“... Thật sự đấy. Suốt ba năm cấp hai… Có khi nào mà tao được mến mộ không trời!”
Những lời ấy xuất phát từ tận đáy lòng tôi.
Từ hồi tiểu học tôi đã nhận ra một điều, rằng mấy đứa khiến cho mọi người phải yêu quý… nếu không giao tiếp giỏi, thì cũng phải xuất sắc trong lĩnh vực thể thao.
Tôi đã khá bất ngờ, khi phát hiện “thông minh” không nằm trong số đó, nhưng rồi có một lần, trong lúc xem ti vi, tôi đã bắt gặp những sinh viên trường tốp đầu, và nhìn chung… trông họ chẳng có gì gọi là hấp dẫn hết. Do đó một suy nghĩ trong tôi dần hình thành, rằng ngay cả mấy đứa trên lớp học lực cao, nếu chỉ có thế thôi… cũng chẳng thu hút được nữ sinh cùng trang lứa, bởi họ chưa từng coi điều đó là đáng bàn.
Còn về chuyện tôi có thu hút hay là không… chắc chắn là không nhé.
Biết biệt danh từ thời tiểu học của tôi không? Nào “Cha già Showa,” nào “Ông chồng sát thủ,” nào “Cậu bé trung niên”... Chung quy lại nhiều lắm, tôi không kể hết được.
Từ những biệt danh trên… chắc cũng hình dung được tôi trông như nào chứ?
Thẳng thắn mà nói thì, nếu tương lai lớn lên mà ngoại hình không đổi, tiền đồ tôi chắc cũng chẳng khác chị Dậu luôn.
Chưa nói đến kết hôn, hẹn hò người khác giới… đối với tôi đã như chuyện bất khả thi rồi.
Từ cấp một đến nay, tôi đã luôn đinh ninh trong lòng mình như thế.
“Ngẫm lại thì quả nhiên… đó đúng là ý tồi.”
Bằng bộ óc ngây thơ và trẻ dại khi ấy, tôi đã tự hỏi rằng… làm thế nào mình mới cuốn hút được người ta.
Kết luận của tôi là, “Nếu không giao tiếp giỏi, thì chắc chỉ có nước thể dục thể thao thôi.”
May mắn là có một võ đường gần nhà tôi, chuyên dạy karate và judo các thứ, nên tôi rất thường xuyên đến giao lưu học hỏi, một mực tin vào câu “Kẻ mạnh là kẻ thắng”...
“Quả nhiên mạnh lên rồi, nhưng sao mạnh đến mấy… cũng vẫn chẳng gây được cảm tình là làm sao?!”
Bao công sức mồ hôi suốt ba năm đằng đẵng…
Dành hết cả thanh xuân mà tu thành chính quả…
Để rồi chợt nhận ra… rằng chẳng có dịp nào được phơi bày ra hết.
Hiển nhiên là thế rồi. Một cuộc đời yên ả… thì cơ hội đâu ra mà xài võ vẽ chứ?
Không những thế, vì mải mê tập tành, tôi hoàn toàn quên lãng trọng trách người học sinh, và kì tuyển sinh tới… khi đầu tôi vẫn chưa kịp nhét một chữ nào.
“Từ mai phải theo học tại trường nam sinh ư… Ít ra cũng phải có nữ sinh nào chứ trời…”
Tôi trượt nguyện vọng đầu, tức một trường cả nam cả nữ cùng học chung. “Hơi đáng lo rồi đây,” tôi đã tự nhủ thế, nhưng mà…
Nguyện vọng hai của tôi… rốt cuộc là một trường nam sinh đầy tai tiếng, trước nay vốn nổi danh văn võ (ngu) song toàn. Ngoài đó ra… không lựa chọn nào còn sót lại cho tôi nữa.
“Mẹ ơi con không muốn… dành ba năm cuộc đời với bọn khỉ đột đâu!!!!!!”
Tôi cất cao tiếng hét đớn đau tận đáy lòng. Dù có là kị sĩ phủ khắp toàn màu đen, đối mặt với vách núi sừng sững ngay sát biển… chắc cũng chẳng gào thét thống thiết được như tôi.
“Thôi thôi đừng khóc mà. Ta có mang tin tốt đến cho cục cưng đây!”
Một giọng nói bỗng nhiên văng vẳng phía trên đầu.
“Ủa? Ai đấy?”
“Ta là một nữ thần tình cờ đi ngang qua. Cậu cứ việc gọi ta là Bạch Tuệ thoải mái. Cậu không những không muốn theo học trường nam sinh, mà lại còn muốn được nữ nhân để mắt tới, đúng không nào?”
“Tôi nghĩ sao thì nãy tôi hét rồi đấy thôi. Nhưng nữ thần là sao? Với cả cô… còn đang lơ lửng nữa.”
