Choang—
Tiếng kính vỡ vang vọng khắp xung quanh. Vừa rồi, tuy mắt tôi không thể nhìn ra, nhưng âm thanh ấy là bằng chứng cho thấy aura của Thánh Nữ đã được kích hoạt.
Những viên đạn vốn đang lao thẳng đến chỗ tôi như một bầy cá mập đồng loạt vỡ vụn. Những cây rìu rơi xuống đất. Cảnh tượng hàng nghìn viên đạn bị nghiền thành bột và hòa lẫn với những bông tuyết quả thực đáng xem.
“...”
Người vừa tạo nên khung cảnh đẹp mắt ấy, Thánh Nữ—hay Tha hóa giả mà sau này sẽ được tôi gọi bằng cái tên ‘Người Hành Quyết’—đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ngài định làm gì?”
Mới nghe qua thì tông giọng của Thánh Nữ có vẻ bình thản. Nhưng tôi đã dành vô số năm đồng hành cùng cô, và định sẽ đồng hành cùng cô thêm nhiều năm nữa. Khi hai người được gắn kết với nhau bởi một định mệnh trải dài hàng nghìn năm, thì họ khó mà hoàn toàn che giấu được cảm xúc của mình khỏi nhau.
Thánh Nữ đang lúng túng.
‘Quả nhiên.’
Tôi gật đầu.
Ngay từ đầu đã không có cuộc chiến nào.
Thánh Nữ không hề có ý định giết tôi. Mục đích của cô chỉ là hạ gục.
Tôi không biết khi ấy Thánh Nữ đang nghĩ gì trong đầu. Tiếc thay, phải đến vòng lặp thứ 554 tôi mới học được Độc Tâm Thuật, và lúc bấy giờ vẫn chỉ là vòng lặp thứ 107.
Dù vậy, vẫn có đủ manh mối để suy đoán.
“Thánh Nữ.”
“Vâng.”
“Xin đừng sử dụng Ngưng Đọng Thời Gian nữa, và rút lui toàn bộ các Thức tỉnh giả cô vừa gọi về. Nếu không, tôi sẽ tự sát ngay lập tức.”
“...”
Thánh Nữ nhìn vào mắt tôi trong một khoảnh khắc, hoặc cũng có thể là vô tận. Hay có lẽ, cô đang nhìn vào hình bóng của chính mình phản chiếu trong con ngươi của tôi. Mắt chạm mắt.
Bụp.
Cây rìu mà Thánh Nữ vừa buông ra vùi mình trong tuyết. Những bông tuyết trắng vẫn rơi xuống từ trên trời. Tuyết lắng đọng trên hàng nghìn, hàng vạn dấu chân còn in sâu trên mặt đất.
Thời gian trôi qua.
“Nó dừng rồi.”
Là cách Thánh Nữ mô tả khoảnh khắc ấy.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Theo cách nào đó, Thánh Nữ và tôi đều giống nhau. Cả hai chúng tôi cùng sống trong một dòng chảy thời gian vặn vẹo.
Những con người sống trong cùng một không gian thân thuộc thì gọi là đồng hương, và những kẻ sống trong một không gian xa lạ thì gọi là người ngoại quốc. Vậy còn thời gian thì sao? Với người bình thường, thì chẳng phải hai chúng tôi chỉ là những kẻ ngoại quốc bất đắc dĩ sao?
Tuyết rơi. Giờ phút này, nơi đây tựa như một chốn lưu đày, bị cô lập và lãng quên bởi thế giới.
Trùng hợp thay, ‘lưu đày’ ban đầu xuất phát từ cụm từ ‘quy hương’ tức ‘trở về nhà’[note61616]. Không biết từ lúc nào, trở về nhà lại trở thành một hình phạt.
Nếu vậy thì có lẽ, nơi này chính là mái nhà thực sự của chúng tôi.
“...Được rồi. Vì Thánh Nữ không muốn tôi chết, và tôi cũng không muốn Thánh Nữ chết, nên chắc là bây giờ chúng ta có thể đàng hoàng nói chuyện với nhau nhỉ?”
“Tôi đồng ý.”
Khoảng cách giữa hai chúng tôi là sáu mét.
