Từ ngày tôi tiết lộ mình là một hồi quy giả, mối quan hệ giữa Oh Dok-seo và tôi nhanh chóng được cải thiện.
Tôi thoải mái hơn vì không cần giả vờ làm một tên trầm tính nghiêm túc (tuy vui nhưng hơi lố bịch), và Oh Dok-seo cũng thấy dễ chịu hơn vì cô không phải đề cao cảnh giác với một gã tâm thần khẽ đụng là nổ.
“Nhóc, đi thôi.”
“Hmm? Tự dưng lão muốn đi đâu thế?”
“Gangnam.”
Một lúc sau, tôi và Oh Dok-seo đã đến Seoul.
Ban đầu, có rất ít công viên ở phía nam sông Hán, nên đi dạo quanh đây khá bất tiện. Tuy nhiên, kể từ khi cư dân ở đây chuyển hết nhà sang thế giới bên kia, khu vực này đã trở nên thông thoáng hơn nhiều.
- G̵͇̔r̵͖͊o̵͚͗o̵͓̍o̷̬̽o̸͖͆ǫ̵͠ų̴͛ǘ̵̖u̷̪͋ģ̵̍h̴̩̒!̴̨̈́
Mười Chân đứng như trời trồng giữa những tòa nhà trống bị bỏ hoang. Ngay cả khi những cư dân bên trong đã biến mất, nó vẫn ở lại đây như một người bảo vệ đích thực, canh gác những căn hộ.
- G̶̝͂r̶̲̽o̴̺͗ȏ̴̗ọ̶́ọ̶̔o̴̖͠u̴̖̇û̶̯ư̵̦g̴̾ͅh̴͖̿!̶̹̊
Chắc hẳn trong mắt người bảo vệ này, hai chúng tôi là những kẻ vô cùng khả nghi. Những xúc tu lập tức vươn ra, lao thẳng về phía chúng tôi. Xét bối cảnh thế giới hiện nay, phản ứng thái quá này của nó là không thể tránh khỏi.
Trên thực tế, phán đoán của Mười Chân không hề sai. Đâu còn cách nào khác để gọi một kẻ đã hồi quy hàng trăm lần và một người đã đọc thế giới này như một cuốn sách ngoài hai từ ‘khả nghi’?
Oh Dok-seo hét lên một tiếng “Eek!” và nấp sau lưng tôi.
“Lão bị điên à? Đó là Mười Chân đấy! Muốn đối đầu với nó, ta phải tập hợp mọi Thức tỉnh giả ở Hàn Quốc lại, nhưng tại sao lão lại một mình…?!”
“Bí Kĩ, Sashimi Bạch Tuộc.”
Tôi vung kiếm.
Lí do Mười Chân khó bị khuất phục là bởi năng lực hồi phục đáng gờm của nó. Dù có cắt rời bao nhiêu xúc tu đi nữa, tất cả sẽ hồi phục trở lại trong tích tắc. Và điều kiện phải phá hủy hai trái tim cùng lúc chỉ khiến mọi chuyện phức tạp hơn.
Nói cách khác, kể từ khoảnh khắc tôi thông thạo kĩ thuật cắt thái sashimi nhanh hơn tốc độ hồi phục của nó, Mười Chân đã chẳng khác gì bạch tuộc sống nằm trên thớt.
Sau khoảng năm nhát chém, Mười Chân và cả những tòa nhà bỏ hoang xung quanh sụp xuống. Tiếng hét của con quái vật chìm trong âm thanh đổ nát của những công trình xây dựng.
Sau khi các tòa nhà vỡ vụn, xung quanh trở nên yên ắng.
“Ồ…”
Nhìn vào khoảng không trước mặt, Oh Dok-seo thì thầm.
“Gì cơ, đã kết thúc rồi sao? Chỉ vậy thôi á?”
“Phải, con boss cuối mà nhóc nói đã chết, nên giờ thế giới được hoà bình. Đi ăn mừng đi.”
“Chà… Lão thực sự đã mạnh lên nhỉ?”
Oh Dok-seo nhìn tôi với vẻ ngưỡng mộ.
“Nhưng ngay cả với từng ấy sức mạnh, lão vẫn không thể ngăn chặn thế giới diệt vong?”
