Ba hôm sau ngày Mộc Hi Nhi giải độc trên người, thể lực cũng khôi phục chút, thế là Lăng Vũ Dương mới thoáng an tâm đi gặp Chu Diệc Duy trước. Bất quá trước khi tới Yên Liễu trang, hắn vẫn lưu lại một trong hai gã thủ hạ đã tìm đến Hàng Châu là Chương Diệc Dân, cũng muốn gã bảo hộ Mộc Hi Nhi, thế này mới cùng Phong Dục Vũ tay trong tay rời trang.
Đến khi bọn họ tới tửu lâu phòng đã hẹn, Lăng Vũ Dương mới phát hiện Chu Diệc Duy không phải là một mình đi gặp, hắn còn dẫn theo một đôi nam nữ khác đến. Mà Lăng Vũ Dương lúc trước đã nói tên của hắn ta cho Phong Dục Vũ – Lí Ngọc Uy, cùng tên nam tử kia là một, bởi vì hắn nhớ hai người từng có gặp mặt qua một lần, khó trách khi Phong Dục Vũ nói với hắn, hắn đã cảm thấy tên này có đểm quen quen.
“Lăng gia, cho phép ta giới thiệu …..”, sau khi nói hết cho những người có mặt ở đây xong, Chu Diệc Duy lập tức ân cần giới thiệu đôi nam nữ mà hắn mang đến kia. Quả nhiên như lời Phong Dục Vũ, đôi nam nữ kia chính là biểu đệ muội của Chu Diệc Duy – huynh muội Lí Ngọc Uy cùng Lí Ngọc Hinh.
Ngay từ đầu Lăng Vũ Dương cũng không rõ Chu Diệc Duy vì cái gì muốn dẫn huynh muội kia cùng đi, sau đến ở giữa buổi tiệc, Chu Diệc Duy cùng Lí Ngọc Uy hai người trong lúc đó cùng nhau ăn vẫn làm cho hắn cảm thấy có chút gì đó kì quái cùng không thích hợp, nhưng là hắn thật sự cũng không nói lên được rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Đến nỗi ánh mắt của vị Lí Ngọc Hinh kia cũng rất rõ ràng, bởi vì ánh mắt kia của nàng chứa sự si mê, ái mộ, cơ hồ không có một khắc rời đi khỏi trên người Lăng Vũ Dương, cho dù là một kẻ ngốc cũng có thể cảm giác thấy rõ ràng ý đồ của nàng, càng đừng nói là ở trên mặt nữ nhân này Lăng Vũ Dương hắn đã xem qua không biết bao nhiêu lần rồi. Mà hắn căn bản một chút hứng thú cũng không có đáp lại.
Tronglòng Lăng Vũ Dương dâng lên một nỗi chán ghét, dĩ nhiên đành phải ra vẻ không biết không để ý tới, Phong Dục Vũ kia còn cố ý hướng hắn nháy mắt ám chỉ, làm hại hắn không chịu nổi lén lấy xem thường liên tục chiếu cố Phong Dục Vũ.
Một hồi nuốt xuống cơm, Lăng Vũ Dương lĩnh giáo Chu Diệc Duy một mực trái phải mà nói hắn cai quản xếp đặt giỏi giang. Nếu không phải nơi đây là khu vực do Phong Dục Vũ phụ trách, hắn căn bản là lười cùng cái người trong ngoài không đồng nhất này giao tiếp. Cùng với việc ngồi ở chỗ này lãng phí thời gian, không bằng về Yên Liễu trang làm bạn cùng Hi Nhi mà quên đi.
Có lẽ Chu Diệc Duy cuối cùng cảm giác được hơi thở Lăng Vũ Dương từ từ mất kiên nhẫn, hay là cái gì khác, tóm lại khi cơm yến gần kết thúc, huynh muội Lý gia rời khỏi phòng, mà Chu Diệc Duy cuối cùng cũng nói đến chuyện chính.
“Lúc trước yêu cầu Lăng gia tự mình đến đều không phải là không tín nhiệm Phong gia, điểm này thỉnh Phong gia thông cảm cho”, Chu Diệc Duy giải thích, hướng Phong Dục Vũ chắp tay tạ lễ.
“Đâu có”, Phong Dục Vũ lập tức đáp lại, không tỏ vẻ gì. Quả là trước có lễ rồi mới ra binh sau đây!
“Ông chủ Chu có chuyện cứ vệc nói thẳng đi!”, Lăng Vũ Dương có chút nhẫn nại không được.
