Sáng ngày hôm sau đúng như lịch hẹn cả chàng trai đều có mặt tại phòng họp. Nhưng khác với hôm qua cả chàng trai đều tự tin ký vào hợp đồng. Sau buổi kí hợp đồng diễn ra Pu lên tiếng: -Hợp đồng đã được kí xong, các anh có thể về nhưng em có ý này, không biết các anh có đồng ý không?
Ai cũng ngạc nhiên nhưng hầu hết là đồng ý. Nhìn thế nên Pu bắt đầu nói tiếp;
-Bây giờ cũng rảnh nè mấy anh có muốn qua nhà chung xem thử luôn không? Không mất nhiều thời gian đâu vì GĐ đã cố gắng thu xếp nhà chung của mấy anh cũng trong khuôn viên của công ty mình.
Nghe tới đây thì ai cũng hào hứng trừ Ken. Bởi ngay từ đầu Ken đã không muốn ở chung nhà với Bin và Kei. Nhưng tất cả mọi người đều đồng ý Ken không đồng ý cũng không được. Thế là tất cả mọi người theo Pu tiến về ngôi nhà chung.
Đứng trước nhà chung tất cả mọi người không thoát khỏi ngạc nhiên. Bởi trong suy nghĩ của họ thì nhà chung chắc sẽ là căn phòng nhỏ cho người có chỗ ngủ thôi chứ không nghĩ nó lại hoành tráng như vậy. Nhìn sơ qua thôi cũng thấy nó rất sáng sủa và sạch sẽ.
Khi thấy ngôi nhà Bin tự nhủ với chính mình: Nơi đây sẽ giúp mình đến gần hơn ước mơ. Mình phải nổ lực nhiều hơn nữa… Cố lên Bin… Cố lên Bin… mày sẽ làm được.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình bỗng có tiếng la:
-Ken :Đi đứng kiểu gì vậy trời. Ko biết nhìn đường hả nhóc. Nhìn cái mặt nhà quê thấy ghê vậy. Nhà vậy là bình thương thôi làm gì mà ngạc nhiên vậy
-Kei: Đi đâu kệ tui. Ông nhìn mặt ông đi cũng đâu hơn tui được bao nhiêu đâu mà nói nhiều.Với lại tui có tên có tuổi đừng có kêu nhóc nà nhóc nọ. Nghe chẳng vừa lổ tai.
Bo chưa kịp cản thì Ken đã nói ra lời khó nghe ấy nên bây giờ mới thành ra như vậy. Thật sự bây giờ Bo không biết phải làm như thế nào để ngăn người này nữa thì giọng nói quen thuộc cất lên: Nè mọi người vào nhà đi đứng ngoài đó không thấy nắng à?
Câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng có sức công phá mạnh mẽ buộc Ken và Kei phải đình chiến và đi vào nhà. Riêng Bo thì nhẹ mỉm cười và thầm nghĩ: Em cũng khá thật, nhóc à!
Bây giờ em dẫn các anh đi xem nhà một chút thấy thế nào?” – Pu vừa đi vừa nói
Ken nhìn toàn bộ ngôi nhà rồi hỏi: “ Nhà chỉ có phòng ngủ thôi á? Nhưng tụi này tới người Vậy có bạn phải ngủ chung với bạn khác à?
Đúng vậy!Nhưng các anh chỉ có thể ngủ phòng thôi. Còn phòng thứ to nhất thì ko được. Còn về phía trên lầu thì có các phòng chức năng các anh có thể tự do sử dụng.
-vậy phòng đó dành cho ai mà không cho tụi này ở? Đừng nói cho cô nha– ken khẽ thắc mắc
- Sao anh biết hay vậy? Từ đầu tới giờ mơi thấy anh thông minh đúng chỗ. – Pu nháy máy cười tinh nhịch
-nè cô có phải là con gái không vậy. Một mình cô ở chung với người con trai. Không sợ bị ăn thịt sao. – Ken hù họa Pu vì anh không thích ở chung với con gái lắm.