“Ta không thể. Mười Chân chỉ mạnh ở khả năng hồi phục. Nó không có mấy hiệu ứng phiền phức như miễn nhiễm đòn tấn công vật lí hay miễn nhiễm phép thuật. Nó thực sự là con boss yếu nhất.”
“Không thể nào…”
Biểu cảm của Oh Dok-seo cứng đờ.
Tuy Oh Dok-seo vốn đã tin tôi từ đầu, nhưng sự kiện này làm cô tin tưởng tôi tuyệt đối.
Oh Dok-seo giải tán tổ đội cô đã dày công xây dựng. Cá nhân tôi thấy việc giải tán là không cần thiết, nhưng có vẻ cô đã đưa ra quyết định của mình.
“Bất kể tôi có tập hợp bao nhiêu sức mạnh đi nữa, tôi sẽ không thể đánh bại Mười Chân, nhưng lão lại có thể hạ gục nó một mình. Nếu vậy chẳng phải tổ đội của tôi là vô nghĩa sao? Tôi nên đổi chiến thuật để hỗ trợ lão nhiều nhất có thể.”
Tôi không rõ quyết định ấy của Oh Dok-seo là đúng hay sai, nhưng cũng nhờ vậy mà tôi có lí do để chia tay Go Yuri.
Sau khi nghe về lệnh giải tán tổ đội, Go Yuri trông có vẻ vô cùng thất vọng (ít nhất là dưới góc nhìn của tôi).
“Chị muốn đi cùng em và anh Người Đưa Tang… chúng ta thực sự phải chia tay sao?”
“A, Yuri unnie vẫn có thể… Khaaak!”
Tôi véo cánh tay của Oh Dok-seo trước khi cô kịp nói gì kì lạ. Tôi đã giải thích cho cô nhiều lần về độ đáng sợ của Go Yuri khi hai chúng tôi nói chuyện một mình, nhưng đến lúc phải chia tay, cô lại bị tẩy não một lần nữa.
Chỉ đến lúc ấy, Oh Dok-seo mới tỉnh lại với một tiếng “Oa.”
“X-xin lỗi Yuri unnie! Em đã được chấp thuận làm học trò của anh Người Đưa Tang một thời gian. Vì ông chú này cứ khăng khăng chỉ nhận một học trò, nên em không thể đi cùng chị được!”
“Hmm.”
Oh Dok-seo cúi người xuống thật sâu như thể cô cảm thấy vô cùng có lỗi.
Go Yuri bình tĩnh đánh giá cô. Rồi cô ta quay mặt về phía tôi. Là do tôi nghĩ quá lên, hay tôi vừa nhìn thấy bóng tảng thịt đỏ bên trong con mắt đỏ rực của cô ta?
“Chẳng còn cách nào khác. Mối quan hệ thầy-trò cũng thiêng liêng như giữa cha mẹ và con cái. Mối quan hệ ấy không phải thứ mà người ngoài có thể can thiệp.”
Go Yuri nói một câu để gây thiện cảm với tôi trong khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, ánh mắt không hề động đậy.
“Vậy tôi sẽ rời đi.”
“Cô thực sự…?”
“Đúng, tuy bây giờ chúng ta phải chia tay, tôi cảm thấy mối liên kết của chúng ta sẽ không hoàn toàn bị cắt đứt. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó. Mặc cho sự tàn nhẫn của thế giới này, tôi mong rằng hai người sẽ được hạnh phúc.”
Go Yuri bước lùi hai bước và cúi người xuống duyên dáng như một phụ nữ quý tộc. Rồi, không nói một lời, cô bước xuống ngọn đồi một mình.
Một lát sau, bóng của cô khuất đằng sau con dốc.
“Haaaa—”
Oh Dok-seo buông thõng vai, cả cơ thể cô như tan chảy khi trút bỏ được căng thẳng. Ngay cả chiếc mũ lưỡi trai, về cơ bản giống như một bộ phận trên cơ thể cô, cũng trượt xuống một nửa.
“Vậy là lão nói thật… Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Trước khi chúng ta nói chuyện thì trong đầu tôi chẳng hề thắc mắc lấy một câu, nhưng sau đó, tôi tự dưng nghĩ, ’Sao mình lại đối xử lạnh lùng như vậy với Yuri unnie?’”
