Cô ấy có bất ngờ trước cuộc gặp không hẹn trước này không nhỉ?
Vì tính cách lạnh lùng, trong game cô ấy luôn bày ra một khuôn mặt khó thấu nên đến tôi cũng rất tò mò về thứ cô ấy đang nghĩ.
‘Chuyện này có bất ngờ không?'
Đừng bảo rằng tôi chẳng thể khoác vai chút với người Anh hùng đồng nghiệp của mình đó nha, đòn đấy sát thương tâm lý hơi cao đó.
“Bạn…ư? Người này có phải bạn thân của ngài không, thưa ngài Frillite?”
Chỉ huy lính biên phòng, đơ mặt lại, hỏi Frillite.
Cô ấy còn chẳng thèm liếc hắn ta một cái.
Frillite nhìn chằm tôi với vẻ bối rối phảng phất trong mắt và mở miệng
“Clo—?”
“Ha ha! Cậu đúng là cái loại đấy nhỉ. Mới chừng đấy thời gian mà đến tên tôi cũng quên luôn rồi hả? Là James. Nhớ lại đi, James nè~?”
Cô ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ trong giây lát khi tôi vội vàng ngắt lời cô ấy và bịa ra một cái tên giả. Nhưng ngay lập tức cô ấy lại gật đầu như thể đã thông được chuyện gì.
“Ừ, lâu rồi không gặp, James. Cậu đến đây làm gì thế?”
“Chúa ơi, giờ chưa phải là lúc hỏi điều ấy. Chả là tôi vừa trải qua ti tỉ thứ trên đời rồi. Giờ mà đem chừng đó ra mà kể hết thì có khi tối rồi vẫn chưa xong mất. Gác chuyện này lại vào dịp khác trên bàn nhậu đi. Thay vào đó, tôi có chuyện này thú vị hơn muốn cậu nghe đấy~”
Tôi cố tình kéo giãn giọng của mình ra trong câu cuối của mình và liếc nhìn khuôn mặt của tên chỉ huy. Không có gì đáng ngạc nhiên, ông ta đang cứng nhắc nhìn tôi lắc đầu với làn da trắng bệch.
Trong đôi mắt tuyệt vọng ấy, tôi thấy được sự van nài rằng mình sẽ đưa mọi thứ về nguyên trạng nếu tôi cho ông một cơ hội nữa.
Quá muộn rồi, ông bạn.
Tôi vui vẻ cười toe toét với hắn ta và giải thích với Frillite về nghi vấn tham ô của tôi về kẻ hút máu tham lam này.
Giữa tiến trình câu chuyện, biểu cảm của Frillite có những thay đổi rất nhỏ theo diễn biến của chúng. Khi bài trình bày của tôi khép lại, cô ấy nhìn vào những chiếc xe hàng, lũ Orc và người chỉ huy lính biên phòng và mở miệng.
"Chỉ huy, những gì tôi vừa nghe, liệu có phải là thật?"
Giọng của Frillite bẩm sinh đã bớt chói tai hơn một chút so với những phụ nữ bình thường. Mà bây giờ nó lại càng sôi sục hơn trong cơn giận giữ đang bị kìm nén.
Không có gì ngạc nhiên khi không chỉ chỉ huy của các vệ binh, mà cả những người lính khác cũng run rẩy bồn chồn.
Nuốt nước bọt, tên chỉ huy bắt đầu giở trò nịnh nọt.
“Không, tất nhiên là không rồi, thưa ngài. Có vẻ như có chút hiểu lầm ở đây.”
"Hiểu lầm ư? Ý ông muốn nói là Cl… à, bạn tôi đã nói dối tôi?”
"Kh–Không phải như thế…"
“Này, ông Orc.”
Frillite thậm chí không thèm liếc nhìn chỉ huy bảo vệ và gọi Lugar, người đang ở gần những chiếc xe hàng.
Lugar chỉ vào mình.
“Cô đang gọi tôi hả?”
