Chuyện kể của Vô Tận Hồi Quy Giả

độc giả (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau cuộc nói chuyện căng thẳng vừa rồi, đã đến lúc giải tỏa bầu không khí đi chút.

Trong khoảng thời gian đầu làm một hồi quy giả, tức là trước vòng lặp thứ 20, tôi có phần nghiêm túc quá mức. Tôi đã tin rằng miễn là mình giữ vững tập trung và bỏ ra đủ nỗ lực, thì tôi chắc chắn sẽ cứu được thế giới.

Không phải tôi muốn xem nhẹ công sức của bản thân khi đó, nhưng khách quan mà nói, hồi ấy tôi hơi kiêu ngạo. Ý tôi là, tôi nghĩ mình là ai mà dám coi bản thân ngang tài ngang sức với cả thế giới chứ?

Hồi quy vô hạn? Cũng chỉ là một năng lực thức tỉnh thôi.

Mọi người đều nên học cách tự thả lỏng bản thân. Buông bỏ bớt gánh nặng để nhường chỗ cho những thứ khác.

Dù sao, cách tôi thả lỏng là thông qua những sở thích.

Tôi đảm bảo rằng không có một hồi quy giả nào có nhiều sở thích đa dạng như tôi.

Quản lí sức khỏe tinh thần là điều quan trọng nhất đối với cuộc sống của một hồi quy giả, và các sở thích giống như những người giúp việc giữ cho căn nhà tinh thần của một người luôn sạch sẽ.

Khung cảnh bên trong đầu một hồi quy giả có thể ví như một cung điện nguy nga trải rộng hàng trăm mét vuông. Theo lẽ tự nhiên, số lượng hầu gái cần thiết cho công việc dọn dẹp mang ý nghĩa ẩn dụ này cũng nhiều không kém. Nếu tôi phải liệt kê tất cả những cô hầu gái mình đã thuê, hay nói cách khác, là những sở thích của tôi, thì chúng sẽ trông như sau:

「Game, lướt SG Net, pha chế, cử tạ, bắt nạt các nàng tiên, quấy rối Seo Gyu, nấu ăn, đi dạo, nghe nhạc, chơi nhạc, trộm chiếc mũ nhọn của Dang Seo-rin và giấu nó dưới gầm giường, guitar, quấy rối Seo Gyu, violin, piano, vẽ tranh, điêu khắc, làm gốm, sưu tập đài radio, trộm và nghe lén mấy cuộc gọi của Lão Scho, quản lí trang trại, quấy rối Seo Gyu, chọn một công việc bất kì và sống hết mình với nó…」

Nhưng tôi xin phép không liệt kê từng cô hầu gái một. Không gì nhàm chán hơn việc ba hoa cho người khác nghe về một sở thích mà họ không hiểu.

Vậy nên, người hầu gái của ngày hôm nay sẽ là ‘đọc’.

Cụ thể hơn, ‘đọc web novel’.

∗ ∗ ∗

Ban đầu tôi không biết về web novel.

Hồi nhỏ, tôi có đọc vài cuốn tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng mãi tới khi một nửa số vòng lặp qua đi, tôi mới được nghe về thể loại web novel.

Một người tôi gặp ở vòng lặp thứ 555 đã giới thiệu cho tôi về thế giới của web novel. Tên của Thức tỉnh giả này là Oh Dok-seo. Tôi sẽ có dịp nói nhiều hơn về cô ở chương sau.

Hiện giờ, điều quan trọng là tôi đã tìm ra một sở thích mới, và nhờ vậy mà cảm thấy hạnh phúc hơn.

Điểm hay nhất của web novel chính là mỗi tác phẩm chứa đựng vô cùng nhiều nội dung. Người ta nói rằng việc đọc sách giúp nuôi dưỡng tâm trí, và tôi là một vị thực khách chú trọng số lượng hơn chất lượng. Ít nhất trong nhà hàng tưởng tượng của web novel, tôi sẽ không phải lo về việc hết thức ăn.

Điều ấy, tất nhiên, chỉ là một thứ ảo ảnh chết tiệt.

