“..... Mashiro, quay lại bóng của Chisome đi.”
“Muu… không được sao?”
“Chà, kể cả khi không ai thấy được em, nhưng mà…”
Sau khi đến trường cùng Chisome, bởi khu lớp học của năm nhất và năm hai khác nhau, tôi tách ra khỏi em ấy. Nhưng vì lí do nào đó mà Mashiro, người có thể nói là nửa kia của Chisome, vẫn ở với tôi.
Chisome, trong khi đang cười, vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi, nhưng với tôi, tôi không biết phải làm gì trong trường hợp này.
“Cảnh tượng sáng nay là tuyệt nhất đấy, Rikudou-san. A~h, nó rất tuyệt~... tình yêu giữa anh trai và em gái… tiến triển tốt đấy!”
“.....Tớ sẽ không hỏi tiếng triển tốt là như nào.
“Ona–” (không hiểu định nói cái gì)
“Im đi!!”
Misora này còn tệ hơn cả Misora mà tôi biết nữa.
Tôi tách khỏi Chisome, đến lớp cùng Misora. Nhưng có vẻ như bọn tôi đã bị hiểu lầm bởi nhiều người.
Kể cả khi tôi đã nổi bật bởi đi đến trường cùng Chisome… tôi vẫn buông một tiếng thở dài.
(Đã có chuyện gì xảy ra với Misora à? Đúng là bọn mình đang có mối quan hệ tốt, nhưng việc này sẽ phá vỡ trí tưởng tượng, nhìn khuôn mặt này đi)
Hủy hoại khuôn mặt xinh đẹp này, khuôn mặt có thể chảy nước dãi bất cứ lúc nào, khuôn mặt nghiêm túc, kể cả tình yêu trăm năm cũng có thể phai nhạt.
“.....Người này thú vị thật.” (Mashiro)
“Tốt hơn hết thì em nên dừng lại đi, Mashiro, anh không cho phép đâu.”
Nhìn đi, Mashiro cũng đã hứng thú với Misora rồi.
“Lúc nãy, Chisome nói rằng em ấy đã hơi sợ, nhưng cậu ấy chỉ đùa thôi. Cô gái đó, cô ấy khá thích người này.”
“Thật á!?”
“Vâng. Em nên nói như nào nhỉ… bởi vì người này thật lòng mong muốn cho mối quan hệ của Onii-sama với chúng em được tốt hơn. Em nghĩ là bởi vì Chisome đã kết luận rằng người này sẽ không cản đường.”
“..... Anh hiểu rồi”
Giống Chisome thật, hay đúng hơn, cơ bản thì, em ấy không tin ai khác ngoài tôi cả, nhưng tôi nghĩ rằng Chisome có thể nhận ra người giống như Misora, những người thật sự chúc phúc cho chúng tôi, như một đồng minh vậy.
Chà, tôi tự hỏi mình nên mừng vì chuyện này không, nhưng… ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra tôi đã nói chuyện với Mashiro ở ngay trước mặt Misora.
“.....Shindou?”
“Sao vậy?”
Misora, người nhìn chằm chằm tôi từ nãy đến giờ, nở nụ cười… Cô ấy có thể nhận ra Mashiro à? Tôi nhìn sang Mashiro, nhưng em ấy lắc đầu, nên có vẻ như Misora không thể nhìn thấy em ấy.
“Ổn mà, Rikudou-san.”
“... Cái gì cơ?”
“Tớ không nhìn thấy gì cả. Nhưng tớ có thể cảm nhận. Về thứ ở bên Rikudou-san, một thứ giống như Chisome-san vậy. Tớ nghĩ đây là dạng tối thượng của anh trai và em gái, phải không!?”
“...........”
“Un. Thú vị thật.” (Mashiro)
Đáng sợ quá.
“Yo, Taiga!” (Shinji)
“Chào buổi sáng!” (Kouki)
“O~ Chào buổi sáng, cả hai.” (Taiga)
“Chào buổi sáng.” (Misora)
“....... Chào buổi sáng” (Mashiro)
Mashiro……. em…….!
Chào hỏi là một việc cơ bản và bình thường mà mọi người hay làm; tuy nhiên, tôi lại cảm thấy thật xúc động khi Mashiro lại làm thế.
Kể cả khi không ai có thể nghe thấy… Nhưng, em ấy thật quá dễ thương khi ngại ngùng nói lời chào.
“Sao Taiga trông như sắp khóc vậy, nhìn này.”
“Thằng này gần đây dễ khóc thật đấy.”
“Nói đùa thôi, đồ vô-tích-sự.” (Misora)
Như tôi đã nói, hình tượng của nhân vật Misora đã sụp đổ.