“Cô ta lúc nào cũng như vậy, nhưng ít nhất thì Go Yuri cũng hiểu tầm quan trọng của mối quan hệ thầy-trò.”
“Hả? Lão đang nói gì thế? Chị ấy bảo rằng tuy đây là một mối quan hệ thầy trò, nhưng một nam một nữ đi lang thang cùng nhau vẫn rất nguy hiểm, vậy nên tôi cần phải cẩn thận.”
“...?”
“...?”
Chúng tôi nhìn nhau, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ngọn đồi Go Yuri vừa đi xuống. Vì chúng tôi đã trông thấy cô đi xuống, nên chắc giờ này cô ta đang đi lên ngọn đồi đối diện.
Tiếng ve kêu râm ran.
Dù chúng tôi có đợi bao lâu đi nữa, hình bóng Go Yuri vẫn không xuất hiện.
∗ ∗ ∗
Chúng tôi lang thang trong một thế giới đổ nát.
Tôi không muốn miêu tả cụ thể khung cảnh đổ nát này. Những bạn độc giả sắc sảo hẳn đã nhận ra tôi cố tình tránh né những dòng mô tả như thế.
Nhờ công lao của Thánh Nữ, Hàn Quốc tương đối an toàn. Tuy nhiên, tầm ảnh hưởng của cô chỉ chạm tới các Thức tỉnh giả. Cô không thể kiểm soát phần lớn dân thường.
Cướp bóc, đốt phá, bạo lực… Những nạn nhân mất đi người thân của mình vì bạo lực cố lấp đầy khoảng trống để lại bằng cách nhận nuôi các thú vật đã mất đi chủ nhân. Các phe phái chính trị trở thành công cụ quân sự, quân đội trở thành những tổ chức chính trị, nạn nghèo đói, những mầm mống đầu tiên của một dịch bệnh mới—danh sách những chuyện không may cứ thế trải dài đến vô tận.
Tôi chỉ xử lí những việc mà mình đủ khả năng giải quyết.
Sức nặng của những chuyện buồn mà tôi không thể gánh vác nổi được san sẻ lên trái tim của những người khác. Tôi không trở thành một hồi quy giả chỉ để làm vật chứa cho các bi kịch.
“Một trong những cuốn tiểu thuyết tôi đọc… trong đó lão là nhân vật chính, Omniscient Regressor's Viewpoint, chỉ mới được đăng đến chương thứ 30.”
Một ngày nọ, Oh Dok-seo nói câu này trong khi thản nhiên lau một vệt nhìn như máu khỏi mặt cô. Thực ra, đó không phải máu mà là một cánh hoa đỏ từ Udumbara, một kí sinh trùng gieo rắc một dịch bệnh chết chóc. Tôi sẽ có dịp nhắc đến dịch bệnh này chi tiết hơn ở chương sau.
“Chương thứ 30?”
“Đúng vậy. Nguyên tắc của tôi là không đọc bất kì cuốn tiểu thuyết nào ngắn hơn thế, dù trông nó có thú vị đến mức nào. Ai mà biết được lão tác giả có bỏ dở giữa chừng hay không. Tôi nghĩ tôi bắt đầu đọc nó khoảng hai hay ba ngày trước khi cánh cổng Seoul mở ra?”
Tính cách của Oh Dok-seo cũng giống tôi. Chúng tôi thường nói về sở thích của mình hơn là những chuyện không may.
“Nhóc tìm thấy cuốn tiểu thuyết đó ở đâu?”
“Trên nền tảng web novel mà tôi thường đọc. Tôi phát hiện mình đã theo dõi nó từ trước. ‘Theo dõi’ kiểu như một dạng bookmark cho tiểu thuyết ấy.”
“...Vậy là có một tác giả viết ra cuốn Omniscient Regressor's Viewpoint?”
“Tôi không chắc nữa.”
Oh Dok-seo nhai chiếc kẹo cao su của cô.
“Thật lòng mà nói, tôi không nhớ mình có thêm cuốn đó vào, nhưng danh sách theo dõi của tôi lên tới hơn 200 đầu truyện, nên tôi tưởng chỉ là mình nhấn theo dõi rồi bỏ quên nó. Giờ nghĩ lại thì, có lẽ cuốn tiểu thuyết đã được thêm vào mà tôi không biết… A.”