“Cái đó thì đương nhiên, bởi vì ta là nữ thần cơ mà. Xin nhắc lại lần nữa… ta có mang tin tốt đến cho cục cưng đây! Cậu muốn thế chỗ cho… một người mà ai ai cũng đều ái mộ chứ?”
Vị nữ thần tự xưng, với ngoại hình yêu kiều tựa như nàng Chức Nữ… lơ lửng trên đầu tôi, khoảng chừng sát trần nhà. Khung cảnh trước mặt tôi tuy có phi thực tế, thế nhưng có một điều tôi còn chú ý hơn.
“Thế chỗ cho… một người được ái mộ?”
“Phải. Một cậu trai mà ta yêu thương như con đẻ… hóa ra không hề muốn ái mộ hay quan tâm. “Con muốn trở thành người không ai thèm để ý,” nó nói vậy với ta… thậm chí dứt ruột ra mà khẩn cầu như vậy. Ôi đứa trẻ của ta… Nó khẩn cầu vậy rồi, sao ta nỡ làm ngơ được đúng không? Đền đáp thì mới đúng phải đạo chứ! Thế nên ta đang muốn tìm một chàng trai trẻ… người sẵn lòng thế chỗ cho con trai của ta.”
Loại súc vật gì đâu có phúc không biết hưởng… Nhưng khoan, chờ chút đã. Phía sau lời mời này… liệu có một cái bẫy nào đó phục sẵn không?
Bây giờ mà vội vàng là xôi hỏng bỏng không. Càng có ít thời gian, ta càng phải bình tĩnh… Bố mẹ với thầy cô đã dạy như thế rồi.
“Một người mà con gái ai cũng mến mộ ư? Nghe chừng thú vị đấy, nhưng những người xung quanh cùng bản thân chủ thể… chắc hẳn là sẽ có vấn đề gì đúng không? Kiểu như bệnh tình hay nợ nần về tài chính… hoặc môi trường sinh ra lớn lên nhiều bất cập.”
Không điều gì tốt đẹp đến với ta miễn phí.
Nhất là khi đối phương chỉ mới gặp lần đầu, và đề nghị thậm chí còn béo bở thế kia… mười phần phải đến chín là có gì ám muội.
“Không, không có. Không có chuyện đấy đâu. Đối tượng cậu chuyển sinh… là một chàng mỹ nam năm nay mười lăm tuổi, theo học tại một trường nam nữ cùng học chung, sức khỏe hay thể chất đều hoàn toàn bình thường. Gia đình rất yên ấm, không những không thiếu tiền… mà còn có thể nói là thuộc hàng đại gia. Hàng xóm sống xung quanh luôn khen ngợi hết lời, và xét môi trường sống, gia cảnh lẫn chính chủ ta đang nhắc đến đây… không thấy có gì đáng để buông lời phàn nàn. Thế nhưng…”
“Thế nhưng?”
“Chỉ cần nhận thấy được cảm tình từ nữ giới… à không, chỉ cần có nữ giới hiện diện quanh mình thôi, đứa trẻ ấy chắc chắn sẽ không khỏi khó chịu. Về bản chất thì đây là vấn đề tâm lý, thế nên ta cũng không làm được gì khác cả. Sau khi hoán đổi với thân phận của cậu xong, khá chắc là nhóc ấy… sẽ sống kiếp đồng trinh đến hết cuộc đời này.”
“Ra là thế…”
Vậy tức là giống như một bệnh tâm lý nhỉ. Nhưng cái môi trường kia… thế quái nào có người lại không hài lòng chứ?! Một thằng nặng trăm ký, thêm khuôn mặt chữ điền, cùng lông mày sâu róm giống như là tôi đây… không tài nào hiểu thấu nỗi lo ấy là gì.
Nhưng thân hình như tôi… quả đúng là thích hợp cho những ai muốn đồng trinh mãn kiếp.
Với cái bộ dạng này, phụ nữ không một ai lại dám bén mảng tới. Cái này tôi có thể khẳng định trăm phần trăm. Nói ra tuy đau đớn… nhưng đây là sự thật.
“Với cả nhé, kí ức của cả hai vẫn sẽ được bảo tồn, nên cuộc sống sau khi chuyển sinh thành công ấy… nhất định sẽ không gặp trắc trở gì hết đâu. Ta cũng sẽ hỗ trợ một khoảng thời gian nữa. Một giao kèo quá hời rồi đúng không?”
Đúng thực là không có chuyện ai phải thiệt thòi. Về phía cậu chàng kia, học lực tôi bây giờ… nếu tiếp tục giữ nguyên, thì chẳng cần lo chuyện đại học cho mệt óc.