“Vậy thì trước tiên hai ta hãy cùng đưa ra yêu cầu với đối phương. Tôi mong rằng Thánh Nữ sẽ không kìm hãm tự do của tôi.”
“Và tôi cũng vậy, mong rằng ngài Người Đưa Tang không can thiệp vào những cuộc hành quyết của tôi.”
Thánh Nữ nói.
“Nếu thế giới hồi quy lần nữa và vòng lặp thứ 108 bắt đầu, ngài Người Đưa Tang chắc chắn sẽ cố ngăn cản tôi biến thành ‘dạng này’.”
“...”
“Ngài sẽ không muốn tôi trở thành sát nhân. Ngài sẽ muốn tôi đứng về phía lẽ phải để tôi không phải hứng chịu những lời trách móc. Nhưng đây là quyết định của bản thân tôi, rằng tôi sẽ tự tay gieo rắc đau khổ cho những tên tội nhân.”
“Vậy cô định khuất phục tôi?”
“Vâng. Tôi muốn nhốt ngài Người Đưa Tang lại cho đến khi tôi tìm ra cách xóa bỏ những kí ức nhất định. Thế giới rất rộng lớn và có vô vàn Thức tỉnh giả, nên chắc hẳn đâu đó ngoài kia sẽ tồn tại một người với năng lực thao túng kí ức. Trong trường hợp tệ nhất, tôi có thể dựa vào Go Yuri.”
Không thể dựa vào Go Yuri.
“Nhân tiện thì, lúc trước cô nói là cô đã gọi Go Yuri. Giờ cô ta đang trên đường tới đây à?”
“Cái đó là nói dối.”
Thánh Nữ nói với vẻ mặt vô cảm, như thể chẳng có vấn đề gì.
“Chuyện tôi gọi những Thức tỉnh giả khác đến đây nhân danh các Chòm Sao cũng là nói dối nốt. Đó là chiến thuật của tôi để khiến ngài Người Đưa Tang lo lắng và phạm sai lầm. Sẽ không có ai tới đây ngoại trừ hai chúng ta.”
“...Tôi hiểu rồi.”
Thì ra tất cả chỉ là một trò bịp. Tôi thực sự không thể mất cảnh giác với cô ấy mà.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi tra kiếm lại vào vỏ trước khi cất lời.
“Thánh Nữ, tôi đảm bảo với cô rằng tôi sẽ không bao giờ giấu cô, dù là vòng lặp sau, vòng lặp sau nữa, hay bất cứ vòng lặp nào khác, chuyện cô đã quyết định tự tay trừng phạt những tên ác nhân.”
“...”
“Tôi hứa. Vậy nên, làm ơn hãy bình tĩnh lại đi, Thánh Nữ.”
“...”
“Tôi luôn đứng về phía cô, kể cả nếu cô có thiêu rụi cả thế giới.”
Im lặng bao trùm.
Mỗi lần một bông tuyết hạ xuống vai của Thánh Nữ, một tiếng động rất nhỏ, nghe như thủy tinh rạn nứt lại vang lên. Trên khắp thế gian này, âm thanh duy nhất còn vang vọng là tiếng tuyết rơi và kính vỡ.
“Thật không công bằng mà.”
Giọng của Thánh Nữ chìm xuống như một cái bóng, ngấm vào trong những âm thanh nhợt nhạt và trong trẻo.
“Rằng trong vòng lặp tới, tôi sẽ không nhớ gì về kí ức này, về cuộc trò chuyện này. Rằng những kỉ niệm của tôi suốt 16 năm cùng với ngài Người Đưa Tang, tất cả sẽ tan đi như tuyết trắng.”
“...Tôi sẽ nhớ.”
“Vâng.”
Thánh Nữ chậm rãi nhìn xuống.
“Bởi vậy mà tôi còn thấy tiếc nuối hơn.”
“...”
“Tôi xin lỗi. Chắc hẳn ngài Người Đưa Tang còn cảm thấy buồn hơn tôi. Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi. Cái ý nghĩ rằng mọi thứ, mọi kí ức, ngay cả ý nghĩa về cái chết của ai đó, tất cả đều sẽ biến mất. Rằng những thứ ấy đều sẽ đè nặng lên vai của một người.”
“Không sao. Tôi chịu được. Và cả Thánh Nữ cũng vậy.”
