—Một nữ sinh sinh sống phía bên ngoài đặc khu—
Kết thúc buổi khai giảng, tôi về nhà vào đúng 1 giờ chiều không hơn.
“Con về rồi đấy hả? Mẹ nấu cơm rồi đó. Thế hôm nay khai giảng như thế nào vậy con?”
Tôi hối hả rảo bước từ cửa vào phòng ăn, trong khi mà mẹ tôi cặm cụi rửa chén đĩa.
“Mẹ để con nói đã. Có chuyện cần họp khẩn. Mẹ gọi cả nhà đi.”
“Có chuyện gì hả con?”
“Chuyện cần cả nhà mình giúp đỡ giùm ngay ạ.”
“V-vậy hả… Mẹ biết rồi. Để mẹ đi gọi cho.”
Nhìn con gái cuống cuồng, mẹ tôi cũng chỉ biết gật gù mà nghe theo.
Nhà tôi làm kinh doanh, nên chẳng mấy chốc mà đã đông đủ mọi người.
“Chuyện gì gấp vậy cháu? Trà dùng cho bữa trưa sắp nguội mất rồi kìa.”
Bà ngoại điềm đạm hỏi, ngồi chính tọa an tĩnh giữa phòng khách trải chiếu tatami.
“Muộn thế con bé kia. Nhà đã ăn hết rồi.”
“Từ lúc về chị vẫn chưa ăn có đúng không?”
Bà chị lớp mười một với đứa em lớp tám đều đã về trước tôi, đều đã ăn cơm trưa trong lúc tôi chưa về.
Trường học của cả hai nằm tương đối gần nhà, nên hai chị em mới về được trước giờ trưa.
“Cả nhà nghe đây nhé… Chờ con bình tĩnh lại rồi con kể cho nghe.”
Tôi hít một hơi sâu, chuẩn bị tới công chuyện.
Bà ngoại cùng mẹ tôi, cả chị lẫn em gái… bốn con người im lặng chằm chằm nhìn vào tôi.
“... Là thế này. Ngày mai lớp con sẽ chọn nhóm cho cả năm, tổng cộng gồm tám nhóm và hai cậu con trai, tức sáu nhóm trong này sẽ chỉ toàn con gái. Nhưng có một cậu trai chung lớp con bảo rằng, về vụ thành viên nhóm, bạn ấy sẽ chỉ chọn những bạn giống như con… những bạn đang sinh sống bên ngoài đặc khu ạ!”
“Bên ngoài đặc khu hả? Vậy tốt quá chứ sao!”
Mẹ tôi không kiềm nổi niềm sung sướng.
“Nhưng nếu vậy chẳng phải cạnh tranh dữ lắm sao?”
Chị tôi thì điềm tĩnh mà nhìn nhận vấn đề.
“Chị có tự tin rằng mình sẽ được chọn không?”
Rồi đến con em tôi còn thận trọng hơn nữa.
“Mà vẫn chưa hết đâu. Điều kiện tuyển chọn là một bản viết trên giấy nhằm giới thiệu bản thân. Bạn ấy bảo viết xong nộp lại cho bạn ấy, rồi bạn ấy sẽ xem và đưa ra quyết định. Nên mọi người làm ơn… làm ơn cho con xin chút bút lực với ạ!”
Mọi người chẳng mấy chốc nom đã hiểu ý tôi. Sức mạnh của gia đình là đây chứ đâu nữa.
“Đọc giới thiệu bản thân để lựa chọn ấy hả? Vậy chia nhau mỗi người cùng viết có được không?”
“Gì chứ bút lực mẹ thì hơn khối người đấy.”
“Vì đứa em thân yêu, mày muốn chị viết bao nhiêu cũng được.”
“Em cũng muốn giúp nữa!”
“Cảm ơn mọi người nhiều. Con chưa biết bạn kia chú trọng phần nào nữa, nên chắc cứ tìm cách viết cho thật dài thôi. Mọi người viết cho nhiều chi tiết vào là được.”
“Xem nào… Giờ một giờ đúng không? Vậy là viết được tầm bảy tiếng không nghỉ à.*
“Mấy đứa chia nhau ra, kể bằng hết cái hay cái tốt của cháu bà xem nào.”
