11
Chuyện thư tình đã làm hủy hoại quan hệ giữa tôi với Hứa Kinh Niên.
Tôi đã nghĩ hắn sẽ đổi lớp hoặc ít nhất là đổi chỗ ngồi, nhưng hắn đã không làm thế.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không có cách nào giúp hắn.
Nhưng người thay đổi nhiều nhất chính là Khương Vũ.
Hắn không còn bắt nạt bạn học của mình nữa, cũng không còn một đám đàn em theo sau lưng.
Dù vậy, có một trào lưu không thể giải thích được trong trường là tất cả mọi người đều lấy việc bắt nạt Hứa Kinh Niên làm niềm vui.
Hứa Kinh Niên hoặc có vết bẩn trên quần áo, hoặc có nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau trên cơ thể.
Còn tệ hơn cả lúc Khương Vũ cố tình ức hiếp hắn.
Tôi đã nhiều lần thấy hắn đang đi rất bình thường, có bạn cùng lớp đột nhiên đưa tay đẩy hắn hoặc duỗi chân ra để ngáng đường khiến hắn vấp ngã.
Điều đáng kinh ngạc là Hứa Kinh Niên luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
Chẳng qua là năng lượng tinh thần bùng phát trong cơ thể lâu dần chuyển thành chán nản và trầm cảm.
Dường như hắn chỉ quan tâm đến tôi. Hắn thường nhìn tôi chằm chằm và đột nhiên hỏi "Tại sao?", hoặc đưa một ghi chú có viết “Tại sao” trên đó.
Tôi đều coi như không thấy.
Những năm qua, tôi không chỉ tăng cường thể chất mà còn rèn luyện cả tâm lý.
Sự phong phú, mạnh mẽ của tâm lý và tinh thần có thể khiến một người trở nên bất khả chiến bại.
Những năm đó, chỉ cần tôi có thể thô bạo làm đối phương chảy máu khi tôi bị làm nhục vài lần trước, thì những điều khủng khiếp phía sau đã không xảy ra.
Nhưng tôi càng không đếm xỉa tới Hứa Kinh Niên, hắn lại càng cố chấp.
Hắn càng muốn biết lý do, tôi lại càng không bằng lòng nói cho hắn biết.
Năm đó rõ ràng là hắn rất coi thường tôi, không muốn ngồi cùng bàn với tôi nhưng lại không nói rõ ràng, lại còn giả vờ tốt với tôi, “bỏ bùa” cả đám con gái trong trường để hạ nhục tôi. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao.
Những gì tôi đang làm bây giờ chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Nhưng mặt nạ của tôi đã bị xé rách khi hắn chữa câu hỏi vì tôi.
Trong một lần thi thử môn toán, đúng lúc tôi bị cảm, đang làm câu cuối thì đầu óc choáng váng nên viết ra “đáp án.”
Hai ngày sau, uỷ ban học tập phát bài kiểm tra đã được giáo viên chấm trong tiết tự học.
Bài thi của tôi được phát ra, tôi còn chưa kịp nhìn thấy kết quả thì Hứa Kinh Niên đã tự nhiên cầm lấy bài thi và bắt đầu làm câu hỏi cuối cùng.
Hắn là người ưu tú trong kỳ thi Olympic Toán học với thành tích cao, luôn trả lời các câu hỏi một cách ngắn gọn và ghi điểm từng bước một.
Bài của hắn được phát trước bài của tôi. Tôi thấy hắn thậm chí còn không dùng đến nửa tờ giấy cho câu hỏi cuối cùng.
Bài hắn giải cho tôi rất chi tiết, không chỉ viết công thức giải mà còn liệt kê cụ thể các bước giải, không bỏ sót bước nào.
Khung cảnh quen thuộc trước mắt lập tức kéo tôi vào dòng xoáy hồi ức.
Năm đó, hắn bắt đầu từ việc làm những câu hỏi trong bài thi của "Nguyễn Miên", từng bước từng bước dụ tôi vào vực thẳm của nỗi đau.
