“Fuuuhhh”
Nhìn hai người họ cãi nhau làm tôi bình tĩnh hơn một chút.
Nói đúng hơn là tôi đã hiểu ra cảm xúc của mình.
Monet Anegasaki không giỏi tiếng Anh lắm.
Nhưng kể cả khi cô ấy không hiểu nghĩa của từ, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc trò chuyện với ngữ điệu phù hợp.
Angu-ogu cũng chỉ hiểu một chút tiếng Nhật.
Buổi collab giữa hai người rất thú vị vì họ vẫn có thể... à không, gần như có thể giao tiếp dù hai người họ chẳng hiểu người kia đang nói cái gì. Họ thậm chí còn đang cãi nhau một cách khá là.. lạ thường.
Và cái thứ lạ thường đó đang ở trước mặt tôi."Thật ra thì tôi không muốn kéo chuyện này dài ra đâu, nên là ta nên bắt đầu vào chuyện chính nào. Với lại, Iroha là trẻ vị thành niên nên chúng ta phải để bé ấy về nhà trước khi đêm xuống, ta không có nhiều thời gian nữa."
>>Bé ấy là trẻ vị thành niên thiệt à?
>>Bé ấy là bạn của em gái Anego, nên khả năng cao bé ấy là học sinh tiểu học.
>>Đù, học tiểu học mà phát âm còn chuẩn hơn cả tôi nữa...
"Thế thì chúng ta bắt đầu luôn thôi, ta sẽ ở phía bàn của người trả lời, còn bức ảnh này sẽ ở phía bàn của người đối diện."
>>Dễ thương quá!
>>Cô ấy chuẩn bị ảnh luôn cơ!
>>Đây là bức cô ấy vẽ vào buổi stream lần trước mà?
"Ừ thì sao? Người ta đâu có đủ thời gian để vẽ từ đầu đâu, phải tận dụng chứ."
Bức ảnh có hình của một cô gái nhỏ khoác lên mình tà áo học trò trắng tinh khôi.
Nó còn có họa tiết thiên thần các kiểu nữa.
Tôi cũng xem buổi stream vẽ này rồi.
Chủ đề đây à? Chắc là về 'một thiên thần đang tò mò hạ xuống trần gian để trải nghiệm đời sống con người?'
>>Hợp phết đấy chứ.
>>Iroha-tan là một thiên thần đích thực mà, phải không?
>>Iroha-tan luôn LOL.
"Được rồi, vào việc nào! Em tiếp quản từ đây được không vậy?"
"Okay, không sao hết."
Tôi ho khan một chút. Cuối cùng thì mọi thứ cũng quay về đúng với quỹ đạo.
Ah-nee sẽ làm phần giải thích tiếng Nhật, và tôi sẽ phụ trách phần tiếng Anh.
Cơ mà, mọi chuyện đều luôn bắt đầu với rất nhiều thăng trầm, quả là vạn sự khởi đầu nan.
Như thường lệ, Monet Anegasaki lúc nào cũng nói mấy thứ ngẫu nhiên.
Nhưng với tài ăn nói của mình thì cô ấy cũng luôn có thể khiến cho mọi người cười.
Mà biết gì không, dịch đống đó ra khó lắm luôn ấy.
Angu-ogu là bạn của Ah-nee, và cô ấy cũng có tật xấu là hay thích chơi khăm người khác, đống rắc rối chị ta gây ra còn khó xơi hơn của Ah-nee nữa.
<Ấy chết! Pi~Hi~Hi~Hi~Hi~Hi~Hi~Hi~Hi. Em đáng nói cái gì vậy chị không hiểu? Viewers của chị cũng bình luận rằng họ có biết gì đâu?>"Huh? Ai mới gọi tôi đấy? À mà chị vừa mới nghĩ ra một thứ thú vị hơn thế nhiều, em muốn cho thêm một câu hỏi vào đây không?"
"Ý tưởng của Ah-nee đã, đang, và sẽ không bao giờ là một ý tưởng hay đâu! Nhưng không có thứ gì ngăn được thứ đó trở thành hiện thực cả!"
Và thế là tôi bị tra tấn bằng việc bị đẩy đi đẩy lại như một quả bóng bàn suốt một tiếng đồng hồ, tôi hoàn toàn kiệt sức.
Tôi không nghĩ là lại phải nỗ lực nhiều tới vậy chỉ để dịch một câu sao cho mượt mà trong khi vẫn giữ nguyên thông điệp của nó.
"Cảm ơn mọi người vì đã xem, tạm biệt!"
“Bye- byneee!”
"Cuối cùng cũng xong. Em mệt lắm rồi. Otsukare~tā arige~tā!.”
Stream đã kết thúc.
Trời ạ, khúc cuối vì mệt quá mà tôi đã lỡ mồm nói thứ gì đó kỳ lạ rồi.
"Làm tốt lắm Iroha-chan, em cứu chị một mạng rồi, cảm ơn em nhiều."
<‘Otsukare-sama deshita’ Chị thích đoạn đó lắm nha. Otsukare~tā arige~tā’! Gya-ha-ha-ha! Gyahahahaha!>
"Dù sao thì đây cũng là một thành công lớn, nó lên top trending luôn và đây còn chẳng phải là stream kỷ niệm hay gì đó tương tự. Chúng ta chưa bao giờ hiểu nhau tới mức này đâu."
"Nghe thế làm em vui hơn hẳn."
“Chà, chúng ta sắp hết thời gian rồi. Chị không chắc là mình sẽ còn quyền công dân nếu giữ trẻ vị thành niên trong nhà quá nửa đêm được đâu."Tôi đang bị giằng xé giữa niềm vui được nói chuyện với Ogu-chan một lần nữa và mong muốn được giữ ngang hàng với tư cách một fan của cô ấy!
"Thôi, để chị đưa em về nhà, em mệt lắm rồi nhỉ, chuyện sau này cứ để từ từ nói."
"Cảm ơn chị, Ah-nee, dù em sẽ không bao giờ tha thứ cho việc chị dám giấu em về chuyện chị là Vtuber."
"Còn giận nữa à? Nhưng chuyện Vtuber khó nói lắm em biết không. Đặc biệt là với một đứa trẻ như em."
"Chị mưu mô thật đấy."<‘Otsukare~tā arige~tā’.>
Và cuộc gọi kết thúc.
Cô ấy có vẻ thích cụm từ đó.
Trời tối mất rồi, tôi phải về nhanh thôi.
Lúc tôi mở cửa, một bóng người liền hiện ra.
“Geeaaaahhh, tự nhiên lại biến thành truyện kinh dị vậy nè!"
“Oh, onee-chan! Iroha-chan!”
Là Mai à.
Tôi quên mất cậu ấy ở đó.
"Má ơi, tớ chờ muốn chết rục xương ở đây luôn rồi! Cậu làm xong việc chưa? Giờ ta làm gì đây?"
"Mình về nhà chứ sao."
“GAAANN!”
Thật là một đứa trẻ đáng thương.
Ngày mai, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn với cậu ấy ở trường.
* * *
Hôm sau, chiếc bánh xe của vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.
Sáng sớm thức dậy, tôi nhận một cuộc gọi từ Ah-nee. Là một lời cảm ơn nữa sao? Với suy nghĩ đó, tôi nhấc máy.
[Iroha-chan ăn luôn top 1 trending rồi.]
"Hả......?"
Chị ấy liền gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình. Và đó là ảnh của top 1 trending trên Twitter.
Eeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee!