Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

chương 89: lực sát thương của ghen tị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay Tần Mục Ca mặc quan phục, chải búi tóc song loa, môi hồng răng trắng, càng thêm xinh đẹp, ở trong một đám nữ nhân nơi này giống như hạc đứng trong bầy gà, cho dù người tới rất đẹp, ở trước mặt nàng cũng kém không ít cấp bậc.

Tiểu Nhược cười như không cười nhìn Tần Mục Ca, mang theo âm thanh hơn hẳn nói: "Đây là Vương tiểu thư thiên kim của Đại Tư Mã, thái tử phi tương lai. . . Sao ngươi nói là người ngoài? Ngươi là người bên trong sao? . . . . . ."

"Vương tiểu thư, " Tần Mục Ca hợp thời cúi người, vẻ mặt ôn hoà như cũ giải thích, "Ta là nói nơi này là Ngự Thư Phòng, ngoại trừ cung nữ thái giám đang làm nhiệm vụ, người khác thì không thể tùy ý tiến vào, trừ phi hoàng thượng hoặc là giám quốc cho phép…"

Giải thích này đủ rõ ràng chứ? Nơi này không phải vườn hoa có thể đi dạo tùy ý, đối phương là con gái của quan lại, cũng nên hiểu việc này.

Trước đó Vương Chỉ Nhược chưa thấy Tần Mục Ca, cũng không có suy nghĩ quá nhiều đối với một chút tình huống mà Tiểu Nhược nói, dù sao thân phận và dung mạo của bản thân không phải cô gái bình thường có thể so với, hơn nữa Tần Mục Ca còn là nữ nhân bị Hiên Viên Triệt hưu, danh dự rất kém, cho nên vốn không đặt đối phương ở trong mắt.

Nhưng mà bây giờ gặp mặt, mới biết đối phương lại đẹp đến rung động lòng người, mình là một cô gái, mà cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, có thể thấy được đối với đàn ông mà nói, hoàn toàn không thể chống cự lại Tần Mục Ca!

Nhìn lại một chút đối phương, đối mặt mình không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí có cảm giác một nữ chủ nhân, điều này khiến người khác rất khó chịu!

Cho nên, nàng cũng không lui ra ngoài theo ý Tần Mục Ca, mà quan sát trang trí bên trong ngự thư phòng, tay cầm quạt cung (chắc là quạt trong cung) cười như không cười nói: "Ta có quan hệ như thế nào với giám quốc chắc hẳn ngươi cũng biết, nếu là ta tới, hắn chắc chắn cũng đồng ý, ngươi có thân phận gì, lại dám đến ra lệnh cho bản tiểu thư? !"

Tần Mục Ca nhìn biểu hiện đối phương, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc hận thay Mộ Dung Huyên, hắn muốn lập gia đình với cô gái này? Tương lai cô gái này sắp làm mẫu nghi thiên hạ? Thật đúng là có một loại tiếc nuối cải trắng tốt bị heo ủi.

Nàng khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Bây giờ Mục Ca là tư thư, chuyên môn phụ trách công việc ở Ngự Thư Phòng, không cho người ngoài tùy ý tiến vào là bổn phận của ta, cho nên xin Vương tiểu thư rời đi. Nếu là muốn gặp Tam điện hạ, mời đi đến thiên sảnh nghỉ ngơi, nơi này thật sự không thích hợp cho ngài ở lại lâu -- Tiểu Nhược hiểu rõ nhất, nếu ngài không tin, xin hỏi một chút nàng quy củ trong ngự thư phòng."

Tần Mục Ca đúng lúc kéo Tiểu Nhược ra ngoài, thậm chí nàng biết rõ quy củ Ngự Thư Phòng hơn so với mình, nhưng không nói cho Vương Chỉ Nhược, rõ ràng là dùng để ngáng chân mình.

"Ngự Thư Phòng có quy củ như vậy, nhưng Vương tiểu thư là thái tử phi tương lai, hoàng hậu tương lai. . ." Tiểu Nhược tránh nặng tìm nhẹ, từ ngữ mập mờ.

Được rồi, nếu đối phương nói như vậy, vậy chỉ có tự mình tới xử lý. Vì vậy Tần Mục Ca lại đi tới trước mặt Vương Chỉ Nhược, thu lại vẻ mặt nói: "Vương tiểu thư, nơi này là Ngự Thư Phòng, mời rời đi ngay, nếu không ta chỉ có thể sai người mời ngươi đi ra ngoài."