Hệt như cái khoảnh khắc này.
Khi Hứa Kinh Niên đặt bài kiểm tra đã làm xong lên bàn của tôi, tôi như đang trên bờ vực sụp đổ:
"Hứa Kinh Niên, tôi cho phép cậu viết vẽ trên bài kiểm tra của tôi à?"
"Cậu thông minh, cậu lợi hại, cậu biết tất cả những câu hỏi mà tôi không biết. Cậu đang khoe khoang trí thông minh của mình với tôi sao?"
Hắn sững người tại chỗ, qua rất lâu vẫn chưa định thần lại.
Tay tôi không ngừng chuyển động. Khoảng mười giây sau, tờ giấy kiểm tra biến thành một đống giấy vụn:
"Biết giải phương trình thì có gì hay. Cậu giỏi thế sao không làm giáo viên đi?"
Tôi giơ tay ném tờ giấy vào hắn:
“Xin lỗi, tôi không cần!”
Tôi gằn từng chữ, giọng điệu mỉa mai và lạnh lùng.
Những mảnh giấy lần lượt bay tứ tung, rơi xuống đầu, xuống vai của hắn và xuống bàn, cuối cùng nằm rải rác trên mặt đất.
Các bạn trong lớp đã bị sốc trước hành động của tôi và tất cả đều không nói nên lời.
Tôi đá bay cái bàn và bước ra ngoài.
Khi tôi ra khỏi cổng trường, người gác cổng quen thuộc vui vẻ hỏi tôi giấy phép xin nghỉ đâu. Tôi đứng đó cúi đầu rất lâu.
Chắc do nhìn mặt tôi đáng sợ quá nên cuối cùng bác ấy cũng mở cửa cho tôi ra ngoài.
Tôi lang thang không mục đích, cuối cùng đi đến bờ sông, ngồi xuống phiến đá ven sông.
Hôm nay là một ngày nhiều mây, gió nhẹ. Trời nhá nhem tối, mặt sông lăn tăn gợn sóng.
Tôi ngồi thẫn thờ hồi lâu. Trời dần đổ cơn mưa.
Vừa cảm nhận được một vài hạt mưa rơi trên da, một bóng đen xuất hiện trên đầu tôi.
Tôi nhìn lên...
Hứa Kinh Niên đã dùng áo khoác của hắn che một mảng trời trên đầu tôi:
"Nam Tinh, tớ không biết mình đã làm gì khiến cậu ghét tớ như vậy, nhưng tớ thực sự không có ấn tượng gì hết..."
Giọng nói của hắn truyền đến từ trên đầu, ngữ khí trầm thấp: "Nếu như có thì cho tớ xin lỗi."
"Không có ấn tượng gì sao? Vậy thì ra dầm mưa cho tỉnh táo lại đi. Dù sao những người thích vẽ bậy trên bài thi của người khác như cậu cũng không nhiều."
Tôi cố ý nhấn mạnh từ "vẽ bậy.”
Hắn suy nghĩ một lúc.
"Tớ không có thói quen giải đề trên bài thi của người khác, nếu có thì..."
Hắn do dự một lúc rồi thận trọng hỏi tôi:
"Nam Tinh, cậu... có biết Nguyễn Miên không?"
12
Đã lâu không nghe thấy hai từ "Nguyễn Miên,” tôi phá lên cười:
"Ồ, cậu còn nhớ cô ấy. Thật là hiếm thấy."
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu đã nhớ cô ấy, vậy cậu có nhớ bản thân đã làm những gì với cô ấy không?"
Hắn mấp máy môi hồi lâu, nhưng không nói ra lời.
"Cậu quên rồi hay là ngại nói ra?"
Khóe môi tôi nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Năm đó cô ấy bị hủy hoại thanh danh, còn bị ép thôi học, tất cả là nhờ cậu ban cho. Cậu không thể quên được.”