Tuyết rơi.
Với một tiếng lách tách nhỏ, môi Thánh Nữ mở ra.
“Khi sức mạnh của một Thức tỉnh giả đạt đến đỉnh cao, họ sẽ trở nên không khác gì quái vật.”
Đó là lần đầu tiên trong tất cả những lần hồi quy của tôi, và cũng là lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, mà hiện tượng ‘tha hóa’ được mô tả qua miệng của một người.
“Thật sao?”
“Không biết từ lúc nào, tôi có thể di chuyển tự do trong một thế giới bị ngưng đọng. Tôi cũng có thể dùng Thần Giao Cách Cảm để phát lại không chỉ giọng nói của bản thân, mà tất cả những âm thanh trong trí nhớ.”
Thánh Nữ nghiêm túc nói. Cô từ tốn sắp xếp câu từ của mình để tôi có thể theo kịp.
“Ban đầu, tôi tưởng chỉ là năng lực của mình đang phát triển. Dù sao, kết luận như vậy cũng hoàn toàn hiển nhiên. Nhưng theo thời gian, một giả thuyết khác, một khả năng khác, bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi.”
“Khả năng đó là gì?”
“Một khả năng rằng thật ra không phải tôi đang phát triển, mà là đang đánh mất chính bản thân mình.”
Mắt Thánh Nữ nheo lại.
“Ban đầu, Thần Giao Cách Cảm chỉ truyền được giọng nói ‘của tôi’, nhưng nếu 'tôi' vượt lên trên cả thể xác của chính mình thì sao? Nếu phần người trong tôi dần biến mất đi thì sao? Nếu thế thì chẳng phải tôi sẽ mô phỏng được không chỉ giọng nói của bản thân, mà còn vô số âm thanh khác nữa ư?”
“Ờm… Về mặt logic thì chuyện ấy là khả thi. Nhưng không phải hiện tượng cô vừa mô tả nghe giống Thánh Nữ đang mở rộng bản ngã của chính mình hơn à?”
“Vâng, nhưng hai chuyện đó không khác nhau nhiều đâu.”
Thánh Nữ khẽ lắc đầu.
“...Khó mà giải thích cảm giác của tôi cho người khác, nhưng triệu chứng lại quá rõ rệt, đến mức không thể chỉ đơn thuần là tâm lí của tôi bất ổn được.”
“Triệu chứng nào?”
“Aura trong suốt.”
Tại sao? Khoảnh khắc những từ ấy thoát ra khỏi miệng Thánh Nữ, một cảm giác chẳng lành bỗng chiếm lấy tôi.
Như thể một cái lưỡi vô hình đang liếm dọc cột sống tôi từ gáy xuống xương chậu.
Thánh Nữ nhìn thẳng vào tôi.
“Aura của mỗi Thức tỉnh giả đều có màu sắc riêng. Khi ngài Người Đưa Tang thấy aura không màu của tôi, ngài đã mô tả nó là ‘trong suốt’.”
“...Đúng vậy.”
“Nhưng nếu như thứ đó không phải là aura thì sao?”
Thánh Nữ nói nhỏ như thì thầm. Có lẽ chính bản thân cô cũng đã suy ngẫm về câu hỏi này vô số lần trong lúc ngưng đọng thời gian.
“Thứ này có tác dụng cường hóa giống như aura, nhưng lại không phải aura. Ngài Người Đưa Tang hẳn cũng đã chứng kiến hiện tượng tương tự như vậy vô số lần rồi.”
“Quái vật…?”
“Vâng. Là quái vật.”
Mười Chân không dùng aura.
Thay vào đó, ngay từ khi sinh ra, cơ thể của nó đã mạnh mẽ như thể được aura cường hóa.
Tim tôi đập thình thịch. Tiếng nứt vỡ phát ra từ cơ thể Thánh Nữ như đồng bộ với nhịp tim của tôi.
“Tôi đang dần bị Hư Vô nuốt chửng.”
“...”
“Và không chỉ vậy.”
Tách.
Thánh Nữ búng tay.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong tầm mắt tôi lộn ngược lại.
“...?”
Không, chính xác hơn, thế giới không lộn ngược, mà dường như hồn tôi đang thoát ly khỏi xác thịt—nhìn xuống đỉnh đầu tôi từ ‘bên trên’.
