Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

chương 12: chuyến viếng thăm của mẹ con nhà thiết kế

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lần đầu gặp mặt, thưa tiểu thư. Tôi tên là Seliana, chủ của cửa hàng thời trang cao cấp Senarto. Còn đây là con gái tôi Manila. Con bé chỉ đến đây học việc, mong cô đừng quan tâm đến nó quá ạ.”

“Mong tiểu thư chiếu cố hôm nay ạ.”

Đôi mẹ con với mái tóc xanh tím cúi chào tôi.

Vì là chủ một cửa hàng thời trang nên trông họ rất xinh đẹp, nhưng hơn hết thì bộ trang phục hai người họ mặc trên người trông rất phong cách.

Dù có hơi khác so với mấy bộ váy thuộc giới quý tộc thường mặc, nhưng thiết kế của nó rất tuyệt vời, tạo một cảm giác sang trọng khác xa với dân thường.

Bộ cánh của họ tạo nên sự cân bằng tinh tế, vừa không phải áp đảo giới quý tộc, vừa không phải hạ thấp thực lực của bản thân.

Tôi có thể hoàn toàn tin tưởng vào kĩ năng của người này rồi.

“Cảm ơn vì đã dành thời gian đến đây. Em tên là Yumie Granbell, lần này em muốn đặt một chiếc váy. Mong chị giúp đỡ.”

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười và cúi chào theo lễ nghi quý tộc.

Đôi mắt của Seliana-san mở to ra kinh ngạc, Manila-chan bên cạnh thì cũng đơ người ra.

Phư phư phư, nỗ lực của tôi đâu phải để chơi.

Mỗi ngày tôi đều tham gia lớp học khắc nghiệt của mẹ, hơn nữa tôi cũng chăm chỉ luyện tập hàng ngày trước gương để nghiên cứu cách làm nổi bật sự dễ thương của mình lên.

Bây giờ có là trai hay gái cũng không ai có thể chịu nổi đòn tấn công này đâu.

“Ôi trời, tiểu thư học tập chăm chỉ ghê. Nghe nói cô mới chỉ 10 tuổi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một cô bé tầm tuổi này có thể chào hỏi một cách quý phái như thế. Ước gì con gái tôi có thể học hỏi chút từ cô phần nào.”

“À không, em vẫn còn non nớt lắm, vẫn chưa thể sánh với mẹ được.”

Thực tế mà nói, lễ nghi của mẹ có thể dùng từ “Thanh lịch” để nói nên vẻ đẹp từ quần áo mẹ mặc và cách mẹ đi.

Dù có hơi khác với mục tiêu “sự dễ thương tối thượng” của tôi… Nhưng khi lớn lên có thể tôi sẽ thay đổi phong cách theo hướng đó, nên tôi vẫn coi bà ấy như một tài liệu tham khảo.

“Mà cách chào của Manila-san cũng đẹp đó. Bạn bằng tuổi tôi phải không? Tôi nghĩ thế cũng rất tuyệt rồi.”

Người tôi quan tâm lúc này là cô bé này cơ.

Dù là một đứa con ngoài giá thú nhưng tôi vẫn là một thành viên của gia tộc Granbell, tôi thật sự may mắn khi sống trong môi trường tồn tại nhiều người khác ngoài mẹ giúp đỡ tôi học tập.

Vậy mà, đứa trẻ này còn không phải là quý tộc, mẹ em ấy thì cũng chắc rất bận bịu với công việc ở cửa hàng.

Mặc dù không có môi trường học tập tốt như tôi nhưng có thể làm tốt đến thế, thật đáng ngưỡng mộ.

“C-Cảm ơn ạ…. rất vinh hạnh…”

Manila-chan nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ phấn khích.

Phư, thôi nào em gái, nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi sẽ hiểu lầm là em thích tôi rồi đó.

Mà, giờ tôi đã là con gái thì thôi bỏ vậy.

“Thôi, vào việc chính nào. Bây giờ chúng ta hãy bàn về thiết kế của chiếc váy mà tiểu thư mong muốn.”

Tôi gác chuyện của Manila-chan sang bên và nói chuyện với Seliana-san.

“TIểu thư có yêu cầu gì không ạ?”

“Để em xem nào…. em muốn bộ váy có thể dễ dàng di chuyển ạ.”

Tôi lẩm bẩm trong khi tay lật qua catalog trước mặt.

Mấy thứ như áo nịt ngực có thể làm nổi bật đường cong cơ thể và khiến mình trông gầy đi hiện đang là mốt, nhưng chúng lại cực kì bó và khó di chuyển.

Bởi làn da của tôi vốn khá là trắng rồi nên nếu mặc thứ đó, làn da tôi sẽ bị nhợt nhạt và xấu đi… lúc đó hình tượng của tôi là một cô bé ốm yếu chứ dễ thương nổi gì.

Hơn nữa….