Hắn xấu hổ nhìn đi chỗ khác, những ngón tay đang cầm áo khoác khẽ run:
"Tớ đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng tớ không muốn ép cô ấy thôi học. Chuyện sau đó xảy ra ngoài ý muốn của tớ..."
Giọng hắn run run: "Sau đó tớ đến nhà cô ấy tìm cô ấy, muốn nói lời xin lỗi, nhưng cô ấy đã chuyển đi rồi..."
"Xin lỗi? Cậu mà lại biết xin lỗi?"
Tôi như nghe thấy một câu chuyện cười: "Hứa Kinh Niên, cậu tàn nhẫn bao nhiêu trong lòng cậu tự biết. Lời xin lỗi của cậu có mấy phần là thật lòng?"
Hắn đứng chôn chân tại chỗ, không nói lời nào.
"Tôi muốn thay Nguyễn Miên hỏi một câu: Cậu có từng thích cô ấy không?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Cậu... cậu là cô gái đầu tiên mà tớ thích." Hắn nói mà không cần suy nghĩ.
Hắn vừa dứt lời, tôi không khỏi bật cười thành tiếng, cười đến mức nghiêng ngả, nước mắt tuôn rơi hòa cùng nước mưa:
"Nghĩa là cậu hoàn toàn không thích cô ấy, tất cả những điều tốt đẹp cậu làm với cô ấy đều chỉ là giả vờ?"
Tôi đứng dậy, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới vài lần rồi cười lạnh: "Hứa Kinh Niên, không thể phủ nhận rằng cha mẹ cậu đã cho cậu một ngoại hình đẹp để cậu có thể bất khả chiến bại chỉ bằng vẻ ngoài của mình."
“Nhưng bỏ cái vẻ ngoài này đi, việc cậu làm còn tệ hơn cả súc vật.”
Tôi lầm bầm lắc đầu, nửa mỉa mai nửa tiếc nuối: “Cô ấy đúng là mù quáng khi thích thứ như cậu.”
Mặt hắn tái nhợt hẳn đi:
"Nam Tinh, tớ thừa nhận là tớ có lỗi với Nguyễn Miên, nhưng trái tim tớ dành cho cậu là thật lòng."
Hắn hơi lo lắng nói: "Trời đang mưa, cậu bị cảm còn chưa khỏi hẳn không thể dầm mưa được. Cậu đi về với tớ trước, được không?"
"Hứa Kinh Niên, cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?"
Tôi đứng bất động nhìn màn mưa.
"Trong ngõ nhỏ, khi cậu đỡ cho tớ một nắm đấm của Khương Vũ. Đó là lần đầu tiên tớ được người khác bảo vệ..."
"Cậu ghét tớ vì chuyện của Nguyễn Miên, tớ thừa nhận; cậu muốn đòi lại công bằng cho cô ấy, tớ cũng thừa nhận."
"Chỉ là chuyện tình cảm không thể ép buộc. Tớ thích cậu là chuyện của riêng tớ, cậu có thể không chấp nhận, nhưng hy vọng cậu đừng vì ghét tớ mà hủy hoại thân thể của mình..."
Hắn không chút do dự bày tỏ tình cảm và sự thương tiếc đối với tôi, lông mày và đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Nếu không trải qua đủ chuyện tồi tệ trong quá khứ, có thể tôi sẽ tin hình tượng "thâm tình" của hắn.
"Hứa Kinh Niên, nếu như tôi nói với cậu tôi chính là Nguyễn Miên và mọi sự thù địch mà cậu gặp phải ở trường cấp ba số hai là do tôi cố ý làm ra, liệu trong lòng cậu có còn thích tôi không?"
Tôi lau nước mắt trên mi, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Cậu... cậu nói cái gì..."
Chiếc áo rơi khỏi tay hắn, đồng tử hắn co rút dữ dội, cuối cùng chỉ còn lại sự bàng hoàng và sợ hãi như bị một tia sét vô hình đánh trúng.
