Hãy nói về Oh Dok-seo, một otaku web novel, tín đồ thời trang mọt sách, và bệnh nhân chuunibyou giai đoạn cuối.
Như đã nói từ trước, tôi gặp cô gái này ở vòng lặp thứ 555. Thực ra, chúng tôi đã biết nhau từ rất lâu trước đó, nhưng đến tận vòng lặp này, mối quan hệ của chúng tôi mới thực sự được thiết lập.
Khi ấy, tôi vừa hồi quy về sảnh chờ Ga Busan như mọi lần.
‘Chán quá.’
Hồi đó, tôi chưa có sở thích đọc web novel.
Ngay cả một người như tôi, kẻ có thể tự tin đứng đầu cuộc thi [Những hồi quy giả lạc quan nhất lịch sử] với các đối thủ từ thế giới tiểu thuyết, cũng sẽ thấy chán nản khi phải hồi quy tận 555 lần. Chẳng phải bạn cũng sẽ phát ngán công viên giải trí thú vị nhất thế giới nếu phải đến thăm chỗ đó 555 lần sao?
Hơn nữa, sảnh chờ Ga Busan còn thua xa một công viên giải trí sống động. Thứ đáng mong chờ nhất ở đây chỉ là liệu tiếng hét “Đ** m* mày!” của Seo Gyu có đủ lớn để vang vọng dọc các hành lang hay không.
Có một bí mật ẩn giấu trong khu vực sảnh chờ này, nhưng đó là một câu chuyện để kể vào dịp khác.
‘...Mình có nên dùng Độc Tâm Thuật không?’
Lần này, tôi quyết định làm mọi thứ thú vị hơn một chút.
Độc Tâm Thuật là một năng lực tôi đạt được ở lần hồi quy thứ 554. Tôi có thể nghe được suy nghĩ của những tồn tại ở cấp bậc thấp hơn mình. Tiêu chuẩn ‘cấp bậc’ vô cùng mơ hồ, và bản thân năng lực này cũng không có gì mạnh mẽ, nhưng vẫn đủ dùng để giải trí.
「Lee Jae-hee: Điện thoại của mình không hoạt động?」
「Uehara Shino: Quá nhiều người. Không thở được.」
Khoảnh khắc tôi kích hoạt Độc Tâm Thuật, suy nghĩ của tất cả mọi người đang tụ tập tại sảnh chờ Ga Busan ập đến bên tai. Trong đó có những giọng nói quen thuộc, và cả những giọng nói tương đối mới.
「Seo Gyu: Đ** m*, chuyện gì đang xảy ra thế này?」
「Park Ye-dam: Mình nên báo lại với sếp…」
「Lee Baek: Chuyện quái gì vậy? Những người khác đâu hết rồi?」
「Go Yuri: U̶̘͠h̶̭̚ ̸̱͆ö̷͕́h̸̭̓ ̴̀͜ũ̶̫h̴͉̅.̵̰͋」
「Jung So-hee: Chỉ huy? Chỉ huy, anh ở đâu vậy?」
「Sim Ah-ryeon: Đây là đâu? Tôi là ai?」
「Kim Si-woon: Mẹ ơi…」
Trong một thoáng, tôi cảm thấy chóng mặt.
Độc Tâm Thuật không cho phép tôi tập trung vào một mục tiêu. Khi kích hoạt, tôi sẽ nghe thấy những suy nghĩ thuộc bề nổi nhận thức của tất cả mọi người xung quanh. Dù vậy, tôi vẫn chịu đựng được, và ấn tượng đầu tiên của tôi khi dùng Độc tâm thuật tại sảnh chờ Ga Busan là…
‘Không có gì đặc biệt.’
Tôi chỉ nghe thấy những suy nghĩ tầm thường.
‘Dù sao mình cũng quen với những khuôn mặt này rồi.’
Tôi đã nắm được hầu hết thông tin về những người được triệu hồi đến sảnh chờ Ga Busan, dù là tên, ngoại hình, quốc tịch, hay năng lực mà họ sẽ thức tỉnh.
