Sáng sớm thứ bảy.
Cả Misora và Yuika có vẻ vẫn không thay đổi ý định đến nhà chúng tôi, và họ còn nhắc tôi nhiều lần rằng họ chắc chắn sẽ đi cho đến tối thứ sáu.
“Tớ không nghĩ rằng cậu sẽ đến bằng một con xe trông đắt tiền đâu.” (Taiga)
“Ahaha. Tớ cũng bất ngờ lắm đấy. Khi tớ đến điểm hẹn, Misora đang khoanh tay đợi với nhạc nền phía sau.”
Yuika bật cười.
Gia đình của Misora rất giàu mà, nhưng sao cô ấy biết được địa chỉ nhà tôi?
“... Chỉ cần tim kiếm một chút thôi mà.”
Cho đến ngày hôm qua thì tôi vẫn nghĩ họ không biết nhà tôi ở đâu nên tôi định đi đón họ cơ.
Tuy nhiên, Misora nói rằng không cần, nên nghĩa là cô ấy biết rõ địa chỉ.
“Hả, sao cậu biết?” (Taiga)
“e? Biết nhà bạn của mình là bình thường mà, cậu không biết à?” (Misora)
… Chắc không cần lo cho cô ấy đâu.
Hai người đến thăm như thế, nhưng không chỉ có tôi và Chisome chào đón họ, mà có cả Mashiro nữa. Tôi phải giải thích cho Misora về Mashiro.
“... Chuyện là thế đấy.” (Taiga)
“Cô ấy… say mê quá rồi.” (Yuika)
Trước chúng tôi, Misora vẫn ôm Mashiro suốt từ nãy đến giờ.
Cô ấy ở sau lưng Mashiro, và chuyển thành một đứa biến thái hay gì đấy. Nhưng có vẻ Mashiro chỉ thấy nhột và không từ chối Misora hay tránh xa cô ấy.
“Mashiro-san… Aah~ đáng yêu quá. Tớ muốn em ấy thành em gái mình~.”
“Đáng tiếc. Em chỉ là em gái của Onii-sama thôi.”
“Chị biết. Cũng đúng… Tuy nhiên, aah~ Cảm giác gì đây.”
Misora nhìn chằm chằm tôi trong khi vẫn đang ôm Mashiro, sau đó nhìn sang Chisome đang ở trong bếp, rồi lại nhìn Mashiro.
“Taiga là anh trai (Onii-san), Mashiro-san và Chisome-san đều là em gái (Imouto-san)... Aah~ Mình cũng muốn là một đứa trẻ trong gia đình này. Mình muốn Taiga-san đối xử với mình như em gái, còn Chisome-san và Mashiro-san sẽ coi mình như chị gái~!!”
“... Nè Nii-san, người này thú vị thật nhỉ.”
“Ừ, đùng thật. Chỉ là… khá là mệt khi đối phó với cô ấy ở trạng thái này.”
Hình như nghe thấy những lời thì thầm đó, Misora ngồi thẳng và rời khỏi Mashiro, ngồi xuống sofa và nói như một quý cô.
“Lỗi mình, tớ sẽ tự kiểm điểm. Tớ sẽ chấn chỉnh chính mình nên đừng nói tớ phiền phức! Tớ không muốn bị ghét!!” (Misora)
“... Em không ghét chị đâu. Nào nào.” (Mashiro)
“Mashiro-san… Hmm? GÌ đây, cảm giác như muốn gọi một tiếng ‘Mama’ vậy.”
Tôi không biết cô ấy có ổn không nữa; không, cô ấy chắc chắn không ổn rồi.
Dù sao thì tôi tự hỏi những người ở thế giới này có thể dễ dàng chấp nhận Mashiro, người khác hẳn so với những người bình thường, có ít hay không.
“Nii-san, bánh và trà xong rồi, anh giúp em được không?” (Chisome)
“Cứ để anh.”
Tôi đã mua bánh ở cửa hàng đồ ngọt mọi khi cho hôm nay.
Misora và Yuika cũng đã mua, nhưng đúng như đã đoán, tôi mới là chủ nhà.
“Nè Misora-senpai.” (Chisome)
“Sao vậy?” (Misora)
“Chị dễ dàng chấp nhận Mashiro nhỉ? Em vẫn chưa kể tất cả, nhưng chị hiểu sự khác biệt của Mashiro mà, phải không?”
Chisome hỏi Misora trong khi đang cắt bánh.
Misora, người vừa ôm ấp Mashiro lúc nãy, đanh mặt lại và nở nụ cười nhẹ ở trên khuôn mặt xinh đẹp đó, cô ấy nói.
“Chắc chắn rồi, chị hiểu em ấy không bình thường. Tuy nhiên, chúng ta đã gặp và quen nhau rồi. Không chỉ Chisome-san, mà cả Mashiro-san nữa… Nếu thế, không cần phải hỏi thêm nữa, phải không? Không quan trọng loại bí mật gì, chị rất hãnh diện khi gặp được mọi người.”
“... Misora…” (Taiga)
“... Fufuu, nói hay lắm.” (Yuika)
Chisome đóng băng trước lời nói của Misora, nhưng ‘phải rồi’ và em ấy cũng cười.
Có lẽ Chisome cũng vui vì những lời Misora đã nói; như thể muốn tiếp cận người mình thích, em ấy nắm chặt vai Misora.
