Cảnh tượng ấy cũng lặp lại ở lần hồi quy thứ 24 và 25.
Tôi đã phải trải qua dòng thời gian Lão Scho chết tổng cộng ba lần. Điểm khác biệt duy nhất so với những vòng lặp trước là tôi không còn người cộng sự của mình ở bên cạnh, vậy mà độ khó dường như đã tăng lên gấp năm, sáu. Lúc ấy tôi mới nhận ra, từ trước đến nay mình đã dựa dẫm vào Lão Scho nhiều đến chừng nào.
Chỉ khi đến vòng lặp thứ 26.
“Ta xin lỗi.”
Lão Scho đưa cho tôi một tách cà phê ngay khi vừa thấy mặt tôi.
Trong tòa nhà Bệnh viện Baekje cũ có một quán cà phê. Lão hẳn đã dự đoán tôi sẽ chạy đến ngay lập tức nên đã dùng dụng cụ còn lại ở trong tiệm để pha cà phê cho tôi.
Tách café au lait mà Lão Scho chuẩn bị ngon đến lạ. Tôi nhớ hình như ở vòng lặp thứ 11 thì phải? Chắc đây là nhờ mấy kĩ thuật pha chế lão học được hồi đó.
“Cuối cùng cũng chịu gặp tôi rồi à, lão già.”
Tôi nói bằng tiếng Đức. Tới vòng lặp thứ 26 này, ngay cả tôi cũng đọc được thơ ca viết bằng tiếng nước ngoài.
“Cậu tha thứ cho ta sao?”
“7, 7, 7.”
“...?”
“Lão biết ý nghĩa của những con số đó không?”
“Giải độc đắc của máy đánh bạc à?”
“Không phải. Là thời gian tôi phải chịu đựng mà không có lão. Tổng cộng là 21 năm. Chết tiệt, hơn 20 năm không gặp, tôi sắp quên luôn gương mặt lão rồi. Ta nói chuyện chút đi.”
Lão Scho không trả lời mà chỉ cúi đầu trong im lặng.
Tôi ngồi đối diện lão và nhấp một ngụm cà phê. Bấy giờ, tôi có thể bước vào bất cứ tiệm cà phê nào mình thích và lụm một cốc, nhưng lần cuối tôi được uống một tách cà phê pha chế tử tế cũng phải năm năm rồi.
Vừa trải qua một vòng lặp dài bảy năm đằng đẵng, được tận hưởng một tách café au lait đúng nghĩa mà không phải thứ cà phê công nghiệp sản xuất hàng loạt, đó là một loại cảm giác xa xỉ mà tôi không thể nào từ chối. Có lẽ hồi quy cũng không tệ đến thế. Cà phê. Bia tươi. Thuốc lá. Bạn bè chưa qua đời… Với tôi, được trải nghiệm tất cả những thứ đó một lần nữa là điều vô cùng quan trọng.
“21 năm à,... Thật đáng kinh ngạc. Từ góc nhìn của ta, hai người chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa đầy một tiếng trước thôi.”
Có vẻ Lão Scho không nghĩ vậy.
Chính xác hơn là, vật quý giá nhất trong danh sách “những thứ cần được trải nghiệm một lần nữa” của lão nằm ở ngoài tầm với.
“Nhưng ta hiểu mà. Bản thân ta cũng không thấy mặt vợ mình trong suốt hơn một trăm năm rồi, nên ta hiểu cảm giác của cậu.”
“...”
“Ta có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy trong những bức ảnh, hay xem lại video cũ để nghe giọng cô ấy. Nhưng dù đã làm vậy, lỗ hổng trong ta vẫn không thể lấp đầy.”
Linh cảm của tôi không sai.
Nếu đây là một câu chuyện hồi quy thông thường, Lão Scho sẽ lấy lại tinh thần, còn tôi sẽ tìm ra một biện pháp nào đó trong khoảng thời gian giới hạn cho phép, để rồi đôi vợ chồng già sẽ được đoàn tụ với nhau sau hơn một thế kỉ bị chia cách.
“Ta muốn được nhìn thấy tận mắt vợ của mình.”
