"Tất cả những chuyện đó đều là hiểu lầm!" Nhìn Trường Phong vẫn ôm khư khư Thục Mây trong lòng, tâm tình Anh Thư có phần trở nên cuồng bạo, "Những lời tớ nói thì cậu không tin, còn những lời cô ta nói thì cậu đều tin!! Tại sao chứ?!"
Trường Phong khinh miệt nhìn người trước mặt, trả lời với giọng điệu vô cùng hiển nhiên, "Mây là bạn gái của tôi, cô là cái thá gì?"
"Bạn gái?? Cậu đã nghe đoạn ghi âm tớ gửi cậu chưa? Cô ta đã nghĩ về cậu như thế, tại sao cậu còn đối tốt với cô ta như vậy?! Cô ta không xứng với cậu!! Không xứng làm bạn gái của cậu!!!"
Thục Mây nhìn cô ta gào thét trước mặt mình, như thể bản thân cô đã làm nên loại chuyện gì tội lỗi lắm, còn cô ta đại diện cho chính nghĩa, đến nơi đây để vạch trần cô vậy.
"Tôi không xứng, thì loại người như chị xứng chắc!" Thục Mây tức giận đập bàn, như thể để tăng thêm khí thế, cô cũng không ngồi trong lòng Trường Phong nữa mà đứng bật dậy, nhưng ngay sau đó lại bị anh kéo ngồi xuống.
Thục Mây liếc nhìn anh một cái, cuối cùng mặc kệ, khí thế vừa mới lôi ra cô không thể để nó nhạt nhòa đi được, liền chuyển mắt về phía Anh Thư, tiếp tục nói, "Chị nói nghe hay nhỉ? Đoạn ghi âm đó là do chị tự ý thu âm cuộc nói chuyện của chúng ta, sau đó cắt ghép loạn lên để vu oan cho tôi.
Chị còn dám nói như thể tôi thật sự đã nói ra những lời đó vậy! Chị không biết xấu hổ à?! Loại người mưu mô xảo quyệt, khẩu phật tâm xà, suy nghĩ xấu xa như chị mới không xứng ấy!! Với ai cũng không xứng!!!"
Dứt lời Thục Mây lại đập bàn thêm một cái.
Trường Phong nhíu nhíu mày, cầm lấy bàn tay cô lật lên xem, liền phát hiện đúng như anh nghĩ, bàn tay cô quả thật đã đỏ lên, liền không vui xoa xoa bàn tay cô.
Thật ra thì cô cũng đang rất đau, loại hành động này đúng là không nên làm nhiều.
Bàn tay Trường Phong rất dày lại ấm, xoa một chút cơn đau của cô liền giảm.
Bị Thục Mây vạch trần, Anh Thư cũng không có chút xíu nào chột dạ, còn vô cùng hùng hồn tiếp lời, "Aiden, cậu thực sự tin cô ta? Có phải cô ta nói gì cậu cũng sẽ tin không? Sau này cô ta bắt cá hai tay, lăng nhăng bên ngoài, có phải chỉ cần giảo biện một hai câu cậu cũng sẽ tin không!!"
"Nếu thật sự có chuyện đó, thì cũng chứng tỏ là tôi chưa đủ tốt, mới có thể khiến em ấy phải đi tìm người đàn ông khác."
Trường Phong đáp lời, nhưng lại không hề ngẩng đầu nhìn cô ta lấy một lần mà lại luôn chăm chú xoa tay cho Thục Mây, khiến cho sắc mặt Anh Thư ngày càng trắng đến cực điểm.
Trường Phong vừa dứt lời, cô ta đã trợn to mắt như thể không tin được, nét mặt hoảng hốt và kinh hãi đều hiện rõ ra ngoài.
"Cậu điên rồi!! Lúc trước cậu đâu phải là loại người như vậy! Rõ ràng cậu là một người cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ sao có thể nói ra lời đó!! Cô ta đã biến cậu thành loại người gì thế này!!"
Nghe cô ta đổ lỗi cho bản thân, Thục Mây cười khẩy một cái, "Cô lúc trước cũng đâu có như này, nếu không lúc trước sao anh Phong lại có thể để mắt đến cô được.
Đáng tiếc thật, lúc trước cô mà đã thế này thì tôi bớt đi một tình địch rồi."
Trường Phong cười khẽ, khiến ngực rung lên từng đợt, Thục Mây vì ngồi dựa vào anh nên rất dễ nhận ra được."Bây giờ em lại thừa nhận lúc trước ánh mắt anh cũng không tệ à?"
