“...Cậu đến muộn.”
Shiguto đi vào một nhà kho trống trong lãnh địa Bermund rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy nơi đây không có người nào khác.
À cũng không phải không có ai ở đây.
Ở đó là một cái xác của một cô hầu gái.
“Có vẻ là hầu gái của gia tộc Bermund. Là một nhát đâm thẳng vào tim, chết ngay lập tức.”
Nhìn cái xác trên vũng máu, vị hiệp sĩ đi cùng Shiguto và Neil với danh nghĩa người hầu của họ - Hầu tước Alwe Neidhardt đã xác nhận.
Trên tay người hầu đó còn có một tấm thẻ căn cước với gia huy của Bermund nên không nghi ngờ gì nữa rồi.
“Tại sao họ lại giết cô gái này? Không phải cô cũng là một người của họ à? Ta không hiểu gì cả….”
Neil dù có kỹ năng tốt nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, tái mặt khi nhìn cái xác phía trước.
Theo quan điểm của cậu thì chả có lý do gì để đi giết người của chính mình cả.
Theo Shiguto, người bạn thân nhất của cậu rất tốt bụng.
“Có lẽ là để bịt miệng. Chắc là xóa dấu vết về cuộc giao dịch, chắc họ cũng đã giết hết những người biết về việc này rồi.”
“Chỉ vì vậy thôi sao....?!”
Neil nghiến răng trước lời nói của Alwe bước đến chỗ gương mặt đang sợ hãi của cô gái, nhẹ nhàng dùng tay khép mí mắt cô lại.
Shiguto cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại và cùng Neil thầm cầu nguyện cho cô có thể được bình yên an nghỉ.
“Dù sao đi nữa chắc chắn ở đây đã từng có một cuộc giao dịch quái vật. Chắc chúng đã rơi vào tay Công tước rồi.”
Sau đó, Alwe lên tiếng.
Neil nghe vậy cũng đưa mắt nhìn lên.
“Vậy có lẽ nào chúng đã bị đưa đến dinh thự Công tước?”
“Theo tôi dự đoán thì họ không mang thẳng đến dinh thự đâu.... nhưng tôi có một số mối lo ngại khác....”
Alwe mở bản đồ ra rồi kẻ một đường từ nơi họ đang đứng đến dinh thự của công tước.
Neil nghiêng đầu thắc mắc không biết là ông đang làm gì và Alwe chỉ vào một địa điểm ở trên đó.
“Thực sự thì bọn tôi nhận được thông tin rằng tiểu thư nhà công tước hôm nay đã đi vào khu rừng này với một số tiểu thư từ các gia tộc khác. Nếu mà muốn di chuyển lũ quái vật từ đây tới nhà công tước thì họ sẽ phải đi qua nơi đó.”
“Ừm.... Chờ đã, có lẽ nào?!”
“Đúng. Dù chỉ là có khả năng thôi... nhưng nếu mà xe vận chuyển có vấn đề gì đó thì lũ quái vật có thể quay ra tấn công các tiểu thư.”
Khi nghe thấy điều này, mặt Neil bỗng còn biến sắc hơn cả khi thấy cái thi thể.
Dù Yumie đúng là biết sử dụng ma pháp nhưng chúng rất yếu, phần lớn chỉ dùng để biểu diễn thôi. Chúng không phải thứ có thể dùng trong thực chiến.
Yumie có thể bị lũ quái vật tấn công và mất mạng, biến thành một cái xác giống như cô hầu gái kia. Dù chỉ có khả năng thôi nhưng chỉ cần vậy thôi cũng có thể khiến Neil mất bình tĩnh rồi.
“Shiguto!! Tôi đến chỗ Yumie trước đây!!”
“Bình tĩnh lại Neil, chúng ta vẫn chưa chắc rằng lũ quái vật sẽ được đưa đến dinh thự nhà công tước, mà kể cả vậy thì cũng chưa chắc sẽ có tai nạn gì xảy ra mà đúng chứ? Tôi sẽ ngay lập tức chuẩn bị một chiếc xe ngựa nên hãy....”
“Ngựa gì mà ngựa, tôi tự chạy còn nhanh hơn! Mấy chuyện khác Shiguto tự lo đi!”
Rồi không nói thêm câu nào, Neil dùng ma pháp tăng cường lên toàn bộ cơ thể rồi chạy đi với tốc độ rất nhanh.
Đúng là khi nhắc đến cô em gái mình thì cậu ta chả biết trời đất là gì nữa mà.
Shiguto cảm thấy khá choáng khi nhìn cái cảnh đó nhưng đồng thời anh cũng thấy ngưỡng mộ Neil.
Không có thứ mang tên tình cảm gia đình ở trong hoàng tộc.
Dù muốn hay không, khi được sinh ra trong gia đình hoàng gia thì việc vướng vào mấy cái tranh chấp chính trị là chuyện không thể tránh khỏi. Nên mình cũng biết rằng ngay cả khi là anh em có chung huyết thống thì cũng không nên thân thiết với nhau quá mức....
Nhìn Neil với Yumie, Shiguto không thể không nghĩ về cô em gái của mình ở cung điện hoàng gia.
Hai người là anh em cùng cha khác mẹ, hai người mẹ thì thuộc hai phe phái khác nhau nữa nên cơ hội chào hỏi nhau công khai còn không có chứ đừng nói đến việc hòa hợp với nhau.
Nhưng có những lúc.... cậu cũng suy nghĩ.
Chỉ là giả sử, giả sử thôi nếu họ có thể quên đi những ràng buộc rồi trở thành anh em thân thiết giống hai người kia thì có lẽ....
...Fufu, nào, bây giờ không phải lúc đa sầu đa cảm.
Ghen tị thì lúc nào chả được. Nhưng việc trước mắt thì luôn là thứ phải ưu tiên lên hàng đầu.
Để tránh việc tình huống xấu nhất xảy ra, Shiguto cũng phải tự mình hành động.
“Hoàng tử, liệu có ổn không khi không đuổi theo cậu ấy?”
“Dù sao thì chúng ta cũng không bắt kịp được tốc độ của cậu ta đâu. Thay vào đó, chúng ta cũng có việc khác cần làm.”
“Haa, việc cần làm ạ?”
Nhìn thấy Alwe tỏ vẻ thắc mắc, Shiguto “À” một tiếng rồi mỉm cười.
“Đây là việc rất quan trọng đấy. Hãy chuẩn bị con ngựa nhanh nhất chúng ta có đi.”