Vậy là đã gần tháng kể từ ngày Kei thi tuyển thế nhưng chưa có kết quả gì. Min thì không thể hỏi chị hai được vì hiện giờ chị cô đang lưu diễn ở nước ngoài. Nhưng thật sự Min rất lo lắng cho Kei. Vì chính cô là người cho Kei hy vọng giờ Kei mà rớt thì chắc Kei buồn lắm. Tuy Kei không nói ra nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Kei bữa giờ Min cảm thấy hối hận vô cùng. Đang ngồi nghĩ thì Kei từ đâu chạy đến vỗ vai Min làm Min giật mình: Nghĩ gì vậy em?
-Min thấy Kei tới thì cũng hơi lúng túng không biết làm gì chỉ nhoẻn miệng cười đáp: Có nghĩ gì đâu. Tại hôm nay thấy hơi mệt thôi.
-Tỏ vẻ không tin Kei hỏi lại: thật không?Hôm nay đâu phải chụp nhiều như mọi ngày đâu mà lại mệt? Hay Min bệnh hả?
Trước những câu hỏi của Kei Min càng bối rối hơn không biết phải làm sao. Lòng Min giờ rối lắm. Miệng rất muốn hỏi Kei về việc kết quả dự thi, nhưng lại ngại làm Kei buồn nên cứ ấp úng mãi không nên lời.Thấy thái độ kì lạ của Min hôm nay Kei cũng không biết phải làm thế nào, chỉ biết chờ đợi mà thôi. Bất chợt Min lên tiếng hỏi: Bữa giờ bên công ty vẫn chưa liên lạc với Kei về kết quả hả?
Kei nghe nói thế thì mặt thoáng buồn mà lắc đầu
-Min nhìn thấy gương mặt của Kei thì cũng buồn không kém: không sao đâu, dù rớt hay đậu thì người ta cũng phải trả lời cho mình biết. Im lặng vậy chắc là chưa có kết quả đó.
-Kei nghe thế biết Min cũng đang áy náy vì chuyện này nên Kei nói:Kei ổn mà Min đừng lo quá, Kei tự biết lượng sức mình mà, trèo cao thì phải té đau thôi. Đây cũng là bài học cho Kei mà. Min đừng buồn hay lo lắng về chuyện của Kei nha
-Min nghe thấy thế biết Kei đang an ủi mình nhưng chắc chắn trong lòng Kei sẽ buồn lắm nên cũng an ủi lại: hay để mình nói chị nói với chú Nam, chứ bỏ qua Kei là tiếc lắm đó. Kei có tài thật mà. Bữa đó Min nghe Kei hát tốt lắm.
Kei nghe vậy liền từ chối vì không muốn mang tiếng dựa vào chị NH để được chọn. Anh muốn đí trên chính đôi chân của mình.
Bỗng nhiên Min chợt nhớ ra và quay sang hỏi Kei: Bữa giờ Kei có check mail thường xuyên không? Chị hai nói công ty VM&M làm việc rất chuyên nghiệp nên có thể họ sử dụng mail chứ không gọi điện cho mình thì sao
Nghe Min nói vậy thì gương mặt Kei sáng lên: Đúng rồi sao mình không nghĩ ra. Thế là Kei nhanh chóng quay lại chiếc laptop để check mail. Nhưng gương mặt lại thất vọng vì không có mail nào mới. Kei vừa định nhấn nút thoát thì máy tính báo có một tin nhắn mới thế là Kei nhanh chóng trở lại hộp thư. Dòng chữ đập vào mắt Kei chính là “ Công ty VM&M”.Tim của cậu đập mạnh liên hồi. Cậu không dám tin vào mắt mình. Khẽ ngước lên cầu nguyện sau đó dùng hết can đảm trong người mở hộp thư ra xem. Vừa mở thư ra Kei chưa kịp đọc gì thì Min ngồi kế bên la lên: Mấy người này đúng là phí tài năng của trời mà. Giọng hát như thế mà không chọn. -Nói xong Min bỏ chạy ra ngoài sân.
