Chuyện Tình: Công Chúa & Hoàng­ Tử

chương 28: nguy hiểm từ tình yêu mù quáng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

hơn tuần trôi qua, mọi thứ vẫn vậy, chỉ có tình cảm của những cặp đôi dành cho nhau thì càng ngày càng lớn. Trinh và Phong, Vũ và Phương giờ đây đã là cặp đôi hot nhất trường, k phải chỉ vì họ thông mình lại có nhan sắc trời cho mà vì tình cảm học dành cho nhau là chân thành, k vụ lợi. Mọi người khi mới biết chuyện cũng ồ lên kinh ngạc, rồi lại có nhưng tiếng nức nở vang lên, Trà vµ fLinh thì khỏi nói, con rắn độc nguy hiểm trong con rắn độc. Họ dùng đủ mọi cách để phá rối nhưng đều bị phát hiện ngay từ khi mới bắt đầu nhen nhóm cái kế hoạch ngu xuẩn và đen tối. Anh em trong bang hội của hộ rất nhiều, lại được sự trợ giúp của những người yêu mến và hi vọng họ hạnh phúc nên dù con rắn đoọc có muốn làm gì cũng k thể. Trúc dù vẫn chưa có động tĩnh gì vì Kiệt và Ngọc chưa chính thức quen nhau nhưng hàng ngày vẫn tìm mọi cách để hại Ngọc, nhưng với người như Ngọc điều đó là k thể. Chợt, Trúc nhớ tới việc Ngọc rất sợ bóng tối nên trong đầu nảy sinh ra kế hoạch..........

Hôm nay, khi Ngọc đang trên đường về nhà thì gặp phải đám côn đồ

-Này nhóc, đi theo tụi này chút_Tên đó nói, giọng có phần nhẹ nhàng vì thương hoa tiếc ngọc

-Sao lại phải theo? Tôi k rảnh_Ngọc nói rồi lách qua khe hở còn lại trên đường vì bọn du côn đã đứng dàn hàng

-Nè nhóc, nếu k muốn khuôn mặt hoàn mĩ của mình bị tổn hại thì hãy mau theo tụi này. Tụi này nễ tình cô em nhưng con dao này thì....haizzz, vô tình lắm_Tên đó cản Ngọc lại rồi rút ra con dao, múa vài đường trước mặt Ngọc

-......_Ngọc im lặng suy nghĩ rồi cất tiếng_thôi được_Ngọc cũng là con gái, mà con gái thì ai mà k sợ mình xấu xí chứ???

...........

-Mày tới rồi à? Tao tưởng phải vất vả lắm tụi kia mới đưa nổi mày tới đây chứ? Mày trở nên nghe lời thế từ bao giờ?_ giọng nói cất lên. Mà cái giọng này chính là trong cái giọng mà nó cảm thấy khó nghe nhất từ trước tới giờ. Cụ thể hơn là giọng của con nhỏ đã bị nó tát ngay tại căn tin của trường_Trúc

-Thì ra là mày, tao còn tưởng là ai. Mày muốn gặp tao có chuyển gì thế?_Ngọc vẫn thế, lạnh lùng, ít nhất là với mấy con rắn nguy hiểm này

-Ấy, đừng nóng vội. Tao chỉ muốn cho mày tận hưởng cái k khí của đem tiệc trong bống tối thôi, đừng lo. Bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa, khi mặt trời khuất bóng, màn tiệc mới bắt đầu_Trúc nói rồi nhìn ra ngoài trời

-Mày nói vậy là sao?_Giọng Ngọc hơi run khi nghe Trúc nhắc tới từ: bóng tối

-À k, nói ra thì mất vui. Cứ chờ đi, đêm tiệc này là dành riêng cho mày mà_Trúc cười đầy nguy hiểm

và rồi, mặt trời khuất bóng dần............

-Ái chà, tới lúc khai tiệc rồi nhỉ. Cô thấy thế nào? Chủ nhân của đêm hội?_Trúc nói đầy giễu cợt

-Làm ơn bỏ ngay cái bộ mặt đểu giả đó đi, nó làm tao buồn nôn_Ngọc nói

-Hừ, mày tưởng tao thihcss làm thế lắm à? Với kẻ dám giành mất người yêu của tao, giọng nói đó thật sự chưa là gì đâu_Trúc nói

-Cướp mất bạn trai của mày? Ai? kiệt á?_Ngọc hỏi

-Ai cho mày dám gọi xổng tên ảnh thế hả? Phải gọi là anh Kiệt, anh Kiệt, biết chưa?_Trúc rít lên

-Ừ, anh-Kiệt_Ngọc nói, cố nhấn mạnh từ sau như muốn chọc tức con rắn lên cơn

-Mày...mày...chẳng lẽ mày luôn dùng cái giọng đó để nói với anh ấy sao? Hả? Con hồ ly tinh chuyên môn đi hút máu nguờ kia? Đồ gái gọi_Trúc nổi khùng thật sự

-Gì? Mày vừa nói gì? Nói lại tao xem? Mày nói tao là gì?_Ngọc đứng phắt dậy sau khi nãy giờ ngồi an nhàn trên ghế

-Tao nói mày là đồ gái gọi. Mẹ chắc cũng thế nên cái ngữ như mày mới đựoc sinh ra đúng k? Mà tao nói cũng đúng thôi, mày k cha mà_Trúc nói

-Mày!_Ngọc hét lên rồi thẳng tay cho con nhỏ thêm tát, khóe mắt hằn lên từng tia lửa đỏ li ti. Còn khóe môi của con rắn mang ttrong mình chất độc kinh người kia đã bắt đầu ứa máu, ngón tay in hằn, đỏ rực trên khuôn mặt trát lên k biết bao nhiêu mĩ phẩm_Mày hạnh phúc k? Mày may mấn đấy. Trước giờ tao chưa tát đứa con gái nào nhưng mày được những cái cơ. Vinh hạnh k?_Ngọc quay sang nói, đôi mắt đẹp mê hồn xoáy sâu vào trái tim đen tối của con rắn độc

-Tụi bay đâu? Đánh nó cho tao_Trúc sợ, rất sợ đôi mắt ấy,ra lệnh cho Bọn đàn em mình Ngọc phải chống đỡ với hơn chục thằng, cuối cùng, thằng nào cũng gục. Mồ hôi mẹ mồ môi con ứa ra, đầu óc Ngọc quay cuồng, đôi đồng tử mờ daanf, mờ dần đi. Ngọc muốn ngủ nhưng phải gắng gượng, cô phải tỉnh, cô cố bám trụ, đứng hiên ngang

-Chết tiệt, mày vẫn thế. Đứng là k nên đựng vào mày_Trúc rủa rồi bảo bọn đàn em đang nằm dài dưới đất rút

Cánh cửa ra vào đóng sầm lại, lúc sau thì Ngọc nghe thấy tiếng moto phúng vụt đi. Trong cơn mê man, NGọc mơ hồ nghe Trúc nói:" Khóa cửa lại, cứ để nó trong này đi. Mặc xác nó, cho nó ở đây đêm, làm bạn với lũ chuột chít, cái lạnh và bóng tối. Phải cho nó biết thế nào là lễ độ"

Ngọc k sợ chuột, Ngọc cũng k phải người yếu đuối và ốm yếu tới mức sợ cái lạnh. Nhưng..Ngọc sợ bóng tối, sợ sự cô đơn, sợ bị ng­êi khác bỏ rới. Sợ, sợ lắm.....Nhưng giờ đây cô mặc kệ. Cô mặc kệ bống tối đang dần bao trùm lấy cô, lấy gian nhà kho cũ kĩ. Cô mệt quá rồi, cuộc chiến với hơn chục thằng con trai lúc nãy đã cướp hết của nó toàn bộ sức lực. nó muốn ngủ. Phải, muốn ngủ......Rồi nó gục xuống nền đất khô cứng và lạnh lẽo, đầy dơ bẩn. Mồ hôi vẫn k ngừng chảy trên đôi gò má thanh cao, môi mắt nhắm nghiền, mơ màng chìm vào giấc ngủ, đôi môi trắng bết, khô khốc, thỉnh thoảng lại run lên bần bật

Đêm hôm đó...........