Chà, cô ấy đã trở nên dễ nói chuyện hơn bản gốc, nên chắc cô ấy đã thay đổi theo hướng tích cực, chắc thế.
“Có vẻ như bạn của Onii-sama đều ở đây. Em về với Chisome đây. Hẹn gặp anh sau.”
“A-, aah… gửi lời hỏi thăm của anh tới Chisome nhé.”
“Vâng”
Mashiro tách khỏi tôi và hình bóng em ấy biến mất như thể em ấy chìm xuống mặt đất vậy.
Hiển nhiên lớp của Chisome ở bên dưới, nhưng cách mà em ấy đến chỗ Chisome có hơi kinh dị, nên tôi sẽ bảo Mashiro hạn chế làm thế nhiều nhất có thể.
“Còn nữa, Taiga, có nhiều tin đồn về mày dạo gần đây đấy, biết không?” (Kouki)
“Về Chisome à?” (Taiga)
“Đúng đúng. Mọi người có vẻ tò mò về mối quan hệ của hai người, nhưng có nhiều người tỏ ra an tâm lúc biết rằng bọn mày là anh em đấy.” (Kouki)
“Fu~n” (Taiga)
Chà, chắc chắn rồi, kể cả khi nhiều người không thân với tôi biết rằng Chisome với tôi là anh em, nhưng họ không biết chúng tôi là anh em kế.
Như Kouki đã nói, những tên đã tỏ ra yên tâm, nói cách khác, ít nhất thì chúng có cảm xúc hướng đến Chisome… “Vô ích thôi, nên là bỏ cuộc đi” cùng với cảm giác siêu việt, tôi lại có nhiều vấn đề để nghĩ hơn.
“Chà, nếu có chuyện gì thì tao sẽ nói với mày.” (Shinji)
“Dù sao thì tao cũng là bạn với cả mày và Chisome-chan mà. Tao sẽ giúp, được chứ?” (Kouki)
“Tất nhiên là tớ cũng thế rồi.” (Misora)
“..... Hahaa, hiểu rồi, nếu có gì xảy ra, xin trông cậy vào mọi người vậy.” (Taiga)
Tôi có những người bạn tốt thật.
Sau đó, giáo viên đến và bắt đầu các tiết học buổi sáng, nhưng có thứ khiến cả lớp, kể cả tôi, tò mò khi nghe đến.
“Lớp bên cạnh sẽ có học sinh chuyển tới sau hai ngày nữa. Em ấy đã từng sống ở nước ngoài, nhưng khi đến với Nhật Bản, thì đã đến trường này.”
“Con trai hay gái thế?”
“Là con gái.”
“Cô ấy có dễ thương không~?”
“Cô không biết, Tự đi mà nhìn đi.”
Câu chuyện về học sinh chuyển tới đột nhiên được thông báo, nhưng với tôi, nó không ngạc nhiên cho lắm.
(... Cuối cùng cũng đến rồi à)
Tôi đã nghĩ rằng sẽ không giống như trong game đâu, nhưng mà kịch bản đó sẽ không xảy ra, nhưng không phải thế.
Đó là một cô gái, nên khá là chắc chắn rồi, nhưng kể cả thế, có khả năng cô ấy là một người khác… Chà, mọi thứ sẽ sáng tỏ vào hai ngày sau.
“Hiện giờ thì, chắc là cô hết sức thôi.”
Có lẽ bởi Chisome cũng học chung trường với tôi, tôi có thể tập trung hơn bình thường.
Cứ như thế, thời gian trôi qua nhanh và giờ nghỉ trưa đã đến, tôi cùng với Shinji và Kouki gộp bàn lại rồi ăn cùng nhau.
“Nghĩ lại thì…”
“Sao thế?”
“Hộp cơm trưa của Taiga được làm bởi Chisome-chan làm, phải không?”
“Ừ.”
“Vậy thì hộp cơm của cả hai giống nhau à?”
“Số lượng đồ ăn khác nhau, nhưng đúng là thức ăn giống nhau thật.”
Đó là Chisome đấy, em ấy có thể làm mọi thứ, nhưng đúng như mình nghĩ, làm hai hộp cơm trưa khác nhau khá là khó.
“Nó nhìn ngon thật đấy; ghen tị quá.”
“Ngon lắm đấy. Muốn thử trứng cuộn không?”
“Được sao!?”
“Đây”
Tôi cho hai đứa chúng nó mỗi đứa một miếng trứng cuộn.
Mặc dù tôi đã chơi với cả hai khá lâu rồi, nhưng nghĩ cẩn thận thì, chúng nó chưa từng ăn đồ ăn mà Chisome nấu bao giờ… Vậy, phản ứng của cả hai sẽ là gì đây.