Trong lúc đi qua Onyang, một con chó hoang chạy lại gần chúng tôi. Oh Dok-seo ôm nó vào lòng.
Tổ đội hai người của chúng tôi có thêm một thành viên mới.
“Ta nghĩ đó là năng lực của nhóc.”
“Năng lực?”
Một vài ngày sau, trong lúc chúng tôi đang bí mật trộm thức ăn cho chó từ một cửa hàng bách hóa thuộc quyền quản lí của một bang hội (may mắn thay, góc đồ ăn cho thú nuôi không được canh gác cẩn thận), tôi nói.
“Ta có một người quen tên là Seo Gyu. Năng lực của cậu ta là tạo ra và quản lí một cộng đồng mạng. Vì năng lực của các Thức tỉnh giả thường khác nhau rất nhiều, nên cũng không lạ gì nếu năng lực của nhóc biểu hiện ra dưới dạng ‘đọc những cuốn tiểu thuyết’.”
“Nhưng năng lực của tôi là Khiên Bảo Vệ mà.”
“Nhóc là một Thức tỉnh giả đa năng lực.”
“Hả? Thật sao? Chẳng phải cái đó siêu hiếm à?”
“Đúng là nó rất hiếm. Nhưng khi trải nghiệm cuộc sống đủ lâu, nhóc sẽ nhận ra rằng xác suất 1% không hề nhỏ như nhóc tưởng.”
“Ồ, tôi hiểu rồi… Hừm. Vậy là tôi có một năng lực khác dưới dạng đọc tiểu thuyết…”
“Để cho tiện, ta quyết định gọi nó là [Cú Hích Của Tác Giả].”
“Cú Hích Của Tác Giả…”
Gâu, Bóng Đêm (tên của con chó) sủa một tiếng. Âm thanh vang vọng khắp cửa hàng bách hóa tối om.
“Ôi, suỵt!” Oh Dok-seo cố giữ con chó im lặng, nhưng chúng tôi đã bị một người đi tuần để ý.
“Ôi không, nguy hiểm…”
“Chạy thôi.”
Việc loại bỏ bang hội đang chiếm giữ cửa hàng bách hóa này khá đơn giản, nhưng trong tương lai họ sẽ trở thành những đồng minh có giá trị của nhân loại. Chúng tôi nhanh chóng chuồn đi. Gâu! Gâu! Bóng Đêm, nằm trong vòng tay của Oh Dok-seo, sủa lên đầy vui vẻ.
“Chẳng phải năng lực của tôi giống [Tiên Tri] hơn là Cú Hích Của Tác Giả sao?”
Vài tháng sau, trên đường về từ một buổi họp mặt của liên minh các bang hội, Oh Dok-seo hỏi tôi.
“Tiên tri?”
“Đúng vậy, về cơ bản thì biết mọi điều sẽ xảy ra trong cuộc đời mình cũng giống như nhìn trước tương lai. Lão biết mấy nhà tiên tri trong tiểu thuyết thường nhìn thấy tương lai dưới dạng những thước phim chiếu trước mắt họ không? Trong trường hợp của tôi, lời tiên tri xuất hiện dưới dạng một cuốn web novel, là kiểu phương tiện truyền thông mà tôi quen thuộc nhất. Lão thấy hợp lí không?”
“Hmm.”
Cũng có lí.
Nhưng nếu năng lực của Oh Dok-seo là tiên tri, thì vẫn còn một vài câu hỏi chưa được giải đáp.
“Vậy thì tại sao lại không có gì bất thường xảy ra cho đến tận vòng lặp thứ 555?”
“Hmm?”
“Nhóc có thể không biết, Dok-seo, nhưng từ góc nhìn của ta, vòng lặp này vô cùng bất thường. Nếu nói theo kiểu web novel của nhóc thì, như thể một nhân vật phụ đột nhiên thức tỉnh năng lực [Tiên Tri] vậy.”
“Cách nói của lão chưa chuẩn lắm đâu, nhưng, đúng là kì lạ thật.”
Oh Dok-seo gãi cằm.
“Có lẽ tôi thức tỉnh ở vòng lặp thứ 555 vì nó là một con số đặc biệt. Dù sao đó cũng là tên tôi[note60508].”
“Hồi quy không phải trò tung hứng với mấy con số. Không thể có chuyện đó được.”