-Ư ư......_Đôi mi dài nặng trĩu, khẽ lay động. Mí mắt quá nặng khiến Ngọc phải mất lúc lâu mới mở ra được

màu đen bao trùm lấy tất cả, kể cả nó. Gió khẽ rít qua nhưng ô thông gió nhỏ ở trên cao cùng ánh trăng len lỏi hắt vào tạo nên luồng ánh sáng nhỏ và yêu ớt, giống như mạng sống của cô bây giờ. Lạnh, thật sự rất lạnh, nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiệt độ ở thành phố, cô lại mất hết toàn bộ sức lực, cơ thể trở nên yếu mềm, cô đã bị cảm lạnh. Cô co ro trong góc của căn phòng, cơ thể run lên bần bật. Cô như con mèo nhỏ mắc mưa bị bỏ rơi trông đến tội. Nhưng ­ giờ, có ai biết mà giúp cô đây???

Cô khẽ cắn móng tay mình để bớt sợ nhưng dường như càng cắn ;lại càng thấy sợ hơn trong khi mặt trăng thì ngày càng xa vời và ánh sáng trong nhà kho ngày càng yếu hẳn. Cô bật khóc, như đứa trẻ, cô chợt nhớ về mẹ, nhớ về cái cảnh tưởng ngày mẹ ra đi, nó lại càng sợ hơn. Nó sợ, sợ lắm. Nỗi sợ ấy, nỗi sợ của năm về trước, nỗi sợ mà nó đã cố dùng lí trí để đóng băng nay lại chợt ùa về làm nó cảm thấy cô đơn hơn gấp bội. Nỗi sợ lấn áp tinh thần, nó k còn đủ sức để lấn áp, để suy nghĩ cách giải quyết tình hưống này

Nhưng rồi, trong chốc ngắn ngủi, lí trí nó chợt ùa về, nó chợt nhớ tới chiếc điện thoại. Nó lục lọi cặp cách vô thức trong khi nước mắt vẫn cứ rơi. Những quyển sách mà trước giờ nó coi như vàng, như kho báu thì nay lại bị nó vứt sang bên k t­ương tiếc, thứ mà nó cần lúc này là chiếc điện thoại

nó lục danh bạ, tay run run với chút sức lực cuối cùng, nó gọi cho Kiệt, người mà nó cần nhất lúc này

-Alo, Ngọc à? Cậu đang ở đâu thế? Hả? Mình tìm cậu nãy giờ, rốt cuộc cậu đang ở đâu?_Kiệt hỏi tới tấp khi thấy màn hình của chiếc I-phone hiển thị dòng chứ "My love is calling"

-Cứu...cứu mình với. Kiệt, cứu mình với. Tới đây ngay đi, ở đây tối lắm, tối lắm, mình k thấy được gì cả, mình sợ lắm, cậu tới đây đi, xin cậu đó_Ngọc nói trong vô thức, giọng run run trong khi đôi đồng tử đẹp mê hồn nhìn mọi thứ đầy sợ hãi, dòng nước mặn chát vẫn rơi

-Cậu đang ở đâu? ả? Cậu đang ở đâu?_Kiệt nghe giọng nói của ngọc thì càng lo hơn

mình k biết, k biết đây là đây, chỉ biết đây là nhà kho thôi, từ nhà mình đi lên có con hẻm nhỏ dẫn lên ngọn đồi này_Ngọc nói

-Ai đưa cậu đến đấy?_kiệt hỏi

-Trúc, cậu ta hẹn mình ra đây. Cậu tới nhanh đi, nhanh đi, mình sợ lắm, mệt lắm, khó thở lắm.......tút tút tút...._Điện thoại vụt tắt. Nó đã hết pin cùng lúc với thời khắc mà chủ nhân của nó bất tỉnh

-Alo! alo! Ngọc! Ngọc...._Kiệt lo sợ, hét vào điện thoại

Cậu đã tìm nó từ chiều tới giờ trong vô vọng. Phong, trinh, Phương, Vũ cũng lo lắng k kém. Khi Kiệt nhận được cuộc gọi và nói cho mọi người, cả bọn tới gặp Trúc, hiện giờ đang nhảy nhót ở quán bar cùng bọn đàn em trong khi Kiệt đi theo lời chỉ đãn mơ hồ của Ngọc

Ở bar..........Tràn ngập tiếng la hét

-Cô ta đâu rồi_Phương là người nóng vội nhất

-K biết, tìm đi. Chỉ có vũ trường này thôi, cô ta hay đến đây cùng tụi chấy rận của mình lắm_Vũ nói

-Cô...cô ta kìa_Trinh hét lên

-Đâu? Kia rồi! Chính là ả, tới lôi ả ra thôi_Phong nói rồi cùng Vũ tới kéo c« ta ra ngoài, hiện giờ vẫn còn nhảy múa điên loạn sau vài viên thuốc lắc

....

-Mày nhốt Ngọc ở đâu?_Vũ nói

-Anh làm gì mà vội thế? Đi chơi với em đi, tụi mình cùng nhảy_Trúc õng-ẹo

-Mày còn thế nữa à? Cợt nhã quá rồi đấy, đồ con gái mất nết, đồ..........._Phương nổi khùng

-Phương, bình tĩnh_Vũ cản lại khi thấy Phuơng chuẩn bị cho con nhỏ đang phê th­uốc kia vài bạt tai

-Tao thì sao? Hả? Tao thì sao? Mày có hơn gì tao đâu mà nói vậy?_Con nhỏ vẫn cứ thế

-Này, nói ngay, cô nhốt Ngọc ở đâu? Tôi trước giờ chưa từng đánh con gái nhưng đừng tưởng vì thế mà tôi k dám đánh cô. Cô nhốt bạn tôi ở đâu? Thằng bạn chí cốt của tôi đang điên lên kia kìa, nói ngay!_Phong k giữ nổi bình tĩnh của chàng trai điềm đạm, túm lấy bả vai Trúc, đẩy mạnh vào tường

-Á! Anh Phong!_Con nhỏ đây đớn, kêu lên và chợt tỉnh

-Bây giờ thì cậu hết thuốc rồi chứ? Nói đi, cậu nhoót bạn tôi ở đâu?_Trinh nãy giờ mới lên tiếng, vì là người yếu đuối nhất bọn, mắt Trinh đã ngân ngấn nước mắt từ lúc nào

-Trinh, bình itnhxx, bình tĩnh_Phong dùng cánh tay còn lại kéo Trinh vào lòng, vỗ về, tay kia xiết nhẹ lấy bả vai Trúc_Nếu k muốn vào viện để ghép lại xương bả vai thì hãy nói đi

-Á!Đừng...đường SFV_Trúc đau đớn, đành phải nói_Đi tới cuối đường, rẽ lối thứ từ phải qua, men theo đường đó sẽ tới dãy nhà kho bỏ hoang

-Hừm, được rồi_Phong nói rồi thả tay ra, con nhỏ chạy mất hút

Vũ gọi điện cho kiệt, ní về địa điểm nhốt Ngọc

Kiệt men theo lời chỉ dẫn, tới nhà kho nhỏ đã bị hoang, cửa khóa

Kiệt dùng hết sức, phá tan ổ khóa. Kiệt vào trong và nhận ra Ngọc đang nằm co ra ở ngóc. Kiệt chạy tới, đỡ Ngọc dậy và nhận ra thân nhiệt của Ngọc đang ngày càng nóng hơn. Cơn mê sảng tiếp tục xuất hiện khiến Kiệt càng lo lắng hơn. Cậu lập tức đưa Ngọc tới bệnh viện

Vì k đi xe nên Kiệt đã phải cõng Ngọc chạy cả quãng đường dài để ra được đường chính bắt tắc xi. Bậy giờ, trời đã bắt đầu sáng, mặt trời lấp ló sau dãy núi cao bao phủ bởi lớp suơng mù dày đặc. Kiệt cõng Ngọc trên lưng, cảm nhận được hơi th­ở yếu của Ngọc, cảm nhận đựoc thân nhiệt lên cao của cô, nghe được những lời Ngọc nói và hứng đựoc cả những giọt lệ tuôn rời nơi khóe mi.

Hiếm hoi mới có chiếc taxi đi vào cái giờ gà mới gáy này, Kiệt nhờ bác tài đưa đứa tới bệnh viện lớn nhất thành phố, cách đó k xa.

