“Haa, Haa, Haa….!!”
Tôi ôm lấy cơ thể đau nhức, chạy thục mạng qua khu rừng.
Tuy đã nói vậy với Monica, nhưng thực lòng tôi chẳng trông mong gì vào sự giải cứu cả.
Việc tất cả các hiệp sĩ biến mất đã đủ kì lạ rồi, lại còn thêm một con quái vật đột ngột xuất hiện nữa chứ. Rõ ràng là có sự sắp đặt ở đây.
Tôi không biết ai là mục tiêu hay chúng có mục đích gì, nhưng nếu đây thực sự là một cái bẫy thì hiệp sĩ chắc chắn là “kẻ thù”.
Tôi chỉ còn biết cầu mong Monica và mọi người sẽ được ai đó khác bảo vệ.
“Vậy nên ít nhất… thì tao sẽ không để mày đuổi theo Monica và những người khác đâu!!”
“Guoooo!!”
Tiếng gầm vang lên cùng với con quái vật gấu đang tiến gần từ phía sau.
Tôi đợi đến thời điểm thích hợp rồi lại thi triển “Ngụy trang” để che mắt con quái vật.
“Guoo!!”
Đương nhiên là nó đã từng dính chưởng này rồi nên nhanh chóng phá giải được.
Nhưng chỉ cần một khoảnh khắc là đủ.
“Gu….O….?”
Con quái vật kêu lên vẻ bối rối khi tầm nhìn đã không còn bị che khuất.
Mà, tôi hiểu cảm giác đó mà.
“Đây chính là con át chủ bài của ta…. ma pháp biểu diễn ‘Phân thân ảo ảnh’ (Parade)!”
Xung quanh con quái vật giờ đây toàn là “tôi”, đang chạy tán loạn.
“Nào… Giờ mi có thể đoán ai mới là thật không? Đến đây, nếu muốn biết thì cứ tấn công như vừa nãy xem nào. He!”
“Guoo!!”
Con gấu lao vào tấn công một phân thân của tôi sau khi bị khiêu khích.
Tôi âm thầm quan sát mọi chuyện từ trên cây.
“Giờ thì… hi vọng như thế này sẽ đủ để đánh lừa nó…. Nhưng giờ thì sao đây…”
Không chỉ trèo lên cây, tôi còn sử dụng “Ngụy trang” để hòa mình vào môi trường xung quanh, kết hợp với “Phong bào” để che giấu mùi của mình.
Hơn nữa, để tăng thêm tính chân thật cho các phân thân, tôi còn sử dụng “Khuếch đại âm thanh” (Angel voice) để chúng có thể nói chuyện.
Nhân tiện thì…
“Guo!?”
Mỗi khi con quái vật tiêu diệt được một bản sao, nó sẽ phát ra ánh sáng cực mạnh làm lóa mắt con quái vật.
Tôi đã thi triển “Quang bào” (Light up) lên tất cả các phân thân nên mỗi khi tấn công, nó sẽ giống như ăn một quả flashbang vào mặt vậy. Khó chịu không?
“Mà… giờ thì mình cũng hết sạch ma lực rồi….”
Ngay từ đầu tôi đã không có nhiều ma lực. “Phân thân ảo ảnh” tiêu tốn rất nhiều ma lực và tôi cũng chẳng còn chút sức mạnh nào để mạo hiểm cả.
Giờ đầu tôi còn đang rất đau, cơ thể thì mệt mỏi đến mức không thể cử động một ngón tay.
Nếu bị tìm thấy, chắc chắn tôi sẽ tiêu đời.
“Tao hi vọng là mày sẽ bỏ cuộc trước khi tiêu diệt được tất cả chỗ phân thân đó….”
Ngay khi mắt con quái vật hồi phục sau cú lóe sáng, nó lại lao vào một bản sao khác và lại bị ánh sáng làm cho lóa mắt.
Với động vật hoang dã, việc mất thị giác là một điều rất đáng sợ. Tôi tự hỏi liệu lũ quái vật có như vậy không, nên từ lúc nó tiêu diệt được cái phân thân thứ ba, nó bắt đầu thận trọng hơn.
“Còn lại… bảy….”
Tôi cảm thấy số phân thân còn lại cũng giống như số thời gian tôi còn sống vậy.
Chỉ cần nghĩ đến việc chết ở trong rừng mà không được ai chôn cất…. tôi thực sự thấy điều đó rất đáng sợ.
“Guoo!!”
Mặt đất lại bị khoét thêm một lần nữa bởi một đòn tấn công khác vào phân thân.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cái đòn đó là quá thừa thãi để có thể giết một đứa con gái yếu ớt như tôi. Nếu tôi mà trúng đòn đó, chắc tôi sẽ thành thịt băm đến xương cũng chẳng còn.
