nghe tin về cái chết của anh hùng.
Những tên vệ binh cuống quít cố trói lấy tôi cũng dừng lại khi nhìn thấy vết thương đó. Biểu hiện đó đã nói lên rằng, ‘tại sao ả vẫn còn sống kia chứ’. Mọi người đang nhìn tôi, như thể nhìn thứ kinh khủng vậy.
Tôi đã khụy gối xuống bên cạnh anh hùng, trong một thế giới mà ai cũng đang nhìn mình, và chẳng ai đang cử động cả.
Rốt cuộc, cho đến tận cùng thì cuộc đời của cậu ta vẫn là sự bất hạnh.
Tất cả là do cậu ta đã cố cứu lấy tôi cả. Lúc đó, nếu như không chọn nhầm đường thì có lẽ cậu ta đã có thể trở nên hạnh phúc rồi vậy mà. Nhưng mà, tôi chẳng xin lỗi đâu. Vì đấy chẳng phải điều mà tôi đã mong ước.
Người như tôi không thể làm cho cậu hạnh phúc.
Cả cậu cũng đã chẳng thể làm cho phù thủy như tôi hạnh phúc.
Nhưng mà, chỉ mỗi việc hai ta trở nên bất hạnh là có thể.
Ý thức tôi dần dần mờ đi. Rồi tôi đổ gục xuống bên cạnh thi thể của anh hùng.
Biển máu của tôi dần bao phủ lấy biển máu đã chảy của anh hùng.
“……Chí ít thì cầu mong cho cậu sẽ trở nên hạnh phúc ở kiếp sau.”
Tôi vắt chút sức lực cuối cùng của mình để thực hiện ma thuật chuyển sinh cho anh hùng.
Ký ức của tiền thế đã bị ngắt quãng ở đó.
Đấy là kết cục của tôi và cậu ấy. Là bad end của cả một câu chuyện.
—Là kết thúc của phù thủy, kẻ mà chỉ có thể làm cho người đi cạnh ả trở nên bất hạnh.