Thục Mây nhăn nhăn mũi, cô biết ngay anh sẽ nói thế mà.
Đúng là thù dai!
Bị hai người đả kích càng ngày càng nhiều, Trường Phong lại không hề có ý phản bác, sắc mặt của Anh Thư càng ngày càng tệ, trắng bệch không còn chút máu.
Đôi môi nhợt nhạt đóng mở liên tục, hết mím môi lại hé ra, muốn nói nhưng lại không biết nói gì để có thể nói lại Thục Mây.
Lúc này, một bóng người quen thuộc lại xuất hiện ở ngay cánh cửa vốn vẫn luôn được mở.
Minh Huy từ xa nghe thấy tiếng tranh cãi, liền biết có chuyện không ổn nên vội vàng chạy đến.
Không ngờ đến cửa thì lại thấy cảnh tượng có một không hai này.
Bạn gái cũ đứng ở trước cửa tranh cãi với đối phương và người yêu hiện tại, hai người họ còn cực kỳ không nể mặt, ôm ôm ấp ấp như thế, không tức điên Anh Thư mới là lạ.
Minh Huy còn chưa kịp phát biểu ý kiến, Trường Phong đã nói trước, "Đang trong giờ làm việc mà cậu đi đâu vậy? Lại để cho loại người này xông vào phòng tớ?"
Minh Huy run run khóe miệng nhìn anh thâm trầm sắc mặt, có chút không nói nên lời cố gắng nhả chữ, "...Tớ cũng cần phải đi vệ sinh, ok?"
Nhìn nét mặt đặc sắc của Minh Huy, không hiểu sao mọi cơn tức giận của Thục Mây đều tan biến hết.
Chắc có lẽ vì bình thường Minh Huy luôn ôn hòa, tâm tình rất hiếm khi lay động, cho dù có thì cũng không biểu hiện rõ rệt ra ngoài.
Nay lại thấy anh bất đắc dĩ như vậy giải thích, Thục Mây không khống chế được phá ra cười, tiếng cười giòn giã vui vẻ vang lên cực kỳ đột ngột, không hợp với bầu không khí lúc này chút nào, nhưng lại khiến tâm tình Trường Phong thư thả đi nhiều.
Nhìn người con gái trong ngực mình gục đầu cười không ngừng, khóe môi Trường Phong ẩn ẩn cong lên.
Anh nhìn về phía Minh Huy, hơi xua tay, "Thôi cậu lôi cô ta ra đi, sau này đi vệ sinh nhớ canh thời gian."
Minh Huy nhìn Thục Mây đang cười không ngừng với ánh mắt khó hiểu, lại nhìn Trường Phong với ánh mắt kỳ dị, khóe môi run rẩy liên hồi.
Canh thời gian, Trường Phong muốn anh canh thời gian thế nào?!
Cuối cùng anh không nói gì, quay sang đối mặt với Anh Thư, "Mời cô ra ngoài."
Anh Thư thấy anh mỉm cười ôn hòa nhìn mình, không hiểu sao lại không thấy ấm áp mà cực kỳ rét lạnh.
Cô ta nắm chặt hai tay, không cam lòng nhìn Trường Phong, "Em yêu anh, anh không hiểu sao? Cô ta không xứng với anh, chỉ có em mới xứng với anh! Khi đó nói ra lời chia tay, em đã rất hối hận! Bao lâu nay em luôn cố gắng không ngừng, không phải vì muốn có cuộc sống tốt hơn, mà là vì muốn tiến gần đến anh hơn, muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy em và anh mới là một đôi trời sinh!!"
Trường Phong đến nhìn cũng không nhìn, chỉ quay sang nói với người đang đứng bên cạnh xem kịch vui, "Minh Huy."
Rất ít khi Trường Phong gọi tên anh kèm thêm cả tên lót, Minh Huy liền biết mình phải giải quyết chuyện này nhanh thôi.
"Nếu cô còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi cho bảo vệ."
"Tôi không ra! Tại sao tôi lại phải ra!! Vị trí đó vốn là của tôi!! Là của tôi!!" Anh Thư điên cuồng chỉ tay về phía Trường Phong và Thục Mây, sau đó đột ngột chạy về phía hai người, nhưng may Minh Huy phản ứng nhanh, giữ cô ta lại, "Anh buông tôi ra!!! Người gặp anh ấy trước là tôi, người anh ấy thích đầu tiên là tôi!! Người đứng cạnh anh ấy lúc này phải là tôi!!! Không phải cô ta!!! Tôi có chỗ nào thua cô ta!!!"
