Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

chương 18: bữa tiệc kết thúc cũng chính là lúc bữa tiệc bắt đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi cảm thấy cha đã dịu dàng với mình phần nào.

Dù có vẻ vẫn còn bận bịu với công việc, nhưng ông bắt đầu đi gặp tôi ngoài giờ dùng bữa và ông cũng nở nụ cười khi tôi mang trà đến cho ông.

Ngoài ra, nhờ học tập chăm chỉ, tôi đã có thể xem tài liệu của ông ấy ở mức độ nhất định.

Thành thật mà nói, do Onii-sama thì chỉ biết đến kiếm và ma pháp, còn những chuyện phức tạp như quản lí lãnh thổ hay kinh doanh thì anh ấy không ham. Có vẻ vì thế mà khi tôi có thể trò chuyện với ông về các lĩnh vực đó, ông vui ra mặt.

Chỉ là bây giờ cha nuông chiều tôi quá, nên ngay cả Lisa và mẹ thỉnh thoảng cũng phải mắng ông.

Nhìn cảnh một người đàn ông cao lớn nghiêm nghị bị vợ mình mắng chỉ vì chiều chuộng cô con gái trông buồn cười thật đấy.

Mà đó là do tôi mà nhỉ?

Dù sao đi nữa, đây cũng là một thành công lớn khi cha, mẹ và Onii-sama đã bắt đầu xem tôi là một thành viên trong gia đình rồi.

Bầu không khí trong nhà cũng trở nên tươi vui hơn, những người hầu khi trước nhìn tôi với ánh mắt “nguyên nhân gây ra sự tan vỡ của gia đình” đã chuyển sang “người đã đem lại hạnh phúc cho gia đình.”

Vậy là kế hoạch hàn gắn lại gia tộc Granbell đã thành công rực rỡ. Giờ tôi chỉ cần tận hưởng cảm giác chiến thắng này thôi.

“Ước là thế… nhưng tại sao mình lại vùi đầu trong cái địa ngục thư từ này thế….?!”

Trước khi bữa tiệc diễn ra thì tôi phải viết một đống thiệp mời.

Và bây giờ tôi còn bị chôn sống bởi đống thư còn nhiều hơn cả lúc đó nữa, tôi lên tiếng than thở.

Đã thế, Lisa còn tàn nhẫn đổ thêm một gáo nước lạnh mang tên hiện thực lên tôi.

“Danh tiếng của tiểu thư đã nổi lên từ bữa tiệc đó. Thế nên ngoài những lời mời từ những quý tộc đã xem màn trình diễn ma pháp của cô, chúng ta còn nhận được rất nhiều lời mời từ những quý tộc khác và họ muốn cô đến biễu diễn tại gia. Đúng như ý cô rồi, tiểu thư nhỉ?”

“Đúng là em muốn nổi tiếng thật, nhưng chắc chắn không phải là như thế này!!”

Và dĩ nhiên, một khi lời mời đã đến thì tôi phải phản hồi lại cho người ta.

Lúc gửi lời mời thì chỉ cần chép theo mẫu có sẵn là được… Nhưng bây giờ tôi phải đọc từng lời mời một, kiểm tra lịch trình của mình, cân nhắc xem sự kiện nào quan trọng hơn và từ đó mới xem xét nên từ chối hay đồng ý lời mời… Nói chung là có rất nhiều thứ cần phải suy tính.

Mà nhìn thế nào đi nữa, đây không phải là thứ mà một đứa trẻ 10 tuổi có thể làm đúng chứ? Ai đó giúp với…

“Ông chủ bận rộn với công việc chính sự, bà chủ cũng phải viết thư trả lời những lời mời. Tiểu thư có thể thoải mái hỏi ý kiến của tôi, nhưng hoàn thành công việc vẫn là trách nhiệm của tiểu thư.”

“Khônggggg….!!”

Ngay cả khi nguyền rủa sự bất hạnh của mình đến mức nào đi chăng nữa thì công việc cũng không vơi đi chút nào.

Bư… Tôi phồng mặt lên như quả bóng, cố tình khoe vẻ đáng yêu trong khi vẫn tập trung làm việc. Thế nhưng Lisa lơ đi mà bình thản xếp chồng thư mời theo thứ tự quan trọng và chuyển qua cho tôi. Và khi tôi lặng lẽ rơi nước mắt vì cảm động, bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên.

