Trường Phong phì cười, hơi lắc đầu, kể tiếp, "Nói chung thì đầu cấp ba anh vẫn như vậy, không có ai thực sự là bạn bè.
Thư lúc đó...!à, Thư chính là Tiana, cô ta lúc đó cũng chăm chỉ học hành, vì điều kiện gia đình cô ta không tốt lắm nên cô ta rất cố gắng, vì vậy mà giữa anh với cô ta cũng coi như là có tiếng nói chung.
Bình thường tụi anh hay học nhóm cùng nhau, tiếp xúc nhiều, mối quan hệ dần rút ngắn lại, cuối cùng thì nảy sinh tình cảm."
"Vậy sau đó thì sao? Tại sao anh lại chia tay chị ấy? Là vì anh không còn thích chị ấy nữa sao?"
Trường Phong buồn cười, khó hiểu hỏi cô, "Sao em lại cho rằng người chủ động chia tay là anh?"
"Tới bây giờ chị ấy vẫn còn tình cảm với anh, sao chị ấy lại là người chủ động được?"
"Em nghĩ khi đó, anh đối xử với cô ta giống như anh đối xử với em bây giờ sao?"
"Dạ...?"
Nhìn vẻ ngơ ngác của cô, Trường Phong mỉm cười, "Cô ta đúng là mối tình đầu của anh, nhưng đó cũng chỉ là tình cảm thời học sinh non nớt.
Mặc dù khi hẹn hò, anh cũng có quan tâm và yêu thương cô ta, nhưng thứ anh để tâm nhất vẫn là học hành và sự nghiệp, nhất là khi đó lại còn là năm cuối cấp.
Lúc đó, có khá nhiều bạn nữ thích anh..."
"Xì!"
Nghe thấy cô bĩu môi, xì một tiếng, Trường Phong bật cười, không hề ngại ngùng nói, "Điều đó là thật đấy.
Vì vậy nên bọn họ ghen tị khi biết anh hẹn hò với Thư, luôn tìm cách gây sự với cô ta.
Thư vẫn luôn tự ti về gia cảnh của mình nên bọn họ luôn lấy điều đó ra để châm chọc cô ta, nói cô ta không xứng với anh, từ gà rừng thành phượng hoàng.
Mà anh khi đó bận rộn, không dành nhiều thời gian cho cô ta, không biết những chuyện mà cô ta đã phải trải qua.
Cuối cùng cô ta không chịu nổi, chủ động chia tay."
Thục Mây kinh ngạc nhìn anh, không ngờ nguyên nhân dẫn đến chia tay lại là như vậy.
Anh thì lo việc học hành thi cử, lại thêm công việc trợ lý của ba, không có nhiều thời gian dành cho cô ta, không biết được cô ta đang bị bắt nạt vì mối quan hệ của bọn họ.
Mà cô ta thì lại quá tự ti, không đủ tin tưởng vào bản thân, chịu áp lực từ bên ngoài, anh lại không dành nhiều thời gian ở bên khiến cô ta càng thêm nghi ngờ vào tình cảm này.
Kết quả, là nói ra lời chia tay.
"Vậy khi đó anh phản ứng thế nào?"
Trường Phong nhếch môi, "Em nghĩ anh sẽ là loại người hạ mình níu kéo sao? Anh đã nói rồi, khi đó anh ưu tiên việc học, đang trong thời điểm quan trọng, anh không có thời gian để quan tâm nhiều đến việc khác.Cô ta đã muốn chia tay thì anh đồng ý thôi.
Buồn bã hay thất tình thì có thế nào chứ, anh không thể để việc đó ảnh hưởng tới bản thân được."
Nghe giọng điệu thản nhiên của anh, không hiểu sao cô lại có chút chạnh lòng, "Anh đúng là vô tình thật mà...!Vậy em thì sao? Mai mốt nếu như đột nhiên em nói ra lời chia tay, anh cũng sẽ thản nhiên đồng ý, không hỏi han gì sao?"
Trường Phong nhíu mày, quay đầu nhìn cô.
Phu nhân nhà anh lại suy nghĩ lung tung rồi.