“Lăng gia quả nhiên rõ ràng, ta đây đành nói thẳng”,Chu Diệc Duy khen, rồi mới bắt đầu nói ra mục đích chân chính của hắn.
“Vừa rồi ngồi ở bên cạnh ta, là biểu muội Lí Ngọc Hinh của ta, ở kinh thành tết Nguyên Tiêu năm trước từng có gặp qua Lăng gia, đối với Lăng gia vừa thấy đã chung tình rồi, nhớ mãi không quên. Lúc ấy cũng từng nghĩ cách cùng Lăng gia gặp lại, để hiểu biết lẫn nhau nhiều hơn, bất đắc dĩ chưa tìm thấy cơ hội, Lăng gia đã rời khỏi kinh thành. Sau này bị ta biết chuyện, cảm thương biểu muội một lòng say mê, mới có thể lần này cùng ‘Mính Kí’ bàn bạc làm ăn, đưa ra yêu cầu như thế. Mong là Lăng gia không lấy làm phiền lòng”.
Một phen nói có tình có nghĩa, cũng là làm cho Lăng Vũ Dương nghe được mà nhíu mày.
“Chỉ vì nàng muốn gặp lại ta, cho nên ngươi biểu ca tiết kiệm liền lợi dụng vụ làm ăn này, dám chỉ tên ta ra mặt cùng nói chuyện, để tròn vẹn cho một mảnh của biểu muội ngươi?”, Lăng Vũ Dương giấu sự châm biếm hỏi.
“Đúng vậy”, ánh mắt tán thưởng của Chu Diệc Duy nhìn Lăng Vũ Dương cùng Phong Dục Vũ bên cạnh hắn. Diện mạo không như nhau, cũng là giống nhau tuấn mỹ mê người.
Tứ đại tổng quản của Mính Kí có tứ đại mĩ nam đáng ca ngợi, hơn nữa bốn người năng lực kinh doanh buôn bán cao minh, nếu là vụ đã sớm làm cho đám nữ tử xinh đẹp kia, đã chọn đưa bọn họ trở thành phu quân trong lòng thứ nhất, cũng khó trách biểu muội Lí Ngọc Hinh cũng sẽ đối vớiLăng Vũ Dương nhớ mãi không quên như thế, thậm chí thông qua Lí Ngọc Uy tìm hắn hỗ trợ. Bởi vì ngay cả chính hắn cũng có chút bò thèm nhỏ dãi mà! Nếu không có liên lụy rất lớn cùng với rõ ràng biết tứ đại tổng quản Mính kí đều có võ công cao thâm, hắn đã sớm liều lĩnh, nghĩ đem hết biện pháp ra cũng muốn tới nếm thử tư vị trong đó một cái.
Bất quá Chu Diệc Duy hắn là thực thức thời, trước mắt tuyệt đối sẽ biết là không thể mà làm tổn hại cục diện chính mình một phen sáng chế.
“Như vậy, hiện tại nàng cũng gặp qua ta, ta cũng thuận theo yêu cầu của ngươi tự mình đến đây rồi, tóm lại có thể nói việc chính đi!”, trong nháy mắt, Lăng Vũ Dương thề hắn thật sự nhìn thấy trong mắt Chu Diệc Duy ánh lên tia quái dị làm hắn trong lòng thực không thoải mái.
Giọng nói hơi táo bạo không khách khí, cho thấy Lăng Vũ Dương đã sắp mất sự kiên nhẫn. Thông minh như Chu Diệc Duy đương nhiên không có xem thường, thế là hắn cũng không né tránh vấn đề chính hơn nữa.
“Kỳ thật ý của ta là, chỉ cần Lăng gia sẵn sàng đáp ứng cho biểu muội Ngọc Hinh của ta có thể có cơ hội, dù sao Lăng gia đối với Ngọc Hinh biểu muội vẫn là không biết nhau bao nhiêu. Nhưng, hai người các ngươi nếu chưa từng có cơ hội gặp mặt, cũng không từng có thời gian gần gũi, như vậy Lăng gia làm sao có thể biết được tâm ý của Ngọc Hinh biểu muội chứ?”. Chu Diệc Duy một phen nói này rất là khách khí và hàm súc (có chứa nhiều ý tứ), hắn chỉ có thể mượn đáy mắt che dấu không được lộ ra uy hiếp.
Lăng Vũ Dương nhíu hai hàng chân mày, vì lời nói tự đại của Chu Diệc cảm thấy không tức giận.
Ý tứ nói là, nếu Lăng Vũ Dương hắn không tiếp nhận Lí Ngọc Hinh, như vậy hai bên buôn bán cũng rất khó mà thành?
