Chương : Tập thể hình!
Edit và beta: Shim
WordPress: Phong Nguyệt Các
Nghe A Mộc Mộc bảo sẽ đi tập thể hình, Mộc Tử Quân vô cùng bất ngờ.
Anh không nể mặt lên tiếng dè bỉu: "Em định đến ngồi chơi với máy, hết giờ thì về?"
"Em cũng muốn thế." Cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tất cả là tại mẫu hậu nương nương ở nhà nghe lời ngon ngọt của mấy bà khách, tự ý đăng kí khóa tập cho cậu đấy chứ!
"Đi tập á?" Mộc Tử vuốt cằm, "Thế sao em chưa có đường nhân ngư?" ()
A Mộc Mộc suy nghĩ một lát, "Chắc tại vì em chưa biết bơi."
"Không biết bơi?" Mộc Tử Quân dè bỉu, "Thế làm sao anh hỏi được câu 'Anh và mẹ em cùng rơi xuống nước, em cứu ai trước?' đây?"
"..."
() Tên chính thức là cơ bụng xiên, chỉ đường chữ V phía trên xương chậu hình thành qua quá trình tập luyện vất vả. Vì nó giống phần dưới hơi co lại của cá nên Trung Quốc gọi nó là đường nhân ngư. Cơ mà bạn A Mộc Mộc lại cho rằng biết bơi sẽ có cơ bụng đẹp như thế. :)
Mộc Tử Quân thật sự tò mò, quyết tâm bám gót A Mộc Mộc tới phòng tập xem cậu tập tành ra sao. Ở đó anh gặp lại người quen cũ.
Mộc Tử Quân nhìn chằm chằm vào chàng trai cường tráng trước mặt, ngọt ngào hỏi: "A Nặc, cậu cũng tập ở đây sao?"
A Nặc vẫy ngón tay, ngại ngùng đáp: "Tôi làm huấn luyện viên ở đây."
Mộc Tử Quân bưng mặt, "Cậu đừng cười nữa, tôi không chịu nổi!" Toàn thân đều là cơ với múi còn cười e thẹn vô ngần thế, ai chịu cho nổi.
A Nặc bị chê cười, hơi tủi thân, "Tuy bên ngoài là thế... Bên trong tôi cậu hiểu mà."
"Rồi, biết rồi, thân công nhưng tâm thụ!"
Mộc Tử Quân từng có thời kì yêu đương đổ vỡ, chỉ đành "phịch xã giao" để giảm bớt nhu cầu sinh lí. Trong một lần hẹn tình kì lạ, anh quen A Nặc.
Hôm đó hai người cởi hết quần áo, A Nặc ngượng ngùng rút ra tuýp bôi trơn, "Cậu bôi giúp tôi hay tôi tự làm?"
Vì vậy Mộc Tử Quân há hốc mồm, "Ý cậu là... Cậu cũng là ?"
"Ừm..." A Nặc nghe vậy liền biết giao dịch này lại thất bại, ủ rũ nói: "Tôi đã bảo là muốn nằm dưới."
Mộc Tử Quân bực bội, "Tôi tưởng cậu thích cưỡi."
Cứ thế hai người thành bạn bè. Sau đó Mộc Tử Quân biết được, trông cao to vạm vỡ thế thôi chứ anh bạn này vừa yếu đuối vừa... ẻo lả.
Anh đành an ủi, "Cũng đầy người thích kiểu như cậu mà."
A Nặc dẩu môi, "Có thì cũng có. Nhưng cậu biết rồi đó, hầu hết đều là ., đều đòi đổi lại. Cũng có mấy lão tự xưng là công %, to y như tôi vậy, cuối cùng cũng bảo tôi chịch lại... Tôi chỉ muốn làm một tiểu thụ thuần túy thôi mà. Tôi mong có người sẵn sàng đứng ra che chở, bảo vệ tôi, lúc cần thì xoa dịu, động viên tôi!"
Mộc Tử Quân thở dài, "Cậu không những là thụ, mà còn yếu đuối như con gái ấy!"
A Nặc: "Hức hức hức hức..."
Phong Nguyệt Các \(^○^)人(^○^)/
Nhân lúc A Mộc Mộc đi thay quần áo, Mộc Tử Quân và A Nặc tán gẫu chút.
"Không phải năm ngoái cậu bảo muốn đổi nghề để giảm cơ bắp đi sao?"
"Dự là vậy, nhưng một ngày trước khi tôi nghỉ," A Nặc che mặt thẹn thùng, "định mệnh của tôi bỗng xuất hiện!"
Mộc Tử Quân không nén nổi tò mò, miệng hớn đến mang tai, "Ai? Ai?"
A Nặc đỏ hết mặt, giơ ngón út lên chỉ về hướng đó, "Chính là người ấy!"