Góc nhìn thứ nhất của tôi đã hóa thành góc nhìn thứ ba.
“Thánh Nữ?”
Môi tôi di chuyển. Tôi nhìn thấy môi của chính mình di chuyển.
Một cảm giác kì lạ.
Tôi có thể nhìn thấy lưng của bản thân. Nếu một người tập nâng tạ trong trạng thái này, họ sẽ có thể tự điều chỉnh tư thế của bản thân chính xác hơn nhiều. Tuy nhiên, thế giới trong góc nhìn thứ ba không chỉ đi kèm mỗi lợi ích.
“Cái gì…”
Một cảm giác chơi vơi.
Bản ngã của con người sau cùng vẫn được gắn liền với cơ thể.
Cơ thể là cầu nối trực tiếp giữa linh hồn với thế giới. Nếu cơ thể đánh mất vai trò cầu nối ấy, và được đặt cạnh vô số vật thể khác, trở thành một thứ tầm thường không hơn, thì bản ngã của con người cũng mất đi chiếc mỏ neo duy nhất của mình và trôi nổi giữa những con sóng của biển tiềm thức vô tận.
“Đây là thế giới trong mắt tôi, ngài Người Đưa Tang.”
Soạt.
Thánh Nữ bước trên tuyết và tiếp cận tôi. Tôi chỉ biết bất lực đứng yên như một đứa trẻ sơ sinh vẫn chưa biết điều khiển cơ thể.
“Trong quá khứ, góc nhìn của tôi chỉ chuyển sang trạng thái này khi tôi sử dụng Thấu Thị. Nhưng tôi ngày càng thích nghi với góc nhìn này hơn… Giờ đây, tôi thậm chí còn không thể phân biệt giữa góc nhìn của chính mình và góc nhìn thứ ba.”
Thánh Nữ nắm lấy tay tôi.
Tôi cảm nhận được rõ cái lạnh của tuyết qua lòng bàn tay cô. Nhưng không biết vì sao, cảm giác ấy lại có vẻ ‘xa cách’.
Tôi có nên mô tả cái chạm ấy như một màu sắc không? Cảm giác da thịt tiếp xúc với nhau đáng lẽ phải gần gũi, nhưng sự xa cách lại hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Như Thánh Nữ đã nói, đây là một cảm giác khó mà giải thích được với người khác.
Một cảm giác dị thường.
Một cảm giác kì lạ.
Quái dị[note61617].
“Tôi nghĩ mình đã là một con quái vật suốt nửa cuộc đời rồi.”
“...”
“Lúc ngài Người Đưa Tang phát hiện ra bí mật của tôi, tôi tưởng là mình gặp rắc rối lớn rồi cơ. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi mừng là ngài đã phát hiện ra sự thật. Nếu để thời gian trôi qua thêm chút nữa… có lẽ tôi đã đánh mất phần quan trọng nhất của bản thân rồi.”
Thánh Nữ thì thầm trước mũi tôi. / Cô nói chuyện với tôi từ đằng xa.
Thánh Nữ lấy hai lòng bàn tay để gom góp chút hơi ấm cơ thể còn sót lại và siết chặt lấy bàn tay tôi. / Người Hành Quyết chắp tay lại như thể đang cầu nguyện với thiên đường.
“Nếu để mọi chuyện đi xa đến mức đó, tôi có lẽ đã ngưng đọng thời gian để ngài Người Đưa Tang không thể hồi quy. Không, không phải có lẽ—tôi chắc chắn sẽ làm thế.”
“...”
“Tôi sẽ đánh mất màu sắc, đánh mất góc nhìn, đánh mất hình dạng, đánh mất cả thời gian, và trở thành một thực thể chỉ biết nhìn xuống từ phía trên theo dõi mọi thứ. Một con quái vật.”
Một dòng hơi nước thoát ra từ miệng Thánh Nữ. / Một tia hơi ấm của nhân loại bay lên giữa lòng thế giới phủ đầy tuyết trắng.
