Mỗi ngày sau khi Duẫn Hạo ngủ say, Tại Trung đều lén lút dùng hồ châu giúp hắn trị thương. Nửa tháng sau, vết thương đã khép lại, vảy kết cũng bong ra, chỉ lưu lại một vết sẹo tròn nhỏ hồng nhạt. Tất cả mọi người đều kinh hãi trước tốc độ bình phục của hắn, chỉ có Tuấn Tú và Xương Mân thần tình lo lắng nhìn Tại Trung ngày một gầy đi. Nam nhân này, vì trị thương cho Trịnh Duẫn Hạo, hao phí đi trăm năm công lực.
Duẫn Hạo tự nhiên cũng cảm thấy kì quái, bản thân bị thương rất nặng, lại chỉ trong thời gian ngắn hoàn toàn hồi phục. Hắn cũng nhân thức được Tại Trung ngày một gầy đi, nhưng mỗi lần hỏi, người kia lại nói vì chiếu cố hắn cho nên không có nghỉ ngơi tốt, còn nói đều bởi vì công lao của y mà hắn mới có thể hồi phục nhanh như vậy.
Lần này chiến thắng, Tại Trung có thể xem như lập công lớn.Tình hình quân địch cũng là y nói cho đội trưởng, tiền trạm cũng là y làm. Tuy rằng cấp trên chủ trương không được buông lỏng cảnh giác, nhưng đánh thằng một trận cũng khiến ai nấy đều cao hứng.
“Tại Trung, lần này nhờ có tin tình báo của cậu, muốn thưởng cái gì, cứ việc nói.” Triệu đội trưởng là một người phóng khoáng, đối với Tại Trung sớm không còn thành kiến, nói chuyện cũng thân thiện hơn.
“Triệu đội trưởng, tôi trong thời gian này muốn tới ngũ đoàn. Trịnh Duẫn Hạo là vì tôi mà bị thương, tôi có trách nhiệm chiếu cố anh ấy.” Thời điểm nói ra những lời này y đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, cái gì mà chiếu cố anh ta chứ. Phải để Trịnh Duẫn Hạo bên người, y hiểu được, mình không thể để cho hắn bị thương thêm một lần nữa.
Triệu Cao Dũng đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu được. Ông vươn tay vỗ lên vai Tại Trung đáp ứng, ánh mắt tràn đầy thâm ý.
Tại Trung cảm kích hướng ông cười cười, cáo từ đi ra lại thấy Tuấn Tú đang đợi y ở bên ngoài. “Tuấn Tú, làm sao vậy?”
“Tại Trung ca, anh quyết định?” Tiểu đào tiên trên mặt không còn sắc thái vui vẻ thường ngày.
Tại Trung biết nó đang lo lắng cái gì, bèn kéo nó đến một bên ngồi xuống,nhéo nhéo lên khuôn mặt đang nhăn nhó. “Ca của đệ đã quyết định chuyện gì sẽ không đổi ý.”
“Nhưng mà Trịnh Duẫn Hạo không biết thân phận thật sự của ca, nếu hắn biết, không chừng sẽ lại đối xử với anh giống như những kẻ kia.” Hung hăng nói ra lời trong lòng, Tuấn Tú nhấn mạnh. “Ca định khi nào nóivới hắn thế nào? Khẳng định hắn sẽ khác những kẻ kia sao?”
Nửa tháng trước khi Xương Mân hỏi y vấn đề này, y có thể sảng khoái trả lời rằng để hắn biết là được. Nhưng vào thời điểm hiện tại, y cũng không thực sự chắc chắn, nửa tháng nay cùng Duẫn Hạo bên nhau, y phát hiện ra nam nhân này một khi đã xác định sẽ không buông tay, người như vậy so với người bình thường sẽ càng bị tổn thương. “Khi nào thì nói cho anh ta biết…..Cái này ca còn chưa nghĩ tới.”
“Hai người đang nói cái gì đấy? Cái gì…chưa nghĩ tới?”
Thấy Tại Trung đi tam đoàn hồi lâu chưa về, Trịnh Duẫn Hạo liền đi tìm. Hắn khi thích một người liền muốn thập phần bám dính lấy người đó, chỉ cần một phút không cùng một chỗ liền cảm thấy không thoải mái. Thời điểm hắn tìm thấy tại Trung,liền nghe một câu kia.
Hắn đột nhiên xen vào dọa hai người bọn họ nhảy dựng, Tại Trung vội vàng cùng Tuấn Tú nói lời tạm biệt rồi kéo Duẫn Hạo trở về, y trong đầu suy đoán hắn rốt cuộc đã nghe được những gì. Nhìn y sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, Duẫn Hạo liền thấy kì quái.
“Tại Trung a, cậu làm sao vậy? Không thoải mái?” Hắn cho rằng y bị lạnh. “Đã bảo cậu mặc nhiều quần áo một chút mà không chịu, phương bắc không thể so với phương nam, gió ở đây giống như những lưỡi dao vậy.”
“Ừ, có chút lạnh, trở về mang áo ba- đờ- xuy của anh cho tôi mượn.” Tại Trung cười cười đáp lời hắn. “Lần này bọn người Nhật Bản bên kia phỏng chừng rất căm tức, không biết khi nào thì sẽ phản công đây.”
Đề tài chuyển tới chuyện chiến sự, Trịnh Duẫn Hạo liền tập trung tinh thần.Cũng không để tâm mình cùng Tại Trung so đo có gì không thích hợp, chỉ là không muốn cùng y tiếp tục nói chuyện này.