Anh đưa tay búng trán cô một cái, "Anh sẽ không để cho chuyện đó xảy ra."
"Ah?" Thục Mây xoa xoa chỗ trán bị búng, không hiểu nhìn anh.
"Anh sẽ không để cho em có bất kỳ lý do gì phải nghĩ đến việc chia tay anh."
Khóe môi Thục Mây lập tức cong lên, cười rộ.
Nhìn vẻ mặt nhu hòa của cô, Trường Phong cũng mỉm cười.
Im lặng một lúc, cô đột nhiên lên tiếng.
"Em hay hỏi mấy câu như vậy, anh không thấy phiền chứ?"
Trường Phong cười cười, giả vờ không hiểu hỏi, "Mấy câu như vậy là như nào?"
"Thì đại loại như câu giả sử chia tay vừa rồi ấy, hoặc là như trưa nay em hỏi anh có thấy cảm động trước tình cảm của chị Thư không, hoặc như mấy lần em bảo em thấy mình không đủ xứng đáng với anh ấy."
Nụ cười trên môi Trường Phong dần tắt, anh không nói gì, chỉ im lặng lái xe.
Sự nghiêm túc và tĩnh lặng này khiến Thục Mây dần cảm thấy lo sợ, can đảm lúc trước lấy ra để hỏi anh cũng dần bay biến.
Đương lúc cô chuẩn bị nói gì đó để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, anh đột nhiên lên tiếng.
"Anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."
"Dạ?" Thục Mây chớp chớp mắt, không hiểu nhìn anh.
"Anh không biết đọc suy nghĩ của người khác, cũng không biết phân thân, cũng không phải thần thánh chuyện gì cũng biết.
Em có suy nghĩ gì, cảm giác của em ra sao, chuyện gì đã xảy ra với em, từ việc nhỏ như hôm nay em đã làm gì ăn gì cho đến việc lớn như em đang cảm thấy thế nào với mối quan hệ của hai ta, nếu em không nói ra thì anh không tài nào biết được.
Vì vậy, em cứ tiếp tục nói những câu đó đi, anh không thấy phiền, cũng sẽ không bao giờ thấy phiền."
Ngừng một chút, vừa vặn gặp ngay đèn đỏ, Trường Phong quay sang xoa đầu cô, âm thanh mềm mại trầm ấm như giai điệu vi-ô-lông vang lên, "Không cần phải cảm thấy lo lắng vì cô ta, anh với cô ta là quá khứ, đã qua rồi.
Còn em mới là hiện tại và tương lai của anh."
Trái tim cô đập rộn lên vì câu nói của anh, ngực cũng cảm thấy nhoi nhói vì cảm động.
Không biết phải nói gì để diễn tả tâm tình của mình lúc này, cuối cùng Thục Mây cũng chỉ cười ngây ngô, cầm lấy bàn tay đang xoa ở trên đầu mình kéo xuống, hôn nhẹ lên đó.
Ánh mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng hất lên gò má cô, dát lên khuôn mặt cô một tầng mềm mại.
Cô nhìn anh cười, ánh mắt long lanh tràn ngập hạnh phúc.
Có được câu nói đó từ Trường Phong, Thục Mây gần như bỏ sự việc bạn gái cũ này ra khỏi sau đầu.
Ngày hôm sau đi làm, đồng nghiệp nhìn tâm tình và nét mặt của cô, dù chưa hỏi gì cũng đủ biết chuyện về Tiana kia chỉ là tin đồn nhảm nhí mà thôi.
Đến giờ trưa, Thục Mây và Rosetta đang định lên nhà ăn phía trên thì lại bị chặn lại ngay cửa phòng.
Người này cũng không phải là ai xa lạ.
Hai người cùng nhìn người con gái trước mặt với ánh mắt khó hiểu, Rosetta thì là vì không biết người này là ai, còn Thục Mây thì là vì không biết cô tới đây để làm gì.
"Chào em, chị là Tiana.
Em cũng có thể gọi chị là Thư."
Cô ta đưa tay ra trước mặt cô, nở nụ cười thân thiện.