“Em vẫn chưa… quyết định được phong cách của mình…”

Đúng vậy, đa số phụ nữ quý tộc sẽ chọn những bộ cánh thịnh hành, đến cả những đứa trẻ cũng không ngoại lệ. Nhưng tôi lại thấy giữa người lớn và trẻ em khác nhau rất nhiều.

Làm sao một đứa trẻ 10 tuổi có thể cạnh tranh mấy thứ như kích thước vòng hai hay là kích cỡ vòng một được chứ?

Tôi không nghĩ mình mũm mĩm hay bị thừa cân, cũng do tôi tập thể dục thường xuyên và rèn luyện cơ bắp nên tôi có một vóc dáng rất săn chắc, hơn hẳn với những bạn gái cùng tuổi.

Ở trường hợp của tôi, có dùng áo nịt đi nữa cũng chả tác dụng gì.

“Tầm mười năm trước hình như có một bộ váy cũng thịnh hành mà không cần phải dùng đến áo nịt. Chị có thể sửa nó thành một chiếc váy hiện đại hơn cho trẻ em không?”

Thứ tôi cần bây giờ không phải sự cuốn hút của một người phụ nữ trưởng thành. Mà đó là sự xinh xắn, đáng yêu của một “bé gái”, thứ chỉ có ở một đứa trẻ.

Không cần phải ra vẻ ta đây trưởng thành, trẻ em cần phải phát huy tối đa điểm sáng đó!

“N-Nếu thế thì, mình có ý này!!”

Bỗng nhiên Manila-chan lên tiếng.

Ồ? Tôi quay sang nhìn thì thấy em đưa ra quyển catalog em đang ôm, trông nó rất quan trọng với em ấy.

“Đó là chiếc váy ngày trước mẹ em rất thích… nhưng bây giờ cũng hết thời rồi nên cũng không còn trong cửa hàng nhà em nữa… Vốn dĩ, chiếc váy đó do em thiết kế ra…”

Và chính khoảnh khắc đó, một tiếng chuông vang lên trong đầu tôi.

Đây, đây chính là nó, chiếc váy có thể phát huy tối đa được sự quyến rũ của Ỵumie-chan!!

“Manila-san.”

“À, vâng… mình cũng biết nó không được đẹp…”

“Không phải đâu, lấy cái này đi! Seliana-san, hãy chọn thiết kế này rồi điều chỉnh nó cho em ạ!”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

“Ể, Ểểểể?!”

Người mẹ ngay lập tức đồng ý yêu cầu của tôi. Trong lúc đó, tôi quay sang nắm lấy tay Manila-chan vẫn còn đang bối rối.

“Cảm ơn nhiều nhé Manila-san. Bạn đúng là thiên tài đó, hãy tự tin lên đi!”

Là một người bên ngoài, đương nhiên tôi không biết chi tiết các kĩ thuật, đương nhiên tôi vẫn còn nhiều điều cần phải học hỏi.

Chỉ mới 10 tuổi thôi mà Manila-san đã có thể thiết kế ra một chiếc váy như thế, tương lai cô bé này chắc chắn rất hứa hẹn. Tôi muốn giữ cô bé này bên mình ghê.

“V-Vâng,, mình không chắc mình là một thiên tài như tiểu thư nghĩ đâu…”

“Nếu muốn thì mình có thể bảo trợ cho bạn. Dạy học cho Manila-san tốn kém lắm nhỉ? Bạn muốn bao nhiêu nào?”

“Vâng?!”

Manila-chan có vẻ đang không theo kịp lời tôi nói rồi, mắt em ấy đang quay mòng mòng luôn kìa.

Giả vờ không thấy gì, Seliana-san mở một nụ cười gượng.

“Tôi xin thay mặt con bé cảm ơn lòng tốt của tiểu thư, nhưng ta tạm gác chuyện này nhé. Bây giờ chúng ta hãy hoàn thiện chiếc váy, trước tiên là bàn bạc về chi tiết trước ạ.”

“Ối, đúng rồi nhỉ. Manila-san, mình nghiêm túc đấy nên bạn hãy chuẩn bị đi nhé.”

Đừng có nghĩ đến việc chạy trốn đấy? Thấy tôi mỉm cười với suy nghĩ đó, Manila-chan đỏ mặt rồi núp ra sau lưng Seliana-san.

Dù biết là không lịch sự cho lắm nhưng lỗi tại tôi dí em ấy quá nên thôi bỏ qua vậy. Tôi cố gắng ngăn Seliana-san đang liên tục xin lỗi rồi bắt đầu bàn chuyện với tâm thế thoải mái.

“Phư phư phư... tự nhiên mình mong chờ đến bữa tiệc ghê.”

“Tiểu thư, trông mặt cô gian quá.”

Khi Lisa chỉ ra điều đó, mặt tôi bỗng nghiêm lại.

Chết thật, dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng phải cẩn thận để không làm mất hình tượng của mình.

**************

P/S: Tin buồn là con dịch chuẩn bị chạy deadline nên có thể sắp tới tiến độ không được như này đâu.

Truyện Chữ Hay