Tôi hài lòng với màn trình diễn của hắn nhưng không có ý định buông tha hắn:
"Trước đây tôi đã nói dối cậu. Tôi đã biết Khương Vũ được vài năm, rất thân. Hắn thích tôi và sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho tôi.”
"Cậu vừa mới chuyển tới trường cấp ba số hai đã bị hắn bao vây vì tôi nói với hắn rằng tôi đã thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Hắn giống Hạ Hợp Phong, là vũ khí mà tôi sử dụng để đối phó với cậu."
Mưa ngày càng nặng hạt, hai hàng mi của tôi dần phủ đầy sương mù.
Trong màn mưa mờ ảo, tôi dường như thấy bóng dáng của Khương Vũ.
"Hứa Kinh Niên, cậu có biết điều nực cười nhất ở cậu là gì không? Cậu không thích Nguyễn Miên nhưng lại thích tôi, rõ ràng tôi và cô ấy là một."
"Cậu còn nhớ những gì cậu đã nói với đám anh em của cậu vào ngày tôi đưa thư tình cho cậu không?"
"Một con mọt sách không có gì ngoài điểm cao, sao mà xứng ngồi cùng bàn với tao?"
“Tụi mày thấy chưa, tao chỉ đối với nó đặc biệt một chút, đã có người hận không thể xé xác nó ra. Nhưng nó quá ngu ngốc, lại yêu tao mù quáng."
Tôi giẫm lên cái áo rơi dưới đất của hắn và từng bước từng bước ép sát hắn.
Hắn lùi lại cho đến khi vấp phải một hòn đá và ngã xuống nền đất ẩm ướt.
“Yêu một kẻ bắt nạt mình không phải là chuyện thấp hèn nhất trên đời sao?”
Tôi cúi xuống vỗ vào mặt hắn, giọng điệu kiêu ngạo và hung ác:
"Bây giờ tôi cũng đã làm như vậy với cậu. Hứa Kinh Niên, sao cậu lại có thể đi trên con đường mà tôi đã từng đi?"
Tay hắn chống trên mặt đất yếu ớt buông xuống.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, làm ướt đẫm tóc và quần áo hắn, rửa sạch đôi lông mày tuấn tú của hắn.
Môi hắn dần dần tái nhợt y như sắc mặt của hắn:
"Nam Tinh, những chuyện này chúng ta giải quyết sau được không? Tớ có lỗi, nhưng cậu không cần làm khó thân thể của mình..."
Hắn vươn tay kéo tôi, giọng nói kèm theo tiếng mưa gió não nề.
Tôi hất tay hắn ra, giọng điệu giễu cợt nói:
"Ồ, Hứa Kinh Niên, cậu còn có tâm trạng quan tâm đến thân thể của tôi?"
"Tôi đã từng thấy cậu tàn nhẫn như thế nào, hiện tại cậu lại diễn cảnh yêu đương sâu đậm như vậy mà không thấy buồn nôn sao?"
“Tại sao phải từ từ giải quyết? Tôi cứ muốn giải quyết ngay hôm nay đấy!"
"Cha mẹ cậu đều không cần cậu. Đó thực sự là một lựa chọn vô cùng đúng đắn."
"Kẻ vô tâm như cậu xứng đáng bị cha không thương, mẹ không yêu, càng đáng bị cả thế giới này ruồng bỏ!"
“Mấy năm nay, tôi vừa nghĩ đến cậu đã hận đến mức nghiến răng, đến mức ăn không ngon ngủ không yên, chỉ mong cậu chết ngay lập tức!”
Tôi chỉ tay xuống mặt sông, nói từng chữ trong lòng: “Dù ngày nào đó, cậu có hóa thành xác trôi trên dòng sông này thì cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cậu. Cậu có tin hay không?”
Nói xong, tôi quay người bước về phía trạm xe.
Sau lưng truyền đến tiếng lội nước nhưng tôi không quay đầu lại.