Mong mãi, chờ mãi, cuối cùng thì tháng Năm cũng tới, ngày Taehyung phải nộp bản thảo đã đến gần.
Taehyung nói cái này gọi là một năm comeback hai lần, nhân dịp nghỉ hè chen chân vào bảng xếp hạng chút.
Nếu như cậu còn chịu mở buổi ký tặng thì có khi cũng chẳng khác nào những minh tinh kia ấy chứ.
Yoongi lúc ấy đang cạo râu, lười nhác nói cậu lợi dụng thời cơ để trục lợi bất chính.
"Đâu có!" Taehyung nhấn mạnh đây là do ngài biên tập Kim Namjoon của cậu vì cậu mà tính toán sắp xếp lịch trình cho phù hợp.
Vì muốn hình tượng của mình trong lòng Yoongi xịn sò hơn chút, cậu ngay lập tức nhắn tin cho Namjoon hỏi nên diễn giải thế nào cho ngon từ thịt, ngọt từ xương.
Một lát sau Namjoon nhắn lại cả chuỗi tin nhắn dài ngoằng, trong đó gồm một đống từ chuyên môn hoa mỹ để giải thích.
Taehyung vất vả đọc cái gì mà trải qua hàng chục năm nghiên cứu thị trường, rồi thì nắm rõ quy luật phát triển của mối quan hệ cung cầu.
Sau khi đọc xong, Taehyung mệt mỏi lau mồ hôi bịn rịn trên trán, trong lòng không khỏi cảm thán Namjoon hyung quả đúng là đỉnh của đỉnh, chẳng khác nào bàn tay vô hình điều khiển thị trường hết.
Yoongi trước khi bước ra cửa thì quay lại hỏi cậu: "Em viết được bao nhiêu rồi?"
"...."
Đến tháng Năm, Yoongi cũng bước vào giai đoạn bận rộn.
Mấy lớp của Hoseok đã tiến hành ôn tập hết rồi, anh vẫn còn chương cuối chưa dạy xong.
Gần đây, bài tập về nhà cũng tăng lên cả tấn, học sinh ai oán kêu vang trời.
Chính anh ngày nào cũng phải làm thêm giờ, không tránh được.
Về đến nhà vẫn phải soạn giáo án, để bất cứ khi nào điều chỉnh kế hoạch học tập vẫn có thể ứng phó.
Trường học cũng gấp rút tổ chức thi thử trước khi kết thúc chương trình học, cũng không bắt học sinh phải tự kiểm điểm rồi tổng kết, ngoại trừ mấy đứa thành tích đặc biệt thê thảm, kéo thứ hạng thi đua của cả lớp xuống.
Chủ nhiệm lớp Một quái gở bắt anh ngồi uống trà nói chuyện phiếm với ổng nửa tiết tổng kết, làm anh nóng hết cả ruột nhưng vẫn đành phải giữ trong lòng.
Anh sờ soạng trong túi áo thật lâu mới nhớ ra hiệu trưởng đi đầu phong trào cai thuốc, anh cũng nửa năm nay không dính đến khói thuốc rồi.
Buổi tối ba ngày liên tiếp, hai người cùng thức đến rạng sáng, mỗi người một cái máy tính bận bịu việc của mình.
Yoongi cầm trong tay cốc americano đá mua từ ngoài về, còn Taehyung thì ngại cà phê đắng, vì vậy đành hấp thụ cafein từ chai coca vậy.
Đến buổi tối thứ tư, Yoongi cất mấy cuốn vở ghi sạch đẹp đầy đủ của học trò năm rồi để lưu trữ xong, nằm xuống giường nhắm mắt một hồi mới nhớ ra Taehyung.
Anh nằm đấu tranh hai phút, cuối cùng vẫn bò xuống giường để đi ngó cậu một chút xem thế nào.
Phòng làm việc duy nhất trong nhà nhường cho Taehyung.
Mấy ngày nay Yoongi toàn phải ra ngồi ghế sô pha trong phòng khách để chấm bài với soạn giáo án.
Bàn uống nước nhỏ lại lùn, anh phải còng lưng gõ chữ, ngồi càng lâu vai gáy càng đau nhức khó chịu.
Nhiều lần xoa bả vai đến phát cáu, anh đã định xông vào phòng làm việc chia đôi bàn rồi đấy, nhưng sau lại phải tự khuyên giải mình rằng công việc Taehyung là sáng tác, cần một không gian an tĩnh mới được.
Đứng trước cánh cửa phòng làm việc, Yoongi bỗng nghe thấy tiếng thở dốc đang bị dồn nén, anh lập tức đờ người, sau đó mới thả lỏng ra một chút.
Dạo gần đây cả hai đều bận việc, lần gần nhất làm cũng là chuyện của cuối tuần trước rồi.
Suy nghĩ đi vào trong để giúp đỡ lóe lên trong đầu Yoongi, nhưng giờ anh đang rất mệt mỏi, chỉ sợ lực bất tòng tâm, thế nên đành chờ Taehyung xong xuôi mới đi vào.