Đường sự nghiệp công danh cũng khá là rộng mở, vì với thân hình tôi… một công việc an ninh, ví dụ như công an, cảnh sát hay vệ sĩ, hoàn toàn là có thể.
Đối chiếu bản thân tôi với định nghĩa “xấu xí”... hẳn sẽ không thấy nổi sai lệch dù một li. Xác suất tôi thành đôi thành cặp với ai đó… nói trắng ra thì như một dấu hỏi to đùng.
Tại ngôi trường mà tôi định theo học sắp tới, xác suất gặp gỡ người khác giới là bằng không.
Và khi tôi ra trường, xét những dịp gặp gỡ làm quen lần đầu tiên, vốn theo như dự tính là vô cùng ít ỏi… Ừ, vẫn cứ là bằng không. Tôi không có cảm giác mình sẽ được làm chồng.
“Anh trai mình chắc sẽ lo được chuyện nhà thôi… Nhưng nếu tôi từ chối thì sẽ như thế nào?”
“Thì câu chuyện này sẽ đến thêm một chàng trai… một người cũng khát khao cháy bỏng được mến mộ.”
Ra là thế. Bất cứ ai cũng được chứ không chỉ mình tôi.
Thân thể này với tôi là vô cùng đáng quý, thế nhưng lời nữ thần cũng có sức hút riêng.
Tôi rất muốn… rất muốn được say mê và ái mộ.
Không biết bao nhiêu lần tôi tức lộn ruột lên… mỗi khi thấy một cặp khác giới nào thân thiết.
Có lần tôi đã thấy… một cặp đôi cùng nhau sánh bước rời khỏi trường. Tôi chạy cắm đầu cho qua mặt hai người đó, chạy thẳng đến võ đường… nhưng những nỗi đau đớn trong lòng vẫn y nguyên. Mỗi khi nhớ về nó… ôi nỗi đau khi ấy lại trỗi dậy.
Một giọt nước tràn ly… và khởi đầu cho mối cơ duyên cùng võ thuật.
Càng mạnh thì phái nữ sẽ càng ái mộ thêm… suy nghĩ ấy khiến tôi càng lúc càng lạc lối.
Dù ngoại hình vạm vỡ hay chắc khỏe đến đâu, nếu như chỉ có thế… tuyệt đối không một ai lại đem lòng mến mộ.
Nữ thần bỗng hỏi tôi, đúng lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ.
“Vậy thì… cậu muốn sao?”
“Chỉ cần chuyển sinh thì… tôi sẽ được con gái mến mộ hết đúng không?”
“Dĩ nhiên là thế rồi! Ta hứa trên danh nghĩa một vị nữ thần luôn! Một thiếu niên đẹp trai, khỏe mạnh, gia thế khủng… sống cuộc sống ai ai nhìn vào cũng thèm thuồng. Một con người như thế… sao có chuyện không được ái mộ nổi đúng không?”
“Sau khi chuyển sinh rồi, đối phương sẽ làm gì đối với thân thể tôi?”
“Cái này không biết đâu, nhưng nó là đứa trẻ mà ta ưng nhất đó. Chắc chắn nó không phải người xấu hay gì đâu. Nhất định nó sẽ biết tận dụng cả thôi mà. Chỉ là suốt đời nó sẽ là trai tân thôi.”
“Trai tân trọn đời ư…? Mà dù không chuyển sinh, thì chắc kết quả cũng… Thôi dẹp đi.”
Giả sử như cuộc đời tôi dài tám mươi năm, vậy có nghĩa tôi còn hơn sáu mươi năm nữa.
Cơ hội được tái sinh là chính thời khắc này. Cơ hội để bước chân khỏi con đường định sẵn… con đường của trái chuối nằm ế chỏng ế chơ. Nữ thần của vận may thì chỉ có tóc mái… tức là một khi đến thì phải tóm lấy ngay, chứ để vuột thì sẽ không sao mà níu lại.
“Ồ, coi bộ như cậu đã quyết định rồi đúng không?”
“Đúng, tôi quyết định rồi. Nữ thần… xin người hãy đưa tôi đến với thân xác mới! Để ai nhìn vào tôi đều cũng phải trầm trồ! Dù có bao khó khăn trở ngại đi chăng nữa, tôi cũng sẽ vượt qua, bằng tinh thần quyết tâm và chiến ý ngoan cường!”
“Đó mới là thứ ta muốn nghe từ cậu chứ!”
Nữ thần khẽ đưa tay lên đầu tôi, nhại giọng một bác sĩ… mà mới nghe đến tên đã thấy màu đen ngòm.
Nỗi ngậm ngùi trào dâng, ý thức tôi chia tay với thân thể lần cuối.
Cơ mà thưa nữ thần… như này có hơi quá đường đột rồi đúng không?