“Ai cũng được, con Orc nào nói được tiếng Đế Quốc, hãy đi qua đây.”
Lugar cau mày trước giọng điệu gần như ra lệnh ấy.
Rốt cuộc, anh ta cũng là người đứng đầu một bộ tộc Orc. Thật chả dễ chịu gì khi bị ra lệnh bởi một người không quen không biết.
“Người anh em à, chúng tôi cần hỏi anh một số câu hỏi. Cho chúng tôi ít phút thôi.”
Sau khi nghe những lời của tôi, Lugar thả lỏng nét mặt và tiến tới chỗ chúng tôi.
Mặt khác, Frillite nhíu mày.
"Người anh em?"
“Con orc mà cậu gọi là người anh em mà tôi mới kết nghĩa gần đây.”
“…chuyện quái gì đã xảy ra vậy? Cậu làm thế nào mà lại thành anh em với một con Orc chứ?”
“Suỵt, tôi sẽ nói sau. Bây giờ không phải lúc.”
Tôi chỉ vào Lugar, người đang tiến về phía chúng tôi, hất cằm ra hiệu. Trước điều đó, Frillite chỉ đành thở dài thườn thượt và lẩm bẩm.
“Núi câu hỏi tôi cần cậu giải đáp ngày càng chồng chất nhỉ?”
Lugar hỏi Frillite, nhìn cô ấy.
“Tại sao cô lại cần tôi hả nhân loại?”
“Tôi có vài điều muốn hỏi. Ông đã đưa cho chỉ huy đội lính canh 500 000 vàng và yêu cầu cung cấp lượng thực phẩm bằng với số tiền đó. Tôi nói có đúng không?”
"Ừm."
“Và người chỉ huy đã đưa cho ông bảy xe chở ngũ cốc cùng mười bảy con gia súc để đổi lấy 500.000 vàng. Đúng không?"
Chỉ huy đội cận vệ cố gắng nói chen vào, nhưng Lugar đã đáp lại quá nhanh.
"Cô nói đúng."
“Vậy, chừng này thực phẩm đáng giá 500.000 vàng?”
"Đó là những gì tôi đã nghe."
“Được rồi, cảm ơn vì đã trả lời câu hỏi của tôi. Ông có thể trở lại vị trí lúc nãy.”
Lông mày của Lugar hơi giật giật, trông như anh ta sẽ rút chiếc rìu buộc ở thắt lưng của mình vào giây tiếp theo, nhưng may mắn thay, anh ta đã quay trở lại với những người trong bộ lạc của mình mà không nói thêm một lời nào.
Có vẻ như Lugar không phải một con Orc ngu ngốc, anh ấy đã đoán ra được phần nào đó của câu chuyện này.”
“Ông còn điều gì muốn nói không hả, thưa Chỉ huy?”
Đôi mắt lạnh lùng của Frillite găm vào chỉ huy lính canh. Ông ta run rẩy như một con mồi bị đặt dưới nanh vuốt của chúa sơn lâm.
“Nhưng, cái đó, tôi…”
“Như ông đã biết, chỉ có độc một lý do khiến Đế chế giao dịch lương thực với loài Orc. Đó là để ngăn lũ Orc đói khát vượt qua biên giới và cướp bóc của dân chúng.”
Frillite bước một bước về phía chỉ huy. Theo phản xạ tự nhiên, tôi thả lỏng cánh tay, và cô ấy lạnh lùng nhìn xuống người đàn ông đang khuỵu xuống.
“Tuy nhiên, ông, một sĩ quan của Đế chế, đã vi phạm giới luật quốc gia uy nghiêm của Đế chế này để thỏa mãn tư lợi. Hành động phi pháp của ông đang đặt những người dân nơi này vào nguy hiểm. Ông có thừa nhận không?