Lăng Vũ Dương cười lạnh trong lòng, Chu Diệc Duy quá xem thường “Mính Kí”, hắn thực nghĩ đến ” Mính Kí” không có hắn trên tay thì sẽ hóa suy sụp sao? Buồn cười!
Xem ra Phong Dục Vũ ở phía nam thủ đoạn xử lý thương vụ tựa hồ có chút nhẹ nhàng e ngại, mới có thể hôm nay làm cho Chu Diệc Duy này không biết sống chết lúc này không chỗ nào kiêng kị nói ẩu nói tả.
Khi Lăng Vũ Dương đang muốn tỏ thái độ quả quyết cự tuyệt, Phong Dục Vũ luôn ở một bên yên lặng không nói đột nhiên mở miệng.
“Ý tứ của ông chủ Chu là, chỉ cần Vũ Dương sẵn sàng đápứng cùng Lí tiểu thư gần gũi, như vậy vụ buôn bán này của chúng ta sẽ không có vấn đề gì?”, Phong Dục Vũ khách khí hỏi.
“Đúng vậy, chỉ cần Lăng gia sẵn sàng đáp ứng, buôn bán của chúng ta đạt thành”. Chu Diệc Duy vuốt cằm, lời nói kiên trì.
“Như vậy ta có biện pháp vẹn toàn đôi bên đây. Dù sao trước mắt Vũ Dương tạm ở trong Yên Liễu trang, không bằng mời Lí tiểu thư đến ở Yên Liễu trang vài ngày, đến lúc đó nếu chuyện tốt không thành, ông chủ Chu đối với biểu muội của chính mình cũng coi như phải lẽ rồi. Ý của ngươi thế nào?”, Phong Dục Vũ không ngờ đưa ra một cái đề nghị thế.
“Tốt”. Chu Diệc Duy có chút kinh ngạc lập tức đồng ý. Bởi vì Yên Liễu trang của Phong Dục Vũ ở Hàng Châu đến nay chưa tiếp đãi qua người ngoài ở lại, chỉ có bằng hữu giao tình tốt hoặc là thân nhân mới được đặt chân lên Yên Liễu trang. Nay hắn thế nhưng mở cửa muốn biểu muội Ngọc Hinh tới ở lại mấy ngày trước đã, hắn làm sao không cảm thấy kinh ngạc!
Lăng Vũ Dương ngay từ đầu thấy lạ rồi chuyển thành yên lặng, mặc kệ Phong Dục Vũ vì cái gì lại đưa ra kiểu đềnghị này, xong xuôi hắn nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng. Trước mắt, hắn cứ im xem biến cố này đi!
Sau khi, Phong Dục Vũ lại cùng Chu Diệc Duy nói một ít chuyện làm ăn thật chi tiết, mới cùng Lăng Vũ Dương rời đi tửu lâu phòng trở lại Yên Liễu trang.
“Ngươi làm gì trước khi đi muốn cùng Chu Diệc Duy nói, ngươi sẽ ở Yên Liễu trang xin đợi Lí Ngọc Hinh đến?” Lăng Vũ Dương liền đặt câu hỏi lúc nãy nghĩ.
“Hả? Ngươi không có nghe ta nhờ Chu Diệc Duy chuyển lời cho Lí Ngọc Hinh, ta mời nàng đến Yên Liễu trang ở lại mấy ngày sao?”. Phong Dục Vũ nửa cười nửa không nói.
“Ngươi có biết ta đang hỏi cái gì. Đừng có giả ngu nữa”. Lăng Vũ Dương mất hứng mắt liếc hắn một cái.
“Bất quá là một cái yêu cầu nho nhỏ thôi! Chu Diệc Duy lại không có yêu cầu ngươi kết hôn với Lí Ngọc Hinh, chỉ cần làm cho nàng đến Yên Liễu trang ở vài ngày, vụ buôn bán này liền đạt thành, ta làm sao mà không mừng chứ?”, giọng nói Phong Dục Vũ thoải mái.
“Nhưng là nàng xem trên người là ta”. Lăng Vũ Dương rầu rĩ nói, trong lòng cảm thấy không tức giận.
“Ngươi cũng không phải chưa đụng qua nữ nhân đối với ngươi đeo đuổi, bằng thủ đoạn của ngươi, làm sao không đối phó được”, Phong Dục Vũ vẫn là nói không đến nơi đến chốn.