Cảm thấy không thể nói lý với cô ta được nữa, Minh Huy liền mạnh bạo lôi kéo cô ta ra ngoài, đồng thời cũng liên hệ với bảo vệ.
Bảo vệ biết là bên tổng giám đốc có chuyện, rất nhanh đã có hai người bảo vệ lực lưỡng xuất hiện trước cửa phòng, Minh Huy liền giao Anh Thư cho bọn họ.
Nhìn cô ta vẫn đang giãy giụa không ngừng muốn thoát ra, Minh Huy có chút không nhịn được, tiến lại gần cô ta, chậm rãi nói từng chữ, "Người Phong gặp đầu tiên là cô, thích đầu tiên cũng là cô.
Nhưng thật xin lỗi, người cậu ấy yêu không phải là cô, người đi đến cuối cuộc đời với cậu ấy cũng không phải là cô.
Là người đầu tiên quan trọng sao? Quan trọng là người cuối cùng."
Anh Thư trợn to mắt nhìn Minh Huy, có chút kinh hoảng, bao nhiêu lời gào thét lúc trước bỗng im bặt.
Hai người bảo vệ thấy cô ta đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, Minh Huy lại không có ý muốn nói nữa, liền lôi cô ta xềnh xệch đến thang máy.
Minh Huy nhìn bộ dạng như đóa hoa tàn của cô ta, không khỏi trầm ngâm.
Tình cảm bảy năm, đã biến thành chấp niệm rồi.
Loại tình cảm biến chất này, nếu cô ta không tự thoát ra được, thì người khổ không chỉ có một mình cô ta.
Cô ta cứ cho rằng kế hoạch này của mình rất hoàn hảo, cảm thấy lúc trước khi bọn họ quen nhau, Trường Phong cũng không quá quan tâm chiều chuộng cô ta, liền cho rằng khi anh nghe thấy đoạn ghi âm đó liền tin tưởng Thục Mây thật sự nói như vậy.
Nhưng cô ta làm sao biết được, khi gặp đúng người, ai rồi cũng đều sẽ thay đổi.
Cảm khái được vài giây, Minh Huy liền quay người tiến vào trong phòng.
Lúc tiến đến cánh cửa gỗ chưa kịp đóng ban nãy, thấy hai người bên trong vẫn còn đang ôm nhau, bỗng Minh Huy có cảm giác không biết phải nói gì.
"Khụ, hai người không thấy hai người đã quá tin tưởng tớ rồi à?"
Nói xong, Minh Huy lập tức đóng cửa lại.
Thục Mây nhìn cánh cửa im lìm trước mặt, có chút ngơ ngác không hiểu ý anh là gì.
Cô quay đầu chau mày nhìn Trường Phong, anh liền hiểu ý giải thích.
"Ý nó là chúng ta quá không có ý tứ, không phải lúc nào nó cũng ở ngoài canh cửa cho chúng ta được."
Trường Phong đã nói đến vậy, Thục Mây cũng không phải ngu ngốc, tất nhiên cô lập tức hiểu ý tứ trong câu nói của Minh Huy.
Cô đỏ bừng mặt, đánh anh một cái, có chút xấu hổ hờn dỗi, "Tại anh hết."
Đúng là trong thâm tâm cô cho rằng có Minh Huy ngồi ở ngoài, chắc chắn sẽ không để ai tự tiện xông vào mà không báo trước nên cô mới dám tự tin ngồi trong lòng Trường Phong.
Nhưng lúc nãy trùng hợp Minh Huy đi vệ sinh, Anh Thư liền xông vào phòng, đúng là cô đã quá phụ thuộc vào anh rồi.
Nghĩ vậy, lo sợ lại có nhân viên nào chạy vào, Thục Mây liền muốn đứng dậy khỏi người anh, không ngờ cánh tay Trường Phong ôm ngang eo cô lại vô cùng vững chãi, không để cô rời đi chút nào.
"Anh còn không buông em ra!"
"Nó mới đi vệ sinh về rồi, không sợ."
Thục Mây đỏ bừng mặt, vẫn cố gắng đứng dậy, "Nhưng em còn phải về nữa, chưa hết giờ làm mà."
"Không sao," Trường Phong để đầu cô dựa lên ngực mình, tựa cằm lên trên đó cọ cọ, "Anh nhớ em mà..."
Bỗng nhiên cô nhớ đến lời Mike nói với cô lúc đi truyền lời, anh bảo Trường Phong gọi cô lên, chắc là vì nhớ cô quá chăng.
Thục Mây liền cười khúc khích, anh ta nói bừa vậy mà cũng đúng..