Chuyển sinh vào thế giới mất cân bằng giới tính

chương 07: một tôi đầy quyết tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiệc tàn là lúc tôi bắt đầu trở về phòng.

Moe-chan, Saki-chan, cùng với chị gái tôi… ba người nán lại bếp rửa chén và dọn dẹp.

Nhìn chung thì phòng tôi cũng khá là nhàm chán.

Nội thất phía bên trong tương đối là sơ sài. Giường ngủ, bàn học với một kệ sách con con… ngoài đó ra, không có gì khác cả.

Nguyên nhân không phải do cuộc sống quá khắc khổ, hay là gia đình không cho tiền mua đồ mới.

Chủ cũ thân xác tôi… có vẻ không khát khao bất cứ vật chất nào.

Quần áo tư trang tôi nằm hết trong ngăn kéo, một ngăn kéo khiêm tốn nấp sau phía bức tường. Tài sản tôi dường như vỏn vẹn chỉ có thế.

“Kiểu người chẳng thiết tha gì đến vạn vật à…”

Phần lớn những kí ức về căn phòng này đây… là hình ảnh cậu ta điềm nhiên ngồi đọc sách.

Tôi cũng thử nhìn qua kệ sách xem thế nào, nhưng hầu như bên trên toàn những quyển nặng trĩu, đọc mà không hiểu nổi lấy một chữ bẻ đôi.

Trừ những sách hàn lâm, thì trên kệ chỉ có một cuốn album ảnh.

Đa phần những bức ảnh chụp quang cảnh tự nhiên, ví dụ như sông ngòi, biển cả hay đồi núi.

Nữ thần nói cậu ta sẽ thành nhà leo núi, từ đó sống an yên hạnh phúc đến cuối đời, nhưng giả sử có không chuyển sinh đi chăng nữa, rất có thể cậu ta vẫn sẽ chọn lên đường, tham quan những cảnh sắc lưu lại bên trong đây.

Nhưng nếu rời đặc khu, thì xung quanh hầu như chỉ có toàn phụ nữ.

Dù chỉ là lên đường du ngoạn một chuyến thôi… có lẽ với cậu ta cũng không hề dễ dàng.

Say mê những vùng đất không thể nào đặt chân… đó là lẽ hiển nhiên và hết sức bình thường.

Có thể khát khao ấy… chính là cái cách mà cậu lường gạt bản thân.

Tôi lướt qua bộ ảnh, và vô tình tìm thấy một số cảnh thân quen. Những cảnh ở thế giới mà tôi từng lớn lên… đã có vài lần tôi từng có dịp chứng kiến.

Nhìn những cảnh tượng này, trong lòng tôi chợt nghĩ, rằng đây dù có là một vũ trụ song song… vùng đất tôi đang sống vẫn chính là Nhật Bản.

Cậu trai từng sở hữu thân thể này của tôi… không biết cảm thấy sao khi nhìn vào chúng nhỉ.

Kí ức không tái hiện những cảm xúc kèm theo, nên tôi chỉ có thể hình dung và suy đoán, nhưng dám chắc cậu ta… lúc này chỉ muốn xách ba lô mà lên đường, mặc kệ hết mọi thứ mà biến khỏi nhà ngay.

Chạy trốn khỏi cuộc đời nhìn quanh toàn nữ giới, được thỏa thích vui đùa hòa mình với thiên nhiên… đó chắc hẳn là thứ cậu ta hằng mong đợi.

“Hừm…”

Bỗng tôi sực nhận ra.

Rằng ở thế giới này, nơi cán cân nam nữ chênh lệch đến khó tin… tôi chỉ đang đứng trên quan điểm của nam giới, hay nói chính xác hơn, quan điểm của người đã trao tôi thân xác này.

Đại đa số người dân nơi đây là phụ nữ… cùng những thiếu nữ trẻ chưa đến tuổi đôi mươi.

Không biết những người đó… trong lòng đang chứa chan tâm tư gì thế nhỉ.

“Cậu sẽ là chàng trai ai ai cũng yêu mến.”

Nữ thần đã nói vậy lúc chúng tôi gặp nhau.

Được mọi người yêu mến là điều rất hiển nhiên. Đàn ông quá khan hiếm, thế nên phụ nữ mới tranh nhau giành cảm tình. Ở cái thế giới này… không ai thèm ngó tới mới là đáng ngạc nhiên.

Nam giới mà như thế… thì nữ giới sẽ chịu tình cảnh như nào đây?

Trong cuộc chiến sinh tồn, nữ giới thường là phía phải chịu thiệt thòi hơn. Nói cách khác, ít ai lại quan tâm chiều chuộng tới bọn họ.

“Vậy rất đông nữ giới… chỉ mong người như mình bầu bạn với họ ư?”

Sự thật là như thế, nhưng tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra.

Suy cho cùng, ở tại thế giới cũ… chẳng có cô gái nào thèm ngó ngàng đến tôi. Tình cảm người khác giới… là điều tôi tuyệt đối không sao giành lấy được.

Vậy nên tôi hiểu rõ cảm giác bị hắt hủi. Tôi đã trải qua nó, vì nó mà gánh chịu không biết bao đớn đau.