“Hiện giờ ta đâu có rảnh đi ứng phó nữ nhân kia! Ngươi cũng đừng quên, Hi Nhi trên người độc vừa mới giải, hơn nữa hành tung của kẻ hạ độc trên người nàng còn chưa có tra ra, ngươi đề nghị vậy chẳng phải tăng thêm phiền phức cho ta sao?”, Lăng Vũ Dương nhịn không được nhắc đi nhắc lại, bên trong ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
“Thì ra …..”, trên mặt Phong Dục Vũ nhất thời xuất hiện vẻ mặt giật mình, “Thì ra ngươi sợ bị Hi Nhi của ngươi hiểu lầm a! Cho nên ngươi mới không muốn làm cho Lí Ngọc Hinh đến ở Yên Liễu trang”. Ánh mắt hắn hiện lên một chút mờ ám nhìn chằm chằm Lăng Vũ Dương.
“Ta không nói như vậy”, Lăng Vũ Dương không bực mình phản bác. Ánh mắt hắn đó là cái gì nha! “Ta chỉ là không thích bị bắt buộc dùng cách này mà nói chuyện buôn bán”.
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thích không?”. Phong Dục Vũ cười nhìn Lăng Vũ Dương, đáy mắt hiện lên một chút sâu xa, “Chu Diệc Duy lỗi là, ở chỗ hắn quá coi thường lực lượng ” Mính Kí”; Nhưng ta cũng sẽ không đi nhắc nhở hắn. Ta muốn làm cho sau này phải hối hận vì từng lấy cách này cùng nói chuyện làm ăn”. Một chút cắn răng tươi cười gợi lên.
Mọi người đều nói Lăng Vũ Dương luôn giữ một bộ tươi cười vô hại, làm cho người ta không thể nào đề phòng ý đồ chân chính của hắn, nhưng ai mà biết, khuôn mặt tươi cười chân chính luôn hé ra, kì thực người nội tâm độc ác ngầm là Phong Dục Vũ, chẳng qua không có người nào hiểurõ hắn mà thôi.
“Nói như thế, Lí Ngọc Hinh đến ở Yên Liễu trang, ta có thể không cần để ý tới nàng ta?”, Lăng Vũ Dương kiêu ngạo nhướng mày.
“Tùy ngươi, ta thì không sao cả”, Phong Dục Vũ vô tình đáp. “Bất quá, Lí Ngọc Hinh theo đuổi ngươi cho đến Hàng Châu sẽ lợi dụng cách này, chỉ sợ cũng không phải nữ nhân hiền lành gì. Ta xem cho dù ngươi không để ý tới nàng, nàng cũng không như vậy mà buông tha cho ngươi”.
“Đáng chết!”, Lăng Vũ Dương cũng cùng nhíu mày, “Ngươi không có việc gì làm nên đưa cái phiền phức đến Yên Liễu trang phiền ta? Nếu không có việc gì làm, sao không giúp ta tra ra nơi tên khốn kiếp đặt chân?!”
“Yên tâm, ta sớm phái thủ hạ lưu ý. Nếu mục đích của đối phương là hồng tinh thạch, như vậy hắn nhất định đã sớm theo đuôi các ngươi đi vào Hàng Châu, muốn tìm đến hắn hẳn là sẽ không rất khó khăn mới phải. Đúng rồi, ngươi hỏi qua chưa? Khối hồng tinh thạch kia của nàng là từ nơi nào đến?”
“Nàng nói cho ta biết, khối hồng tinh thạch kia là của nàng trước đây, phụ thân nàng đeo ở trên người nàng. Nàng vẫn chưa từng tháo xuống lần nào, phụ thân nàng cũng chưa từng có nói cho nàng khối hồng tinh thạch kia có chỗ đặc biệt gì. Sau khi phụ thân nàng mất, khối hồng tinh thạch kia trở thành di vật duy nhất phụ thân lưu cho nàng”. Lăng Vũ Dương đem kết quả hỏi Mộc Hi Nhi báo cho biết.
“Liên quan đến khối hồng tinh thạch kia, ta từng cố gắng nhớ lại, nhưng thật ra nhớ tới thiệt nhiều năm trước từng có lời đồn đãi, nói khối hồng tinh thạch kia mất tích gần trăm năm sau, hai mươi năm trước từng xuất hiện ở phương bắc trong tay một phú hào, tin tức truyền ra không bao lâu, khối hồng tinh thạch kia đã bị trộm, truyền thuyết là bị [Lĩnh Nam song đạo (đôi ăn trộm)] hợp lực đánh cắp”.
“Tất cả đều là đồn đãi, truyền thuyết……”, Lăng Vũ Dương bĩu môi cười nhạo.
“Hết cách, thời gian lâu lắm, rất khó tìm đến người biết rõ nội tình”, Phong Dục Vũ buông tay đánh xuống.