Nếu chuyện đó xảy ra… Liệu có ai nhận ra rằng tôi đã chết không nhỉ…?
“Guoo!”
Nếu thế thì chẳng lẽ tôi nên nghiên cứu cách sử dụng sự dễ thương của mình không chỉ để khiến mọi người yêu quý mà còn cả lấy lòng mấy con quái vật như thế kia à?
Nhưng tôi làm sao mà biết được tiêu chuẩn dễ thương của động vật chứ…. Mà chắc tôi sẽ thử một lần nếu có cơ hội vậy.
“Guoo!”
Liệu bọn Monica đã trốn thoát an toàn chưa nhỉ?
Chúng nó vẫn chỉ là những đứa trẻ thôi nên tôi hy vọng chúng nó sẽ không cảm thấy phải chịu trách nhiệm về cái chết của mình.
Đặc biệt là Monica… con bé ấy luôn có tinh thần trách nhiệm cao… tôi lo quá….
“Guoo!!”
Tôi cũng muốn xin lỗi Manila vì đã làm rách chiếc váy.
Tôi đã nói rằng chiếc váy này đã cho tôi rất nhiều tự tin, còn có một ngày bạn còn nói muốn tôi mặc chiếc váy do chính bạn thiết kế nữa…. Nhưng có vẻ tôi không thể giữ lời hứa đó với bạn rồi.
Sao giờ mình chỉ nghĩ đến mấy lời xin lỗi nhỉ?
“Guoo!!”
Cha ơi, giờ cha đang làm gì ạ?
Con nghe nói rằng chỉ vì chuyến đi đến thủ đô hoàng gia của con mà cha chẳng thể hoàn thành nổi bất cứ công việc nào, người nhớ con đến mức đó luôn ạ?
Mẹ nữa, dù vẫn còn hơi gượng gạo nhưng mẹ vẫn cố gắng hết sức yêu thương và đón nhận con… Không biết cái chết của con có khiến mẹ buồn không ạ?
Nếu có thì con sẽ hạnh phúc lắm.
“Guoo!!”
Onii-sama… anh đã rất lo lắng khi mà không thể gặp em trong một thời gian đúng không?
Thật sự em chưa từng được một ai đó quan tâm đến nhiều như vậy đây…. nếu được, em muốn được ở trong vòng tay Onii-sama thêm một lần nữa…
…. À vậy ra là tôi….
“Không muốn… chết…”
“Guooooo!!”
Thật không may là sau khi bản sao cuối cùng bị tiêu diệt, cái cây mà tôi đang trốn trên đó cũng bị đốn hạ xuống.
Lớp ngụy trang biến mất và tôi ngã xuống đất.
Con quái vật đương nhiên sẽ không phớt lờ con mồi tội nghiệp đang bất động đó, ý thức thì dần mờ đi do không khí bên trong phổi đã bị thở ra hết bởi cú va chạm khi rơi xuống.
Con quái vật gầm lên một tiếng như thể vui mừng khi mà đã có thể kết liễu con mồi mà đã gây ra rất nhiều rắc rối cho nó. Nó từ từ giơ đôi tay lên như thể muốn khoe khoang.
“Không… Mình không muốn chết… Ai đó… cứu tôi với…”
Đương nhiên từ đây thì ai có thể nghe được giọng tôi chứ. Nhưng tôi vẫn không ngừng hy vọng.
Tôi không dám nhìn cái cánh tay mạnh mẽ kia vung xuống, tôi nhắm chặt mắt lại.
“..... Ủa….?”
Tôi lo lắng mở mắt ra vì cú đánh mà tôi lo sợ kia đã không đến.
Và trước mắt… ở đó chính là người mà tôi yêu thương nhất, và cũng là người tôi hy vọng sẽ đến nhất.
“Xin lỗi, Yumie. Anh đến muộn.”
Đó là một gương mặt vẫn còn rất trẻ nhưng vẫn rất đẹp.
Đôi mắt anh thì toả ra một ánh sáng dịu dàng, vòng tay đang ôm lấy cơ thể tàn tạ của tôi thì thật ấm áp, và đáng tin cậy hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này.
“Onii-sama….!”
Tôi ôm chầm lấy anh ấy, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Tôi chẳng còn để ý gì nữa, thậm chí còn quên cả tình cảnh hiện tại, chỉ biết ôm anh và khóc.
“Em sợ… Em sợ lắm…. Onii-sama…”
“Ừ… Em đã làm rất tốt. Giờ cứ để anh lo, nhé?”
“Vâng… Onii-sama…”
Trong tôi dâng lên cảm giác nhẹ nhõm, hạnh phúc và một thứ gì đó còn hơn thế nữa.
Và với những cảm xúc hỗn độn trong lòng, tôi chỉ biết khóc… rồi ngất đi trong vòng tay của Onii-sama.