“Xin hãy nhớ, Ngài Người Đưa Tang. Cuộc chiến này, nhiệm vụ cứu lấy thế giới này, không phải là một trò chơi với thời gian chơi vô hạn. Tuy rằng đúng là có vô hạn cơ hội để chơi, nhưng một khi ngài bắt đầu một màn chơi mới, luôn tồn tại một ‘giới hạn thời gian’.”
“Giới hạn thời gian…”
“Độ dài của giới hạn ấy chắc là 15 đến 20 năm. Đến thời điểm nào đó, khi mà một Thức tỉnh giả quen thuộc với năng lực của mình đến mức bị chính năng lực ấy nuốt chửng, họ sẽ trở thành một con quái vật giống như tôi. Ngài hiểu mà, phải không? Sức mạnh của Thức tỉnh giả không phải chỉ là phước lành thuần túy, mà cũng là một con dao hai lưỡi.”
Rắc—
Đâu đó ngay trước mắt tôi, hay có lẽ là ở rất xa, âm thanh kính vỡ vang vọng.
Lúc ấy tôi mới nhận ra rằng âm thanh vỡ vụn ấy không phải là kính, mà là một màng bọc trong suốt bao quanh con người được gọi là Thánh Nữ.
“Lần này, ngài Người Đưa Tang tập trung vào việc huấn luyện tôi, nên tôi là người biến thành dạng này sớm nhất… Nhưng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra ở các vòng lặp tiếp theo. Tôi có linh cảm rằng năng lực của Thức tỉnh giả càng mạnh mẽ, thì nguy cơ họ hóa thành quái vật càng lớn. Ví dụ... tôi nghĩ Dang Seo-rin của Tam Thiên Giới cũng không phải ngoại lệ.”
“...”
“20 năm. Không, làm ơn hãy phục hồi thế giới về nguyên trạng trước thời điểm 15 năm. Ngài Người Đưa Tang, xin ngài hãy nhớ kĩ. Giới hạn thời gian…”
Âm thanh kính vỡ ngày càng xa cách.
Nhận ra ý định của Thánh Nữ, tôi kéo tay cô lại và ôm lấy lưng cô. Vì điều khiển cơ thể ở góc nhìn thứ ba khá khó khăn, nên có lẽ tôi đã dùng hơi nhiều lực.
Đôi mắt Thánh Nữ mở to.
“...A.”
“Cô đang muốn giết tôi. Để đảm bảo thế giới hồi quy trước khi cô hoàn toàn đánh mất bản thân. Nhưng cố gắng một mình gánh vác tất cả như thế là tham lam quá đấy.”
Một tiếng thở / Một tiếng cười khúc khích nhỏ vang lên.
“Ngài Người Đưa Tang, ngài quả thực hiểu tôi rất rõ.”
“Cùng đi nào.”
“...”
“Dù tôi chưa kể với cô bao giờ, nhưng thực ra tôi khá giỏi trong việc quản lí sức khỏe tinh thần đấy. Tôi từng dành ba vòng lặp để du hành khắp cả nước, và có lần tôi còn làm chủ cửa hàng tiện lợi nữa.”
“Chủ cửa hàng tiện lợi?”
“Phải. Thánh Nữ, cô cũng nên học cách thả lỏng bản thân một chút đi.”
Toàn bộ cơ thể tôi tỏa ra một luồng aura.
Cùng với đó, màng bọc thủy tinh bắt đầu vỡ vụn. Tách, tách. Vô số âm thanh nứt vỡ vang lên khi aura của tôi bao quanh cả hai người.
Tuyết rơi. Kính vỡ. Mặc dù tuyết tiếp tục rơi, hai bóng người in hằn lên nền tuyết trắng vẫn không bị chôn vùi.
“...Ấm thật.”
Thánh Nữ nhắm mắt lại.
“Tại sao, con người. Con người… Mặc dù cùng là con người.”
Choang.
Trong im lặng, những bông tuyết của thế giới ngưng lại.
Đó là di nguyện cuối cùng của Thánh Nữ.
∗ ∗ ∗
Có một phần kết.
Phần kết này không chỉ giới hạn trong một vòng lặp.
Ở vòng lặp thứ 109, 110, 111… Trong mọi vòng lặp mà tôi hợp tác với Thánh Nữ, cảnh tượng sau đây đều được lặp lại.
“Và chuyện là như thế.”
“...”