Lúc này giọng nói có lẽ nghiêm túc hơn so với trước kia, hơn nữa nàng cũng làm ra bộ dáng gọi người bất cứ lúc nào.

"Tốt, một nữ quan hèn mọn ngươi, thế nhưng hô to gọi nhỏ đối với ta?!" Vương Chỉ Nhược lập tức nổi giận, nàng lập tức chống hông, kêu bọn nha hoàn phía ngoài đi vào, liền vây quanh Tần Mục Ca kia.

Mấy thái giám và cung nữ khác vừa nhìn dáng điệu này, vội đi lên muốn tiến tới khuyên can, lại bị Tần Mục Ca dùng ánh mắt ngăn cản.

Cho nên nàng bị của người Vương Chỉ Nhược ba chân bốn cẳng bắt lại.

"Vương tiểu thư đây là ý gì? Nơi này chính là Ngự Thư Phòng." Tần Mục Ca cũng không hốt hoảng, không kiêu ngạo không tự ti như cũ nhìn Vương Chỉ Nhược.

Tình thế bây giờ có vẻ rõ ràng, thân phận của đối phương đặc biệt, mình và mấy cung nữ thái giám là ngăn cản bất lợi nàng ta hoành hành ở Ngự Thư Phòng, mà Tiểu Nhược rõ ràng là cố ý làm khó mình, cho nên mình chỉ có như vậy, mới có thể đẩy trách nhiệm ra -- không phải là mình không hoàn thành trách nhiệm, là đối phương quá mãnh liệt. Đến lúc đó Mộ Dung Huyên tới, mà trong lòng mình cũng không thẹn rồi.

"Ngự Thư Phòng thì như thế nào? Không lâu sau này Tam điện hạ đã là phu quân của ta, đừng nói là Ngự Thư Phòng nho nhỏ, chính là Kim Loan Đại Điện ta cũng đi! Người này, đứa hồ mị tử cả ngày xuất hiện ở bên cạnh Tam điện hạ, ỷ vào tin tưởng của hắn Phi Dương Bạt Hỗ (làm mưa làm gió, ngang ngược), ta nhìn cũng không vừa mắt, hôm nay chính là muốn dạy dỗ ngươi, xem ngươi còn dám quyến rũ hắn hay không!"

Vương Chỉ Nhược ra lệnh một tiếng, Tần Mục Ca bị mọi người kéo ra Ngự Thư Phòng, kéo đến hành lang, bắt đầu đánh.

Tần Mục Ca cũng không đánh lại, chỉ bảo vệ mặt của mình -- đối phương nổi tiếng ghen tị, không theo sẽ nhằm vào mặt của mình, cho nên nhất định phải bảo vệ tốt.

Vương Chỉ Nhược nhìn Tần Mục Ca bị mọi người vừa đánh vừa đá thật là nhếch nhác, không nhịn được cười đắc ý, lại phát hiện nàng bảo vệ mặt, lập tức hô: "Xé mặt của đứa hồ mị tử này cho ta! Phá vẻ ngoài của nàng!"

Mọi người nhận được mệnh lệnh liền khom người muốn túm mặt của Tần Mục Ca.

Lúc đang ồn ào đến không thể tách rời ra, Hiên Viên Triệt dẫn bảy tám quan viên mới tiến vào xuất hiện, hắn thấy một đám nha hoàn đang đánh người nào bên ngoài ngự thư phòng, có thấy Vương Chỉ Nhược bực bội sai khiến, lập tức dừng lại, ngay sau đó quát: "Dừng tay cho ta!"

Nói xong, phóng người xẹt qua.

Đám nha hoàn ma ma có nghe được giọng nam có lực xuyên thấu cực mạnh này, như còn đắm chìm ở trong hưng phấn thi triển bạo lực, cho nên bị mấy đá của Hiên Viên Triệt như tia chớp xẹt qua đá bay, trong không trung ném ra mấy đường vòng cung, sau đó rơi ầm ầm ở trên mặt đất!

Vương Chỉ Nhược vừa thấy là Hiên Viên Triệt lãnh nhược băng sương (lạnh lùng), vẻ mặt thu lại một chút, khẽ cúi người nói: "Là đại tướng quân, gặp qua đại tướng quân. . ."