“Vậy ngươi cho rằng nam nhân nhận ra hồng tinh thạch kia hẳn là biết cái kia chứ gì? Vậy phụ thân nàng là ai? Hắn làm thế nào có được khối hồng tinh thạch kia?”. Lăng Vũ Dương cảm thấy đầu có chút nặng nề.
“Ai biết được! Có lẽ mấy vấn đề này đợi khi tìm được tên nam tử kia mới có thể biết đáp án”, Phong Dục Vũ lời nói lạc quan
“Đúng, chỉ cần chúng ta còn chưa bị hắn lại độc cho chết”, Lăng Vũ Dương nhìn một bộ dạng thoải mái của Phong Dục Vũ, miệng lẩm bẩm.
Đột nhiên tâm tư hắn vừa chuyển, lại muốn đến một sự kiện, ” Dục Vũ, ngươi có hay không cảm thấy ánh mắt Chu Diệc Duy kia xem rất kỳ quái?”, hắn hồi tưởng lại, “Cũng không thể nói đó là một loại tính kế…… Đúng rồi, trong lúc đó hắn cùng Lí Ngọc Uy kia giống như cũng kỳ quái nữa”
“Cũng khó trách ngươi sẽ cảm thấy kỳ quái”, Phong Dục Vũ thú vị nói, “Dù sao ngươi tới nơi đây số lần quá ít, hơn nữa vùng này thương vụ lại không thuộc phạm vi ngươi quản lí. Trên thực tế, Chu Diệc Duy cũng không gần nữ sắc, hắn thích là cùng nam nhân của hắn”
“Cái gì!”, Lăng Vũ Dương ngẩn ra, lập tức giật mình, “Thì ra hắn là….”
“Đúng”, Phong Dục Vũ gật gật đầu, ” Mọi người đều biết chuyện Chu Diệc Duy có nuôi vài gã “tướng công” ở nhà của hắn, cho nên theo ta thấy, gã Lý Ngọc Uy kia hẳn là cũng là tình nhân của hắn. Nếu không căn cứ vào cá tính củaChu Diệc Duy, hắn sao lại có lòng tốt như vậy thay Lí Ngọc Hinh ngang ngược xuất đầu, yêu cầu ngươi tự mình ra mặt mà không sợ đắc tội ”
‘’Nói cũng phải”. Lăng Vũ Dương lập tức hiểu được biến chuyển trong đó.
Chu Diệc Duy kia thật đúng là tưởng mình dư sức giúp đỡ chiếu cố tình nhân, thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi giúp cả người nhà của tình nhân.
Trái với chính mình, Hi Nhi coi như là tình nhân của Lăng Vũ Dương hắn đi! Nhưng là hắn lại giống như cũng chưa từng thay nàng làm chút gì. Hắn không biết nàng cần cái gì, cũng không biết nàng nghĩ muốn cái gì, hắn vẫn để nàng là thị nữ bên người kiêm bạn cùng ngủ mỗi ngày của hắn, làm nữ nhân ấm giường của hắn, còn chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa chính mình đối nàng đặc biệt khát vọng cùng ham muốn không ngừng rốt cuộc là đại biểu cho cái gì.
Cho đến ngày đó, nàng dưới sự “bảo hộ” của hắn bị trúng độc …..
“Vũ Dương?”, Phong Dục Vũ tò mò nhìn bạn tốt đột nhiên vẻ mặt kỳ lạ. “Ngươi không sao chứ?”
“Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến lúc nãy ở tửu lâu, ánh mắt Chu Diệc Duy nhìn chúng ta”. Lăng Vũ Dương mới không tin Phong Dục Vũ lại không cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đối phương.
“Hắn không dám, trừ phi hắn muốn xương cốt không còn”. Phong Dục Vũ vẻ mặt chắc chắc nói.
Tuy nói Chu Diệc Duy tính khác thường, hành vi cũng không quang minh lỗi lạc, nhưng chỉ cần Chu Diệc Duy không chủ động đến trêu chọc hắn, hắn mới lười để tâm nhiều như vậy. Dù sao hắn cũng không phải là đạo sĩ lấy chính nghĩa mà trừ ác
Nhưng mà, hôm nay, Chu Diệc Duy cũng không sợ chết dám mơ về [Mính Kí], xem ra thật đúng là ứng nghiệm câu kia [hoa mẫu đơn chết xuống, thành quỷ cũng phong lưu],chỉ tiếc đóa mẫu đơn này là giống đực, mà Chu Diệc Duy vì sai lầm hôm nay mà gã sẽ phải trả giá đắt.