“Không còn tiểu thuyết… để đọc nữa?”

Tôi bị sốc.

Tôi chỉ mới tận hưởng bữa tiệc này đến vòng lặp thứ 556. Chỉ trong hơn một vòng lặp, toàn bộ kho lương thực của tôi đã cạn kiệt. Trên thực tế, web novel là một phong trào khá mới, và số lượng tác phẩm vẫn còn hạn chế đến đáng ngạc nhiên.

“Uh, hmm. Mình có nên thử các thể loại khác không…?”

Ăn mày không thể đòi xôi gấc.

Mặc dù lúc đầu chỉ đọc những tiểu thuyết fantasy, tôi nhanh chóng tiêu thụ cả các tiểu thuyết học đường, truyện ma, fantasy lãng mạn, võ hiệp, isekai, truyện của tiểu thuyết gia chuyên nghiệp, parody, TS (gender-bender), yuri, và nhiều hơn nữa. Chỉ cần là thứ được viết bởi những kí tự do Thế Tông Đại Đế sáng tạo ra[note60206], tôi sẽ ngấu nghiến không tha. Cuối cùng, ngay cả những tiểu thuyết của Anh và Nhật cũng không thoát khỏi tầm ngắm.

Cả một thế giới mới được mở ra.

Tôi đã hạnh phúc.

Vòng lặp thứ 558 kết thúc.

Thế giới mới bị phá hủy.

“Không còn tiểu thuyết… để đọc nữa?”

Một lần nữa, tôi bị sốc.

Tôi đã vét đến đáy nồi, không còn gì để tôi tiêu thụ nữa.

Gu của tôi không hề kén chọn.

Tôi thích những kiệt tác của trường phái tối giản, trong đó tác giả bỏ đi chấm câu trong những dấu nháy kép, và các tác phẩm kinh điển của những nhà âm vị học thế hệ mới, những người thí nghiệm với việc biểu cảm giọng nói của nhân vật bằng dấu ngã (~) hay sự im lặng bằng dấu ba chấm (...).

Tôi thậm chí còn đọc những tác phẩm trào phúng trong đó một nhân vật mới không có trong tác phẩm gốc xuất hiện, chiếm hết vận may của nhân vật chính cho bản thân, và rồi chế nhạo nhân vật chính, lôi điểm yếu của họ ra để so sánh với nhân vật mới. Một lời phê bình gay gắt về tính ích kỉ của con người hiện đại.

Tôi còn tiêu thụ cả tác phẩm của một nhà nghiên cứu dịch bệnh, trong đó chỉ có một kiểu cười là ‘Ho-ho’ và tất cả các nhân vật đều mắc phải ‘Hội chứng Ho-ho’.

Nói cách khác,

“Hum~ Thật kì lạ… Nhân vật chính lúc nào cũng yếu thế này sao? Ho! Ho! Ho!”

Ngay cả những câu văn kì quặc ấy cũng trở thành một phần trong thực đơn thường nhật của tôi.

Chao ôi—

Từ giờ, hãy gọi tôi là Thợ Lặn Của Thế Giới Web Novel thay vì Người Đưa Tang, bởi đó là sự thật. Nơi đây chính là đáy sâu, là vực thẳm, là Rãnh Mariana[note60208] của tôi. Nếu tôi lặn sâu hơn nữa, tôi sẽ không thể thở được, chứ đừng nói đến tìm thức ăn.

Một độ sâu địa ngục mà ngay cả một hồi quy giả dày dặn kinh nghiệm như tôi cũng chưa chắc sẽ sống sót.

Vậy nên tôi có thể tự tin nói câu này.

“Không tồn tại… một tiểu thuyết nào nữa.”

Tôi chắc rằng nhiều độc giả như tôi sau cùng sẽ phải đối mặt với tình huống y hệt. Khi chuyện này xảy ra, một độc giả bình thường có hai lựa chọn: hoặc quyết định từ bỏ web novel một thời gian, hoặc tự trở thành tác giả và viết nên tác phẩm của riêng mình.

Nhưng tôi không phải một độc giả ‘bình thường’.