Kei nghe vậy gương mặt trở nên căng thẳng hơn. Min ngồi bên cạnh thì đã sụt sùi khóc và miệng không ngừng nói xin lỗi Kei. Dù cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật sự mắt cậu đã nhòe đi vì nước mắt. Kei không tin mình thất bại. Bỗng trong đầu Kei xuất hiện hình ảnh nụ cười của Pu. Nụ cười đó giọng nói đó khiến cậu trở nên dũng cảm, cậu quyết định đối diện với sự thật. Gạt ngang dòng nước mắt Kei nhìn vào dòng chữ khiến cậu đau lòng. “ Công ty VM&M. Đầu tiên cho chúng tôi gửi lời cám ơn vì bạn đã đến tham gia cuộc thi lựa chọn ca sĩ. Chúng tôi xin lỗi bạn về việc chậm trễ trong việc hồi âm kết quả cuộc thi làm mất rất nhiều thời gian của bạn. Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi phải nói điều này.” Đọc đến đây gương gương mặt điển trai của Kei đã hiện rõ lên sự thất vọng. Dự định tắt thư thì Kei thấy dưới đó còn vài dòng chữ nên kéo lên xem tiếp. Và lần này kei đã khóc thật sự nhưng lần này là giọt nước mắt của hạnh phúc. Kei chạy ra ngoài tìm Min để báo tin vì lúc nãy chắc Min không đọc hết thư nên mới buồn bã mà chạy ra ngoài. Vừa ra đến sân, thấy gương mặt nhòe đi vì nước mắt của Min Kei thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Ngồi xuống trước mặt Min kei khẽ nói: “Có gì đâu mà khóc? Người ta cũng xin lỗi mình rồi mà”
Min nghe Kei nói vậy liền nghĩ chắc do Kei buồn nhưng không muốn Min buồn nên nói vậy cho Min đừng buồn, thế là cảm giác tội lỗi càng tràn ngập trong lòng Min.Không biết làm gì Min chỉ biết nhìn Kei và nói xin lỗi
Thấy Min cứ như vậy Kei càng buồn cười liền nói: Tui thấy bà giống diễn viên dữ lắm rồi đó, bộ bà từng đi học qua lớp diễn suất hả hay sao mà nhập vai dữ.
Min nhìn Kei càng không biết nói gì chỉ biết thông cảm vì đôi khi người ta vui quá sẽ khóc và nếu buồn quá thì sẽ cười hay hóa điên.
Thấy Min cứ trơ đôi mắt ngấn đầy nước nhìn mình vẻ thông cảm Kei liền hiểu ra, thì ra Min không đóng kịch mà vì xớn xác không đọc hết nội dung thư nên mới thành ra như vậy. Biết bây giờ có nói gì thì Min cũng sẽ không tin nên Kei quay vào nhà và xách laptop ra sân
-Thấy Kei quay trở ra với chiếc laptop Min ngạc nhiên hỏi: ông định làm gì đó. Cái laptop nó không có tội gì đâu đừng có buồn quá mà nghĩ quẩn đó nha.
-Không nói gì Kei quay màn hình chiếc laptop về phía Min và nói: Min đọc đi, đọc kỹ vào, không phải cái phần xin lỗi đâu mà là phần sau đó. Thấy không người ta nói “Sau đây chúng tôi xin chúc mừng vì bạn đã trở thành thành viên chính thức của nhóm nhạc. Thân mời bạn đến công ty vào ngày xx/xx/xx để trao đổi về hợp đồng” – Không lẽ nói vậy là rớt hả
Min cố căng mắt ra để đọc từng dòng từng chữ, khi vỡ lẽ ra mình vì vội vàng mà đọc sai nên ngại ngùng, gương mặt dần ửng hồng lên. Không biết làm gì để chữa thẹn Min liền nói: Công ty VM&M này cũng thiệt tình, chuyện quan trọng thế này mà gửi tin nhắn trả lời cứ như là đùa giỡn vậy. Không tôn trọng người nhận tin gì hết. Khi nào chị hai về phải nói để chị hai góp ý với chú GĐ mới được.
Kei nhìn Min lắc đầu: “ Người ta lịch sự xin lỗi vì chậm trễ như vậy mà còn nói là không chuyên nghiệp hả, tại ai kia hấp tấp quá thì có. Thôi nín đi tui dẫn bà đi ăn để trả công hen”.