Sau khi lắng nghe toàn bộ câu chuyện của tôi, Thánh Nữ lặng lẽ đưa tay chống cằm. Dường như cô đang chìm trong suy nghĩ, thi thoảng lại tự nghiêng đầu.
“Hmm, mặc dù câu chuyện ấy rõ ràng là về tôi, nhưng tôi lại cảm giác như người đó không phải tôi.”
“Vậy sao?”
Thánh Nữ nhìn vào mặt tôi. Biểu cảm của cô vô cùng nghiêm túc.
“Chăm chỉ hoạt động ngoài trời đến mức đó nghe chẳng giống tôi chút nào.”
“...”
Chỉ vậy thôi à?
Thánh Nữ đứng dậy và cho lũ cá trong bể ăn.
Những con cá mà cô đã cẩn thận thu thập trước khi thế giới diệt vong nhanh chóng tụ lại khi thấy chủ nhân của chúng. Đỏ, trắng, vàng, lam—những sinh vật với đủ màu sắc bơi qua lại trong nước.
“Tôi không hiểu vì sao người đó lại muốn ẩn danh để trừng phạt kẻ ác trong khi họ hăng hái ra ngoài đến vậy. Tuy rằng đóng vai thần thánh để khắc sâu nỗi sợ hãi vào tâm trí kẻ khác là một chiến thuật hiệu quả, nhưng bản thân chiến thuật ấy lại xuất phát từ sự thiếu tin tưởng với người khác. Ý tôi là, nếu người đó thực sự có đủ thành ý đến mức chạy tới chạy lui ở bên ngoài, thì chẳng phải việc tuyên bố sự tồn tại và năng lực của mình với thế giới, đồng thời trực tiếp thành lập một chính phủ sẽ là một chiến thuật tốt hơn nhiều sao?”
“Hmm. Có lẽ cô ấy không có nhiều thành ý đến thế?”
“Tôi cũng đoán vậy. Hẳn là người đó đã nghĩ nếu làm thế thì quá tầm thường. Dù sao, chính vì không muốn trở nên tầm thường nên tôi mới tự nhốt mình lại.”
Đầu ngón tay của Thánh Nữ khẽ lướt trên mặt nước.
Đối với lũ cá, thì cảnh tượng ấy giống như tấm rèm phân cách ở tận cùng thế giới của chúng đang lay động nhẹ nhàng. Thánh Nữ có vẻ thích cảm giác ấy.
“Hơn hết thì, ở vòng lặp thứ 107, tôi đã nói rằng hiện tượng tha hóa tự động xảy ra khi năng lực của một Thức tỉnh giả mạnh lên. Nhưng phân tích ấy có vấn đề. Tồn tại một bằng chứng chỉ ra điều hoàn toàn ngược lại.”
“Bằng chứng?”
“Ngài Người Đưa Tang.”
Thánh Nữ nói.
“Ngài đã hồi quy vô số lần và sức mạnh của ngài vẫn đang tiếp tục phát triển theo từng vòng lặp. Nếu giả thuyết kia là đúng, thì ngài hẳn phải bị tha hóa sớm hơn bất cứ người nào khác. Tuy nhiên, vì hiện tượng ấy chưa hề xảy ra với ngài, nên tha hóa có khả năng cao chỉ là vấn đề về tâm lí thôi.”
Chỉ là vấn đề về tâm lí.
Ngay cả đối với chính bản thân mình, Thánh Nữ vẫn vô cùng nghiêm khắc.
“Nhưng tôi hiểu hàm ý đằng sau những lời cuối cùng của người đó.”
“Cô nghĩ những lời ấy nghĩa là gì?”
“Nghĩa là, con người luôn tự giết hại lẫn nhau. Mặc dù cùng là con người, họ vẫn giết hại lẫn nhau. Đó là một sự thật đau đớn. Và…”
“Và?”
“...”
Thánh Nữ quay đầu liếc về phía tôi.
Tôi chớp mắt. Cảm giác như thể tôi là một con cua trong bể, đang búng hai càng và chớp chớp hai mắt.
Rồi một điều vô cùng hiếm thấy xảy ra.
Thánh Nữ mỉm cười.
“Cái đó là bí mật.”
== Người từng là người quan sát. Kết. ==