“Ồ, không, không phải! Tôi không bao giờ muốn như vậy. Việc xảy ra hôm nay chỉ là một sự thiếu sót…”
“Nếu ngươi không thể tự mình thừa nhận tội ác đã gây ra, ta đành phải bắt ngươi làm vậy. Vệ binh! Bắt giữ người đàn ông này ngay bây giờ!
Hai người bảo vệ, những người đang tuần tra, theo tiếng gọi của Frilite, theo bản năng chạy về phía chúng tôi và tóm lấy tay tên chỉ huy.
“Ơ, h-hả?? Này mấy cậu kia! Mấy cậu đang nghĩ mình làm gì thế hả!?"
"Chúng tôi xin lỗi, thưa ngài. Nhưng chúng tôi phải tuân theo mệnh lệnh của Anh Hùng.”
“Không, những người này… cái đó, thưa ngài Anh hùng. Xin người hãy bình tĩnh lại và nghe tôi giải thích…”
“Phó chỉ huy đâu?”
"Vâng? V-vâng! Tôi ở đây thưa ngài!”
Có lẽ vì lo lắng mình cũng sẽ bị liên lụy vào chuyện này nên khuôn mặt của người phó chỉ huy vệ binh được cô ấy triệu tập tái nhợt như người chết. Tuy nhiên, Frillite không quy trách nhiệm cho anh ta.
“Tên chỉ huy đội vệ binh này sẽ bị đưa ra xét xử theo luật của Đế chế, bởi hắn không chịu thừa nhận sai lầm của mình. Và ta muốn phiên tòa phải là một phiên tòa thấu đáo và nghiêm minh dưới tên của gia tộc Perdiac Ducal. Anh đã rõ chưa?"
"Vâng, vâng, tất nhiên!"
“Rất tốt khi anh hiểu. Trong thời gian này, vị trí chỉ huy lính gác biên phòng còn trống sẽ tạm thời sẽ được chuyển cho anh. Và nếu tên chỉ huy đương nhiệm bị kết tội, vị trí chỉ huy kế tiếp sẽ do đảm nhận.
Đôi mắt của phó chỉ huy cận vệ mở to.
Anh ta hẳn đã nghĩ rằng mình sẽ phải chịu trách nhiệm cùng với người chỉ huy, nhưng những gì Frillite nói lại vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.
Nếu chỉ huy của đội vệ binh bị kết tội, không đời nào ông ta sẽ không bị trừng trị thích đáng, vì vậy không khác gì nói rằng anh, phó chỉ huy sẽ là người lấp đầy vị trí trống này.
Khuôn mặt hiểu ý ẩn ý của phó đoàn trưởng dần dần tràn ngập vui sướng.
Mặt khác, khuôn mặt của người chỉ huy thì co rúm lại trong sự tuyệt vọng.
"Không không. Thật không công bằng! Không công bằng chút nào! Tôi không phải là người duy nhất đã cướp tiền! Tên đó, tên kia đó và cả tên đằng kia nữa, họ cũng tham gia vào mấy vụ thế này!
“Nếu dỡ bỏ tủ sách trong nhà của ngài chỉ huy, chúng ta sẽ tìm ra một chiếc két ẩn đằng sau nó. Tất cả tài sản mà ông ta đã tham ô đều được cất giữ trong đấy ”.
Đấy là lúc tay đầu uy lực của người phó chỉ huy hướng về phía viên chỉ huy, rồi vị trí của chiếc két sắt cũng được anh ta nổ ra gần như ngay sau đó.
Và thế là Chiến dịch Ôm bom chết chùm, chiêu cuối của chỉ huy vệ binh cũng tan thành mây khói.
Cuối cùng, chỉ còn lại những tiếng hét thất thanh nhỏ dần của người chỉ huy khi bị áp giải đi.
Frillite sau đó truyền cho tân chỉ huy vệ binh biên biên phòng những gì anh ta phải làm:
—tịch thu tài sản cựu chỉ huy đã biển thủ.
—cung cấp lời khai tại phiên tòa.
—cung cấp nguồn cung cấp thực phẩm tương xứng với số tiền của lũ Orc, v.v.