-Mẹ...mẹ ơi...đừng...đừng bỏ tiểu Ngọc, đừng bỏ con. Tiểu Ngọc sợ lắm. Người ta cúp điện nhà mình rồi, tối quá mẹ ơi. Tối quá, Tiểu NGọc sợ lắm, sợ lắm mẹ à. Mẹ tỉnh dậy đi, tỉnh dậy và ôm Tiểu Ngọc đi, mẹ đừng ngủ nữa, đừng dọa Tiểu Ngọc nữa. Tiểu Ngọc k chơi đâu...mẹ_Ngọc mê sản nước mắt vẫn rơi ngày càng nhiều, tay vung vẫy khắp nơi trong vô thức

-Ngọc, ngọc ơi. Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi, cậu k được ngủ, Ngọc_Kiệt lay lay Ngọc trong vô vọng, ôm NGọc vào lòng mà tim đau nhói, giục bác tài đi nhanh hơn

Tại bệnh viện........

NGọc đã được đưa vào phòng cấp cứu. tiếp theo đó, vài vị bác sĩ già có tay nghề cũng chạy vào theo yêu cầu của Kiệt_Thiếu gia nhà họ Hoàng

-Kiệt, Ngọc sao rồi?_Phương chạy lại hỏi, theo sau là người kia

-K biết, đang trong cơn nguy hiểm, bị cảm lạnh, nặng lắm_Kiệt nói trong vô thức, đôi mắt đầy lo lắng k lúc nào rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu

-Hừ, con nhỏ đó quá đáng lắm rồi, k thể nào tha thứ được_Vũ cũng nóng nảy chả kém gì Phương ( người này chắc đốt nhà người ta quá)

-Thôi được rồi. Xử lí con nhỏ đó để sau, bây giờ việc quan trọng nhất là sức khỏe của Ngọc_Phong bình tĩnh nói

-Ngọc k sao chứ? Sẽ k sao chứ? Ngọc sẽ khỏe mà, đúng k?_Trinh nói, mắt nhòe lệ

-Um, Ngóc ẽ k sao đâu. Ngọc sẽ qua khỏi thôi mà, sẽ khỏe lại nhanh thôi_Phong ôm Trinh, an ủi

.......

Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, các bác sĩ đi ra ngoài, trán lấm tấm mồ hôi. Thấy vậy, Kiệt laoi vào như con mãnh thú

-Ngọc sao rồi? Cô ấy có bị sao k?_Kiệt hỏi dồn dập

-Thiếu gia đừng quá lo lắng, cô bé đã qua cơn nguy hiểm rồi. Sẽ được đưa sang phòng hồi sức ngay thôi_Vị bác sĩ già dặn nhất nói

-Vậy là cô ấy sẽ đựoc xuất viện sớm phải k ạ?_Trinh hỏi vẻ vui mừng

-Um, chỉ cần bệnh nhân tỉnh lại và theo dõi vài ngày ở viện là có thể vè nhà. Tuy nhiên........._ vị bác sĩ khác nói

-Sao ạ?_Phương hỏi

-Trong quá trình cấp cứu, chúng tôi nhận thấy bệnh nhân có dấu hiệu bấn loạn tâm lí, cô bé thường xuyên mê sảng, nói mơ man về quá khứ. Có thể, trong quá khứ, cô ấy đã phải chịu cú sốc rất lớn nê hôm nay mới nh­ư vậy. Mọi người nên chú ý quan tâm tới cô ấy, giúp cô ấy nói chuyện, tinh thần được ổn định, tránh để cô bé suy nghĩ nhiều hoặc chấn động mạnh vèe tâm lí để chứng trầm cảm k tấn công_Vị bác sĩ ấy nói

-Vâng,chúng tôi biết rồi_Phong gật đầu nói_Chừng nào chúng tôi có thể vào trong?

-Khi cô ấy đựoc đưa vào phòng hồi sức và được kiểm tra về nhiệt độ, mọi người có thể vào trong_Vị bác sĩ ấy nói rồi cùng mọi người trở về phòng làm việc

Mọi người vào thăm NGọc, thấy khuôn mặt Ngọc đã hồng hào trở,lại, song, mồ hôi vẫn chảy ra đầm đìa

-á!_Ngọc bừng tỉnh, ngồi phắt dậy

-Ngọc, cậu tỉnh rồi à? May quá_Trinh vui mừng

-....._Ngọc nhìn mọi người rồi im lặng

-Ngọc, cậu sao thế?_Phương lo lắng

-........._Vẫn là sự im lặng

-Ngọc, cậu sao thế? Nói gì đi, đừng im lặng nữa_Kiệt nói, đôi mắt chan chứa sự quan tâm

-......_Vẫn là sự im lặng nhưng thêm vào đó là những giọt nước mắt ngày càng tuôn ra nhiều hơn

Mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình Ngọc và kiệt. Kiệt nhẹ nhàng ôm Ngọc vào lòng, vỗ về như đang dỗ đứa trẻ

Ngọc từ từ chìm vào giấc ngủ trong sự lo lắng của mọi người

Sáng hôm sau, khi Ngọc vừa tỉnh giấc

-Ngọc, cậu tỉnh rồi à?_Kiệt vui mừng_Cậu có muốn ăn gì k?

-..._Ngọc im lặng, chỉ khẽ lắc đầu

-K đươcj, cậu còn quá yếu, nếu k ăn thì sẽ k tốt cho sức khỏe_kiệt nói rồi múc tô cháo trong hộp cháo mà Trinh đã chuẩn bị(cái mà người ta hay bỏ thức ăn vào rồi đem tới bệnh viện người ta gọi là cà mè đúng k ạ? Sorry, em k biết)

Ngọc đưa tay ra đón lấy tô cháo đang còn nóng hổi thì bị Kiệt ngăn lại

-Cháo còn nóng, để mình bón cho cậu_Kiệt nói rồi cẩn thận xúc muống cháo, thổi cho bớt nóng rồi đút cho Ngọc

ngọc chỉ im lặng như vậy mặc cho Kiệt vừa múc cháo vừa kể biết bao cậu chuyện trên trời dưới đất nhưng tuyệt nhiên k tiếng nói hay tiếng c­êi nào phát ra từ khuôn miệng nhỏ xinh kia

Lúc đó, mọi người bước vào. Nãy giờ họ ghé qua nhà Ngọc lấy cho Ngọc số đồ dùng cá nhân và đem theo kappy vào viện(tất nhiên là k để mấy ông bảo vệ thây)

-Cậu dậy rồi à? Cậu đã thấy đỡ hơn chưa?_Trinh hỏi

-......_Ngọc khẽ gật đầu

-anh để đó đi, em sẽ cho Ngọc ăn tiếp. Anh ra ngoài nghỉ lát cho khỏe, hôm qua tới giờ có khi nào anh nghỉ ngơi hay ăn chút gì đâu_Trinh nói với Kiệt

-Uk_Kiệt gật đầu Rồi bước ra ngoài

-Ngọc thế nào rồi?_Phương hỏi

-Haizz_Kiệt chỉ thở dài rồi lắc đầu, cùng Phong và Vũ ra ngoài lang can

Trinh đang định cầm tô cháo lên thì bị Ngọc ngăn lại

-Cậu k ăn nữa à?_Trinh hỏi

-....._Ngọc gật đầu

-Haizzz, Sao cậu im lặng mãi vậy? Tụi mình ở ngoài kia cũng chỉ toàn nghe thấy tiếng anh mình cười nói thôi, chẳng lẽ cậu định im lặng thế này suốt đời sao? Từ hôm qua tới giờ, k giây nào anh mình rời khỏi chiếc ghế này, rời mắt khỏi cậu, chẳng lẽ........._Trinh khuyên bảo

-..........._ngọc vãn chẳng nói năng gì

-Hư!Quá đáng lắm rồi đấy! Mình hết chụ nổi rồi. Cậu thích im lặng lắm sao? Hay là cậu cố tình như thế để làm mọi người lo lắng? Cậu muốn mọi người ăn k ngon ngủ k yên, chết dần chết mòn thì cậu mới hả dạ à? Cậu có biết đứng ở ngoài toàn nghe tiếng Kiệt cười nói k? Nếu ai nhìn vào k biết lại tưởng Kiệt bị bệnh tâm thần đấy, cậu muốn biến Kiệt thành thằng ngốc à?Cậu đáng ghét và xấu xa đến thế sao?_Phương gắt lên

-Thôi mà Phương_Trinh ngăn lại

-........_Ngọc vẫn im lặng

-Sao? Mình nói đúng à? Sao cậu cứ im lặng thế? Hay tại mình nói đúng nên cậu k thể cãi? Nếu mình nói sai thì cậu hãy lên tiếng đi, lên tiếng để biện mình cho những hành động của mình đi, nói đi, nói đi chứ?_Phướng khích