“Hmm. Thế thì lí do là gì? Tại sao tôi lại không tiếp cận lão cho tới tận vòng lặp thứ 555…?”
Oh Dok-seo nghiêng đầu.
Câu hỏi của chúng tôi được trả lời trong một ngày tuy gần nhưng cũng thật xa.
Khi vòng lặp thứ 555 kết thúc trong thất bại và vòng lặp thứ 556 bắt đầu.
「Oh Dok-seo: Oa. Sảnh chờ Ga Busan. Mình đã đọc cái này trong tiểu thuyết rồi! Một lát nữa, Nàng Tiên Hướng Dẫn sẽ xuất hiện và thổi bay đầu của gã nói ‘Đ** m* mày’... ơ? Hả?! Tại sao nhân vật chính lại đột nhiên tiến về phía này?」
Lần này, tôi tiếp cận Oh Dok-seo trước. Tất nhiên, đây là để hoàn toàn tránh tình huống bị Go Yuri can thiệp.
Oh Dok-seo giật mình trước sự kiện đột ngột. Nhưng cũng như vòng lặp trước, cô nhanh chóng tin tưởng tôi sau khi thấy tôi dễ dàng hạ gục Mười Chân.
Cô cũng hé lộ một điều bất ngờ.
“Nhưng lão già, liệu có ổn không nếu lão đi cùng tôi thế này?”
“Hả, ý nhóc là gì?”
“Cái đó, ừm… tên của người đó là gì nhỉ… Schopenhauer? Dù sao thì, không phải lão nên lập nhóm với lão Kiếm sĩ già đó sao?”
Mắt tôi mở to.
“Nhóc biết về Lão Scho? Sao có thể?”
“Ơ? Tất nhiên là tôi biết. Lão già đó cũng xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết mà.”
Trong vòng lặp trước, Oh Dok-seo không hề nhắc tới Lão Scho. Mặc dù tôi đã kể cho cô nghe về sự tồn tại của một hồi quy giả khác, nhưng khi đó với cô, nó chỉ như một câu chuyện ngoài lề, bởi cô mới đọc đến vòng lặp thứ tư trong cuốn tiểu thuyết.
Tôi gặp Lão Scho lần đầu ở vòng lặp thứ sáu. Vậy mà bây giờ, Oh Dok-seo lại là người nhắc đến lão trước.
Bằng chứng này ám chỉ một điều.
‘Cuốn tiểu thuyết mà Oh Dok-seo đọc… có thêm chương mới?’
Tôi nhìn cô chăm chú.
“Dok-seo, cuốn Omniscient Regressor’s Viewpoint mà nhóc đọc có bao nhiêu chương tất cả?”
“Oh? Ừm, có lẽ là… 32? 33? Tầm đó.”
“...!”
Giả thuyết của tôi đã được xác nhận.
Khi số vòng lặp tăng lên, cuốn ‘tiểu thuyết’ mà Oh Dok-seo đọc cũng có nhiều chương hơn. Vòng lặp trước, cuốn tiểu thuyết mới chỉ có 30 chương, nhưng lần này, ít nhất hai chương mới đã xuất hiện.
Tốc độ ‘ra chương’ cũng bất ổn như tâm trạng của người bán hàng rong ngoài phố.
Thi thoảng, chỉ có duy nhất một chương mới xuất hiện sau hơn 60 vòng lặp. Những lúc khác, hai chương mới được thêm vào chỉ sau một lần hồi quy. Tần suất đăng chương hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Tôi vẫn cần nghiên cứu thêm để rút ra chính xác điều kiện xuất hiện chương mới.
Nhưng có một điều là chắc chắn.
‘Đứa trẻ này đang lần theo những dấu chân của cuộc đời mình.’
Một cơn rùng mình lan tỏa khắp người tôi.
∗ ∗ ∗
Với bước chân chậm hơn.
Ở một nhịp độ trễ hơn so với tôi.
Nhưng từng bước một, Oh Dok-seo đang đuổi theo tôi.
Trước khi 30 chương được đăng tải, Oh Dok-seo đã không đọc cuốn tiểu thuyết. Cô đã nói mình chưa từng đọc một cuốn tiểu thuyết nào ngắn hơn thế.