-Đương nhiên tui là con gái nhưng so với việc phải tháp tùng các anh đi diễn tới tận đêm rồi phải trở về nhà mình thì việc ở chung với các anh có vẻ an toàn hơn. Biết là sẽ có chút bất tiện đấy nhưng mà em hy vọng các anh sẽ dễ dàng thích nghi nha.– Pu không nhìn ken mà trả lời.
Nghe Pu nói Bo cảm thấy có gì đó lâng lâng trong lòng, anh cảm thấy cô gái này vừa bãn lĩnh lại vừa ngây ngô. Không lẽ cô nghĩ việc ở chung với người con trai lại đơn giản thế sao. Đang chìm trong suy nghĩ thì Pu căt ngang dòng suy nghĩ của anh.
-Giờ các anh có thể tranh thủ tự sắp xếp người ở cùng phòng với mình.
Ken liếc nhìn Kei. Kei thấy vậy liền nói: Nè muốn ở cùng phòng với tui hả. Ko có cửa đấy đâu nha!
Ken tức giận nói: tui chỉ là không muốn ở chung với đồ nhà quê mấy người thôi.
Pu thấy tình hình căng thẳng nên lên tiếng: Các anh thôi đi! Tình hình này thì thôi để em xếp phòng luôn cho tốt nha. Phòng bên trái sẽ là phòng của Bin và Kei còn phòng bên phải là của Ken và Bo. Em sắp xếp như vậy các anh thấy ổn không?
Bin giờ mới lên tiếng: Ok em! Tạm thời trước mắt là như vậy đi! Vậy anh sẽ ở chung với Kei. Chừng nào tụi anh dược dọn vào đây?
-Ngay bây giờ là được rồi. Anh có thể chuyển đồ của anh đến. Còn đây chìa khóa nhà cũng như phòng và tủ của mọi người.- PU vừa nói vừa chìa các chùm chìa khóa ra.
Ken: Ok vậy giờ tụi tui lên xem phòng nha.
Mọi người chưa kịp đi thì Pu như chợt nhớ ra điều gì đó cô liền lên tiếng nói với mọi người
-À còn chuyện ăn uốn của mấy anh thì công ty sẽ lo cho các anh ngày bữa ăn chính cũng như bữa ăn phụ theo đúng yêu cầu dinh dưỡng. Tuy nhiên vào ngày cuối tuần các anh được tự do chọn lựa bữa ăn của mình. Mấy anh có ý kiến gì không?
Và sau câu nói đó ai trở về phòng nấy. “ Bin à” Bin quay lại nhìn Kei: “ Có gì ko Kei”
À không. Rất vui được làm quen với cậu.Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt. Giờ Kei phải có việc ra ngoài Bin cứ lên phòng trước đi công ty có gì thì gọi cho Kei hen. Sđt tui nè: …. Vậy đi nha! – Kei vừa bắt tay vừa nói
“Uhm vậy hẹn gặp lại sau” Nói xong Bin quay lưng trở về phòng. Kei lắc đầu và quay bước đi “ người gì lạnh lùng quá nhưng có vẻ như vậy thì hợp với mình hơn cái tên nhiều chuyện kia”
Bin trở về phòng lặng lẽ sắp xếp mọi thứ. Cầm hợp đồng trên tay Bin ngồi bên cửa sổ lớn ,ánh mắt nhìn xa xăm: không biết bây giờ cô ấy đang làm gì ? Nếu ngày mình trở nên nổi tiếng có tất cả trong tay cô ấy có quay lại như đã hứa không? Nghĩ đến đây Bin cảm thấy nhói lòng. Phải, đã không biết bao nhiêu lần Bin tự nhủ là sê phải quên, nhưng dường như chưa bao giờ Bin làm được. Hình ảnh cùng lời hứa của người con gái ấy luôn trong tim anh .
Trở lại phòng bên phải Bo nhìn Ken: “ phòng có giường mày muốn nằm bên nào?’