-........._Vẫn là sự im lặng

-Chẳng lẽ...chẳng lẽ cậu đúng là như thế sao? Hả? Đồ ích kỉ. Vậy mà ai cũng lo cho cậu, ngay cả kappy cũng thế. Tụi này đã quan tâm, đặt tình yêu th­ương k đúng chỗ rồi. đồ xấu xa, ích kỉ_Phương hét lên,mắt ứa ra từng giọt lệ long lanh, đặt kappy vào người NGọc råi vụt chạy

Nghe thấy tiếng hét, chàng chạy vào cùng lúc với thời khắc Phuơng chạy ra

-Phương_Vũ đuổi theo khi thấy khóe mi Phương long lanh

Còn trong phòng, khung cảnh thật u uất. Trinh chết lạng, đứng trân trân k nói nên lời. Ngọc khẽ thở dài, vuốt nhẹ lông kappy để xoa dịu ánh mắt lo lắng của nó, đôi mắt tựa như cặp thủy tinh đăm đăm nhìn ra khung cửa sổ

Phương chạy ra bờ hồ và ngồi khóc, trong lòng thầm trách:"Cậu là đồ ngốc, đồ ngốc độc ác và ích kỉ. Cậu nghĩ chỉ mình cậu buồn sao? Cậu buốn thì tụi này còn buồn . Tại sao cậu cứ im lặng mãi thế? Tại sao mình mắng cậut hậm tẹe thế mà cậu vẫn im lặng? Tại sao cậu k chịu nói? Chẳng lẽ cậu định im lặng mãi sao?"

-k sao đâu. Đừng khóc nữa. Ngọc sẽ k sao đâu_Vũ tới bên, ôm Phương vào lòng và an ủi_Để mai mình đưa cậu vào thăm Ngọc, hôm nay thì ta về thôi

-Uk_Phuơng gật đầu

Cùng lúc đó, trong phòng............

-Cậu k sao chứ Ngọc?_Kiệt lo lắng hỏi trong khi Phong tới bên Trinh đỡ Trinh đứng dậy

-........_Vẫn là sự im lặng. Ngọc chỉ lắc đầu

-Tụi mình ra ngoài để cậu nghỉ ngơi lát nhé_Phong đề nghị

-........_Ngọc gật đầu

Mọi người đi ra ngoài. Trinh ker lại mọi chuyện cho chàng nghe. cả hiểu Phuơng k hề có ý gì xấu, chỉ muốn Ngọc nói chuyện thôi. Còn Ngọc thì chỉ lặng lẽ nhìn ra khung cửa sổ bằng đôi mắt buồn trầm lặng, đôi tay khẽ vuốt ve bộ lông mêm mại của Kappy cách vô thức

Ngọc nhìn ra khung cửa sổ, lòng buồn rười rượi. Ngọc nhớ về cơn ác mộng ngày xưa rồi nghĩ về những gì Phương nói. Sau ngày suy nghĩ, cuối cùng Ngọc đã có câu trả lời. Cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa nếu mình lúc nào cũng giam mình trong cái khung sắt do chính mình tạo ra mặc dù trong tay ta có chìa kóa và ta hoàn toàn có thể thoát ra được

Sáng hôm sau..........

-Ngọc à, cho mình xn lỗi chuyện hômqua nha. Mình....k cố ý_Phương rụt rè nói, trên tay cầm bó hoa

-um k sao đâu_Ngọc cất tiếng nói. Cậu đầu tiên từ khi NGọc tỉnh dậy

-Hả? Cậu..cậu vừa nói sao?_Tất cả mọi người ngạc nhiên

-Mình k nói vậy ai nói? Chẳng lẽ mình k được nói à?_Ngọc nói, trên môi khẽ nở nụ cười nhẹ

-Cậu nói rồi! cuối cùng cậu cũng chịu nói rồi_Kiệt vui mừng nói råi ôm lấy Ngọc thật chặt mà k thèm để ý tới mọi người xung quanh

-e hèm!_Phong khẽ hắng giọng

-Ở đây còn nhiều người lắm nha. Yêu cầu k được thể hiện tình cảm quá đà ở nơi công cộng, nhất là trước mặt trẻ con_Trinh nói

-Trẻ ocn đâu?_Kiệt hỏi

-Em_Trinh nói

-Có người yêu rồi mà bày đặt nói là trẻ con_Kiệt nói

-Anh_Trinh làm nũng

-Thôi nào, Ngọc chịu nói chuyện là may lắm rồi. mọi người đừng cãi nhau nữa_Vũ nói

mọi người đều cười, trừ ng­êi nãy giờ vẫn im lặng từ lúc nói được cậu đầu tiên

-Cậu sao vậy Phuơng?_Ngọc hỏi

-Cậu...k giận mình chứ?_Phương ngập ngừng

-tại sao lại giận?_Ngọc hỏi lại

-Vì mình đã nói những lời k tốt với cậu_Phương nói

-Mình phải cảm ơn cậu mới đúng. Nhờ cậu mà mình biết mình k cô đơn, xung quanh mình vẫn còn rất nhiều quan tama và chăm sóc. Cậu đã cho mình nhận ra mình ích kỉ tới múc nào khi chỉ nghĩ tới mình mà k quian tâm tới cảm xúc của người khác. Nếu k có những lời đó của cậu, mình e rằng mình sẽ im lặng nh­ư thế này mãi cho tới suốt đời_Ngọc nói những điều mình nghĩ và nhận ra trong suốt ngày suy nghĩ

-Cảm ơn cậu vì đã k giận mình_Phương nói rồi ôm chầm lấy Ngọc

-Mà này, mấy hôm nay lo cho Ngọc, hình như tụi mình quên mất con trúc thì phải_Vũ nói

-Uk, đúng rồi. Sao chúng ta lại quên mất con nhỏ đó cơ chứ. Nhất định phải cho nó bài học_Phương nóng nảy

-Uk, nó làm Ngọc suýt nữa thì bị trầm cảm còn gì, k thể tha được_Trinh cũng thế

-Thôi, k sao đâu. Bỏ qua đi_Ngọc nói khiến mọi người đều ngạc nhiên

Cậu vừa nói gì vậy Ngọc? cậu định bỏ qua cho nó cách dễ dàng vậy sao?_Phương hét lên

-Nhưng dù sao mình cũng ổn rồi còn gì?? Tha cho nó lần đi_Ngọc nói

-Thooi, cậu đã nói vậy thì tụi mình bỏ qua, nhưng lần sau nhất định mình k để nó yên đâu_Kiệt nói

-Uk, cảm ơn cậu_Ngọc cười

-Tại sao cậu phải cảm ơn chứ? Thôi, cậu đã chịu nói chuyện rồi, mình sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra rồi đưa cậu đi chơi_kiệt nói

-Uk, nhưng nếu mình k sao nữa thì cho mình suất viện nha, ở đây chán lắm. Mình k thích mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện lắm_Ngọc nói

-Uk_Kiệt gật đầu rồi cười

ngày sau Ngọc được suất viện và đi học lại bình thường. tuần trong bệnh viện là quá đủ với cô và cô thật sự k muốn phải quay trở lại đó lần nào đó nhưng số phận của con Người thì ai mà có thể biết trước được điều gì. Cô đâu hay rằng mai sau cô con phải quay lại đấy nhiều........

Những tiết học trôi qua như những ngày bình thường khác. Mấy hôm nay, Ngọc nghỉ ốm, điều đó ai cũng biết nhưng k phải ai cũng biết chuyện cô nằm viện và bị chứng trầm cảm tấn công nếu k nhờ cái con nhỏ Trúc k biết điều kia. Ngọc đã nawn nỉ mọi người tha cho nó nhưng nó xem ra vẫn k biết điều, đi rêu rao khắp nơi và còn tỏ ra cực hả hê. Điều ức nhất là nó dám bóp méo sự thật, nói Ngọc giành Kiệt của nó nên bị nó đánh cho nằm viện. Ngọc biết nhưng xem ra chẳng hề quan tâm, hay nói đúng hơn là cô đang cố nhịn.