Lăng Vũ Dương nhìn Phong Dục Vũ ánh mắt kì quái lại một chút phản ứng cũng không có, dù sao những người bạn tốt bọn họ đều có chung một điểm, một khi trong lòng hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì, thì tuyết đối không ai có cách làm cho bọn họ thay đổi chủ ý, đánh mất ý nghĩ trong đầu. Cho nên hắn căn bản là không cần hỏi nhiều, tránh tự làm cho mất mặt mũi.
Khi trở lại Yên Liễu trang Lăng Vũ Dương đi vào trong “Họa Trúc hiên” nơi hắn cùng với Mộc Hi Nhi ở tạm, phát hiện thân thể bé nhỏ lẽ ra đang nằm tĩnh dưỡng ở trên giường thế mà lại không thấy bóng dáng đâu.
Lăng Vũ Dương dừng bước tập trung tinh thần, rất nhanh chợt nghe thấy ở gần đó có tiếng nước vang lên trong phòng nhỏ, nụ cười hiểu rõ khẽ nhếch lên, hắn không tiếng động nhấc lên rèm vải trước cửa phòng, rồi đi vào.
Quả nhiên, bên trong bị hơi nước nhuộm thành một màn mờ ảo, một thân thể trắng nõn đang ở bên trong thùng tắm thật to, đưa lưng hướng về hắn, tay cầm khăn ướt chầm chậm lau từng chỗ trên người. Hiện ra ở trước mắt hắn tấm lưng xinh đẹp, da dẻ trắng nõn vì nước ấm mà nổi lên màu trắng hồng, có vẻ hết sức hấp dẫn cùng mê người.
Ánh mắt Lăng Vũ Dương nóng rực, nhìn kĩ không chớp mắt bức tranh đẹp đẽ mê người trước mặt này, nhớ tới khi nãy quay về Yên Liễu trang, trong lòng mình từng một lần xem xét, tự hỏi.
Hắn người chưa bao giờ muốn để ý nữ nhân, rốt cuộc là từ lúc nào, bóng hình nàng đã ngự ở trong cõi lòng khó có thể lay động của hắn, cũng vững chắc chiếm một vị trí nhỏ?
Hắn rất rõ ràng bản thân yêu thích loại hình nữ tính, nhưng sao lại là nàng?
Một tiểu nữ oa vừa gầy lại nhỏ bé như thế nào lại làm cho hắn quyến luyến không thôi, đến nay vẫn không muốn buông tay……
Lăng Vũ Dương không muốn suy nghĩ nhiều cởi xuống quần áo trên người mình, rồi mới nhẹ nhàng nhấc chân bước vào trong thùng tắm, ngồi ở sau người nàng, rồi hai chân mới mở lớn ra, đem nàng kẹp vững chắc ở giữa.
Sức nặng của hắn nhấn chìm lập tức làm cho mực nước trong thùng tắm dâng lên, cũng tràn ra ngoài thùng.
“Cái gì!”, Mộc Hi Nhi bị quấy nhiễu đột nhiên xoay lại. “Chủ nhân ….”, nàng không dám tin mắt mở to, hai gò má càng vì tư thế hai người lúc này vô cùng thân thiết mà đỏ bừng lên.
Ơ, hắn vào khi nào?
“Thân thể có cảm giác lắm sao?”, Lăng Vũ Dương ở bên tai nàng khẽ nói, trong miệng thở ra hơi nóng gãi ngứa lỗ tai của nàng.
“Á…..”, Mộc Hi Nhi run lên, cổ hơi rụt lại, “Chủ nhân, ta đã không sao rồi”. Ít nhất cảm giác mềm nhũn hai ngày trước đã rút đi, nếu không nàng đâu có sức mà muốn tắm rửa.
“Khôi phục sức khỏe ư?”, Lăng Vũ Dương than nhẹ, đôi môi nóng bỏng phà hơi nóng ở bên tai nàng, ”Ta đây sẽ không lo lắng khi chúng ta đang yêu nhau, nàng sẽ đột nhiên ngất ở trong lòng ta”. Ở bên trong lời nói của hắn ẩn chứa vui mừng cùng ham muốn mãnh liệt bị đè nén, không ngừng tỉ mỉ cắn mút cái cổ nhạy cảm của nàng
Vì nàng trúng độc trận này, thân mình suy yếu, hại hắn mỗi đêm ôm ngủ, chuyện gì cũng không dám làm, chỉ sợ nàng chịu không nổi, mà cái tình hình này với hắn mà nói là một hiện tượng kỳ lạ trước nay chưa có, hắn khi nào thì để ý đến một nữ nhân vậy?
