"A hắt hơi!"
Trận tuyết rơi dày đặc cách đây không lâu đã khiến Nakamura Kyoko bị cảm lạnh.
Vì vậy, chỉ có thể xin nhà trường nghỉ học
Nàng rất vui vì điều này, cuộn tròn trên giường và đọc truyện tranh.
Nakamura Kyoko một tay thò vào chăn lấy đi cuốn truyện tranh.
"Bị ốm thì nên nghỉ ngơi tốt!"
Kyoko Miyata chống tay vào hông và Nakamura Kyoko phê bình một như một giáo viên.
"Biết, biết." Kyoko mím môi và nhắm mắt lại thì thầm trong lòng: “Đã lâu rồi ta vẫn ổn, chỉ là ta không muốn đi học thôi.”
Chẳng bao lâu, tiếng bước chân của Miyata Kyoko xa dần, sau đó là tiếng "bốp" vang lên, đó là tiếng sách đập vào đầu Kyoko.
Kyoko đang trốn trong chăn nghe thấy giọng nói đó, đầu cô đột nhiên co rúm lại.
"Ngươi không bị bệnh sao không đi học?"
Quyền Thọ đang ở tại đền Hyakki, hắn đang nhàn nhã ngồi co ro trong kotatsu, trên tay cầm một cuốn truyện tranh. Phần Nakamura Kyoko đang đọc là số mới nhất, còn phần hắn đang đọc là số trước, vì gần đây mới bắt đầu đọc truyện tranh này.
Quyền Thọ đã xem anime trong thế giới của riêng mình và đọc truyện tranh lần đầu tiên.
Dù bối cảnh thế giới giống nhau nhưng các tác phẩm truyện tranh vẫn có chút khác biệt, có thể là do hắn đọc truyện tranh chưa đủ nên Kwon Shou chỉ dành thời gian ở đền Hyakki
Cuộc sống rất thoải mái, trí thông minh của hắn đã thành công tăng thêm 5 điểm.
Hiện tại 55 điểm, phá vỡ 100 sắp đến gần rồi.
“Trường đang tổ chức một sự kiện nào đó mà ta không muốn tham gia.” Quyền Thọ lật manga.
Kyoko Miyata hỏi: "Câu lạc bộ ở đâu?"
“Ta cũng không có hứng thú tham gia”
Mùa đông là mùa mà con người có xu hướng lười biếng, và giờ đây khách sạn thị trấn Đào Viên đã chính thức mở cửa đón ma, thần và quái vật.
Thủ hạ của Quyền Thọ đang giúp đỡ lũ quái vật vì câu chuyện của riêng mình. ở đó để giúp đỡ, được biết đến như một bài tập thể chất.
Không có sự bảo vệ của những câu chuyện kỳ lạ xung quanh, Quyền Thọ phải cẩn thận trong phong cách làm việc.
Để thu thập những câu chuyện, Câu lạc Thanh Hành Đăng giúp đỡ nhiều quái vật nhỏ hoặc những người bình thường đi lạc vào thị trấn Đào Viên.
Kết quả cuối cùng của sự giúp đỡ thường vẫn là đánh một trận, và mục đích cuối cùng của lý luận là xem ai có nắm đấm lớn hơn.
Trước đây Quyền Thọ cũng trang bị [Đền Thờ (Cam)] và hiện tại Thị trấn Đào Viên đang liên tục sản xuất Yêu Ngọc.
Nó có thể được nâng cấp ngay cả khi nằm.Vấn đề duy nhất là có quá ít tham vọng bứt phá và thăng Tinh.
Tuy nhiên, Quyền Thọ tin rằng sau khi thương hiệu “Thanh Hành Đăng” trở nên lớn hơn, sẽ nhận được một số “đơn đặt hàng lớn”.
Quyền Thọ thậm chí còn cảm thấy mình không cần phải di chuyển khi hai năm rưỡi nữa các vị thần sẽ đến. Khi đps sẽ có một loạt câu Lục Tinh quái đàm xung quanh Nhật Bản.
"Vậy ngươi ở lại đây chăm sóc Kyoko," Kyoko Miyata nói.
"Ngươi muốn đi ra ngoài?"
Quyền Thọ ngồi thẳng dậy và nhìn lên.
Tầm nhìn của hắn chặn trong giây lát, Quyền Thọ hơi ngả người về phía sau, sau khi leo qua những ngọn núi và rặng núi, anh nhìn thấy khuôn mặt của Kyoko Miyata.
Kyoko Miyata thực tế nói: "Đây là một ngôi đền, và có rất nhiều công việc."
“Biết biết.” Quyền Thọ xua tay: “Giao cho ta.”
"Nhân tiện, một khách hàng đã liên hệ với ta trên Twitter. Nếu ngươi có thời gian, ta rất vui được đơn đặt hàng."
"Đã biết."
Miyata Kyoko nhanh chóng trang điểm. Nàng không thay quần áo mà lên xe phóng đi.
Ngồi trong đền Hyakki, Quyền Thọ lướt qua điện thoại di động.
Ngay lúc đó, anh nhận được một lời nhắc nhở.
[Trí tuệ +1]
Thực ra nó không nhàm chán đến vậy.
Sau một lúc.
“Oa” cửa mở, Nakamura Kyoko thò đầu ra ngoài, lẻn ra ngoài như k·ẻ t·rộm, sau đó chui vào kotatsu nằm cạnh Quyền Thọ, chỉ hở đầu.
“Làm như vậy sẽ bị cảm lạnh.” Quyền Thủ đắp chăn cho Kyoko.