Hiên Viên Triệt cũng không đi nhìn nàng, mà là khom người đỡ Tần Mục Ca dậy, che giấu lửa giận ân cần quan sát đối phương, hỏi "Tần tư thư, ngươi như thế nào rồi. . ."

Tần Mục Ca đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, mu bàn tay, cổ tay cũng bị cào trầy rồi, trên người bị những người đó đạp rất đau, nàng nhìn một chút mu bàn tay mình, có chút thở hổn hển nói: "Đại tướng quân. . ."

Nói xong, nàng không nói gì nữa, chỉ dùng đôi mắt nhìn Vương Chỉ Nhược, tiện thể còn nhìn lướt qua Tiểu Nhược.

Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt mới chuyển sang Vương Chỉ Nhược, chậm rãi hỏi "Ngươi là người phương nào, lại dám la lối om sòm đánh người ở Ngự Thư Phòng? !"

Hắn nhìn bộ dáng và biểu hiện của đối phương, thì mới lộ ra người tới là ai, nhưng mà hắn cố ý không biết, cô gái này đúng là nổi tiếng ghen tị, không nghĩ tới hành động nhanh như vậy, Tam điện hạ này còn chưa cưới nàng ta vào cửa, nàng ta đã thi hành quyền lực chủ mẫu.

Quan trọng là Tần Mục Ca và Tam điện hạ còn chưa có gì, mặc dù hắn có lòng mến mộ đối với Tần Mục Ca, nhưng vẫn chưa làm rõ, làm sao nàng ta biết?

Mặc dù vẻ ngoài Hiên Viên Triệt đẹp, mỹ danh lan xa, nhưng ánh mắt bây giờ nhìn về phía Vương Chỉ Nhược lại không có một ý tốt, cho nên Vương Chỉ Nhược đối với thái độ lạnh nhạt của Hiên Viên Triệt có chút bất mãn, vì vậy sống lưng nàng thẳng tắp nói: "Ta là con gái một của Đại Tư Mã Vương Chỉ Nhược, vị hôn thê của Tam điện hạ."

"Dù ngươi là ai, có tư cách gì ở chỗ này đánh quản sự Ngự Thư Phòng?" Môi mỏng Hiên Viên Triệt lạnh lùng ném ra những lời này, lại có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Tần Mục Ca, quát lớn, "Tần tư thư, ngươi hẳn không phải là người mềm yếu như vậy, làm sao sẽ bị người ngoài chỉnh ở trên địa bàn?. . ."

"Nàng là vị hôn thê của Tam điện hạ. . ." Tần Mục Ca nói ra nguyên nhân mình không đánh lại, nếu mà mình mang bọn cung nữ thái giám đánh lại, chuyện có thể sẽ ầm ĩ lớn lên, sẽ liên lụy người vô tội, hình như nàng ta chính là nhằm vào mình tới, vậy mình ra mặt là được.

Nàng mới vừa nói xong, thì Mộ Dung Huyên và Mộ Dung Khinh Hàn còn có Lãnh Thanh Phong xuất hiện.

Vừa thấy Mộ Dung Huyên và Mộ Dung Khinh Hàn xuất hiện, Vương Chỉ Nhược lập tức thướt tha đi tới bên cạnh hắn, cúi người hành lễ.

Lãnh Thanh Phong vốn là sắc mặt có vẻ vui mừng, nhưng chợt thấy Tần Mục Ca búi tóc tán loạn, quần áo xốc xếch, trên tay còn có vết máu, sửng sốt một chút, lập tức chạy tới đau lòng đến âm thanh cũng thay đổi, luôn miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra? Một lát không thấy thế nào thành ra như vậy rồi, ai đánh ngươi, nói cho ta biết!"

Đôi mắt Hiên Viên Triệt liếc nhìn Vương Chỉ Nhược.

Lãnh Thanh Phong lập tức hiểu ý, lập tức xoay người đi về phía Vương Chỉ Nhược, lạnh lùng quát: "Người cái đồ đàn bà chết tiệt này, tỷ tỷ ta chọc ngươi chỗ nào, ngươi lại dám đối với nàng? ! Ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"

Mộ Dung Khinh Hàn vừa thấy Lãnh Thanh Phong tức giận, lập tức tiến lên ngăn hắn lại nói: "Đợi chút, bình tĩnh! -- rốt cuộc chuyện này là như thế nào? !"

