Ngay sau khi ăn xong tôi liền ghé qua phòng của Neil-oniisama để tiến hành dụ dỗ anh ta.
“Mày tới đây làm gì? Về đi!”
Rồi bị anh ấy ném ra khỏi phòng. Đau quá.
“Onii-sama, em muốn chơi với anh! Cho em vào đi mà!”
“Tao không thích! Sao tao lại phải chơi với mày chứ?”
“Em sẽ ăn rau cho Onii-sama mà! A, đổi lại em cũng sẽ cho anh ít thịt của em nữa!!”
“............”
Liệu anh ấy đã rung động chút nào chưa nhỉ?
“K-Kể cả thế thì cũng không được! Mẹ đã dặn là không được làm thân với một đứa thất bại như mày….”
Hừm, hóa ra là vậy à. Vậy thì mình chỉ cần một cú huých nữa thôi.
À không được, đối phương vẫn là con nít nên chỉ cần giao dịch là quá đủ, dụ khị xíu thì sẽ đâu vào đấy ngay.
“Không sao đâu , em sẽ giữ bí mật mà! Hơn nữa… em cũng sẽ cho anh phần tráng miệng sau bữa ăn của em được không?”
“Được, chốt kèo.”
Trả lời ngay lập tức luôn kìa, có phải mọi chuyện hơi quá đơn giản rồi không?
Mà thế thì cũng tốt thôi. Thật sự mà nói thì chỗ thịt với đồ tráng miệng kia tôi cũng không quan tâm cho lắm.
“Vậy mày muốn chơi cái gì?”
“Để em xem nào….”
Vấn đề ở đây là nên làm gì để Neil-kun cũng cảm thấy thích thú. Cho dù có thả bao nhiêu mồi đi nữa mà cá cũng không đớp thì cũng vô ích mà thôi.
Một cậu bé tầm tuổi này thì sẽ chơi những cái gì nhỉ?
Có vẻ Neil-kun thích những hoạt động bên ngoài hơn nên nếu chúng tôi có thể chạy và chơi với bóng thì sẽ tốt nhất. Nhưng điều không may là với thể trạng của Yumie-chan lúc này, lại còn chơi với cậu bé lớn tuổi hơn mình thì đúng là cực hình.
Dù đúng là sẽ rất vui nếu có thể giành chiến thắng một cách dễ dàng nhưng không có cạnh tranh thì hẳn sẽ mau chán lắm.
“Onii-sama, thật ra em muốn xem ma pháp của anh? Được không anh?”
Sau một hồi suy nghĩ, đó là những gì tôi đã nghĩ ra.
Nghe đâu Granbell cũng là một gia tộc pháp sư danh giá đã sản sinh ra rất nhiều thế hệ pháp sư xuất sắc.
Có lẽ nhờ huyết thống mà ma pháp của Neil-kun rất tốt. Anh ấy học căn bản từ gia sư mỗi ngày và những kĩ năng của ảnh được cải thiện rất nhanh chóng…. đó là những gì tôi được nghe.
Ai lại không khoái khi mà được khen về những thứ mà ta đã nỗ lực để luyện tập chứ.
Nếu mà được nịnh hót và khen ngợi, con người ta sẽ trở nên vui vẻ và tâm trạng cũng sẽ tốt lên, khi đó thì việc lấy lòng người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều phải không?
Và hơn cả, tôi cũng muốn được nhìn thấy ma pháp.
“Ma pháp, à… Mà, cũng được thôi.”
“Cảm ơn anh rất nhiều! Em mong chờ lắm đấy!”
Dù có hơi chút miễn cưỡng nhưng vì anh ấy đã đồng ý nên chắc sẽ ổn cả thôi.
Và thế là chúng tôi đã đi ra sân tập ở phía đằng sau dinh thự.
Neil-kun hít một hơi thật sâu rồi đứng cách một quãng ngắn với mấy mục tiêu bằng gỗ đã được dựng trước.
Ngay lập tức từ cái cơ thể trẻ con kia, một thứ gì đó không thể thấy bằng mắt thường bỗng trào ra.
“Hỏa cầu!!”
Cùng lúc với tiếng hét của Neil-kun, một thứ gì đó bỗng tràn ra, hội tụ lại trên lòng tay anh ấy rồi bốc cháy. Nó dần thành hình là một quả cầu lửa rồi bắn đi.
Một viên đạn rực lửa bùng lên đâm trúng mục tiêu rồi tan biến, để lại một vết cháy xém.
“Phù… chắc vậy là được rồi nhỉ.”
Neil-kun hít một hơi thật sâu và trùng vai xuống.
Và tôi sau khi xem thì sững người lại một lúc.
“Tuyệt quá…”
Dù không có sức công phá nhiều như đã từng thấy trên mấy bộ anime.
Nhưng mà, một người thật sự đã tạo ra được một quả cầu lửa bằng ý niệm của mình rồi bắn nó.
Cảnh tượng đó đã khiến tôi hơi sốc, và nó đã khắc ghi sâu vào tâm trí tôi.
“Onii-sama,vừa nãy là ma pháp ạ! Thật tuyệt vời, ngầu quá đi mất!!”
Với ngôn từ hạn hẹp, tất cả những gì tôi có thể làm đưa ra những nhận xét trẻ con mà tôi cho là sẽ phù hợp với một đứa trẻ 10 tuổi. Và bằng một cách nào đó tôi vẫn duy trì được giọng điệu nữ tính của mình.
Nhưng thật sự đó là cảm xúc thật của tôi đó. Kinh quá, là ma pháp đó mấy ní!!