“A…..”, Mộc Hi Nhi kêu nhỏ, trước ngực một đôi bầu vú mềm ấm đã bị hắn từ sau người đến nắm trọn lấy.
Này ….. Này rất xấu hổ nha! Tuy rằng hai người bọn họ sớm đã có mấy lần thân mật, nhưng là ở bên trong thùng tắm mà làm loại hành vi thân mật này, vẫn là làm người ta cảm thấy xấu hổ cùng kinh hãi!
“A ……. Chủ nhân ……….Ta ………. Nhớ tới thân …….”, Mộc Hi Nhi xấu hổ giãy dụa muốn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích, Hi Nhi”. Bàn tay to của Lăng Vũ Dương cầm bầu ngực của nàng cố ý xoa xắn trêu chọc, ngón tay cái còn lại ma sát lên xuống đầu- vú mềm mại kia, cũng cảm giác bầu ngực ở dưới tay hắn vì liên tục khẽ xoay mà dần dần vươn đứng lên, trên đầu- vú nhạy cảm lại đứng thẳng như đá.
“A ….” Mộc Hi Nhi thân thể run rẩy, trước mắt một mảnh mê đắm, toàn thân bắt đầu nóng lên, “Chủ nhân ….”
“Thích không?”, hắn mút cắn làn da trắng nõn của nàng, tiếng nói dần dần khàn khàn đục ngầu.
“Ừm…..” Mộc Hi Nhi khẽ rên, không thể ngăn hắn sờ soạng trên người nàng.
Một bàn tay của Lăng Vũ Dương đi xuống đẩy hai chân mềm mại của nàng ra, ngón tay nóng bỏng ở giữa hai chân nàng thăm dò, vuốt ve.
“Á ….. “, phía dưới bụng của nàng đầu tiên là căng thẳng, lập tức lại thả lỏng, bởi vì cảm giác tuyệt vời lại trộm vui thích đột nhiên xông lên, làm cho nàng không hề phòng bị phát ra một tiếng rên rỉ.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng quấy động ở nơi nữ tính ướt át, cũng khẽ vê lên xuống, rồi hắn mới đem một ngón tay thong thả chọc vào bên trong nơi nữ tính chật hẹp của nàng, cảm thụ phần da thịt bên trong túm chặt lấy đầu ngón tay hắn.
“Chủ nhân …..”, khoái cảm mạnh mẽ bỗng nhiên dấy lên trong cơ thể Mộc Hi Nhi, thân thể của nàng theo bản năng mà bắt đầu nâng lên, chào đón ngón tay thăm dò của hắn, thèm muốn hắn càng thêm đâm sâu hơn, cảm thụ nhiệt độ thiêu đốt làm cho nàng quên cả xấu hổ trong lòng.
Đầu ngón tay Lăng Vũ Dương không ngừng ra vào qua lại bên trong nơi kín đáo của nàng, chất lỏng ướt át lây dính lên đầu ngón tay hắn, thân thể khẽ run nói lên nàng đã động tình, không tự chủ được động tác mời gọi này, dục vọng nam tính để ở cạnh mông nàng càng thêm sưng tấy, xúc động vậy lấy làm hắn vốn nghĩ chậm rãi đã trở thành quyết tâm muốn tiến vào trong cơ thể nàng.
Lăng Vũ Dương rút ngón tay đang chôn ở trong người nàng ra, bắt lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, để hai tay nàng nắm ở bên cạnh thùng tắm, rồi tay hắn mới hơi nâng lên hai chân của nàng, sau khi hắn dùng sức tiến lên phía trước, cuối cùng xâm nhập vào trong cơ thể chặt chẽ ẩm ướt của nàng –
“A!”, giọng nàng rên la mang đầy khoái cảm cùng với trong cơ thể bị dùng sức đẩy ra đánh sâu vào mà bị đau. Nhưng cảm giác đau vì hắn bắt đầu trượt mà dần dần biến mất, dục vọng như cơn sóng ập vào thiêu đốt tăng lên, làn nước ấm rất nhanh từ trong bụng bắt đầu tới ….
Bàn tay Lăng Vũ Dương cầm eo nhỏ của nàng, thân thể phóng túng lên xuống, cùng chất lỏng ẩm ướt từ trong cơ thể không ngừng tràn ra làm cho hắn hiểu được nàng đã thích ứng sự xâm nhập của vật lạ.