Thục Mây khống chế biểu cảm để cô ta không nhận ra được sự nghi hoặc của bản thân, cũng mỉm cười đáp lại, bắt tay cô ta, "Chào chị, em là Mây."
Rosetta mặc dù nghe không hiểu tiếng Việt, nhưng vẫn nghe ra được chữ "Tiana" trong đó, liền lờ mờ đoán được đối phương là ai.
Trong lúc hai người nói chuyện, cô âm thầm quan sát vị mối tình đầu này.
Không thể không công nhận, Tiana đúng là một người con gái đẹp.
Vì từ nhỏ đã lớn lên ở đây nên làn da rất trắng, ngũ quan cũng sắc sảo hơn so với nét đẹp châu Á nói chung.
Có thể vì là luật sư nên cả người cô ta đều bao bọc trong khí chất trang nhã, có gia giáo, có trí thức.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là nhận xét ở cái nhìn đầu tiên mà thôi.
Thục Mây nói hai ba câu với Anh Thư thì ở trên điện thoại cô ta bấm bấm cái gì đó, sau đó lại ở trên điện thoại mình bấm bấm vài cái.
Lại nói thêm hai ba câu nữa, cuối cùng cô ta cũng bỏ đi.
Rosetta nhìn bạn mình thu lại nụ cười khi cô ta xoay người bước đi, khóe môi cũng hơi cong lên.
Cũng đúng thôi, làm gì có ai thoải mái khi phải đối diện với người yêu cũ của người yêu mình chứ.
Đợi Anh Thư đi khuất, hai người các cô mới hướng về phía thang máy.
"Cậu với chị ta nói gì vậy?"
Thục Mây hơi nhún vai, "Đại khái chào hỏi nhau một tí.
Sau đó chị ấy hỏi xin cách thức liên lạc, có gì hẹn đi cà phê này nọ."
Rosetta nhướng mày, có chút nghi ngờ, "Hai người thì có cái gì để nói với nhau chứ?"
Thục Mây hơi lắc đầu, lại thở dài, "Tớ cũng có biết đâu, haizz."
Nhìn bộ dạng chán nản của cô, Rosetta đồng tình vỗ vỗ vai bạn mình an ủi, "Dù sao thì chị ta bám lấy cậu cũng đỡ hơn bám lấy anh Phong!"
Thục Mây liếc mắt nhìn cô, có chút không phản bác được.
Lần đó vì không muốn dây dưa nên Thục Mây thêm bạn trên facebook với Anh Thư, không ngờ cô ta lại thật sự nghiêm túc với việc rủ cô đi cà phê, ba lần bảy lượt hỏi thăm cô.
Lần đầu cô lấy cớ cô ta rủ quá gấp rút, cô đã có hẹn trước nên không đi được.
Lần thứ hai cô ta liền hỏi trước tận vài ngày, Thục Mây lại nói mình không được khỏe, lần thứ ba lại đem Trường Phong ra làm lá chắn.
Quá tam ba bận, Thục Mây cứ nghĩ cô đã thể hiện thái độ rõ ràng như thế, chắc Anh Thư cũng ngầm hiểu được cô không muốn đi chơi riêng với cô ta.
Ai ngờ vẫn có lần thứ tư.
Lần này cô ta còn lôi cả tuần trước ra, chỉ bởi vì sau khi bị từ chối ba đợt cô ta đã dặn sẵn từ tuần trước nhớ chừa thời gian trống cho cô ta, Thục Mây cũng đáp qua loa, cuối cùng thành tự bê đá đập chân mình.
Vì đã lỡ lời sẽ chừa thời gian trống, lần này Thục Mây cũng không biết lấy lý do gì để từ chối nữa.
Với lại, cô đã từ chối rõ ràng như thế mà cô ta vẫn kiên trì hẹn cô đi chơi, nếu cô không đi gặp cô ta một lần thì chắc chắn cô ta sẽ không bỏ cuộc.
Thôi đành vậy.
Thục Mây thở dài chán nản, nhắn trả lời Anh Thư, hẹn cô ta cuối tuần đi cà phê..