Đợi đâu đó tầm một tiếng, Yoongi ngủ gật, đầu đụng vào tường mới tỉnh lại, ấy vậy mà bên trong vẫn chưa có dấu hiệu xong.
Yoongi xoa trán lầm bầm làm gì mà lâu vậy chứ, rồi đẩy cửa đi vào.
Taehyung rõ ràng sợ hết hồn.
Thức đêm liên miên cộng với ngồi mãi trong phòng bức bối khiến thần kinh của cậu có phần suy yếu.
Bây giờ đầu óc cậu lũng loạn, tay đang nắm lấy thằng nhỏ, ngây ngốc nhìn Yoongi đến gần.
"Làm sao phải tự làm mà không biết đến tìm anh...." Yoongi nói được một nửa chợt dừng lại, nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của phụ nữ phát ra từ máy tính của Taehyung.
"Em..." Taehyung há miệng, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Đây là lần đầu tiên Yoongi dính phải cái loại chuyện bắt gặp bạn trai mình lén lút xem AV tự an ủi này, chính anh cũng không biết phải phản ứng ra sao.
(AV: phim heo nhưng ở đây chỉ phim heo của nam nữ)
Chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
"Uống lắm coca như thế, cẩn thận giết hết tng trùng đấy." Yoongi nhặt một lon rỗng trên bàn ném vào người Taehyung khiêu khích.
Taehyung bị ném một cái như vậy cũng bốc hỏa.
"Giết được thì cứ giết, giữ lại anh cũng sinh con được cho em đâu?"
Taehyung không ấn nút tạm dừng, cô gái trong phim có lẽ đang đạt đến cao trào, bỗng nhiên hét lên một tiếng the thé, khiến Yoongi mặt đỏ tới mang tai, đối mặt với Taehyung dưới ánh đèn lờ mờ, sau đó trầm mặc đóng cửa lại rồi rời đi.
Taehyung nhìn thứ đã mềm oặt trong tay mình, sầu não gập laptop lại, tựa lưng vào ghế rồi ngủ lúc nào không hay, cứ như vậy ngủ qua một đêm.
Ngồi ngủ thì tất nhiên không thể ngon được rồi.
Ban đêm Taehyung tỉnh giấc tận hai lần, cuối cùng phải đổi sang tư thế nằm bò trên bàn ngủ.
Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, lưng nhức vai đau chân chuột rút, đầu đau như búa bổ, tâm trạng thì tệ hại, phải nói là vừa mới thức dậy tinh thần đã chán chưa từng thấy.
Cậu liếc nhìn đồng hồ, giờ đã chín giờ rồi.
Vậy cũng đỡ, ít nhất thì không cần phải đối mặt trực tiếp với Yoongi, hiện tại cậu rất không muốn cãi lộn.
Taehyung đỡ cái thân xương khớp kêu răng rắc này đi rửa mặt.
Lúc đi ngang qua bàn ăn, thấy bát cháo thịt trứng muối đã nguội, cơn bực bội khó chịu bên trong cậu đang phình to như thân cá nóc bỗng nhiên xẹp xuống.
Sau đó cậu nhớ tới bóng lưng trầm lặng của Yoongi rời đi tối qua, trong lòng chầm chậm trào lên một trận áy náy.
Giả như hai người cùng tát nhau đi, người này tát một cái thì người kia tất nhiên phải tát lại đau hơn rồi.
Nhưng nếu đối phương bị tát má trái xong lại giơ má phải ra cho mình, phàm là con người hẳn sẽ sinh ra cảm giác áy náy, khó xử.
Người ta chỉ cần tỏ ra nhượng bộ một chút thôi, ngay lập tức sẽ khiến mình cảm thấy bản thân hung hăng vô cùng.
Khi Taehyung đánh răng, nhìn bản thân trong gương mà nghiến răng nghiến lợi, tự thấy mình chẳng ra làm sao cả.
Yoongi đúng là hết sức xảo quyệt mà, dưng cái làm cậu muốn gửi tin nhắn xin lỗi ngay lập tức.
Sau đó cho đến khi ăn cháo, Taehyung bỗng dưng ăn phải một miếng rau mùi.
Ngay ngày đầu tiên hai người ăn chung mâm, Taehyung đã tuyên bố rõ mình không ăn được rau mùi rồi.
Nếu như bắt cậu chọn giữa ăn rau mùi và ăn phân, cậu chắc chắn sẽ chọn nhảy lầu.
Lúc ấy Yoongi đang cho cả một bó lớn rau mùi vào bát ô tô của mình, nghe cậu nói xong cảm tưởng gân xanh trên trán giật giật vài cái, ngại vì chưa thân lắm nên chẳng thể lật bàn, nhưng tay run run cố ý đổ cho Taehyung thêm nửa chai giấm.
Rau mùi được Yoongi cho vào bát cháo này bằng cách hết sức tinh xảo, hết sức thâm hiểm, hết sức mưu mô.