Mộ Dung Huyên vừa thấy bộ dạng kia của Tần Mục Ca, trong lòng đã hiểu vài phần, gương mặt tuấn tú của hắn trở nên nặng nề, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn về Vương Chỉ Nhược nói: "Vương tiểu thư tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Tần tư thư sao lại thế này?"

"Cái này. . . Nàng bất kính với ta, trong lúc tức giận ta mới. . . . . ." Vương Chỉ Nhược thấy Mộ Dung Huyên mất hứng, trong lòng bàn tay nắm khăn gấm thật chặt, giọng nói dịu dàng hơn, còn đang xen lẫn uất ức.

Hiên Viên Triệt lấy tay nhéo Tần Mục Ca một cái, ý bảo nàng giải thích.

Tần Mục Ca chịu đựng đau, đi về phía trước đến trước mặt Mộ Dung Huyên và Mộ Dung Khinh Hàn, sau khi thi lễ từ từ trả lời: "Tam điện hạ, hôm nay thần đang làm việc ở Ngự Thư Phòng, Tiểu Nhược dẫn một đám người Vương tiểu thư tới, sau đó đi vào Ngự Thư Phòng. Thần biết Ngự Thư Phòng này là nơi quan trọng, người khác không có cho phép đặc biệt là không thể tiến vào, cho nên thần liền nói cho Vương tiểu thư, hơn nữa xin nàng đi ra ngoài thiên sảnh chờ Điện hạ, nhưng mà Vương tiểu thư cho rằng ta bất kính với nàng, cho nên liền kêu người dây dưa với thần -- thần biết, Vương tiểu tỷ ở khuê phòng lâu, đối với việc này có thể không hiểu, nhưng Tiểu Nhược thì biết chuyện này nặng nhẹ, thế nhưng nàng lại không có kịp thời ra mặt muốn giải thích cho Vương tiểu thư, cuối cùng khiến thần bị mọi người đánh, nàng lại ngồi bàng quang ở một bên. . ."

Hiên Viên Triệt nhìn Tần Mục Ca, trong lòng lại không che giấu được đau lòng cho nàng, đây là một cô gái thông minh cỡ nào, vì toàn cục, nuốt xuống tất cả uất ức. Nàng biết Vương Chỉ Nhược này sớm muộn phải gả cho Tam điện hạ, trở thành thái tử phi, cho nên cho dù biết rõ đối phương cố ý chỉnh nàng, nàng cũng không có nhắm mũi nhọn trực tiếp ngay đối phương -- nàng là thật biết chừng mực.

Chuyện bẩm báo rõ ràng, Hiên Viên Triệt nói với Mộ Dung Huyên: "Điện hạ, thần mang Tần tư thư đi tìm thái y bôi thuốc."

Ánh mắt Mộ Dung Huyên phức tạp gật đầu một cái.

Gương mặt tuấn tú Lãnh Thanh Phong bao phủ khí lạnh, hắn nhìn một chút Tiểu Nhược, lại nhìn một chút Vương Chỉ Nhược, lộ ra vẻ mặt "Ngươi chờ xem", đi theo Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca ra khỏi viện.

"Tới, ta cõng ngươi, đi như vậy nhanh hơn." Hiên Viên Triệt khẽ khom người đi tới trước mặt Tần Mục Ca.

Tần Mục Ca dừng lại, vội vàng từ chối nói: "Không thể, tự ta đi là được, không phiền đại tướng quân."

"Cũng không phải là chưa từng cõng. . . Đêm đó không phải rất oai phong sao. . ." Hiên Viên Triệt lành lạnh giúp Tần Mục Ca nhớ lại.

Lãnh Thanh Phong bên cạnh vội bổ sung: "Tỷ tỷ, ta tới cõng ngươi tốt lắm, ta biết rõ ngươi chướng mắt đại tướng quân. . ."

Cái gì? Hiên Viên Triệt tức giận xoay người một cái, tiền trảm hậu tấu ôm ngang Tần Mục Ca lên, sau đó từ trên cao nhìn xuống gằn từng chữ hỏi: "Thật vậy sao, Tần tư thư, ngươi chướng mắt ta?"

Tần Mục Ca vạch đen đầy mặt, lập tức giải thích: "Không có, ta nào có? -- ngươi cứ cõng ta đi. . ."