“Mình chỉ cần bắt cóc hết tất cả các nhà văn và biến họ thành những cái máy sản xuất ra các câu chuyện.”

Tôi ưỡn ngực.

Một con đường chưa ai đi. Nhưng là một con đường mà mọi độc giả đều đã từng mơ ước.

Tôi, Người Đưa Tang, bước chân lên con đường ấy, trong lòng tràn ngập tự tin.

∗ ∗ ∗

Tôi dành một vòng lặp để tập hợp hồ sơ và thông tin cá nhân của các tác giả web novel, và ở đầu vòng lặp sau đó, tôi đi khắp cả nước, thu thập những tác giả.

Tất nhiên, vì tác giả không phải là những sinh vật ma thuật chỉ cần ném mấy quả bóng đỏ-trắng vào là bắt được, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức để thêm họ vào bộ sưu tập.

Những người đa cảm quan tâm đến các tác giả hơn có thể sẽ phản đối, “Thu thập gì chứ, chẳng phải đó là bắt cóc sao?”

Nhưng vào khoảng vòng lặp thứ 560, tôi đã khá mạnh. So với việc phải sinh tồn trong một thế giới khắc nghiệt, chẳng phải họ sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu được chăm sóc dưới sự bảo hộ của một hồi quy giả như tôi sao?

Sau tất cả, tôi thành công thu thập hơn 300 tác giả, trở thành bậc thầy huấn luyện tác-giả-mon. Các tác giả chắc hẳn vẫn chưa biết ai đã mang họ đến đây, vì sao, hay chỗ này là chỗ nào.

“Đây là đâu?”

“Này… có thể…”

“Ơ, anh Kẻ Bắt Nạt Bút Pháp? Là anh đúng không?”

“Tôi biết mà. Anh là Nô Lệ Nhà Văn. Chúng ta có gặp qua ở cái đám cưới đó, đúng không?”

“Yuri Nhiễu Sự! Cậu cũng ở đây sao!”

“A, anh HaremRomance!”

Khi hàng trăm tác giả tập hợp tại một đại sảnh khách sạn, nhiều người bắt đầu nhận ra nhau. Tuy không thể che giấu nỗi sợ hãi còn âm ỉ, họ vẫn cố tìm cách lí giải tình hình.

“Tại sao chúng ta lại được mang đến đây?”

“Có người nào nghe ai giải thích gì chưa?”

“Xin lỗi, tôi cũng chỉ tự dưng ngất đi và khi tỉnh dậy tôi đã ở đây… Từ hôm đó đến nay là ba ngày.”

“Ba ngày?”

“Vậy à, tôi đã ở đây bốn ngày rồi.”

“Ồ, chắc hẳn là khó khăn lắm.”

“Hả? Không hề, có người phục vụ chúng ta những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng cả ba buổi sáng, trưa và tối. Chưa kể nơi ngủ nghỉ thoải mái, và tôi cũng không phải viết chương mới mỗi ngày. Nói chung là mọi thứ đều tuyệt vời.”

“...?”

“...?”

Đã đến lúc tôi giải thích.

“A lô, a lô. Mọi người có nghe rõ không?” Tôi cầm mic và đứng trên quầy lễ tân. Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía tôi.

Trên thực tế, tôi đang dùng ma pháp phóng thanh để phát giọng nói của mình, và chiếc mic này chỉ là vật trang trí. Dù vậy, tôi vẫn thấy cần thể hiện phép lịch sự đối với những tác giả đáng kính này.

335 người hiện đang bị nhốt trong khách sạn đều là những tài năng đã được chọn lọc kĩ lưỡng và cẩn thận. Bất kể thể loại, tuổi tác, hay giới tính, chỉ những nhà văn đã từng khiến trái tim tôi rung động mới được đưa đến đây.

“Xin chào. Tôi là một Thức tỉnh giả với biệt danh Người Đưa Tang. Như một vài người trong số các bạn đã đoán ra, tất cả những ai đang có mặt ở đây đều là các tác giả trong ngành web novel.”

Đám đông bàn tán xôn xao.

“Chỉ những tác giả sao?”