Vậy nên không hành động hay suy nghĩ nào của họ làm tôi bất ngờ. Tôi thậm chí có thể đoán được họ đang nghĩ gì chỉ dựa vào nét mặt, nên Độc Tâm Thuật không có ý nghĩa nhiều.
‘Tất nhiên, mình không đọc được suy nghĩ của Go Yuri, đúng như dự đoán.’
Tốt nhất là tôi không tiếp xúc với người phụ nữ đó.
Tôi bước ra xa khỏi Go Yuri và tiến lại gần một máy bán hàng tự động ở đầu kia sảnh chờ để kiếm nước giải khát.
Mọi người xung quanh nhìn tôi, trong đầu thắc mắc, “Loại người nào lại thờ ơ đến mức đi mua nước giải khát trong tình huống căng thẳng thế này?” nhưng tôi không quan tâm.
Trong tương lai, các loại thức uống này sẽ trở nên khan hiếm. Từ góc nhìn của những người này, họ chỉ vừa mới được triệu hồi đến sảnh chờ. Nhưng từ góc nhìn của tôi, thì tôi vừa mới được trở về một thế giới vẫn còn tương đối nguyên vẹn sau 20 năm ròng rã chiến đấu.
“Khà.”
Hương vị của lon trà Ceylon đầu tiên sau một quãng thời gian dài là tuyệt nhất. Lon nước trà ngon đến mức tôi nhanh chóng nốc cạn và mua một lon mới. Thấy tôi uống liên tục bốn lon nước trà, mọi người nhìn chằm chằm tỏ vẻ không tin.
「Lee Jae-hee: Anh ta bị sao vậy? Cứ làm như lon nước đó là thứ quý giá nhất thế giới không bằng.」
「Jung So-hee: Trà Ceylon? Đúng là báng bổ!」
「Park Ye-dam: Người trẻ tuổi này biết uống đấy.」
「Sim Ah-ryeon: Đây là đâu? Tôi là ai?」
「Lee Baek: Khẩu vị của gã này có vấn đề à?」
Hmm. Lee Baek vẫn không thay đổi gì kể từ vòng lặp thứ nhất.
Kể cả sau khi nghe kĩ lại lần nữa, tôi vẫn không thấy có gì nổi bật.
Độc Tâm Thuật giống như một con dao hai lưỡi. Trước khi sử dụng, tôi luôn thấy vô cùng háo hức, tự hỏi mọi người đang có những suy nghĩ thú vị gì trong đầu. Nhưng sau khi nghe xong, tôi lại thất vọng, nghĩ rằng ‘Thế thôi á?’. Thành ra, mỉa mai thay, Độc Tâm Thuật là vui nhất ở thời điểm ngay trước khi kích hoạt.
Chẳng còn cách nào khác. Đến giờ phút này, đòi hỏi những người đã được triệu hồi tới đây vô số lần phải làm mới hoàn toàn suy nghĩ của họ hẳn là một yêu cầu quá sức tham lam—
「Oh Dok-seo: Oa. Sảnh chờ Ga Busan. Mình đọc cái này trong tiểu thuyết rồi! Chốc nữa, Nàng Tiên Hướng Dẫn sẽ xuất hiện và làm nổ tung đầu của cái gã đang chửi thề kia.」
Hoặc là tôi nhầm.
“Phụt!”
Tôi phun lon trà Ceylon thứ năm của mình ra. Dòng nước trà, óng ánh như hoàng hôn, bắn lên không trung, sơn phủ thế giới dưới một sắc vàng kim rực rỡ, và những người xem giật mình khi chứng kiến cảnh mặt trời lặn sớm hơn bảy tiếng so với bình thường.