Lâm mây hôm nay k đi học, chỉ đi ch­ơi, uống rượu giải sầu, hôm nay mới đi học lại. Lâm nghe mọi người nói Ngọc bị ốm, hôm nay mới đi học lại thì liền chạy tới gặp cô

-Ngọc à, em k sao chứ?_Lâm hỏi khi gặp Ngọc trong vườn trường vào giờ ra chơi

-Vâng, em k sao ạ. Em khỏe nhiều rồi_Ngọc nói

Bọn họ nói có thật k? vì thằng Kiệt mà em bị con nhỏ trúc đó đánh à?_Lâm nói

-Anh nghe bọn họ nói rồi à? Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ thôi, mấy chuyện đó em k cần quan tâm. Mà anh đừng gọi Kiệt là thằng nữa, khó nghe lắm_Ngọc tỏ ra bình thường

Sao em vẫn cứ bênh thằng nhóc đó? Em k thấy tức giận ư? Nó đã làm em ra nông nỗi này thì anh nhất định sẽ k tha cho nó đâu_Lâm nói rồi bước đi

Ngọc chỉ nhìn theo rồi thở dài. Cô cứ nghĩ rằng lời cạnh cáo của lầm chỉ là phút nông nổi mà thôi. Cô cứ nghĩ rằng Lâm chỉ là tên con trai bình thường thôi. Mà cho dù có trả thù thật đi chăng nữa cũng k làm gì được Kiệt_bang chủ của bang lớn

Hôm sau, Lâm hẹn Kiệt ra ngoài, tại căn nhà nhỏ đã bỏ hoang trên đường CDA

-Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì k?_Kiệt hỏi

-Chẳng lẽ cậu k biết hay sao?_Lâm quay lại, nói

-Tôi chả biết gì cả, ngoài chuyện anh thích Ngọc_Kiệt nói

-Cậu cũng biết điều đó à? Vậy tôi cũng k ngại nói cho cậu biết tôi sẽ k bao giờ tha thứ cho kẻ nào đã làm tổn thương tới Ngọc và cướp mất Ngọc của tôi_Lâm nói rồi bắt đầu xuất chiêu

-Anh nói vậy tôi cũng chả biết phải làm sao. Nếu anh đánh tôi vì ôi đã làm Ngọc phải nằm viện thì tôi chấp nhận nhưng tôi k hề cướp Ngọc khỏi tay anh_kiệt nói rồi lấy tay đỡ đòn

-K ư? Nếu k có cậu thì nhất định Ngọc sẽ là của tôi, sẽ là của riêng tôi. Vì thế, cậu nhất định phải chết_Lâm nói

Anh có thật sự thích Ngọc k? Tại sao anh lại có suy nghĩ đó? Nếu anh thật sự yêu người thì anh k bao giờ được độc chiếm người đó cho riêng mình. Tình yêu là sự cho đi mà k hề mong nhận lại. Anh chỉ muốn độc chiếm Ngọc liệu đó có phải là tình yêu k? Nếu thật sự yêu Ngọc, thì anh phải chúc phúc cho Ngọc chứ? Tại sao anh lại có cái suy nghĩ lệch lạc rằng chỉ cần giết hết những chàng trai thích Ngọc thì Ngọc sẽ là của anh vậy?_Kiêt nói trong khi tay vẫn ra đòn

-Cậu im ngay đi. Cậu nói thế thì hay lắm, con làm thì sao? Cậu có làm được thế k?_Lâm nói trong khi tay vẫn hoạt đọng

-Nếu Ngọc tìm được nửa đích thực và người đó có thể đem lại đựoc hạnh phúc cho cô ấy thì nhất định tôi sẽ dừng lại và chúc phúc cho cô ấy. Nhưng tôi nghĩ người đó k phải là anh và tôi tin rằng người đó là tôi_Kiệt nói

-Cậu im nngay cho tôi_Lâm nói rồi rút táng túi ra con dao, chém nhát khá sâu và dài vào lừng kiệt

-A! Anh sợ tôi phải k? Anh sợ rằng sẽ k thắng được tôi nên mới phải dùng tới vũ khí phải k? Cũng giống như trong tình yêu vậy, anh sợ tôi cướp mất ngọc nên mới muốn giết chết tôi. ng­êi thiếu tự tin, hèn nhát và bỉ ổi như anh tôi k đời nào giao Ngọc cho đâu_Kiệt dù đau, máu chảy đầm đìa nhưng vẫn gắng gượng nói, ánh mắt k khuất phục và kiên cường

Được lắm, vậy tối cho cậu xem_Lâm nói rồi đánh Kiệt liên tục trong khi Kiệt k còn khả năng chống trả

Kiệt nằm dưới sàn nhà lạnh, nhìn thấy Lâm bấm điện thoại và gọi điện cho Ngọc

-Alo, Ngọc à, em tới ngay đây nhé, nhà số đường CDA. Em tới nhanh nhé, anh muốn cho em xem cái này, tới đi, đừng bỏ lỡ_Lâm nói rồi cúp máy

-anh...._Kiệt tức giận nhưng k làm được gì

-hahaha, tôi sẽ cho nGọc thấy, cậu kém cỏi tới mực nào_Lâm nói, nụ cười nham hiểm và độc ác'

-Cộp cộp cộp_Tiếng bước chân vang lên, ngày càng lớn và cuối cùng Ngọc đã xuất hiện ở cửa

-Ồ, Ngọc. Em đến rồi sao? Nhanh hơn anh nghĩ đấy_Lâm nói rồi nhìn đồng hồ khi đang ngồi chễm chệ trên chiếc sofa và nhấm nháp rượu vang

-Anh gọi em tới đây có chuyện gì?_Ngọc hỏi, ánh mắt có phần e dè

-À, anh mời em tới đây để chứng kiến xem anh làm gì thằng nhóc này ấy mà_Lâm nói rồi chỉ vào tên con trai đang nằm bẹp dí ở dưới đất cùng vũng máu to

-Ai đây?_Ngọc nói, trong lòng bỗng dấy lên nỗi lo khó tả

-Em k nhận ra ai sao? Là tên con trai k bao giờ vắng mặt trong những câu chuyện em kể với anh_Lâm nói rồi bước tới, nắm lấy tóc và kéo ngược đầu Kiệt lên

-kiệt!_Ngọc thấy Kiệt như thế thì hốt hoản chạy tới nhưng bị nhóm người ngăn lại

-Ờ, em nghĩ anh sẽ dễ dàng để em tới đựoc đây mà cứu nó sao? Nhầm rồi bé ạ. Anh sẽ bắt em phải đứng đó, sẽ bắt em chứng kiến quá trình anh giết nó và sẽ cho em thấy nó chết đâu đớn và nhục nahx tới mức nào. Anh sẽ cho em biết cái giá phải trả khi chối từ anh là gì_Lâm nói và bắt đầu đánh túi bụi vào người Kiệt

-Đừng! Dừng lại đi. Làm ơn dừng tay lại đi, cậu ấy sẽ chết mất. Dừng lại đi_Ngọc nói, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng

-Em xin tha cho nó sao? Vayaj thì anh sẽ đánh nó nhiều hơn_Lâm nói rồi dùng chân đạp vào người Kiệt, kiệt k chịu nổi, hộc máu miệng rồi bất tỉnh

-Kiệt!_Ngọc hét lên rồi hất tay tên đang giữ mình ra, ánh mắt tràn đầy lửa hận thù. Cô hạ nock out từng tên, từng tên . Chưa bao giờ, sức mạnh của cô bộc phất mạnh mẽ như lúc này, mạnh đến nổi Lâm cũng phải ngạc nhiên

Sau khi k còn tên nào cản đường nữa, Ngọc chạy tới bên Kiệt, nước mắt bắt đầu trào rra như con suối tinh khiết

Lời kể của Ngọc

tôi k thê rtin vào mắt mình được nữa, Kiệt đây sao? người con trai bất tỉnh, nằm trên vũng nước màu đỏ tỏa ra mùi tanh đến kinh người. k thể đâu, k thể đâu phải k? Chắc chắn là k phải đâu.

Tôi cứ luôn suy nghĩ như vậy nhưng càng nghĩ thế tôi càng cảm thấy hoảng loạn hơn. Tôi sợ, phải, rất sợ. Tôi sợ mất Kiệt, tôi sợ thần chết sẽ cướp Kiệt đi mãi mãi. Cướp Kiệt khỏi tay tôi cách phủ phàng và vô tình như cách mà trước kia ông ấy đã cướp mẹ tôi đi. Có phải tôi là con bé luôn mang lại xui xẻo hay k mà trước gi­ê ai ở gần tôi cũng đều gặp xui xẻo. Trong giờ phút này tôi mới chợt nhận ra với tôi Kiệt quan trọng tới mức nào và tôi yêu Kiệt như thế nào. Phải, tôi yêu Kiệt mất rồi, yêu từ lâu lắm rồi nhưng tôi k hề nhận ra. Tôi chợt thây rằng mình k thể sống thiếu Kiệt.