Mộc Tử Quân đưa mắt dõi theo... Chỉ thấy một A Mộc Mộc mới thay áo ba lỗ đen đang tới...
Anh lập tức nhào vào bóp cổ A Nặc, "Chết tiệt! Đó là bạn trai ông mày! Cấm được mơ tưởng!"
A Nặc mặt mày tái nhợt: "Hức hức hức hức..."
Hết giờ, A Mộc Mộc đầm đìa mồ hôi, sắc mặt tiều tụy, trắng bệch, thắt lưng đổ rạp không tài nào thẳng được nữa. Mộc Tử Quân nhìn cậu như nhìn một góa phụ bị hiếp dâm.
"Ai bảo bình thường không chịu tập tành, tự nhiên chịu cường độ cao như vậy mệt là phải." Anh vỗ lưng cậu mấy cái mà cả người cậu lảo đảo đổ cả xuống.
"Em, em có tập..." Hơi thở yếu ớt như sắp đứt.
Anh đỡ cậu dậy, "Đúng đúng, hôm qua có vận động."
A Mộc Mộc nhớ tới bọn họ đã làm gì đó cả buổi, im lặng cúi đầu, vành tai hơi ửng. Một lúc sau mới mở mồm giải thích được: "Ở trường sáng nào em cũng chạy bộ."
"Ớ? Sao anh không thấy em chạy?"
Đầu cậu nhói lên, xấu hổ đáp: "Bởi giường nhà anh êm quá, ngủ ngon không dậy nổi."
Mộc Tử Quân buồn cười, "Lại tại anh?" Tiến tới thì thầm vào tai cậu, "Là giường ngủ thích hay ngủ với anh thích, hử?"
Sau đó đầu A Mộc Mộc bị nướng thơm phức, Mộc Tử Quân bật cười xoa đầu cậu, "thân mật" đề nghị: "Chúng ta đi bơi đi!"
Cái người không biết bơi bèn lắc đầu nguầy nguậy, "Không đi đâu!"
Mộc Tử Quân cười híp mắt, "Đừng ngại, uống mấy ngụm nước là bơi như chó ngay."
"..." Cứu tôi vớiiii...
Hai người tới bể bơi ngay trong khu nhà anh, đang là mùa đông nên lác đác có mấy người.
Mộc Tử Quân vất vả lắm mới lôi được A Mộc Mộc xuống nước, sau mới phát hiện với thân hình mét tám cậu có thể đi tới đi lui như đi bộ, không biết bơi cũng chả phải húp tí nước mặn nào.
A Mộc Mộc ngâm bể như đi tắm cõi tiên, cảm giác thật mát lạnh sảng khoái, bắt đầu tung tăng khắp nơi. Mộc Tử Quân nhìn mà tức chết, tiết canh suýt phun ra khỏi họng. Mọi sự diễn biến khác hẳn kế hoạch tốt đẹp ban đầu, nát toàn tập!
A Mộc Mộc đang đi lung tung không chủ đích, đột ngột giẫm phải một con dốc, chân vừa trượt, cả người liền rơi vào vùng nước sâu một mét tám, nước ngập quá đỉnh đầu.
"A Mộc!" Mộc Tử Quân đang dõi theo cậu, nhất thời trở nên luống cuống.
Bể bơi này cũng không đủ tiêu chuẩn, ngay cả cảnh báo khu nước sâu còn không có, hơn nữa giờ không phải mùa hè, ít người tới, thậm chí cứu hộ cũng thiếu nốt. Kĩ năng bơi của anh vốn không tốt lắm, vì nóng ruột anh đoạt vội phao của người bên cạnh, mau chóng đến khu nước sâu.
Tới gần, Mộc Tử Quân thở phào nhẹ nhõm. Tuy nước quá đỉnh đầu, nhưng cậu nhảy lên có thể ngắn ngủi đớp lấy mấy ngụm không khí. Cậu cứ thế nhảy tới nhảy lui trong khu vực nước sâu, nhảy đến trước mặt anh thì thôi.
Đợi khi A Mộc Mộc cầm lấy phao, Mộc Tử Quân mới hoàn toàn yên tâm, đánh cậu một quyền, "Em làm anh lo muốn chết! Đúng là thiểu năng!"
A Mộc Mộc cười đắc ý, lộ ra hai lúm đồng tiền, "Cao, không lo."
Mộc Tử Quân hứ một tiếng, mạnh bạo chọc mấy cái lúm trên má cậu.
[Nhật kí nhà Mộc Tử]
– Mộc Tử Quân: Đây là trò ú tim trong truyền thuyết ấy hả?
– A Mộc Mộc: Em cao, sợ gì!
Hết chương