「Lee Jae-hee: Ack! Kinh quá?」
「Jung So-hee: Thật ghê tởm. Tồi tệ.」
「Park Ye-dam: Ư, cái tên bẩn thỉu.」
「Sim Ah-ryeon: Đây là đâu? Tôi là ai?」
「Lee Baek: Mẹ nó, hắn là lợn à?」
Tất cả những người được triệu hồi—những nhân vật vốn luôn bất đồng về tính cách, quê quán, quan điểm, lí tưởng, hay thiên hướng chính trị—cùng lúc nhất trí. Họ đã lập nên một kì tích gần như không tưởng, nhưng hiện giờ với tôi, điều đó không quan trọng.
Tôi quay ngoắt đầu lại.
「Oh Dok-seo: Để xem nào. Cuốn tiểu thuyết không có nhiều minh họa, nên hơi khó để nhận diện mọi người… Ồ, nhưng mình biết anh ta là Lee Baek! Kim Tae-yang! Oa. Người đó đã biến sảnh chờ này thành một cơn ác mộng…」
Cô ấy đang đứng đó.
Oh Dok-seo. Một người luôn giữ khuôn mặt vô cảm, hành xử ngơ ngác và có phần xa rời thực tại cho đến tận vòng lặp thứ 555. Đặc điểm nổi bật của cô có thể kể đến đôi mắt vô hồn, chiếc áo hoodie, và cái mũ lưỡi trai.
Một nạn nhân có xác suất chết ở sảnh chờ Ga Busan rất cao trừ khi tôi can thiệp. Không biết vì sao, cô đang nhìn ngắm xung quanh với một tia sống động trong đôi mắt vô hồn thường ngày của mình.
「Oh Dok-seo: Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là phần mở đầu trong cuốn tiểu thuyết mình vừa thức đêm để đọc tối qua, Omniscient Regressor's Viewpoint[note60410].」
Omniscient Regressor's Viewpoint? Phần mở đầu?
「Oh Dok-seo: Xem nào, năng lực của mình là gì nhỉ? Cửa sổ trạng thái. Này, cửa sổ trạng thái. Trạng thái…? Mở ra? Cửa sổ năng lực? Cửa sổ kĩ năng? Uây. Mặc dù là tiểu thuyết theo xu hướng mới, nhưng lại không có nổi một hình chiếu ba chiều? Đây rõ ràng là phân biệt đối xử với Cửa sổ trạng thái mà.」
Xu hướng mới? Cô đang nói gì vậy?
“Đ** m* mày! Mày đang nói cái quái gì vậy hả?”
“Hoi.”
Chết. Tôi quá tập trung vào suy nghĩ của Oh Dok seo nên không kịp cứu đầu của Seo Gyu khỏi bị nổ tung.
‘Xin lỗi nhé, Seo Gyu!’
Nàng Tiên Số 264 giết được một mạng người lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài. Thấy máu đỏ văng ra khắp nơi, Sim Ah-ryeon và nhiều người khác bắt đầu la hét.
Tất nhiên, thay vì cảm thấy sốc, tôi chỉ nghĩ “Oa, không biết đã bao lâu rồi mình mới thấy cảnh này?”.
「Oh Dok-seo: Ồ. Mô típ Người Nổ Tung Đầu Trong Màn Hướng Dẫn à? Bọn họ giữ mấy cái này mà lại quên mất Cửa sổ trạng thái sao?」
Oh Dok-seo cũng vậy.
Nhìn cô hoàn toàn không có vẻ bất ngờ. Mặc dù tôi đoán việc gọi Seo Gyu là “Người Nổ Tung Đầu” có hơi xấu tính.
「Oh Dok-seo: Dù sao thì, việc quan trọng duy nhất ở khu vực sảnh chờ Ga Busan là phải thu thập lọ elixir giấu ở Haeundae càng sớm càng tốt.」
Sao cô ấy biết có một lọ elixir ở Haeundae?
「Oh Dok-seo: Và Thức tỉnh giả đáng chú ý duy nhất ở khu vực sảnh chờ là Uehara Shino. Cô ấy bây giờ đang bị đối xử như rác rưởi, nhưng sau này cô sẽ thức tỉnh thành một nhà giả kim cấp cao.」
Sao cô biết việc đó?