“Đây là đâu?”

“Nếu chỉ có tác giả, thì hẳn đây là địa ngục.”

“Người đang cầm mic là ai thế?”

Tôi tiếp tục bằng giọng nghiêm túc. “Như đã nói, tôi là Người Đưa Tang. Nơi này là một khách sạn gần Incheon. Tất cả các nhân viên đều đã sơ tán sau khi Seoul xảy ra chuyện, nhưng đừng lo lắng. Tôi đã thuê những nhân viên mới, và họ đều là các chuyên gia đã được huấn luyện bài bản.”

Tôi chỉ tay về phía bên kia đại sảnh, và hai mươi nàng tiên mặc áo phông Che Guevara đứng nghiêm giơ tay chào. Tôi cũng nghiêm chỉnh chào lại.

Đã có lúc, tôi coi những nàng tiên là kẻ thù, nhưng đến vòng lặp thứ 560, tôi đã xây dựng một mối quan hệ thân thiện với [Câu Lạc Bộ Cách Mạng Tiên Nữ]. Tôi hiểu rõ tính cách của họ.

“Vậy nên,” tôi kết luận, “xin hãy yên tâm rằng các bạn đang được chăm sóc bởi những bàn tay lành nghề.”

“Cái quái gì vậy? Tiên nữ?!”

“Kyaaaaa! Cứu với!”

Các tác giả có vẻ không yên tâm lắm.

Một cuộc nổi loạn nhỏ diễn ra, nhưng sau đó cũng bị dẹp đi mà không gây nhiều rắc rối. Chín mươi chín phần trăm các tác giả không có khả năng tác động vật lí đáng kể lên thế giới bên ngoài.

Tôi cầm lấy mic một lần nữa.

“A lô, a lô. Kiểm tra mic. Không may thay, các bạn không thể trốn thoát. Lối vào chính của khách sạn đã bị bịt kín. Cửa sổ mỗi phòng cho phép các bạn nhìn ra ngoài nhưng không thể bước qua. Giống như cuộc sống vậy[note60209].”

“Thả chúng tôi ra!”

“Các bạn không thể trốn thoát. Những nàng tiên cách mạng được huấn luyện bài bản sẽ theo dõi các bạn 24/7.”

“Thật điên rồ…”

“Người này là ai? Tôi sợ quá…”

“Mọi người, trước tiên hãy để tôi hỏi các bạn một câu. Kể cả nếu có thể trốn thoát, liệu các bạn có thực sự muốn rời khỏi nơi này không?”

Một dấu hỏi vô hình dường như đang lơ lửng trên đầu các tác giả. Tôi sẽ ngay lập tức làm rõ nghi ngờ của họ.

“Có thể các bạn đã nghe điều này từ bản tin thời sự, nhưng thế giới đang đi trên con đường một chiều tiến thẳng tới sự hủy diệt. Quái vật xuất hiện khắp nơi, và những Cánh Cổng đang mở ra ngày một nhiều. Đúng vậy, các bạn chết chắc rồi.”

“Uh…”

“Ngay cả cần câu cơm của các bạn, những nền tảng web novel, cũng trở nên khó mà truy cập được. Và kể cả nếu các bạn bằng cách nào đó truy cập được vào các nền tảng ấy, thì độc giả cũng không thể mua những câu chuyện của các bạn, bởi hệ thống ngân hàng đã sụp đổ. Sớm thôi, mạng Internet sẽ bị ngắt hoàn toàn, và kĩ năng viết lách của các bạn sẽ trở nên vô dụng.”

Sự thật luôn có sức lay động.

Mặt mũi của các tác giả tái nhợt đi trông thấy. Trong số họ, nhiều người trước đây đã bắt đầu công việc sáng tác với kiểu suy nghĩ như “Gì cơ? Mình chỉ cần ngồi viết một chỗ mà cũng ra tiền á? Ngon.” Cái ngon ấy giờ đã không còn.