“Yumie, em có ở trong không?”

“A, Onii-sama, em ra ngay đây.”

Nhìn thấy tôi tung tăng chạy ra, Lisa thở dài.

Ấy, lát nữa em sẽ làm mà. Cho em nghỉ ngơi chút đi.

“Ôi trời, em sao thế Yumie, hôm nay em làm nũng nhiều hơn bình thường đó.”

“Ehehe, em chỉ muốn được Onii-sama chiều chuộng thôi mà.”

Khi Onii-sama mở cửa đi vào phòng, tôi chạy đến ôm thật chặt anh ấy rồi mỉm cười.

Dù anh ấy đáp lại với giọng điệu bình tĩnh, cố gắng ra vẻ trưởng thành… nhưng cái miệng thì cười tủm tỉm ra mặt.

Onii-sama dễ thương quá mà. Chỉ cần ở bên cạnh anh thôi tôi cũng cảm thấy như được chữa lành rồi.

“Vậy Onii-sama đến đây làm gì thế?”

Tôi hỏi trong khi cọ má vào người anh.

Tôi thản nhiên mở lời, nhưng lời tiếp theo của Onii-sama khiến tôi chết lặng.

“À, anh nhận được một lá thư gửi cho Yumie nên anh đến đưa nó cho em. Là lời mời đến một buổi tiệc trà.”

“......”

Hóa ra anh ấy không phải là thiên thần đến cứu tôi mà là thần chết đến đưa tôi xuống địa ngục.

Nhìn tôi tuyệt vọng gục xuống, Onii-sama cười khổ.

“Không sao đâu, người gửi là Hoàng tử Shiguto đó.”

“Có chỗ nào ổn vậy?!”

Đúng là Hoàng tử đã đích thân mời tôi đến Vương cung, và tôi cũng đã đồng ý. Dù không có thư mời đi nữa, thì tôi cũng không thể từ chối lời mời của Hoàng tử, và bản thân tôi cũng không ngại tham dự chi.

Nhưng mà tôi vẫn phải viết một bức thư trả lời, chỉ tổ làm tăng khối lượng công việc của tôi mà thôi.

“Nếu nói là em đã nhận được lời mời từ Hoàng tử, thì không gia đình nào dám ý kiến với em đâu.”

“....!!”

Tôi ngẩng đầu lên, suy nghĩ về câu nói đó.

Điều khiến tôi bận rộn nhất hiện nay không chỉ là khối lượng công việc khổng lồ, mà còn là việc phải suy nghĩ lời từ chối sao cho khéo léo.

Dù sao thì nhà Granbell cũng là một gia tộc Bá tước.

Địa vị của chúng tôi khá là cao, nếu xét đến danh hiệu Thanh kiếm của Hoàng gia thì còn cao hơn nữa cơ… Nhưng vẫn có một số gia tộc mà tôi không thể ngó lơ được.

Khi nhận được nhiều lời mời từ các gia tộc khác nhau trong cùng một thời điểm, việc từ chối một cách khéo léo để không làm mất lòng ai quả thực rất khó khăn.

Nếu lựa chọn không cẩn thận, có thể dẫn đến việc bị hiểu lầm là "coi thường" gia tộc đó. Ngược lại, nếu từ chối tất cả lời mời, ta sẽ bị đánh giá là không biết xã giao.

Nên bây giờ lời mời của hoàng tử lại chính là con át chủ bài của tôi. Cho dù là gia tộc nào thì cũng không thể nói yêu cầu của mình quan trọng hơn lời mời của Hoàng tộc được.

“Đúng như mong đợi từ Onii-sama của em! Anh đúng là thiên tài mà! Em yêu anh nhiều lắm!!”

“Ahaha, em nói quá rồi, Yumie. Nhưng nói thêm vài lần nữa cũng được đó.”

“Yêu anh, yêu anh, yêu anh nhiều lắm…!!”

Cuối cùng, khi thấy công việc sắp hoàn thành, tôi vui mừng khôn xiết, Onii-sama liền tiến đến xoa đầu tôi. Lisa nhìn chúng tôi và lắc đầu mỉm cười.

*************

P/S: Ngoi lên lại lặn xuống.

Truyện Chữ Hay