「Oh Dok-seo: Uehara đối lập với Sim Ah-ryeon. Người này chỉ hữu ích trong giai đoạn mở đầu, nhưng ít ra cô ấy có thể làm healer cho đến lúc đó… Ồ, cô ấy ở đằng kia. Phải rồi. Sim Ah-ryeon rất nhát gan.」
Sao cô biết… Khoan đã, Sim Ah-ryeon sẽ trở nên vô dụng?
Đúng ra phải là, cô ấy vô dụng nhất ở thời điểm bắt đầu này, và một khi SG Net đi vào hoạt động, cô ấy sẽ trỗi dậy như phượng hoàng lửa, đón chào không gian bao la của thế giới mạng.
Nhưng chẳng có thời gian để tôi bắt bẻ những chi tiết ấy, bởi như thể mật ong vàng nhỏ ra từ tổ ong trên dãy Himalayas, Oh Dok-seo đang liên tục có hết suy nghĩ thú vị này đến suy nghĩ thú vị khác.
「Oh Dok-seo: Mình nên bắt đầu nịnh nọt Uehara Shino. Chậc. Cái trò phá vỡ cốt truyện chính và đóng vai một nhân vật mới bất khả chiến bại này không phải gu của mình… Nhưng vì không có Cửa sổ trạng thái, nên cũng đâu thể kén chọn được, phải không?」
Phá vỡ cốt truyện chính? Nhân vật mới bất khả chiến bại?
Như tôi đã nói, hồi đó, tôi không biết gì về web novel. Chính Oh Dok-seo là người truyền cho tôi sở thích này, nên cũng hiển nhiên khi lúc ấy, suy nghĩ của cô nghe như một ngôn ngữ ngoài hành tinh đối với tôi.
「Oh Dok-seo: Nhưng ngay cả Uehara Shino cũng chỉ là ưu tiên thứ hai.」
「Oh Dok-seo: Nếu có một người mình phải chú ý ở đây, thì chắc chắn là người đàn ông đó.」
Khoảnh khắc ấy, Oh Dok-seo quay mặt về phía tôi. Cảm nhận được ánh nhìn của cô, tôi nhanh chóng đảo mắt sang hướng khác. Không biết là tôi vẫn đang quan sát, cô nhìn chằm chằm vào tôi.
「Oh Dok-seo: Anh ta kia rồi.」
「Oh Dok-seo: Nhân vật chính của thế giới này. Biệt danh: Người Đưa Tang.」
?
「Oh Dok-seo: Anh ta đẹp trai hơn mình tưởng… khoan, hay là ảnh trên tấm bìa nhìn đẹp hơn nhỉ? Hmm. Mặt thật của anh ta có đẹp hơn không? Khó nói. Ít nhất thì anh ta cũng nhìn khá giống ảnh bìa.」
??
「Oh Dok-seo: Nhưng đừng để bị lừa bởi ngoại hình. Người Đưa Tang đã có kinh nghiệm hồi quy vô số lần. Anh ta không hề biết thương xót hay đồng cảm gì hết.」
「Oh Dok-seo: Kiểu nhân vật hồi quy giả thường gặp, sống chỉ để trả thù lũ quái vật, vĩnh viễn không thể chết. Chắc giờ anh ta đang giận sôi máu vì vừa để mất Dang Seo-rin vào tay Mười Chân ở vòng lặp trước.」
「Oh Dok-seo: Anh ta là một tên điên. Nếu phát hiện có điều gì không ổn, anh ta sẽ giết mình ngay tại chỗ. Tốt nhất là nên cẩn thận khi ở gần anh ta.」
???
Không hề biết thương xót… trả thù… giận sôi máu? Gì cơ?
Xin lỗi nhé, nhưng cô là ai thế?
Dang Seo-rin đâu có chết trong tay Mười Chân ở vòng lặp trước. Ban đầu Mười Chân đúng là một bức tường không thể vượt qua, nhưng sau khoảng 20 vòng lặp, tôi có thể xử lí nó trong năm phút.