Hắn sùng sức mạnh hơn, to lớn nóng bỏng bắt đầu ở giữa hai chân nàng mà ngẩng lên, lực mạnh mẽ chấn động làm chonước ấm trong thùng tắm không ngừng phát ra tiếng vỗ đi ra.
“A …..” mười ngón tay níu chặt lấy bên cạnh thùng tắm, Mộc Hi Nhi phát hiện loại khoái cảm run rẩy quen thuộc này khi mỗi lần hai người ân ái, cuồn cuộn đánh úp vào không dứt từ phía dưới.
Âm thanh rên rỉ đáng yêu làm cho Lăng Vũ Dương càng thêm ra sức đâm vào, cảm giác bên trong chặt chẽ nhả ra nuốt vào nam tính to lớn của hắn, loại cảm giác mất hồn này khiến trong lòng hắn có cảm giác kỳ lạ mà hắn không có ở nữ nhân khác.
Hắn hình như có sở thích hôn lên tấm lưng trắng muốt của nàng, vô cùng thân thiết cắn mút hôn, dùng sức hạ xuống ấn ký lên trên thân thể của nàng, phía dưới thân lại càng mạnh bạo đâm sâu vào bên trong mềm mại của nàng, một lần so với một lần càng thêm dùng sức.
“A A……….”, trên lưng truyền đến cảm giác vừa tê lại đau cùng với toàn thân tràn ngập khoái cảm tê dại, hai luồng khoái cảm va chạm lẫn nhau làm Mộc Hi Nhi cơ hồ không kiềm nén được muốn ngửa đầu la hét, để biểu đạt nàng đã không chịu nổi kịch liệt nhưng kết quả nàng phát hiện nàng chỉ có thể ưỡn lưng lên,bởi vì toàn thân run rẩy nàng đã sớm chìm đắm vào bên trong động tác vừa dịu dàng vừa mãnh liệt giữ lấy của hắn.
“A ….. Ta nóng quá a….. Chủ nhân …..”, Mộc Hi Nhi trong miệng thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ.
“Tốt lắm, ta muốn cho nàng nóng ……”, Lăng Vũ Dương vừa lòng nói, hơi thở ồ ồ biểu hiện hắn cũng chìm đắm vào trong màn ân ái mà hắn đã chủ động khơi dậy.
Áp lực trong cơ thể làm cho thân thể của nàng càng ngày càng gấp gáp, mà ngay lúc nàng không biết nên làm thế nào chia sẻ cảm thụ khi hai người ân ái, một tay hắn đột nhiên từ thân thể của nàng vòng qua cạnh sườn, rồi chạm vào hai chân nàng, cùng sử dụng hai đầu ngón tay đẩy ra cái núm ở ngay chính giữa bộ lông, tìm ra chính xác nơi nữ tính của nàng nhẹ nhàng xoa lên …..
“A …..”, nàng cong lưng lên, toàn thân run rẩy lại một lần nữa nếm trải cảm thụ đạt tới cao trào.
Cảm giác Mộc Hi Nhi đã hơi thả lỏng, Lăng Vũ Dương hít một hơi thật sâu, cắn răng chịu đựng phần da thịt bên trong nàng kẹp chặt nam tính của hắn như thế làm hắn ra sức đẩy sâu vào, cũng cố gắng một lần lại một lần đâm vào bên trong nàng, trải nghiệm loại khoái cảm tra tấn này mà không thể kháng cự.
Cuối cùng, hắn hét lên một tiếng, làm một cái đâm mạnh cuối cùng cũng ở trong chỗ sâu của cơ thể nàng mà thoát ra. Toàn thân hắn vì thỏa mãn mãnh liệt mà run rẩy, đồng thời cũng lập tức ghé vào trên thân của nàng mà thở mạnh.
Lăng Vũ Dương có thể cảm giác tim mình đập thình thịch như trống dồn.
Hắn phát hiện hắn không bao giờ muốn lừa gạt mình nữa, nói nàng chỉ là bạn giường nhất thời của hắn, là đồ chơi, bởi vì nàng không phải, cũng không có khả năng sẽ là như vậy.
Có lẽ lúc trước hắn từ Lăng gia trang mang nàng cùng đi, cái loại tâm tình này, mới là tâm ý thật sự của hắn.
Lúc trước mang nàng đi khỏi Lăng gia trang, cũng không phải hắn thiếu một thị nữ bên người, hắn là không thể không có nàng. Và gương mặt của nàng lúc nào cũng ở trong đầu hắn đều không phải vì hắn chán ghét nàng, mà là hắn đã yêu nàng từ lâu. Trời ạ! Cái cảm giác này đến chầm chậm, hắn chưa từng trải qua chút nào.