(... Phải rồi. Không chỉ có mình và Yuika; vẫn còn những người trên thế giới này sẽ chấp nhận Chisome và Mashiro.)
Mặc dù Misora đang chảy máu mũi, phát ra những tiếng kì lạ và nói “mùa xuân đã đến với mình rồi” và những thứ khác, cũng không thay đổi được việc cô ấy đã chấp nhận Chisome và Mashiro.
“Giấy đây.” (Taiga)
“Xin lỗi. Tớ hạnh phúc đến nỗi không kiềm chế được.” (Misora)
“Cậu có ổn không đấy?” (Yuika)
“Tớ ổn. Tớ là bất tử” (Misora)
Cậu là cái gì vậy, cậu…
“Chị ổn thật chứ?” (Mashiro)
“Chị ổn! Onee-chan vẫn ổn!”
“... Vậy thì tốt.” (Mashiro)
Ê, cậu lại chảy máu mũi kìa.
Chúng tôi đang xem cuộc trao đổi giữa Mashiro và Misora. Tôi, Chisome và Yuika đến gần nhau và thì thầm.
“Nè, nè, nếu em nhớ không lầm thì, Misora-senpai, theo những gì mà Nii-san và Yuika-senpai biết, muốn làm chị gái mà, phải không? Nhưng sau khi gặp được Nii-san… Chà, em cũng thế mà, nhưng có vẻ chị ấy đã chuyển qua phe thích cả anh trai nữa rồi.” (Chisome)
“Ừ. Nhưng… có vẻ Mashiro đã mở tung cánh cửa còn lại rồi.” (Chisome)
“Un Un. Nhưng so với bản gốc, thì cô ấy khá dịu dàng và điên hơn.” (Yuika)
Tôi gật đầu.
So với bản gốc, bạn không thể thấy một tình yêu bất thường đến nỗi có thể bao quanh và nhấn chìm mọi thứ; ngược lại, cô ấy quá điên khiến việc này có hơi kì lạ.
“Hmm? Mashiro-chan không thấy khó chịu sao?” (Yuika)
“Không sao đâu. Mashiro cũng có thiện cảm với Misora-senpai mà, nhưng nó giống như kiểu tìm thấy một loài quý hiếm vậy.” (Chisome)
Hiểu rồi. Mashiro coi Misora như một loài quý hiếm.
Thân với nhau cũng tốt. Chúng tôi xem hai người họ trong khi ăn bánh.
Giữa lúc đó, một chủ đề về Souma xuất hiện.
“Mặc dù thế… không phải cậu ta đi quá xa rồi à?” (Yuika)
“Ý cậu là Souma á?” (Taiga)
“Đúng vậy” (Yuika)
Khi nghe đến cái tên Souma, Chisome đột nhiên nắm chặt tay.
“Chisome-chan?” (Yuika)
“À, em xin lỗi. Tự nhiên em có cảm giác muốn nghiền nát hắn.” (Chisome)
“Ôi trời. Mà thế cũng được đấy.” (Yuika)
Cậu nói ổn á?
… Vì lí do nào đó, tôi lại cảm thấy như mình ở trong vai trò tsukkomi vậy.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” (Taiga)
“Vào giờ nghỉ trưa hôm qua, cậu ta đến làm phiền tớ. Và sau đó nói những thứ như là ‘tớ là người cậu có thể dựa vào nên hãy tin tớ. Tớ nói điều này bởi đó là cậu, Yuika.’. Cậu ta nói thế đấy. Tớ không muốn hiểu đâu, nhưng cậu ta đến và nói mấy thứ mà tớ hiểu được.” (Yuika)
“Kinh tởm.” (Chisome)
Không may là sự tức giận của Chisome đã không thay đổi được Souma.
Có vẻ như cậu ta thật sự đã cố tiếp cận Yuika, và cậu ta cũng đã nói cho tôi rồi, nhưng Yuika không nói rằng cô ấy cũng là một người chuyển sinh mà đuổi cậu ta đi bằng những lời mà bình thường cô ấy sẽ không bao giờ nói.
“Chị đã nói gì?” (Chisome)
“Cái thằng dbrr khốn nạn đi chết đi… *khụ khụ* tớ nói nhẹ nhàng hơn cơ, nhưng tớ đã nói mấy thứ còn hơi cả thế nữa. Và cậu ta chạy đi mất.”
“... A~”
Chắc rồi, đó là những lời mà Yuika sẽ không bao giờ nói.
Đúng là Yuika sẽ không bao giờ nói những điều xấu về những người khác. Nhưng trong game, cô ấy là kiểu không bao giờ nói những điều xấu, nên nếu cậu ta có 3 tế bào não thì sẽ biết Yuika đã thay đổi.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
“Thế đấy. Sau đó, cô ấy… Renjou Shigure đến và gọi tớ.” (Yuika)
“Hả?” (Taiga)
“Renjou-san á?” (Chisome)
Với chúng tôi, những người đang tò mò, Yuika nói tiếp.
“Em ấy nói với biểu cảm tử tế. ‘em đồng cảm với chị nhưng chị có thể kiên nhẫn thêm không? Em sẽ nói với Souma-senpai rằng đừng bỏ qua chị. Nên là cứ để em— quản lý là sở trường của em mà♪. Ẻm nói thế đấy.”
“.........”
Có ổn không nếu vẫn coi Shigure là thật?