“Amuu”
“.....!”
Khoảnh khắc mà bọn nó ăn miếng trứng cuộn, cả hai mở to mắt.
“..... ngon-”
“Ngon… quá”
“Đúng chứ? Đồ ăn Chisome nấu cực kì ngon.”
Tất nhiên, không chỉ cơm trưa mà còn các bữa ăn thường ngày nữa; em ấy nấu và cho tôi ăn những bữa ngon nhất.
Khi tôi thấy em gái mình như thế, có vô số lần tôi muốn nấu giúp, nhưng Chisome nói nhà bếp là chiến trường của em ấy và không cho tôi nấu.
“... Em luôn muốn nấu cho Nii-san. Riêng việc đó thì em không cho phép ai khác làm… xin lỗi vì cái tính ích kỉ của em, Nii-san.”
Sự ích kỉ của Chisome đáng yêu quá.
Chà, kể cả thế thì cũng có nhiều lần chúng tôi nấu ăn cùng nhau, và đôi khi Chisome ngủ nướng, tôi sẽ là người nấu bữa sáng, nhưng tất nhiên rồi, so sánh với đồ ăn mà Chisome nấu thì quá khập khiễng.
“Này, hãy khiến em ấy hạnh phúc nhé, yêu thương Chisome-chan.” (1 trong 2 đứa bạn)
“Tao biết rồi. Tao không nghĩ là tao sẽ bỏ mặc Chisome đâu, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, hãy giết tao đi.” (Taiga)
“Hiểu rồi. Tao sẽ cho mày chết một cách bi thảm nhất có thể.”
“..... Ít nhất thì hãy cho tao chết nhanh.”
Tự hỏi như này có ổn không, với lũ bạn này……
Sau đò, giờ học trôi qua nhanh chóng, tôi đã hứa với Chisome là cả hai sẽ về nhà cùng nhau và Chisome sẽ đợi tôi ở cổng trường, nên tôi nhanh chóng đến cổng… Nhưng…
Một sự kiện đã xảy ra ở cổng trường bởi vì sự xuất hiện của Chisome.
“Rikudou-san! Cậu có thể dành ra cho tớ một ít thời gian không?” (Nhân vật phụ chỉ xuất hiện 1 lần)
“Tôi không có thời gian đâu. Tôi đã có một lời hứa với một người rồi.” (Chisome)
“Đi mà, xin cậu đấy!”
Chisome đã ở đó, nhưng đang bị làm phiền bởi một tên con trai mà tôi nghĩ là bạn cùng lớp của em ấy.
Dựa vào biểu cảm của Chisome, tôi có thể biết được em ấy đang cảm thấy phiền và khá khó chịu, và cả tên con trai đó cũng khá cố chấp và rắc rối.
“Chisome!”
“A, Nii-san!”
Nhưng, tôi không định để cho Chisome đợi và chịu đựng thêm nữa, nên tôi gọi em ấy.
Khoảnh khắc em ấy thấy tôi, như thể Chisome đã quên mất sự tồn tại của cậu con trai đang ở trước mặt vậy, em ấy chạy đến và ôm tôi.
“Em đã đợi anh đấy, Nii-san. Nhìn này, em chuẩn bị đi mua sắm đấy, đi thôi♪” (Chisome)
“Được thôi… Nhưng, bỏ mặc cậu ta như thế có ổn không?” (Taiga)
“Ổn mà. Em cũng chả quan tâm.” (Chisome)
“-........” (Đứa nhân vật phụ)
‘Em cũng chả quan tâm’ cậu trai đó cắn môi chán nản sau khi nghe Chisome nói thế.
Và, hay tôi nên nói, như dự đoán, ánh mắt cậu ta trở nên sắc bén và lườm tôi… và nó đã khiến Chisome và Mashiro nổi cơn thịnh nộ.
“Mashiro, làm đi.” (Chisome)
“Hiểu rồi” (Mashiro)
Em không định ăn cậu ta đâu, phải không? Tôi nghĩ đến thứ nguy hiểm như thế, nhưng có vẻ Mashiro quyết định làm một cách khác và trở nên tàng hình.
Em ấy đến gần và tụt quần cậu ta xuống mạnh nhất có thể.
Tôi nghĩ em ấy đã khoan dung và không tụt cả quần lót của cậu ta; mặc dù như thế, vào lúc này, cậu ta đột nhiên trở thành một đứa biến thái tụt quần ở trước cổng trường.
“...... e?” (Thằng nhân vật phụ)
Sau đó, tôi chắp tay cầu nguyện cho cậu ta.