“Và dù các bạn cố gắng tiếp tục viết, thì vẫn sẽ có vấn đề nảy sinh. Kể từ giờ, độc giả của những câu chuyện mà các bạn viết ra sẽ có tỉ lệ 0.06% gặp phải Xe Tải Isekai. Trong thời đại này, những tiểu thuyết của các bạn cũng ngang với vũ khí.”

“Xe Tải Isekai…?”

“Anh ta bị điên à?”

Những tác giả xì xào bàn tán với nhau, nghĩ rằng tôi chỉ đang bịa chuyện.

Thật ra thì, không, Xe Tải Isekai là hoàn toàn có thật. Hiện tượng kì lạ này được nhìn thấy lần đầu tiên ở vòng lặp thứ 119, và kể từ đó, số vụ phát hiện đã tăng lên với tốc độ khủng khiếp. Dù vậy, bất kể bao nhiêu cái xe tải lao về phía chúng ta, lớp màn chắn bảo vệ tôi đã thiết lập xung quanh khách sạn này sẽ chống chịu vững vàng, nên không phải lo về việc ấy.

“Vậy… tại sao anh lại mang chúng tôi tới đây?”

“Bởi vì tôi là một fan cuồng của các bạn. Của tất cả các bạn.” Tôi chỉ về phía một tác giả ngồi ở hàng đầu. “Anh kia.”

“V-vâng?”

“Anh là Người Yêu Bad End, đúng chứ? Lúc nào cũng viết tiểu thuyết yuri trên NovelCampus.”

Tác giả vừa được tôi chỉ ra có vẻ bất ngờ. “S-sao cậu… biết tôi?”

“Chẳng phải tôi vừa nói mình là fan sao?”

“Ờ, ừm, tôi rất cảm kích lời khen của cậu, nhưng… không thể có chuyện cậu đã đọc tác phẩm của tôi… Tiểu thuyết nổi tiếng nhất của tôi chỉ nhận được 2,000 lượt thích, và chương mới nhất còn chẳng có nổi 100 lượt xem nữa…”

“Trong tác phẩm đầu tay của anh, nhân vật chính gặp đủ thứ tai nạn không may, một câu chuyện thực sự bi thảm. Nhưng kể từ tác phẩm thứ hai trở đi, anh bắt đầu xen kẽ những yếu tố phi lãng mạn, cuối cùng thành công làm chủ được sự cân bằng giữa bi kịch và phi lãng mạn. Tuy vẫn phải nói, trong giai đoạn sau của các câu chuyện anh viết, những nhân vật phụ thường tự dưng chiếm hết cả cốt truyện và bắt cặp với nhân vật chính, dẫn đến cái kết của câu chuyện bị biến thành tình cảm thuần túy, nhưng ngay cả những thiếu sót ấy cũng góp phần làm nên nét quyến rũ của anh, Người Yêu Bad End.”

“Cậu thực sự đã đọc truyện của tôi…?”

Các tác giả sững sờ.

Tôi tiếp tục gọi tên vài người nữa.

“Võ Thiên Ma. Trong một thời đại mà cụm từ ‘Thiên Ma’ đã trở thành trò đùa, những câu chuyện anh viết về lòng chính nghĩa và danh dự của võ thuật truyền thống luôn làm rung động trái tim tôi.”

"NureongiBapsang. Anh luôn thử nghiệm những ý tưởng mới mẻ trong một thị trường fantasy lãng mạn đang bị khô héo dần."

“Người Yêu Ngựa Marlov. Tôi biết anh đã đóng góp rất nhiều cho thể loại sử thi, vốn bị coi là thứ tiểu thuyết lỗi thời. Câu chuyện của anh về một nhân vật chính được sinh ra là một quý tộc Hungary vào Thế Chiến Thứ Nhất, trở thành chỉ huy của đội kị binh cuối cùng và được tôn vinh như một người hầu trung thành của Vương tộc Habsburg—thật sự vô cùng hiếm thấy. Và với nội dung như vậy, anh vẫn không hề hi sinh một chút giá trị giải trí nào.”