Vậy nên cô chỉ đọc cuốn tiểu thuyết ‘lần đầu’ khi có đủ 30 chương. Thời điểm ấy chính là vòng lặp thứ 555.
Dự đoán của Oh Dok-seo đã đúng. Năng lực của cô là [Tiên Tri]. Chỉ là cô không nhận ra nó và đã lãng phí 555 vòng lặp.
‘Nhưng năng lực tiên tri ấy không hoàn hảo.’
Theo thần thoại Hi Lạp, vị thần và nhà tiên tri Prometheus có một người em trai.
Epimetheus.
Không như Prometheus, người sở hữu cái tên mang ý nghĩa là ‘người nghĩ trước’, cái tên Epimetheus nghĩa là ‘người nghĩ sau’. Tên của hai người anh em lần lượt trở thành nguồn gốc của hai từ ‘phần mở đầu’ (prologue) và ‘phần kết’ (epilogue).
Oh Dok-seo chính là một Epimetheus đã thức tỉnh năng lực tiên tri.
Những lời tiên tri của cô không hề nhanh. Cô chậm hơn bất cứ nhà tiên tri nào khác, đi theo con đường mà tôi đã vạch ra rất lâu về trước, với độ trễ khoảng 5,000 năm.
Mặc dù vậy, Oh Dok-seo vẫn đang chậm rãi bước theo dấu chân của tôi.
Khi tôi đến vòng lặp thứ 555, cô đến vòng lặp thứ 5.
Khi tôi đến vòng lặp thứ 560, cô sẽ đến vòng lặp thứ 11.
‘Vậy thì chẳng phải một ngày nào đó rất, rất xa trong tương lai, Oh Dok-seo cũng sẽ đến vòng lặp thứ 555 sao?’
Và cô sẽ nhận ra cuốn tiểu thuyết không phải là hư cấu.
Rằng những câu chuyện cô tưởng đến từ thế giới khác lại là câu chuyện của chính bản thân mình.
Rằng cô sẽ gặp tôi, nhân vật chính, du hành thế giới cùng tôi, đánh nhau với quái vật, và nhận nuôi một chú chó.
Tất cả những chuyện ấy rồi sẽ được đăng tải trong cuốn tiểu thuyết của Oh Dok-seo, và cô sẽ đọc nó.
Tôi nhận ra tương lai ấy và khẽ run rẩy. Như thể một tia sáng vừa chiếu rọi lên màn đêm tăm tối của thế giới tưởng như không thể tránh khỏi sự hủy diệt này.
“...Lão già, có chuyện gì thế?”
Oh Dok-seo nghiêng đầu trước phản ứng của tôi.
Đột nhiên, cánh tay phải của tôi ngứa ran. Những lời cuối của Dang Seo-rin vang lên trong tai tôi.
- Ước mơ của hai ta tương tự nhau.
- Chúng ta đều đang sửa chữa những đoạn đường ray bị hỏng của thế giới này, từng cái một. Những đường ray mà Mười Chân dẫm nát. Những tuyến đường sắt bỏ hoang mà các con quái vật phá hủy. Nếu ta cứ sửa từng bước như vậy, thì cuối cùng, các đoạn đường ray sẽ nối từ ga này đến ga kia.
- Và rồi, những người khác cũng có thể sử dụng tuyến đường ấy.
Sau cùng, Dang Seo-rin đã đúng.
Những lời thì thầm cuối của cô khi ấy chỉ là một hi vọng, và tôi đã chấp nhận những lời ấy bởi tôi có cùng một hi vọng với cô.
Nhưng giờ đây, sau hơn 5,000 năm, thực tại cuối cùng cũng bắt kịp với hi vọng của chúng tôi.
‘Nếu vậy thì.’
Tôi tự trấn tĩnh bản thân.
‘Mình sẽ đợi đứa trẻ này bắt kịp mình.’
Tới khi nào? Tới khi Oh Dok-seo đặt chân đến sân ga mang tên vòng lặp thứ 555.
Vòng lặp ấy giống như chiếc hộp Pandora. Một khi Oh Dok-seo nhận ra cuốn ‘tiểu thuyết’ cô đọc thực chất là một tuyến đường tôi đã vạch ra ngoài đời thực, thế giới này sẽ thay đổi vĩnh viễn.
Là một hồi quy giả, một niềm vui chờ đợi mới đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Nên, tôi đợi.