Rau cắt đặc biệt vụn, khuấy đều cho lẫn vào nhau, sau đó đặt lá cải xanh ở giữa để Taehyung không phát hiện ra, mà sau có phát hiện ra rồi cũng không thể bỏ rau ra khỏi cháo được nữa.
Chút áy náy kia của Taehyung cùng bát cháo bị đổ hết xuống cống.
Ngay sau đó, cậu phát hiện ra hiệp định "Một tuần bảy lần" dán ở cửa phòng ngủ cũng bị bóc xuống rồi.
Taehyung lập tức xoay người lao vào phòng vệ sinh, ném bàn chải đánh răng của Yoongi vào bồn cầu.
Buổi tối khi Yoongi về đến nhà, hai người chẳng ai nói với ai câu nào, cứ thế rơi vào chiến tranh lạnh.
Nhưng chiến tranh lạnh này không chỉ đơn thuần là chiến tranh lạnh thường thấy.
Dù hai người không trực tiếp mở miệng nói với nhau, nhưng tiếng động uỳnh uỳnh của Taehyung với tiếng ti vi to tổ bố của Yoongi giao tranh, con nít nhà hàng xóm nghe thấy cũng sợ đến phát khóc.
Thẳng đến khi Yoongi đi đánh răng chuẩn bị ngủ, anh mới phát hiện ra bàn chải của mình đã bị nhúng vào bồn cầu từ bao giờ, sắc mặt tái xanh đi đến tủ lấy chăn ra.
Taehyung lúc này không còn nhịn nổi nữa rồi, mới gào lên: "Anh làm cái gì đấy!"
"Lấy chăn đắp."
"Ý anh là muốn thế nào?"
"Ý cậu là muốn thế nào."
"Chả hiểu kiểu gì, làm sao mà tự nhiên lại nổi giận với em? Em thật sự chẳng nghĩ ra em đã làm cái đếch gì hết, anh nói xem em chọc tức anh cái gì?"
Yoongi ôm tấm chăn mỏng, đối mặt với Taehyung đang nhăn nhó mặt mày, cảm thấy khó nói trực tiếp, tay vô thức siết chặt lấy tấm chăn, nhàn nhạt nói: "Tự đi mà nghĩ đi."
Taehyung thấy Yoongi rặn nửa ngày không ra phát rắm mà tức muốn chết, có chuyện gì mà không nói được chứ.
Đột nhiên trong chớp nhoáng, cậu nhớ tới thái độ Yoongi thay đổi khi thấy cậu làm việc kia, mới ngập ngừng nói, "Không phải chuyện em tự an ủi mà không nói cho anh đấy chứ? Anh cũng nhỏ nhen quá đi..."
"Không phải." Yoongi nhỏ giọng phản bác.
Nhưng anh lại không định nói ra câu trả lời, bởi vì như vậy chẳng khác nào anh vẫn còn để tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đâu đâu.
"..." Taehyung lại suy nghĩ một hồi, "Vì em xem AV à?"
"..."
Xem ra là đúng rồi.
Taehyung đoán ra được, nhưng trái lại càng cảm thấy buồn bực hơn.
"Không phải em đã nói mình là bi rồi sao, em vẫn có phản ứng bình thường với nữ mà.
Em nhìn một chút thôi chứ có phải hồng hạnh xuất tường đâu, thế mà anh cũng phải làm ầm lên cho tan cửa nát nhà à? Anh đừng làm to chuyện nữa."
(bi = bisexual)
(hồng hạnh xuất tường: ý chỉ phụ nữ có chồng rồi mà vẫn đi lăng nhăng bên ngoài)
"Vậy cứ cho là thế đi, cậu không chọc gì tới tôi cả." Yoongi tuy miệng nói vậy nhưng nhất quyết ôm lấy chăn, tự mình đắp riêng.
Taehyung thấy, mình rõ là đã lùi một bước nói xin lỗi rồi, ấy thế mà Yoongi vẫn còn phải chia giường, đáng ghét thật sự luôn ấy.
Thế là cậu bèn nhảy lên trên giường, vươn tay vươn chân chiếm hết toàn bộ giường luôn, không cho Yoongi cơ hội đem chăn lên nữa.
Ai dè Yoongi dứt khoát bỏ lại cả cái phòng ngủ cho cậu, còn mình ra ghế sa lon phòng khách ngủ.
"Này Min Yoongi sao anh có thể nhạt nhẽo đến mức vậy hả!" Taehyung nằm trên giường giãy đành đạch kêu lớn.
Mà đâu chỉ có vậy, Yoongi đâu chỉ dừng lại ở mỗi không nói chuyện thôi đâu.
Buổi sáng hôm sau, lúc Taehyung ngáp dài ngáp ngắn đi đánh răng, mới phát hiện ra cả bàn chải đánh răng của mình và Yoongi đều đang lẳng lặng ngâm trong bồn cầu rồi.
Con mẹ nó rõ trẻ con.
___
Cái fic mới kia dài quớ nên đợt rồi CNTN bị ngó lơ T^T Giờ đau chán rồi thì mình lại về chuyện lố nhố dzui dzẻ nhó uwu.