“Không rõ điều gì mới chinh phục được đối phương, nên đề phòng thì cứ viết hết nha mọi người.”
“Để con tập hợp lại trên máy tính giùm cho. Mỗi người một nét chữ giống nhau làm sao được. Đăng lên máy về sau đem in cũng tiện nữa.”
“Quyết định xong rồi thì mẹ đóng cửa hàng đây.”
“Cảm ơn mẹ nhiều nhé!”
“Thôi mà, có gì đâu. Gia đình cả với nhau, phải cho thấy nhà mình đồng lòng cỡ nào chứ.”
“Triển thôi mọi người ơi!”
“Như vậy mới phải chứ.”
“Cố lên mọi người ơi!”
Và thế là hôm sau, tôi đến trường cùng với bài giới thiệu cá nhân. Người ngoài nhìn khéo nghĩ tôi đang cầm tự truyện về đời mình không chừng.
-----
—Một nữ sinh sinh sống phía bên trong đặc khu—
“Bạn ấy tuy nói là chỉ chọn ngoài đặc khu, nhưng chắc là vẫn có cơ hội phải không nhỉ? Nhỡ ngày mai bạn ấy đổi ý định thì sao? Mẹ ơi, bên viết thuê mẹ đã chuẩn bị xong chưa vậy?”
“Không vấn đề đâu con. Mẹ thuê được những tay viết ma giỏi nhất rồi.”
“Ôi mẹ yêu đỉnh thế!”
“Mẹ còn thuê cả người chuyên hiệu đính nữa cơ, nên con khỏi lo gì. Cứ cầm bản thảo cuối đến lớp mà nộp thôi.”
“Được mẹ ơi. Muốn cho thấy khao khát động lực của bản thân, thì viết tay quả nhiên vẫn tốt hơn mẹ nhỉ.”
“Đúng đấy con. Nhưng cậu con trai đó, con biết là cậu ấy chú trọng điểm gì chưa?”
“Cái đấy ở trên trường bạn ấy không nhắc tới, nên chắc là không nên phá cách gì quá nhiều. Cứ cho bạn ấy thấy khát vọng là ổn thôi, con cho là như thế.”
“Vậy cũng hợp lí nhỉ. Con trai hồi cấp hai trẻ người non dạ lắm, nhưng cậu này chắc là cũng bản lĩnh lắm đấy. Có điều, muốn bám trụ đặc khu, một gia đình vững chãi làm nền tảng chở che là chuyện rất bình thường.”
“Dạ vâng. Nhưng con nghĩ bạn ấy không phải kiểu nghĩ sao làm vậy đâu mẹ ạ. Cũng có thể bạn ấy muốn biết bản thân mình có giá trị ra sao, qua việc khiến các bạn sinh sống ngoài đặc khu phải chú ý đến mình.”
“Vậy nói chung con thì chấm cậu ấy bao nhiêu?”
“Chắc là A… không, tầm A+ mới phải.”
“Không hổ danh trường Itsuki. Mong là bên viết thuê chịu viết cho ra hồn.”
“Dạ.”
Và thế rồi hôm sau, với bản thảo chuyên nghiệp và chuẩn chỉ trong tay, cô gái bước vào lớp mà đón chờ cậu bạn.
-----
—Một tiệm in nào đó—
“Sếp ơi, tự nhiên đào đâu ra cả chồng bản thảo thế… Đã khuya rồi còn gì.”
“Ở đấy mà than nữa. Mau mau làm việc đi.”
“Tiệm im mình đã bé, còn nhận đơn vào đêm, không những vậy sáng mai đã phải in thành sách cho sạch đẹp bóng bẩy… Mà đơn hàng có mỗi một quyển thôi đúng không? Sếp từ chối luôn đi có tiện không cơ chứ.”
“Lèm bèm làm cái gì… Từ chối có được đâu.”
“Thật không vậy sếp ơi? Phải sếp mà em quen, sếp động cái chửi khách như mưa vậy không ạ?”