Vòng lặp thứ 556 kết thúc.
Vòng lặp thứ 557 kết thúc.
“Này! Lão già! Lão không thể bỏ mặc Lão Scho như thế!”
Oh Dok-seo hét lên khi chúng tôi đến vòng lặp thứ 581. Cô hẳn đã đọc chương mới nhất trong đó Lão Scho lên đường ‘đi nghỉ’ vô thời hạn.
Tôi cười.
“Ta đã bỏ mặc ai cơ?”
Không có gì bất công hơn được nữa. Tôi bỏ mặc Lão Scho? Lão mới là người bỏ mặc tôi, và tôi chưa từng một lần bỏ rơi lão. Rõ ràng Oh Dok-seo đang nhận thức sai lệch về chuỗi sự kiện, nhầm lẫn giữa hung thủ và nạn nhân.
Nhưng đọc hiểu và bình luận về một cuốn tiểu thuyết là quyền của độc giả. Khi những chương mới xuất hiện và những vòng lặp trôi qua, Oh Dok-seo để lại cho tôi nhiều ‘bình luận’ mới.
“Wow. Làm sao mà lão đánh bại được con boss Udumbara đó?”
“Không thể nào! Các Chòm Sao đều là giả?”
“Quản lí trang web? Cái năng lực rác rưởi gì vậy…”
“Sim Ah-ryeon rõ là xấu tính mà… Tôi sẽ không bao giờ thân thiết với kiểu người như thế.”
“Quái vật game online? Oa, thiệt tình. Thứ như vậy có tồn tại sao? Trong tác phẩm gốc không hề nhắc đến cái đó.”
“...? Go Yuri là gì vậy? Cô ta có phải con người không? Chẳng phải cô ta là quái vật à?”
Như một người đọc để lại bình luận cho tác giả, Oh Dok-seo cảm thán và phàn nàn về tình tiết truyện với tôi.
Dù tôi chẳng phải tác giả.
Nhưng tôi vẫn rộng lượng chấp nhận những lời bình luận của cô. Mặc dù tôi đã hơn 5,000 năm tuổi và vẫn còn hơi trẻ con, ít nhất, tôi biết khi nào mình nên mở lòng với người khác.
‘Đi theo ta, Dok-seo.’
Nhanh lên.
Có thể nhóc chậm hơn ta, nhưng bước chân của nhóc nhanh hơn tất cả những người khác.
Hãy bước qua những thất bại, những sách lược, và cả câu chuyện của cuộc đời ta.
Mặc dù cuộc sống của ta từng để dành cho người khác, giờ đây, nó cũng để dành cho nhóc nữa.
Tất nhiên, công việc chờ đợi không phải lúc nào cũng vui. Sau cùng, Oh Dok-seo đọc đến vòng lặp thứ 90, lúc tôi lập ra cửa hàng tiện lợi Quốc Tế Thứ Sáu với các nàng tiên. Kể từ đó, cách nhìn của cô đối với tôi hoàn toàn thay đổi.
“Lão già.”
“Sao vậy?”
“Lão có biết là lão hoàn toàn mất trí rồi không?”
“...”
“Lão dùng ít SG Net thôi. Và đừng nói về Tam Quốc Diễn Nghĩa nữa.”
“Dok-seo, mấy bài đăng về Tam Quốc đó là có lí do cả. Nếu ta không làm thế, một hiện tượng kì lạ sẽ…”
“Đủ rồi, cách nói chuyện của lão không hợp với tuổi gì cả. Hoặc là có? Dù sao thì, lão bao nhiêu tuổi rồi?”
“...”
Tôi sử dụng quyền im lặng của mình và khẽ nhấp một ngụm cà phê.
Không cần phải cố níu kéo một hình tượng bản thân đã bị vấy bẩn khi tôi biết rõ rằng tất cả đều là vô nghĩa.
Đúng rồi đấy.
Tuy nghe hơi lố bịch, nhưng thi thoảng, chỉ thi thoảng thôi, tôi nhớ những ngày tháng Oh Dok-seo run rẩy trước mặt tôi, tưởng nhầm tôi là một hồi quy giả máu lạnh.
Con ranh đó.
Cứ thử sống đến tuổi của ta xem, ranh con.
== Nhà tiên tri. Kết. ==