Nhưng Nakamura Kyoko đã mở mắt ra và tò mò hỏi: "Ngươi nhìn thấy ở đâu?"
Quyền Thọ cảm thấy trong cơ thể cô có một sức mạnh đáng sợ khiến cô không thể kìm chế được, đồng thời anh cũng nhìn thấy ác quỷ trong mắt đối phương.
“Aqua đang biểu diễn tung hứng trong quán rượu,” Quyền Thọ trả lời.
“Hehe, buồn cười lắm phải không?”
"Ừ" Quyền Thọ gật đầu, mặc dù hắn thích xem Gundam hơn.
Người máy vô lương tâm thực sự rất đáng yêu, khiến Quyền Thọ mỉm cười không thể giải thích được.
Những lời phàn nàn của người phàm cũng rất cốt yếu.
Nhưng khi được người khác giúp đỡ, tốt nhất ngươi nên chọn cách mỉm cười đón nhận, nếu không con thuyền tình bạn sẽ bị lật.
Đúng lúc Nakamura Kyoko đang chuẩn bị “kiểm tra tại chỗ” sự hiểu biết về cốt truyện của manga Kwon Shou.
"cái đó……"
Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến: "Xin lỗi, có ai ở đây không?"
“Người nào đó” Quyền Thọ không nhúc nhích mông nói: “Mời vào!”
Cánh cửa kính mở ra, một cô gái tóc trắng bước vào.
Cô run rẩy và tuyết rơi khắp sàn nhà.
Ồ, hóa ra ngoài trời đang có tuyết.
Nhiệt độ trong phòng rất khác so với bên ngoài.
Tròng kính trên mặt cô gái lập tức mờ đi.
Khi cô tháo kính ra, mắt cô giống như Nobita đã tháo kính ra, mắt cô biến thành hai chữ "3 3"..
Sau khi cô ấy cầm kính và lau chúng bằng quần áo của mình, cô ấy đeo kính lại.
"Waaa!" Kyoko Nakamura kêu lên trong tai cô.
Quyền Thọ cũng bị sốc.
Sau khi đeo kính vào, không ngờ lại trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp.
"Xin lỗi, Miyata –san có ở đây không?"
"Thật xui xẻo nha. Cô ấy vừa đi ra ngoài có việc gì đó."
"Khi nào cô ấy về?"
"Không rõ nha"
"Thật là tiếc." Cô gái có chút tiếc nuối.
Quyền Thọ nhớ tới lúc rời đi Miyata Kyoko đã nói với cô rằng hôm nay sẽ có khách tới: "Cô đã hẹn trên mạng à?"
“Đúng vậy!” Cô gái lập tức trả lời, tựa hồ tính cách mềm mỏng, lúc Quyền Thọ hỏi, sẽ dùng tay xoa xoa quần áo, ngoan ngoãn nghe lời, sau đó ngoan ngoãn trả lời.
Cô nhìn chàng trai trẻ đẹp trai ngồi trong kotatsu cùng một cô gái dễ thương cuộn tròn bên cạnh, cô không nghĩ họ có khả năng trừ quỷ.
"Có lẽ họ là anh chị em của Miyata -san." Mắt kính -san tự nghĩ.
Nhưng vẫn không kìm được mà nói ra trải nghiệm của mình: “Có một số việc thường xuyên xảy ra trước cửa quán izakaya của tôi.
Có khi khách đi ngang qua bị vấp ngã, có khi quần áo bỗng nhiên bị rách.
Khả năng xảy ra chuyện không hay là rất lớn.
Nhưng cách đây vài ngày, một khách hàng bước ra khỏi izakaya và ngã xuống lề đường, suýt bị ô tô đâm.
“Vậy nên ta tự hỏi liệu có linh hồn tà ác nào ở trong izakaya không.”
"Dự định trả bao nhiêu?'
“Cái gì?” Cô gái sửng sốt.
"Trừ Linh không hề rẻ.'
“50,000 Yên,” cô gái nói, “nếu thật sự có thể giải quyết được.”
Giá cả đã thất thường như vậy phải không?
Quyền Thọ chưa bao giờ biết hắn tính phí bao nhiêu cho việc kinh doanh này. Mỗi người đều có cái giá tâm lý riêng.
"Được, ta giúp ngươi xem một chút." Hắn nói.
Nếu cô gái và những người xung quanh cô ấy không b·ị t·hương nặng hoặc t·hiệt m·ạng, điều đó có nghĩa là mức độ của Ác Linh không cao nếu chỉ xét về điểm kinh nghiệm, nhưng vì tiền thì nó đáng giá một chuyến đi.
“Gì?” Cô gái ngạc nhiên. thì
Cô đến mời Kyoko Miyata giúp đỡ chứ không phải một nam sinh cấp 3 đẹp trai.
Quyền Thọ cảm thấy mình phải thể hiện tài năng của mình, nếu không sẽ bị coi thường.
Mặc dù xung quanh không có Thức Thần nhưng sức chiến đấu của Quyền Thọ không giảm bao nhiêu.
“Cẩn thận.” Quyền Thọ giơ tay lên, giơ lòng bàn tay phải lên nhẹ nhàng đẩy cô gái.
Một bàn tay nữ tính to lớn xuất hiện từ phía sau, đẩy một cơn gió về phía cô gái rồi dừng lại trước mặt cô.
Khi cô kịp phản ứng, lòng bàn tay to lớn của người phụ nữ đã biến mất.
"Cái này, cái này, cái này... mời các vị giúp ta!" Cô gái lập tức nói.
Cô gái không hiểu cảnh tượng vừa rồi, nhưng nó thực sự rất tuyệt vời!
Izakaya của cô được cứu.