Quả nhiên có một số việc không nên nói. Nửa tháng sau,một đội được phái đi làm nhiệm vụ trên đường trở về gặp mai phục, chỉ có một số ít binh lính may mắn chạy thoát được.
Vừa thắng một trận lớn lại bị một trận kinh ngạc như vậy, mọi người đều không thoải mái.Sư đoàn quyết định sử dụng lại phương án tập kích về đêm, không cần phải nói, nhiệm vụ này lại được giao cho Tại Trung.
“Trịnh Duẫn Hạo, tôi nói anh không thể đi!”
“Tôi không đi chả lẽ để cậu đi một mình?”
“Thương thế của anh còn chưa hoàn toàn bình phục,lại nghĩ muốn giúp tôi chịu thay một viên đạn nữa sao? Anh thích cảm giác đó lắm sao?”
“Kim Tại Trung cậu nguyền rủa tôi…”
“Tôi nguyền rủa anh thì sao…. Ân..”
Ầm ĩ một hồi khiến Xương Mân đứng ở bên ngoài không khỏi buồn bực đứng lên. Cậu cả gan vén mành lên,lại phát hiện Trịnh Duẫn Hạo ôm chặt Tại Trung hôn sâu, đem những lời còn lại của người kia nuốt vào trong bụng.
Trầm Xương Mân trợn tròn mắt.
Nhìn đôi môi ươn ướt của Tại Trung, cậu cũng không dám nhìn thẳng vào mặt y. Không cẩn thận đụng phải lúc hai người thân mật, Trịnh Duẫn Hạo ánh mắt như muốn giết người, đã sớm muốn đem cậu ăn sống nuốt tươi.
“Xương Mân, mau khuyên nhủ anh của cậu.” Tại Trung vẫn cảm thấy đứa nhỏ này thực cơ trí, thời điểm bọn họ xúc động vẫn luôn là nó tỉnh táo nhất, có khi nghe nó nói vài câu Duẫn Hạo sẽ bỏ đi ý định kia.
“Khụ khụ, Duẫn Hạo ca, nếu giờ anh bị thương anh Tại Trung lại phải vất vả chăm sóc anh, anh muốn nhìn anh ấy tiếp tục gầy đi sao?” Xương Mân đầu tiên là ho khan hai tiếng rồi mới nói, cậu biết Trịnh Duẫn Hạo để ý điều gì.
Duẫn Hạo bị lời nói của cậu làm cho sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Tại Trung. Từ khi mình bị thương đã qua hai tháng, thần sắc Tại Trung mới hồi phục được một chút. “Nhưng cậu đi một mình tôi không yên tâm.”
“Tôi chưa từng nói sẽ đi một mình, lần này tôi tính mang Tuấn Tú theo.” Trải qua lần mai phục trước, đám người kia hẳn đã cảnh giác, lần này mọi chuyện sẽ không dễ dàng, cho nên y muốn dẫn Tuấn Tú theo, hai người đều có thểẩn thân, làm chuyện gì cũng thần không biết quỷ không hay.
“Vậy là được rồi, Duẫn Hạo anh đừng lo lắng, Tuấn Tú cũng không yếu nga.” Thân thủ của Tuấn Tú Xương Mân đã từng thấy qua,lần trước đánh bất ngờ, nó ở bên cạnh cậu dễ dàng đánh ngã vài tên.
Nói đến đây, Duẫn Hạo đành phải đồng ý. Nhưng vẫn cùng Tại Trung giao hẹn, nếu gặp nguy hiểm,lập tức rút lui.
—
Trong đêm tối, Tại Trung cùng Tuấn Tú đi trước thám thính, Duẫn Hạo cùng đại đội ở phía sau. Không có ánh trăng, mọi thứ đều chím trong mù mịt, Duẫn Hạo từ lúc xuất phát mắt phải liền nháy liên tục. Phải tai trái tài, Duẫn Hạo không phải người mê tín, nhưng nỗi bất an trong lòng ngày một tăng.
Tại Trung bên này lại thoải mái không ít, lần trước mang theo Duẫn Hạo không thể thi triển phép thuật, lúc này lại quang minh chính đại dẫn theo Tuấn Tú ẩn thân bay.Đi được mấy dặm, liền thấy ánh sáng mờ mờ từ đằng xa. A, cách doanh trại của bọn họ không xa, xem ra đã tính toàn vài ngày nữa cùng bọn họ giao chiến.
Chỉ tiếc, có Kim Tại Trung ta ở đây, các ngươi chỉ có thể chết từ trong mộng.
Đây cũng coi như là ưu đãi đặc biệt.
Hai người dễ dàng hạ gục bốn lính canh, mọi việc thuận lợi khiến cho Tại Trung cùng Tuấn Tú cảm thấy hưng phấn, hai người thương lượng đi tới doanh trướng của tướng giặc,bắt giặc phải bắt vua trước.
Tại Trung triển khai kết giới ở phía trước, đẩy cửa ra, đột nhiên thân hình cứng ngắc, hai mắt mở lớn. “Tuấn Tú, đừng tới đây.”
“Ca anh làm sao vậy?” Tuấn Tú ở phía sau thấy y đột nhiên dừng lại, vốn đang ẩn thân dần dần hiện hình,còn hơi run rẩy.
“Có bẫy. Tuấn Tú, mau quay trở lại sư đoàn,bảo bọn họ trở về!” Tại Trung cúi đầu niệm thi pháp, hợp toàn lực triển khai phép thuật, đem Tuấn Tú trở về.
Mà một khắc sau đó, y nhìn thấy một đôi giày quân trang, đen bóng chói mắt.
Hết chương