Mắt Lãnh Thanh Phong nhìn Tần Mục Ca leo lên lưng Hiên Viên Triệt, bĩu môi lạnh nhạt nói: "Vương Chỉ Nhược kia tại sao có thể làm thái tử phi? Số mệnh Tam điện hạ không tốt. . ."

Cả người Tần Mục Ca có chút cảm giác rời rạc, nàng tựa đầu đặt ở trên vai Hiên Viên Triệt, khẽ nói: "Thật không đáng giá cho Tam điện hạ, nàng ta hoàn toàn không xứng với người ưu tú như vậy. . ."

"Về sau cách xa Tam điện hạ, đây là lời khuyên của ta. . ." Hiên Viên Triệt nhắc lại chuyện xưa.

Tần Mục Ca rầu rĩ nói: "Ta biết rõ, ta lại không có ý gì với Tam điện hạ, làm gì luôn nhắc nhở ta?"

Hiên Viên Triệt do dự một chút, nói khẽ: "Ngươi không có ý, chưa chắc hắn không có ý."

"Tỷ tỷ, không bằng ngươi và ta đi đi, ta nhất định sẽ đối với ngươi thật tốt, tuyệt đối không để ngươi chịu uất ức. . ." Lãnh Thanh Phong lấy lòng theo sát Hiên Viên Triệt, hướng Tần Mục Ca lấy lòng.

"Ngươi lớn lên vài năm tốt lắm. . ." Tần Mục Ca tức giận liếc hắn một cái.

Lãnh Thanh Phong ngừng lại, giống như bị sương đánh làm ngốc tại chỗ, chốc lát mới xoay người lại bước nhanh đuổi theo vội vàng kéo tay Tần Mục Ca nói: "Cái gì nha, ta đã vẫn còn nhỏ! Ta ta ta nơi nên dài đủ đều dài đủ, còn dài cái gì? ! Rõ là. . . Quá đáng. . ."

Những lời này của hắn khiến Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt không nhịn được đều nỡ nụ cười.

Đến thái y thự, Tần Mục Ca thuốc tốt nhất, Hiên Viên Triệt lại đưa nàng đến trên xe ngựa bên ngoài cung, không ngại phiền toái dặn dò Lãnh Thanh Phong chăm sóc tốt Tần Mục Ca, nhưng hắn lại trở về Ngự Thư Phòng tiếp tục xử lý một vài sự vụ.

-

Đêm đó Hiên Viên Triệt trở về phủ, mang về tin tức Mộ Dung Huyên xử lý chuyện này. Đánh Tiểu Nhược thờ ơ lạnh nhạt khách quan dẫn tới chuyện này hèo, mà hành động của Vương Chỉ Nhược thì bị báo cho Đại Tư Mã, bắt buộc giáo dục thật tốt, về phần hôn kỳ, tạm thời hoãn.

Chờ Hiên Viên Triệt và Lãnh Thanh Phong đi, Tần Mục Ca soi gương nhìn một chút từng mảng bầm tím ở phía sau lưng mình, đầu vai một hình xăm đóa hoa đào màu vàng ở dưới ánh nến phát sáng rạng rỡ.

Ban ngày Hiên Viên Triệt nói với nàng câu kia "Ngươi không có ý, chưa chắc là hắn không có ý." mà nói làm cho nàng suy nghĩ rất nhiều.

Hiên Viên Triệt không phải là loại người tự dưng dựng chuyện đó, hắn nói như vậy, nhất định là lấy được tin tức xác thật, mà Tam điện hạ che chở mình hơn, từ giữa ngược lại cũng có thể theo dõi một chút đầu mối.

Nói khách quan, Tam điện hạ là người rất tốt, bất kể phương diện nào, nhưng mà hắn nhất định là thiên tử, là Chí Tôn, bên cạnh hắn không phải một hai người phụ nữ, mà là tam cung lục viện đều phải có đủ, nếu mà mình bị hắn chọn trúng, đây chẳng qua là một người trong đông đảo phụ nữ của hắn mà thôi, sẽ trải qua cuộc sống chờ đợi với hiu quạnh, cô đơn. Mình không muốn cuộc sống như thế.