-Kiệt ơi, cậu tỉnh dậy đi, Kiêt_Tôi vừa khóc, đỡ Kiệt nằm trên đùi và gọi. Chiếc áo dài trắng­ của tôi giờ đang dần hóa thành màu đỏ bởi vết thương trên lưng Kiệt

Lời kể của Kiệt

Tôi gnhe thấy tiếng nói của Ngọc cùng hơi ấm thân quen tỏa ra từ bàn tay cô. Tôi từ từ tỉnh giấc

-Mình k sao đâu_Tôi khẽ nở nụ cười dù trong thâm tâm tôi biết rằng mình đang dần yếu đi

-Cậu k sao chứ? Lưng cậu bị thương rồi, nặng lắm_Ngọc hỏi tôi, khuôn mặt nhòe lệ

-Mình k sao, cậu đừng khóc. Đừng khóc vì mình. Mình đau lòng lắm. mình k muốn người con gái mình yêu khóc vì mình đâu.Nín đi nào_Tôi cố gắng nói rồi vuơn tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên mặt Ngọc nhưng dường như tôi đang làm nó ngày càng trờ nên lem luốc vì đôi tay đầy máu của mình

-Cậu k được làm sao đâu đó, cậu k được bỏ mình mà đi đâu_Ngọc nói rồi cúi xuống ôm tôi, cảm giác thật ấm áp

-Ngoan nào. mình k bỏ cậu đâu_tôi cố gắng nói rồi hôn nhẹ lên mái tóc của Ngọc. Sau đó thì tôi chìm vào giấc mơ của riêng mình. Tôi mệt quá rồi, buồn ngủ quá rồi, mí mắt nặng trĩu khiến tôi k thể nhấc mắt lên nổi. Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng NGọc gọi tôi thảm thiết cùng những tiếng nấc nghẹn ngào. tôi muốn tỉnh dậy để vỗ về Ngọc nhưng giờ đây, tôi k thể.............

-em bảo anh dừng lại ư?Vậy thì k bao giờ_Lâm nói rồi đánh Kiệt nhiều hơn

-Dừng lại đi. Tôi xin anh đấy, đừng đánh cậu ấy nữa mà. Cậu ấy sắp k trụ được nữa rôi_Ngọc hét

-......_Lâm dường như vẫn để ngoài tai những lời nói đó. Hắn đánh Kiệt dữ dội hơn và Kiệt k chịu nổi nữa nên hộc máu

-Kiệt!_Ngọc hét lên rồi lao về phía Kiệt thì bị đám ô hợp kia ngăn lại

-buông tôi ra_Ngọc hét lên rồi hất tay tên đang giữ tay Ngọc ra. Sau đó thì bắt đầu lao vào đánh trả bọn người đó. Cô đánh hạ từng tên từng tên . Từng cú đám, ra đòn thật chuẩn sác và đầu nội lực khiến lâm vô cùng ngạc nhiên với sức mạnh cña Ngọc. chỉ lúc sau, cả đám đã đo ván ở dưới đất. Ngọc lao về phía Kiệt

Lời kể của Ngọc........

Tôi lao về phía Kiệt cách vô thức. Tôi k thèm quan tâm tới những chướng ngại vật ở trước mặt mình. Tôi đã nhiều lần vấp ngã vì chân phải đang đỏ tấy và đau đớn vì lúc nãy va phải cạnh bàn. Tới nơi, tôi ngồi thụp xuống đất và bật khóc khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đang nhăn nhó và nằm trong vũng nước màu đỏ bốc lên mùi tanh đến kinh ng­uời

-Kiệt, Kiệt ơi, tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi. Mình này, Ngọc này, cậu dậy đi_Tooi gọi kiệt trong vô thức, trong khi nước mắt rơi và đỡ đầu Kiệt gối lên đầu mình

Lời kể của Kiệt..........

-Cậu đấy à? Sao lại khóc thế? Mình đã chết đâu? Cậu mà khóc bây giờ thì sau này mình chết, nước mắt đâu mà cậu khóc nữa_Tôi nói rồi gượng cười. Thật sự tôi k muốn ngäc nhìn thấy tôi trong hoàn cảnh và bộ dạng này chút nào. Và tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy cô ấy khóc

-Cậu k đựoc nói thế. Cậu sẽ k sao đâu_Ngọc nói rồi khóc nhiều hơn

-Nào, đừng khóc nữa. K chàng trai nào muốn nhìn thấy ng­uời mình yêu khóc vì mình đâu _Tôi nói rồi cố vuơn tay lau đi nhưng giọt nước mắt trên khuôn mặt đẹp hoàn hảo của Ngọc. Nhưng dường như, tôi càng lau lại càng làm nó lấm lem hơn vì đôi bàn tay đãm máu của mình_Xin lỗi nhé. Mình k làm khuôn mặt cậu trở nên đẹp hơn mà xem ra còn làm nó trở nên xấu xí nữa. Xin lỗi cậu_Tôi nói rồi cố cười

-Huhuhu, cậu đừng nói thế. k sao đâu mà, đẹp lắm_Ngọc nói rồii cúi xuống ôm lấy tôi khiên tôi vô cùng hạnh phúc

-Cậu đừng khóc nữa.ngoan, nghe lời mình,nín đi_tooi nơis råi hôn nhẹ lên mái tóc của Ngọc. Sau đó thì mi mắt tôi nặng trĩu, cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ ập đến khiến tôi k thể nào cưỡng lại được. Tôi nhắm mắt và chìm vào cơn mê. Trong cơn mê, tôi nghe thấy tiếng Ngọc gọi tên tôi thảm thiết và có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Ngọc đang rơi trên má mình. Tôi muốn thức dậy và nói NGọc an tâm, muốn dỗ Ngọc nín khóc nhưng dường như lại k thể. Vìu.....tôi đang rất mệt........

Lời kể của Ngọc

tôi nhìn thấy Kiệt lặng lẽ chìm vào giấc ngủ mà lòng lo lắng và hoảng loạn. K hiểu sao lúc đó tôi lại có cái suy nghĩ là Kiệt sẽ k bao giờ tỉnh dậy nữa và tôi sẽ xa Kiệt mãi mãi. Tôi sợ rằng thần chết sẽ cướp Kiệt đi, sẽ đem kiệt rời xa tôi như cách mà ông ấy đã đem mẹ tôi đi. Chẳng lẽ tôi là con bé độc ác luôn đem lại xui xẻo cho người khác hay sao? Tôi k muốn, k muốn như thế đâu

Máu từ lưng Kiệt tuôn ra ngày càng nhiều, loang khắp chiếc áo dài trắng của tôi khiến nó dần trở thành màu đỏ. Điều đó càng làm cho tôi lo lắng hơn và nỗi sợ hãi trong tôi ngày càng lớn hơn. Ngay giây phút giờ đây tôi mới chợt nhận ra tôi cần Kiệt và tôi yêu Kiệt biết bao. Tôi đã yêu Kiệt từ laau nhưng tôi lại k nhânnj ra hay cô tình ngu ngốc k nhận ra vì tôi sợ mình sẽ giống mẹ. Nhưng ngay giây phút này, tôi cảm nhận được tình cảm lớn lao mà Kiệt dành cho tôi và tôi tin rằng tình cảm đó là thật, tôi sẽ được hạnh phúc

Tôi khóc nấc lên, lay lay kiệt mặc dù Kiệt vẫn k hề tỉnh lại

-Kiệt! Mình đưa cậu đi bệnh viện. Cậu phải sống_Tôi cô đỡ Kiệt dậy thì bị cánh tay ngăn lại

-Em định đưa thằng khốn đó đi bệnh viện à? Đừng có mơ_Lâm nói

-Anh buông tôi ra! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn đó của anh đụng vào người tôi_Tôi hất tay hắn ra

-Anh thả. em phải là của anh, phải là của anh! Em biết chưa? Anh sẽ k để kẻ nào lấy được em nếu anh cũng k có được em_Lâm nói

-anh buông tôi ra. Đừng áp đặt cái tình cảm thối nát của anh lên người tôi. Đừng khiến tôi ghê tởm về anh hơn nữa_Tôi nói

-Ghê tơm?_Lâm hỏi

-Phải, tôi ghê tởm, ghê tởm tất cả về anh_Tôi hét lên

-Nhưng anh yêu em_Lâm nói rồi ôm tôi

-buông ra_Tôi cố gắng đẩy Lâm ra rồi chạy tới chỗ kiệt

-Em đừng mong anh sẽ để em và nó ra khỏi chỗ này được dễ dàng_Lâm nói

-Ý anh là sao?_Tôi hỉ

-Nếu muốn ra khỏi chỗ này, trước hết em phải bước qua xác anh_Lâm nói

-Đựoc! Vậy tôi sẽ cho anh toại nguyện

Tôi nói rồi bắt đầu ra đòn.