Trong khi cô ấy đang giải thích, tôi đến chỗ Lugar và giải thích những chuyện đã xảy ra cho đến nay.
Sau khi nghe câu chuyện ấy, Lugar hứa sẽ giấu bộ tộc của mình về hành vi biển thủ của sĩ quan Đế chế.
Nếu câu chuyện này bị lộ ra ngoài, sự thù địch của loài Orc đối với con người sẽ chỉ tăng lên, và khi đó việc giao thương giữa hai chủng tộc trong tương lai có thể trở nên khó khăn hơn.
– Thủ lĩnh à. Người anh em của ngài đã nói gì thế?
– Haizz, chả là có đôi ba sự sai sót trong tính toán từ mấy anh lính đằng kia, dẫn đến việc họ mang đến ít thực phẩm hơn. Người anh em ta nói rằng nếu chúng ta đợi thêm một chút nữa, họ sẽ mang đến cho đây thêm 4 lần số mà chúng ta đã nhận được.
– B-Bốn lần?! Thủ lĩnh ơi! V-Vậy, không phải bây giờ bộ lạc của chúng ta đã giàu sụ rồi sao?!
– Ngay cả khi chúng ta không giàu có đi nữa, bộ lạc vẫn sẽ được sống sung túc trong một thời gian dài đấy.
– Thủ lĩnh muôn năm! Mau chở hàng mà về làng mở tiệc thôi nào! Đây sẽ là một bữa tiệc lớn hơn bao giờ hết!
– Tiệc tiệc cái đầu ngươi! Dù chúng ta có bao nhiêu thực phẩm đi chăng nữa, nếu cứ hoang phí chúng như vậy, kho lương sẽ luôn sớm cạn đi mà thôi. Tất cả số này sẽ được cất kho.
– Cái gì cơ?! Thủ lĩnh à, trước đây anh có như thế này đâu, anh trở thành một con Orc keo kiệt từ khi nào vậy?
– Vậy phần thịt của cậu sẽ bị cắt trong tháng tới.
– Th-Thủ lĩnh là một chiến binh vĩ đại.
– Thủ lĩnh…? Xin ngài hãy nói gì đó đi mà…
Nhìn họ vui vẻ hồn nhiên như vậy, có vẻ như tôi đã làm đúng.
Sẽ không còn vụ lừa đảo nào trong tương lai nữa, vì vậy họ sẽ sống tốt thôi.
Đấy là lúc tôi háo hức chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu mới của mình…
“Cl…James!”
Có lẽ cô ấy đã nói chuyện xong với người chỉ huy vệ binh tạm thời, Frillite gọi tôi lại.
Tôi đến gần cô ấy.
"Cô cần gì à?"
“Anh xong việc ở đằng kia rồi à?”
"Tôi đoán vậy?"
“Vậy thì đi thôi.”
"Đi? Ở đâu cơ?"
"Còn đâu nữa? Một thị trấn đâu đó gần đây.”
“…cô muốn tôi đi theo cô hả?”
Frillite nheo mắt lại.
“…vậy chẳng lẽ anh lại định bỏ chạy như lần trước sao?”
"Chạy? Tôi có chạy đi lúc… à.”
Tôi nhớ ra rồi.
Ngày mà Frillite đến để trả tiền đồ uống cho chúng tôi trong Thủ đô Đế quốc.
Cô ấy đề nghị sẽ tới gặp lại vào ngày hôm sau để nói chuyện khi cả hai chúng tôi đã tỉnh khỏi cơn say. Nhưng ngay rạng sáng hôm sau, tôi liền chuồn khỏi thủ đô ngay sau khi tỉnh giấc.
“Lúc đó, ờ thì chả qua đã có vài chuyện ấy mà.”
"Vậy luôn..."
Có vẻ như niềm tin của cô ấy với tôi đã chạm ngưỡng âm rồi, có nói thật cổ cũng chẳng tin kìa.