Sau khi liệt kê khoảng ba mươi tác giả, những người được tôi xướng tên có vẻ cảm động sâu sắc, mặc dù khuôn mặt họ vẫn đỏ bừng lên mỗi khi nghe thấy bút danh của mình. Dù sao thì, không một ai trong đại sảnh khách sạn nghi ngờ lòng chân thành của tôi nữa.

“Chờ chút đã.”

Nhưng sự nghi ngờ bắt đầu chuyển hướng sang thứ khác.

Các tác giả thì thầm với nhau. Giọng họ nhỏ như tiếng muỗi, nhưng thính giác đã được cường hóa của tôi vẫn nghe rõ từng chữ một.

“Vậy là anh độc giả này đọc yuri, TS, lãng mạn, harem, võ hiệp truyền thống, võ hiệp hiện đại, bi kịch nặng, bi kịch nhẹ, và cả những thể loại chúng ta không thể nhắc tên vì nhiều lí do…?”

“Eek, một con quái vật…!”

“Chúa ơi, đúng là một kẻ phàm ăn!”

“Anh ta không phải Kim Dokja mà là Kim Nureongi[note60207]…”

Hây dà, hãy xem những tác giả này nói xấu người đọc quý giá nhất của họ đi.

Là một hồi quy giả, để đảm bảo sức khỏe tinh thần của mình, tôi không bao giờ ăn uống bừa bãi. Khẩu vị của tôi khá lành mạnh.

“Tôi rất muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình tới tất cả các bạn, nhưng vì thời gian có hạn, nên hôm nay tôi xin bỏ qua phần này.”

“‘Hôm nay’...?”

“Thêm nữa, tôi chắc rằng có những người trong số các bạn không muốn thể loại của mình bị nêu lên trước mặt bàn dân thiên hạ.”

Một vài tác giả giật mình.

“Tôi sẽ nói chuyện riêng với mỗi người các bạn sau. Dù sao, các tác giả, xin hãy suy nghĩ cẩn thận. Vâng, đúng là tôi đã bắt cóc và giam cầm các bạn ở đây, nhưng thế giới bên ngoài thực sự nguy hiểm. Liệu các bạn có thể sống sót trong một thế giới đang sụp đổ không?”

Cả đại sảnh im lặng.

Trong những vòng lặp mà tôi không mang họ đến nơi này, một nửa số tác giả ở đây không sống nổi sáu tháng. Số còn lại không chịu một năm. Chỉ có hai người là sống sót được tương đối lâu.

“Ở đây, các bạn không phải lo về sinh tồn. Tôi sẽ chu cấp tất cả những thứ các bạn cần—đồ ăn, quần áo, và nơi trú ẩn. Kể cả những nàng tiên mà các bạn sợ hãi cũng chỉ là các nhân viên của khách sạn. Nhiệm vụ duy nhất của các bạn là viết tiểu thuyết.”

“...”

“Các bạn có thể viết tiếp serie hiện tại của mình hoặc bắt đầu một serie mới. Chỉ cần viết thôi. Đổi lại, tôi sẽ cho các bạn tất cả mọi thứ khác.”

Nghe vậy, các tác giả rì rầm.

“Anh ta nói không sai. Hàn Quốc có vẻ thực sự đang trên đà diệt vong.”

“Tôi định trốn ra nước ngoài, nhưng vì nghe nói bên đó cũng chẳng khá hơn là bao, nên tôi bỏ cuộc. Hơn nữa, giao tiếp ở đó sẽ rất khó khăn…”

“Họ phục vụ buffet ở đây hằng ngày. Không tệ.”

“Nếu cậu nghĩ về những người không được đến đây, có lẽ chúng ta mới là những kẻ may mắn…”

“Đúng thế. Chuyện gì đã xảy ra với các tác giả khác vậy?”

Bầu không khí chuyển hướng theo chiều tích cực.

Và rồi, một người tự lẩm bẩm một mình, “Chết tiệt, chỗ này khác gì nhà máy đóng hộp đâu?”

Hừm, vẫn có vài người nhanh trí, nhưng đa số đã đưa ra quyết định rồi.

Ngày hôm ấy, chương trình trại tập trung vượt khó của 335 tác giả chính thức bắt đầu.

Truyện Chữ Hay