“V-Vậy thôi hả….?”
“Vâng! Anh có thể cho em xem tiếp được không?”
Tôi nài nỉ miết,, anh ấy cũng đã cho tôi xem vài ma pháp khác.
Ma pháp khiến mặt đất nổi lên tạo thành một lá chắn đơn giản.
Ma pháp tạo ra nước và bao bọc xung quanh địch.
Ma pháp tạo ra gió để có thể nâng và di chuyển đồ vật.
Dù không phải là thứ gì quá phi thường nhưng chính sự thần kì của chúng khiến tôi không thể ngừng phấn khích được.
Đúng vậy, anh trai tôi thật sự rất giỏi! Từ giờ trở đi, ngay cả trong tâm trí em sẽ không gọi anh là Neil-kun nữa mà sẽ gọi anh là Onii-sama với tất cả sự kính trọng.
Cha mẹ thì ngay từ đầu đã gọi thế nên không có gì thay đổi, dù tôi cảm thấy giờ thì hơi quá muộn thì phải.
“Ahaha! Nè Onii-sama, liệu em có thể thi triển ma pháp như anh không?”
Trong khi đang được phong ma pháp đẩy lên giữa không trung, tôi hỏi anh trai.
Có là một đứa trẻ 10 tuổi đi nữa, thì tôi có hơi phấn khích quá nhỉ?
Mà mục đích của tôi là làm cho Onii-sama vui và kết thân với anh ấy mà? Sao tôi cứ thấy là hình như nãy giờ mỗi mình tôi thấy vui thì phải, tôi bị đần à?
“... Chả phải với Yumie là không được sao? Nghe nói là từ khi sinh ra mày đã có quá ít ma lực rồi.”
“Ể….?”
Khi tôi được hạ xuống thì tôi cũng gục vì sốc.
Tôi đã nghĩ rằng vì được sinh ra từ một gia tộc ma pháp danh giá, tôi cũng sẽ có tài năng sử dụng ma pháp chứ….
À hiểu rồi, hóa ra đó là ý của mẹ và Onii-sama khi nói “Mày là một đứa thất bại.”
“N-Nhưng mà chỉ vì có quá ít ma lực thì cũng không phải là không thể sử dụng ma pháp phải không? Nếu em cố gắng liệu em cũng có thể sử dụng ma pháp ngầu như Onii-sama đúng không?”
“Thì, chắc mày cũng được cỡ trình như tao bây giờ đấy… Cơ mà sao mày quyết tâm dữ thế? Tao đã bảo là mày không có tố chất rồi mà.”
Chắc vì vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện mà Onii-sama đã nói thẳng thừng sự thật.
Thật ra mà nói, bây giờ tôi thật sự muốn khóc òa lên nhưng có rất nhiều lí do khiến tôi không thể làm vậy.
Và bây giờ, điều quan trọng nhất là….
“Thì bởi… Em… chỉ có thể nói thế… với Onii-sama mà thôi…”
Kí ức khi trước của Yumie đang rất mơ hồ bỗng dần quay trở lại. Nhưng mà buồn thay là cô bé này lại không hề có chút kĩ năng hay sở thích gì đặc biệt cả.
Ở kiếp trước, tất cả những gì tôi biết là ở nhà chơi game với đọc manga. Nên tôi không hề có bất cứ chủ đề nào để có thể nói chuyện với Onii-sama.
Vậy nên điều mà cả hai quan tâm và có thể nói chuyện với nhau duy nhất lúc này chỉ là ma pháp mà thôi.
“Em… có duyên lắm mới có thể là thành viên của gia đình này. Em chỉ muốn có thể hòa thuận với Onii-sama, mẹ và cha. Em muốn chúng ta có thể cùng cười, nói chuyện, ăn uống vui vẻ thay vì suốt ngày chỉ biết cãi vã với nhau.”
Những suy nghĩ đã âm ỉ trong lòng suốt bấy lâu nay bỗng tuôn hết ra từ miệng.
Mỗi lần nói, ngực tôi lại thắt lại nhưng mà tôi lại càng không thể ngăn mình lại được…
“....Em, không muốn cô đơn.”
Trước khi tôi nhận ra thì câu từ đã vuột ra khỏi miệng.
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại nói thế nữa.
Có vẻ như là quá khứ của Yumie, có liên quan đến cuộc sống trước khi được đưa về ngôi nhà này. Dù tôi có cố nhớ ra, thì kí ức như thể bị phong ấn lại, hoàn toàn không biết được gì thêm.
“E-Em xin lỗi vì đã nói mấy lời kì lạ… thưa, em sẽ giữ lời hứa, hẹn gặp anh vào ngày mai!”
“Aa…”
Tôi chạy đi bỏ lại Onii-sama vẫn còn đang bối rối.
Nếu cứ tiếp tục nói chắc tôi sẽ khóc thật mất.
“... Mình là con gái mà, cứ cho cậu ta thấy mình khóc thì chẳng phải sẽ hiệu quả hơn sao…? Mà thôi, quá nhục nhã với một thằng đực rựa như mình…”
Thật kì lạ khi thấy xấu hổ với tư cách là một thằng đực rựa trong khi cơ thể lại là một người con gái nhỉ.
Và với ý nghĩ như vậy, tôi quay trở lại phòng của mình.
***************
P/S: Có thể các ông không biết, giấc mơ của t là isekai thành oppai noni hấp huyết quỷ tóc bạch kim mắt đỏ mạnh nhất thế giới. <(")