“Sếp với chả sủng nữa. Hai mẹ con đến cửa, xong cúi dập đầu xuống quỳ lạy mà van xin… nỡ lòng nào người ta từ chối được chứ hả?”
“Ủa sao lại vậy sếp?”
“Mình mà có từ chối, thì chắc mẹ con họ cũng vẫn quỳ đấy thôi.... Phải nhân dịp nào đó trọng đại lắm không chừng. Ai rảnh đâu mà đi so đo thiệt hơn chứ. Cứ im lặng mà làm phần việc của mình thôi.”
“Sếp nói nghe cũng phải… Thế cái chồng giấy kia là gì thế hả sếp?”
“Bài giới thiệu bản thân.”
“Hả?”
“Khách có hai mẹ con, nhưng này chắc là do đứa con gái viết rồi.”
“Viết để làm gì chứ?”
“Việc gì phải biết đâu. Nhưng nếu không làm ấy, thì chắc cả đời này hối hận cũng khôn nguôi. Động tay động chân đi. Phải in cho người ta cuốn sách đẹp nhất đã. Vận hết công sức vào công việc đêm nay đi.”
“Rõ, thưa sếp. Ngay sáng mai phải không? Đảm bảo sếp sẽ thấy cuốn sách đẹp nhất ạ.”
Và rồi ánh bình minh thế chỗ cho đêm tối.
-----
—Kikuie Tomomi—
“Ơ kìa, đang học đấy hả con?”
“Mẹ đã dậy rồi ạ?”
“Lát nữa mẹ phải đi làm ca đêm nữa mà. Mới ngày nhập học thôi, con đừng có cố quá. Ít nhất là cho mình thư thả một ngày thôi.”
“Không phải vậy mẹ ơi… Với cả có chuyện này…”
“Sao con?”
“Cảm ơn vì đã cho con được chào đời ạ?”
“Thôi mà, tự nhiên nghiêm trọng với mẹ mình là sao con? Mẹ cũng mừng vì đã sinh con ra đời mà. Không như nhà người ta, mẹ chẳng có thời gian chăm lo con tử tế, vậy mà con đến nay vẫn chăm ngoan học giỏi. Mẹ tự hào vì con.”
“Con biết ơn mẹ lắm. Mẹ lúc nào cũng đều nỗ lực hết vì con.”
“Làm gì có đâu con. Mẹ vì ốm yếu mà phải nghỉ làm kinh doanh, sang làm bên nhà hàng thì nhà hàng đóng cửa… Nhưng công việc hiện giờ đãi ngộ tốt lắm con. Sếp còn cho mẹ làm hai ca sáng tối nữa.”
“Tức nhà máy làm việc 24 giờ một ngày.”
“Nhờ đó mới có thể giúp con được theo học trường Itsuki đấy. Theo học tại một trường nam nữ trong đặc khu, trong khi sinh sống tại một căn hộ cho thuê… quả đúng là giấc mơ thành hiện thực con nhỉ.”
“Mẹ nói phải… Đúng là một giấc mơ.”
“Vậy nên đừng có để gia cảnh làm khó con. Cứ sống hết mình với giấc mơ đi con ạ. Ba năm học không có lâu như con nghĩ đâu. Thoáng cái là hết đấy. Như những ngôi sao băng, chói sáng trong chớp mắt rồi tan biến giữa trời… Hãy nghĩ như thế đi. Coi đó như lời khuyên của thế hệ đi trước.”
“Dạ vâng. Con biết rồi.”
“Ngoan lắm. Thôi mẹ đi làm đây. Nhớ đi ngủ sớm nhé.”
“Dạ vâng. Mẹ cũng nhớ giữ gìn sức khỏe ạ.”
“Thôi đi mà con gái. Mẹ chưa già thế đâu.”
Tiễn mẹ đi xong rồi, cô gái lại quay sang bài giới thiệu mới viết.
“............”
Nhíu lông mày một hồi, cô gái chợt gạch hết những dòng chữ đầu tiên.
Thế rồi, lấy tờ giấy mới ra, cô viết lại từ đầu.
——Mình có một giấc mơ. Đó là giúp mẹ sống một cuộc sống an nhàn.
Cô mở đầu bài viết lần thứ hai như thế.