- Chưa bao gi­ờ từ ngày học võ tôi lại tức giận và ra đòn mạnh như thế này. Tôi hận anh, phải, rất hận anh. Tôi trước giờ luôn coi anh như người anh nhưng hành động hôm nay của anh đã mọi thiện cảm và suy nghĩ tốt đẹp của tôi vèe anh sụp đổ hoàn toàn_tôi nói

-Em nói gì vậy Ngọc?_Lâm nói trong khi chống đỡ những cú ra đòn củ tôi

-Tôi hận anh. Anh biết tôi hạn anh tới mức nào k? Tôi k yêu anh, phải, tôi yêu Kiệt. Tôi yêu Kiệt vì cậu ấy yêu tôi thật lòng, tôi yêu cậu ấy vì cậu ấy sẵn sàng từ bỏ, sẵn sàng chúc phúc cho tôi nếu tôi tìm được hạnh phúc. Cậu ấy k giống anh, k tối tệ như anh, anh hiểu chứ?_Tôi nói rồi ra đòn quyết định làm Lâm ngã sóng xoài và k gượng dậy được nữa

Sau đó, tôi tới đỡ Kiệt dậy và đưa cậu ra ngoài, khi đi ngang qua Lâm, tôi nghe anh hỏi

-rốt cuộc em là ai?_Lâm hoỉ

-Lâm tuyết tiểu Ngọc_tôi trả lời

-K, nhất định ngoài cái tên đó, em còn là ng­ười khác. Ngọc mà anh biết k có võ công cao cường đên vậy

-Anh đã từng nghe tới cái tên Snow của thế giới đêm chưa?_Tôi hỏi lại

-Thì ra đó là em. Thảo nào em mạnh đến thế_ Lâm nói rồi cười khan

-Đó chỉ là phần thôi. Phần lớn là Vì tôi có tình yêu thật sự_Tôi nói rồi nhanh chân bước đi vì giờ đây, Kiệt đang trong cơn nguy kịch

Tại bệnh viện....

Khi bác sĩ đẩy Kiệt vào phòng câp cứu thật sự Ngọc rất lo, cô k còn nhớ tới qui định của bệnh viện nữa, cô chạy theo các cô y tá vào phòng cấp cứu. Nhưng đã bị các cô y tá cản lại

-Xin chị, em xin chị đấy, chgo em vào đi_Ngọc khóc

-Chúng tôi biết em lo cho cậu ấy như xin hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Thiếu gia sẽ k sao khi có đội ngũ bác sĩ dày dặn kinh nghiệm cứu chữa_chị y tá nói rồi đóng cánh cửa lại. Để mình Ngọc ở lại trên dãy hàng lang trống

Thật sự lúc này Ngọc rất bối rối và k biết làm gì. Nỗi sợ đã lấm áp lí trí và nó đã ngăn sự minh mẵn trở về với cô. Cô cứ ngồi đó cho tới khi nhận được cuộc điện thoại

-alo_Ngọc lắp bắp nói

-mình, Trinh này. Cậu với anh Kiệt ở đâu vậy? Sao lúc nãy đang ngồi với tụi này thì bỏ chạy thế?_Trinh nói

-Kiệt...Kiệt..._Ngọc lắp bắp k nói thành lời

-Anh ấy làm sao?_Trinh nói

-Cậu tới bệnh viện lần trước mình điều trị đi. Kiệt bị thương rồi. Hiện giờ đang cấp cứu_Ngọc nói trong làn nước mắt

-Sao? Tại sao lại như vậy? Anh ấy có làm sao k?_Trinh nói, giọng cũng chẳng còn bình tĩnh nữa

-mình k biết, đang cấp cứu nhưng nặng lắm, máu chảy ra nhiều lắm_Ngọc nói

-Được rồi, tụi mình tới ngay đây_Trinh nói rồi cúp máy

lát sau, cả bọn tới cùng ông của Kiệt

-Cháu có biết tại Sao Kiệt lại bị như vậy k?_ông Kiệt hỏi

-Cháu xin lỗi ông, là tại cháu, tất cả là tại cháu_Ngọc khóc

-Nào, bình tĩnh. Thằng nhóc đó sẽ k có gì đâu_Ông dù rất lo lắng nhưng vẫn cô bình thản để an ủi Ngọc

-Mấy đứa ở đây, ta qua gặp viện trưởng Trương_Ông nói råi bước đi

-Cháu đi cùng ông_trinh nói

-Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy Ngọc?_Phương hỏi khi ông cháu Trinh đã đi

-gvhhhhhhhhhhhh_Ngọc kể trong làn nước mắt

-Anh lâm mà lại đi làm vậy sao?_Vũ nói

s-Hết con nhỏ Trúc giờ lại tới ông lâm. Thật là...._Phong thở dài

Bỗng dưng, Phòng cấp cứu bật mở

-ở đây có ai là ng­êi nhà bệnh nhân k?_Cô y tá hỏi

-Họ vừa mới rời khỏi đây, cố chuyện gì vậy ạ?_Phong hỏi

-Bênh nhaan mất máu khá nhiều, cần phải truyền máu. Nhưng hiện giờ nhóm máu của nạn nhân bệnh viện đã dùng hết trong ca phẫu thuật lần trước nên muôn tìm người nhà để lấy máu_Cô y tá nói tiếp

-Vậy k dùng được nhóm máu o sao ạ?_vũ hỏi

-Rất tiếc là nhóm máu đó bệnh viện cũng đã hết_Cô ấy lắc đầu

-Làm sao đây? Chúng ta lại k cùng nhóm máu với Kiệt_Phuơng nói

-Kiệt nhóm máu gì?_Ngọc hỏi

-AB_Phương trả lời

-Vậy để mình, mình cũng là nhóm máu AB, mình sẽ truyền máu cho cậu ấy_Ngọc nói rồi quay sang cô y tá_Chị cứ lấy máu của em đi, bao nhiêu cũng được

-Cô cứ bình tĩnh. Bây giờ cô theo chúng tôi đi xét nghiệm máu_cô ý tá ấy nói rồi đưa Ngọc đi

-Liệt có sao k? Ngọc mới ốm dậy mà?_Phương lo lắng

-Biết là thế nhưng cậu k thấy nét mặt kiên quyết đó của Ngọc à? Cho dù chúng ta có ngăn lại cũng k được đâu_Phong nói

sau hàng gi­ê trong phòng phẫu thuật, cuối cùng, cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Tuy nhiên Kiệt vẫn còn rất yếu còn Ngọc thì vì mới ốm dậy àm truyền cho Kiệt quá nhiêu máu nên cũng ngất đi. Theo quyết đinh của ông Kiệt tức là chủ tịch tập đoàn Hoàng gia, Kiệt và Ngọc được đưa vào cùng phòng hồi sức đặc biệt (ý đồ gì đây?)