Ken chán nản đáp: “Tùy vậy. Phòng nhỏ xíu vậy chắc vài bữa tao xin về nhà tao ở!”
Bo: Mày thôi cái bệnh công tử của mày dùm tao cái. Cứ vậy hoài chừng nào mới ra mắt được hả mày. Không lẽ lên sân khấu mà mày với mày bạn bên kia cứ như vậy hoài hả? Thích tạo scandal hả mày?
Ken : Thì tao cũng biết vậy mà mày thấy người kia không? Một người thì chưa gì đã gây sự còn người thì cứ như tảng băng.
Bo: Thì tại chưa làm việc với nhau nhiều nên mới vậy thôi. Sau này làm việc chung sẽ quen thôi. Mà bây giờ trời cũng trưa rồi tao với mày qua phòng bên kia rủ bạn kia đi ăn đi. Sẵn dịp làm quen dần luôn. Rồi trưa nay tao với mày chuyển đò vào là vừa rồi.
Ken: mày sao vậy Bo giờ còn muốn đi ăn chung với bánh bèo nữa hả?
Bo: tao đã nói là mày thôi đi mà. Trước lạ sau quen, sau này còn là anh em nữa. Mày mà cứ như vậy hoài chắc ko bao giờ thành lập nổi nhóm đó. Mà tao nói rồi đó qua đó ăn nói cho cẩn thận rồi xin lỗi người ta tiếng đi. Tao thấy chuyện không có gì chỉ mày làm quá thôi.
Ken thấy mặt Bo nghiêm túc hẳn lên nên cũng biết thân biết phận.Vì chơi lâu nên Ken hiểu khi Bo nổi giận thì sẽ như thế nào….thế là cả đi sang phòng của Bin.
Bin đang chìm trong suy nghĩ của mình bỗng có tiếng gõ cửa. Bỏ hợp đồng xuống bước ra mở cửa.Bin ngạc nhiên “ Ủa Ken, Bo nữa có chuyện gì hả?”
Ken nhìn vào phòng rồi thắc mắc “ ủa ông già kia đâu?”
Bin: Cười. Quan tâm quá ta? Ko phải ông ghét Kei lắm sao
Kei: Lại nữa mọi người bớt nghĩ xấu cho tui đi. Tui chỉ là khó chịu thui chứ có ghét bỏ gì ổng đâu . Còn phải làm việc chung với nhau mà
Bin : uhm biết vậy thì tốt rồi. Lúc nãy Kei nói có việc nên ra ngoài rồi. Mà người qua đây có việc gì sao?
Kei: Giờ tụi này kiếm quán gì ăn trời cũng trưa rồi. Tranh thủ ăn để lát còn quay lại công ty nữa.
Vừa lúc đó Kei trở về, thấy Kei Bin hỏi: “ Kei ăn cơm chưa tụi này đang định đi ăn, Kei đi chung cho vui luôn nha”
Kei nhìn Ken định từ chối. Bo thấy vậy huýt tay Ken nhắc nhở Ken thì Ken ấp úng nói: “ Cho… tui .. xi…xin lỗi đi. Đi chung cho vui luôn đi. Sẵn dịp mọi người tìm hiểu nhau luôn cho sau này dễ làm việc”
Kei nghe vậy thấy mình cũng không nên giận dai nên cũng chủ động xin lỗi lại Ken rồi cùng mọi người đi ăn trưa.
Cả bọn kéo nhau đi ăn tại nhà hàng sân vườn khá thoáng.Từ trên cao cả bức tường như được phủ bởi cây làm cho không khí có phần dịu đi bớt. Ánh nắng chiếu vào lá cây và nhưng chậu hoa làm chúng trở nên sinh động, đung đưa trong gió. Các chàng trai vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Khung cảnh ấy làm không biết bao nhiêu cô gái phải đi ngang qua phải dừng lại nơi chỗ các chàng trai ngồi.
Buổi trưa kéo dài khoảng tiếng, sau đó họ chia nhau về nhà để mang hành lý dọn sang nhà chung.