Đứng nhìn đám nam thần ngạo nghễ giữa đám đông, thở thôi cũng khiến bao con tim phải xao xuyến… giờ nhớ lại mà tôi vẫn buồn đến nẫu ruột.

Nữ giới tại chốn này… chắc không ít người cũng đồng cảm được với tôi.

Chủ nhân của thân xác mà tôi hiện kế thừa, cùng tuyệt đại nam giới được nâng như nâng hoa… cả hai đều giống nhau, ở chỗ không bao giờ chủ động với nữ giới.

Chưa bàn đến việc có cần thiết phải vậy không, phần lớn họ đều coi chủ động là phiền toái, và mong muốn giữ gìn khoảng cách an toàn hơn.

Nhưng cứ thử nghĩ xem, một nam sinh lẻ loi, giữa một rừng bạn học không ai cùng giới tính… Đặt trong hoàn cảnh này, chắc tôi cũng chỉ biết rủ lòng thương cảm thôi. Tôi có quyền gì đâu phán xét họ cơ chứ? Xã hội đã bất công đối với họ lắm rồi.

Nhưng dù thế, sự thật là không đổi: Phái nữ rất cần thêm tình cảm từ nam giới.

Kể cả với ngoại hình ưa nhìn đi chăng nữa, nữ giới vẫn khó lòng thu hút được một ai.

Họ nỗ lực đến đâu… thì thu hoạch vẫn không tương xứng với công sức.

Họ không thể làm gì… cho dù đã tốt gỗ lẫn tốt cả nước sơn.

Nam giới thế giới này… liệu có biết nữ giới nỗ lực cỡ nào không?

Mà dù biết đi nữa… liệu họ có quan tâm, hay dành sự công nhận?

Rõ quá rồi đúng không?

Mọi nỗ lực đều bị coi như điều hiển nhiên, và nữ giới vẫn thế… vẫn không thể vượt qua cánh cổng đã khép chặt.

“Vậy à… Tức chàng trai hiểu những số phận mờ nhạt kia… không ai, ngoại trừ mình.”

Xã hội này có lỗi, nhưng đổ lỗi xong rồi… ai mới là người sẽ dang tay cứu giúp đây?

Chỉ có duy nhất tôi nhận ra được điều ấy.

Chỉ người từng cay đắng vì không được mến thương… mới hiểu những cô gái cùng chung một cảnh ngộ.

Bước đầu thì là thế. Nhưng còn bước tiếp theo?

Quá rõ rồi còn gì. Làm những gì nữ giới mong mỏi từ tôi thôi.

Phải, chính tôi… người chưa từng được ai khác giới tới bắt chuyện.

Vậy nên tôi… sẽ tự tìm đến mà mở lời với họ trước.

Tôi luôn ước có một cô gái bên cạnh tôi, mỗi sáng chiều cùng tôi đến lớp rồi lại về.

Nếu ở thế giới cũ, ước mơ ấy mãi mãi chỉ là một ước mơ…

… Thì ở thế giới này, tôi sẽ nỗ lực biến ước mơ thành hiện thực.

Năng lực giao tiếp ư? Chưa từng được nữ giới thân thiện lần nào ư? Liên quan gì nữa chứ.

Năng lực thì có thể cải thiện theo thời gian. Dẫu thất bại đi nữa cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần được nữ giới chủ động bắt chuyện thôi… đối với người như tôi đã sung sướng lắm rồi.

Phải. Giống như tôi đã nói, từ trước cái lúc mà đến đây rồi đúng không?

Miễn có thể chiếm được cảm tình từ nữ giới, không có gì mà tôi không dám làm hết cả.

Dù vấp phải khó khăn thử thách đi chăng nữa, bằng chính đôi tay này… tôi vẫn sẽ tìm cách vượt qua được đúng không?

“... Rồi, vậy đi!”

Tôi sẽ nhập học trường cấp ba vào ngày mai.

Tôi sẽ tự tìm đến dàn nữ sinh trong trường, trò chuyện cho bằng hết thèm thuồng rồi mới thôi.

Tôi không thể đem đến hạnh phúc cho tất cả. Chuyện đó là vô lí và thiếu sự khả thi.

Nhưng nếu chỉ là những cô gái xung quanh mình… không lẽ tôi không có đủ sức làm được ư?

Không cần phải toàn năng. Chỉ cần làm những thứ tôi có thể là được.

Những người con gái ấy… tôi sẽ làm cho họ mỉm cười vì có tôi.

Tôi đặt chân tới đây… có lẽ không chỉ là một hành động vô nghĩa.

Bên trong thân xác này, tôi muốn sống sao cho không còn gì hối tiếc.

Nếu như bản thân tôi, cùng nữ giới xung quanh được hạnh phúc viên mãn… mong muốn tôi nhất định sẽ thành sự thật thôi.

“Triển ngay và luôn nào!”

Đã đến giờ báo thù… Báo thù cho một kiếp cô độc đầy buồn thương.

Nam giới không thể khiến nữ giới hạnh phúc ư? Chính tay tôi sẽ cho nữ giới được hạnh phúc.

Tôi đứng lên, giơ nắm đấm quyết tâm lên trần nhà.

Truyện Chữ Hay