Sáng hôm sau Kiệt tỉnh giấc nhưng ánh sáng mặt trời chói chang cùng mi mắt nặng trĩu khiến Kiệt k thể mở mắt ngay được. Cậu cảm nhận được mùi thuốc sát trùng nồng nặc xung quanh cùng những tiếng kêu píp píp đều đều của đám máy móc đnag nối vào người Kiệt. lúc sau, cậu từ từ mở mắt. Hình ảnh mà cậu thấy đầu tiên là Ngọc với khuôn mặt vui mừng nhưng tiều tụy

-Kiệt, cậu tỉnh rồi sao?_Ngọc thốt lên_để mình đi tìm bác sĩ_Ngọc nói rồi định chạy đi nhưng bị Kiệt giữ lại

-....._Kiệt muốn nói nhưng cổ họng khô khốc k cho phép cậu làm điều đó

-cậu uống nước đi_Ngọc biết được điều đó bởi cô khi thức dậy cũng thế

-..._Kiệt uống từng ngụm nước nhỏ. Quả nhiên, nước là thần dược

-Cậu thấy đỡ hơn chưa?_Ngọc hỏi

-Mình...khỏe nhiều rồi, cảm ơn cậu_Kiệt cười

-Vậy cậu thấy có đâu chỗ nào k? Vết mổ chẳng hạn_Ngọc hỏi

-k, chỉ hơi nhức chút thôi_Kiệt nói rồi nở nụ cười

-um_Ngọc nói rồi nhìn Kiệt

-Cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao?_Kiệt nhận ra tận sâu trong mắt Ngọc có điều muốn nói

-um........_Ngọc khẽ im lặng rồi nói_tại sao cậu lại đến đó? Tại sao cậu lại đồng ý sẽ gặp mặt lâm?_Ngọc hỏi

-Mình phải làm cho Lâm nể chứ. Nếu mình từ chối k đến thì chẳng phải anh ta sẽ nghĩ mình hèn nhát và sợ sệt sao? Nếu thế, làm sao anh ta có thể nhận ra anh ta thua kém mình cơ chứ?Mình phải chiến đấu để giành được phần thắng chứ_Kiệt nói

-Chiến đấu để được phần thắng? Thế bây giờ cậu thế nào? Thắng à? Thắng nên mới vào đây du lịch sao?_Ngọc nói

-ừ thì...có thể mình thua anh ta ơpr đó nhưng bây giờ mình mới là người thắng cuộc. Chẳng phải anh ta đã bị cậu đánh sao? Vậy àm cậu k tới thăm anh ta mà ngồi đây lo cho mình. Mình đã là người chiến thắng trong việc giành được sự quan tâm của cậu_Kiệt nói

-ai thèm quan tâm cậu chứ? Chẳng qua vì mình nên cậu mới bị thế nên mình cảm thấy có lỗi thôi_Ngọc nói

-Cái này là mình muốn mà. Đâu phải tại cậu. Có trách thì trách mình thích nguy hiểm và làm bạn với tử thần thôi_ Kiệt cười

-um, nhưng cậu phải hứa lần sau k được thế nữa nhé. k được bất cẩn để người ta dùng chiêu thước xảo quyệt làm hại bản thân nha_Ngọc nói

-uk_Kiệt cười

-Mà sao cậu lại biết mình đánh lâm?_Ngọc sực nhớ ra

-Ừ thì....lúc mà cậu đỡ mình ra ngoài ý, mình có tỉnh dậy được lúc nên thấy lâm nằm sóng xoài dưới đất và nghe được cậu và anh ấy nói chuyện_Kiệt nói

-Cậu nghe được những gì rồi?_Ngọc hốt hoảng

-um....mình nghe cậu trả lời cậu là Ngọc khi lâm hỏi cậu là ai. Lâm nói chắc chắc chắn ngoài cái tên Ngọc cậu còn thân phận khác. Cậu nói cậu là snow của thế giới đêm. Lâm nghe vậy thì nói:"Thảo nào". Rồi cậu nói.........._Kiệt nói tới đó thì dừng lại

-Mình nói gì?_Ngọc hét lên

-um...cậu nói......cậu nói......._Kiệt ấp úng

-Mình nói gì?_Ngọc hét lên, khuôn mặt hơi ửng hồng

-hì! Mình k nghe được. Lúc đó mình buồn ngủ nên ngủ mất tiêu_Kiệt cười

-Phù...may quá_Ngọc thở dài, ngồi xuống góc giường

-may gì? Cậu có chuyện gì dấu mình sao?_Kiệt hỏi rồi nhìn Ngọc với ánh mắt nghi ngờ

-k...k có gì_Ngọc chối

-cậu k nói thì thôi vậy. Bây giờ mình chỉ cần........_Kiệt nói

-Cần gì?_Ngọc hỏi

-Cần cậu trả lời về lời đề nghị của mình. Cậu làm bạn gái mình chứ?_Kiệtnắm lấy tay Ngọc, nhìn Ngọc bằng đôi mắt sâu lắng đầy tình yêu cùng khuôn mặt nghiêm nghị rồi nói

-um..........mình........._Ngọc đỏ bừng mặt, cúi xuống sàn nhà, chuẩn bị nói ra từ cần nói thì...........

-Kiệt! Cậu tỉnh rồi à?_Cả đám lao ào vào, vì nghe thấy tiếng Kiệt nói nên mọi người mừng rỡ chạy vào. Cũng may là chỉ gnhe tiếng chứ chẳng nghe thấy Kiệt nói gì

Ngọc thấy mọi người vào, liền giật bắn mình, quay phắt lại và vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Kiệt

Bàn tay Ngọc giờ đây đã k còn trong bàn tay của kiệt nhưng hơi ấm thì vẫn còn vương vấn đâu đây....

-Uk, cậu ấy mới tỉnh đấy. Thôi, các cậu ở đây đi, mình đi gọi bác sĩ_ngọc mỉm cười

-uk, phiền cậu_Trinh nói mà k quay đầu lại, chỉ nhìn anh mình. Nhưng bồng nhiên, nhớ ra điều gì đó, Trinh quay phắt lại_khoan đã! Ngọc! Sao cậu lại đứng ở đây? Chẳng phải mình đã dặn cậu phải nghĩ ngơi rồi sao?_Trinh hét lên

-Cậu đang chuyền nước mà? Xong rồi sao? Đâu nhanh như vậy?_Phương cũng hét lên

-Chưa, chưa xong, còn nửa chai lận nhưng mình thấy khỏe rồi nên rút ra_Ngọc cười

-Trời à! cậu...thật là....Đi, đi theo mình sang phòng bác sĩ. Đi gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Kiệt, nhân tiện khám xem cậu có bị sao k. Nếu cần, cho chuyền thêm vài chai nước nữa_Phương nổi cáu, kéo tay Ngọc sang phòng bác sĩ

Lúc này Kiệt mới để ý tới giường mình nằm ở phía bên trái của căn phòng rộng còn bên trái là chiếc giường khác, bên trên có treo chai nước đang chuyền dở. Còn Ngọc thì lại mặc bộ quần áo bệnh nhân giống của Kiệt (giống đồ đôi ghê). Chẳng lẽ Ngọc bị thương?

-Ngọc bị so thế?_Kiệt hỏi

-haizzz,mày phải cảm ơn Ngọc đấy. Vừa ốm dậy mà truyền cho mày quá nhiều máu nên bị ngất xỉu đó. Mấy cô y tá có ngăn lại nhưng có chịu nghe đâu? Cứ cố chấp đòi truyền máu cho mày. Mà nếu như k có Ngọc thì mày cũng chẳng có đủ máu để mà sống đâu_Vũ nói

-Ngọc truyền máu cho tao?_Kiệt ngạc nhiên

-uk, tại lúc đó bệnh viện hết máu mà ông nội và Trinh thì lại k có đó, mà Ngọc thì lại cùng nhóm máu nên......._Phong nói

kiệt k nói gì nữa, chỉ lấy tay chạm vào ngực trai của mình, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mình tỏa ra, cảm nhận được trái tim đang đập khỏe mạnh và cảm nhận được dòng máu của Ngọc đang lưu thông trong cơ thể mình. cảm giác khó tả dâng trào, chỉ có thể nói qua từ:"Hạnh phúc"

..............

Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho kiệt xong và nở nụ cười hài lòng vì sức khỏe Kiệt tiến triển tốt hơn nhưng gì họ nghĩ

Ông Kiệt vào thăm Kiệt, thấy thằng cháu nội của mình đã khỏe nên cũng an tâm. Ông bảo Ngọc ra gặp ông lát........

người nói chuyện với nhau lúc rồi ông tạm biệt Ngọc vì có công việ̀c đột xuất. Đoạn đối thoại cũng k có gì đặc biệt lắm, chỉ là hỏi han về cuộc sống và việc học tập của Ngọc thôi. Thật ra, ông muốn nói nhiều hơn nhưng vì cảm thấy giờ này là quá sớm để nói và cũng cảm nhận được việc đó sắp xảy ra nên quyết định im lặng. Kiệt ở lại bệnh viện theo dõi thêm tuần nữa rồi được xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng và vẫn đi học.

Thoát cái, tháng đã đến được tuần rồi. Có lẽ đây cũng là tháng quyết định số phận của Ngọc. Thân thế của Ngọc sẽ được vạch trần

Truyện Chữ Hay