Mình chỉ muốn tìm một người như vậy, hắn có thể không phải tốt nhất, thậm chí có thể là bình thường, nhưng là hắn đối xử thật lòng với mình, thích mình vô điều kiện, đồng ý nâng khay ngang mày (vợ chồng tôn trọng nhau) với mình, nắm tay đến già, ngoại trừ mình ra trong mắt của hắn không có cô gái khác.

Đàn ông như vậy mới là chốn trở về của mình.

Lãnh Thanh Phong quá nhỏ, mình không thích, huống chi lai lịch của hắn cũng không rõ ràng, cho nên loại bỏ, Tam điện hạ không thể nào, cho nên cũng loại bỏ, về phần Mộ Dung Khinh Hàn này cũng giống vậy loại bỏ, hắn đa tình, gả cho đàn ông như vậy, chỉ sợ mình sẽ bị tức tới bệnh.

Như vậy hiện tại cho thấy, vòng giao tiếp của mình thật sự quá nhỏ, đàn ông biết một bàn tay cũng có thể đếm đủ.

Xem ra mình phải điều chỉnh kế hoạch cuộc sống của mình.

Tần Mục Ca nằm ở bên trên nghĩ như vậy.

-

Liên tục hai ngày, Tần Mục Ca cũng không có đi Ngự Thư Phòng nữa, còn viết một bức thư giao cho Hiên Viên Triệt, để cho hắn chuyển cho Mộ Dung Huyên, ý trong thư đại khái chính là bởi vì nguyên nhân thân thể của mình, còn có áy náy với Vương tiểu thư, cho nên từ chức vụ Tần tư sách, xin Mộ Dung Huyên sắp đặt đám người khác càng thích hợp hơn.

Mộ Dung Huyên nhận được thư ngày hôm trước, gần tối liền theo Mộ Dung Khinh Hàn cùng nhau tới phủ Đại tướng quân.

Tần Mục Ca đang nửa nằm trên giường đọc sách giải buồn, thấy Mộ Dung Huyên đi vào viện, vội vàng đứng dậy định nghênh đón.

"Thân thể khỏe hơn chút chưa? Mấy ngày ta thật sự quá bận rộn, cũng không nhín chút thời gian tới thăm ngươi, nghe đại tướng quân nói ngươi hồi phục rất tốt, vậy ta cũng yên tâm một chút -- Ngươi đang giận ta sao?"

Đôi mắt Mộ Dung Huyên dịu dàng có thể nhéo ra nước, trong giọng điệu này cũng không thế nào che giấu chìm, hắn đỡ Tần Mục Ca cúi người dậy, đưa nàng ngồi vào giường, mà hắn lại ngồi ở ghế bành gỗ cây Lê gần đấy, cẩn thận chu đáo với đối phương.

Tần Mục Ca khiêm tốn hơi gật đầu, trả lời: "Thân là bề tôi của người, làm sao dám tức giận? Huống hồ Điện hạ có ân nặng như núi với ta, báo đáp cũng không kịp, làm sao sẽ tức giận? . . . . . ."

"Ta hiểu rõ chuyện này từ đầu tới đuôi cũng không trách ngươi, hoàn toàn chính là lỗi của nàng ta, " Mộ Dung Huyên nói tới chỗ này than nhẹ một tiếng, nhìn vẻ ngoài của Tần Mục Ca đẹp đến làm cho tầm mắt của người ta không chuyển đi được, khẽ nói, "Ta không bảo vệ đựơc ngươi, Mục Ca. . . . . ."

Vừa nghe những lời này của đối phương, Tần Mục Ca lập tức làm ra một vẻ mặt kinh hoảng, ngồi thẳng người nghiêm túc nhìn Mộ Dung Huyên nói: "Điện hạ, là Mục Ca không tốt, không có chú ý đến mặt mũi của Vương tiểu thư, cho nên tự xin rời khỏi, không có quan hệ với Điện hạ, cầu xin Điện hạ không nên nói như vậy, Tần Mục Ca thẹn không dám nhận."

Chợt, Mộ Dung Huyên bắt được bàn tay trắng nõn của Tần Mục Ca, âm thanh có chút nặng nề, nói khẽ: "Mục ca, đến bên cạnh ta, được không? Làm người phụ nữ của Mộ Dung Huyên ta, đất nước Cao Xương vạn dặm như tranh vẽ, ta hi vọng có ngươi và ta bảo vệ. . ."

Tần Mục Ca sửng sốt!

Truyện Chữ Hay