Lẽ nào người này là…?
‘Cô ấy biết về bản thân mình trong quá khứ?’
Đúng lúc ấy.
「Oh Dok-seo: Này anh.」
“Này anh.”
Suy nghĩ và giọng nói thật của cô chồng vào nhau.
Ngón tay của Oh Dok-seo chỉ về phía tôi. Chỉ còn lại khoảng mười người trong sảnh chờ Ga Busan, và trừ tôi ra, những người khác đều đã tụ lại một chỗ.
“Hãy qua đây đi. Nàng tiên vừa bày ra một vũng máu, và mọi người đều đã chạy hết rồi. Tôi thấy ta nên đi thành nhóm, anh nghĩ sao?”
“Nàng Tiên Số 264 không làm gì sai! Là tại cấp trên đưa chỉ thị sai thôi! Trên thực tế, Nàng Tiên Số 264 phải là nạn nhân mới đúng…”
“Ê, trật tự đi. Người lớn đang nói chuyện. Sao cô cứ xen vào thế?”
“Eek.”
Giữa những người sống sót, Oh Dok-seo đứng thẳng lưng, ưỡn ngực lên như một chỉ huy.
Việc cô dám chống đối Nàng Tiên Hướng Dẫn mà ai cũng sợ hãi, hẳn đã gây được ấn tượng mạnh. Trên thực tế, Nàng Tiên Số 264 chỉ đang tuân theo chỉ thị mà không hề có ý muốn hại con người (trừ tầng lớp tư sản), nên cô nhanh chóng rút lui.
“Thế, anh có đi cùng chúng tôi không?”
“...”
Cùng lúc đó, Oh Dok-seo nghĩ thầm.
「Oh Dok-seo: Thôi nào. Xin anh đấy, hãy qua đây đi. Không có anh thì chúng tôi sẽ chết hết! Tôi biết anh vừa để mất mối tình đầu và cũng là người hội trưởng duy nhất anh từng coi trọng, Dang Seo-rin, và tôi biết anh ghét quái vật và thế giới này thật tệ, nhưng làm ơn hãy cứu chúng tôi đi mà!」
Thú thật, tôi chẳng thể hiểu nổi một nửa suy nghĩ của cô nhóc này, và cũng không biết cô ta đang hiểu nhầm ở đâu.
Nhưng có một điều chắc chắn.
‘Nếu mình đi theo cô ấy, thì vòng lặp này sẽ vui phải biết.’
Còn có một lí do khác nữa, không chỉ vì niềm vui mà cũng là bởi tôi có thể dùng cô để hạ gục một loại sinh vật kì lạ. Nhưng đó là câu chuyện để kể vào dịp khác.
Dù sao thì.
Tôi nhớ lại kí ức về bản thân từ một thời điểm xa vời trong quá khứ, hơn một nghìn năm trước. Biểu cảm, ánh mắt và tông giọng của tôi khi đó như thế nào?
“...Tôi sẽ không đi theo cô.”
Là vậy à? Chắc là đúng rồi nhỉ.
Kể cả trong cuộc đời làm hồi quy giả dài đằng đẵng của tôi, đây là lần đầu tôi phải vào vai bản thân mình. Một cảm giác kì lạ.
“Nhưng tôi sẽ quan sát cô từ xa.”
“À, anh thích làm gì tùy anh.” Oh Dok-seo mỉm cười như thể không có chuyện gì.
Sau khi đi lượm Chuông Bạc từ cửa hàng đồ lưu niệm, tôi đọc suy nghĩ của cô một lần nữa.
「Oh Dok-seo: Oa, giọng anh ta đúng là đáng sợ. Làm mình rợn cả tóc gáy… Nhưng thoát khỏi sảnh chờ Ga Busan sẽ là bất khả thi nếu không có sự giúp đỡ của nhân vật chính. Mình phải nịnh nọt anh ta mới được.」
Hmm.
Quả thực, cô ta là một người thú vị.