Nhưng như tôi đã nói, đây không phải một câu chuyện của sự thành công, mà là lời bạt kể về những thất bại.
Tâm trí Lão Scho đã hoàn toàn sụp đổ. Chỉ trong vòng chưa đầy 30 giây, lão đã tự sát liên tiếp ba lần chỉ để được nói chuyện với vợ mình. Không còn cách nào để tôi có thể cứu lão nữa.
“Cậu không hiểu sao? Đáng lẽ cậu phải là người duy nhất hiểu ta chứ? Hãy dùng năng lực của cậu để giúp ta…”
“Việc ấy là không thể.” Tôi thẳng thừng từ chối.
Giống như Lão Scho có năng khiếu về kiếm thuật, ngoài hồi quy ra tôi cũng sở hữu một vài năng lực khác. Đến lúc thích hợp tôi sẽ giải thích kĩ hơn về năng lực của bản thân, nhưng trong trường hợp này thì, Lão Scho đang ám chỉ năng lực [Niêm Phong Thời Gian]. Và tôi không định dùng năng lực ấy lên một người đồng chí còn sống sờ sờ trước mắt mình.
“Lão già, lão biết không. Một khi thời gian bị niêm phong, mọi thứ sẽ chấm hết. Phong ấn không thể bị phá bỏ, dù lão có hồi quy bao nhiêu lần đi nữa.”
“Có thể là vậy, nhưng ta vẫn sẽ được nói chuyện với cô ấy trong mơ.”
“Lão sẽ sống lặp đi lặp lại một ngày, vĩnh viễn.”
“Việc đó thì khác gì tình trạng hiện tại của chúng ta?”
Lần này, đến lượt tôi là người không trả lời được.
“...Dù vậy,” tôi nói sau một thoáng chần chừ, ”việc ấy vẫn là không thể. Tôi không thể để mất đồng minh mạnh nhất của mình như thế này.”
“Vậy à.”
Lão đã đoán trước phản ứng của tôi sao? Ngay khi Kế hoạch A bị từ chối, Lão Scho lập tức chuyển qua Kế hoạch B.
“Thế thì cậu cứ cố gắng cho đến khi tìm ra cách giải quyết đi. Tiếp tục hồi quy cho tới khi cậu cứu được mọi người ở Seoul chỉ trong vòng một phút đầu. Hoặc, đến khi cậu thừa nhận rằng chuyện này là bất khả thi và bỏ cuộc giống ta.”
“Còn lão thì sao?”
“Ta mệt rồi. Thật sự… quá mệt mỏi. Nên ta sẽ đi nghỉ ngơi để chờ đến lúc cậu tìm ra câu trả lời cho bản thân mình.”
Tối hôm ấy, Lão Scho tự kết liễu đời mình.
Đó là kiểu ‘nghỉ ngơi’ mà lão đã nói.
“...Chúa ơi.”
Là một kiếm sĩ đã tập luyện đến cảnh giới đủ cao để mang danh hiệu Kiếm Thánh, aura của Lão Scho mạnh đến mức có thể đánh nát đầu một người trong tức khắc. Một cái chết nhẹ nhàng, không đau đớn.
Vòng lặp thứ 27, 28 và 29 cũng không có gì thay đổi.
Xác của Lão Scho nằm trên sân thượng của tòa nhà có một tiệm cà phê, mà trước kia là bệnh viện.
Lúc nào cũng vậy, sau khi giết xong đám quái vật ở hầm ngục Ga Busan, tôi đến chỗ quán cà phê. Luôn có một tách café au lait chờ sẵn ở trên bàn, hơi nước bốc lên như thể đang chào đón tôi.
Dưới tách cà phê là một mảnh giấy ghi chú.
-Không phải cậu nên nghĩ đến việc bỏ cuộc rồi sao, bạn của ta?
Tôi cười khổ.
“...Có vẻ mình đã tìm thấy một tiệm cà phê tủ để ghé qua vào mỗi thập kỉ rồi.”
Đôi lần, tôi đã thử tưởng tượng cuộc sống dưới góc nhìn của người đồng chí tôi.
Với Lão Scho, cuộc sống đã bị rút ngắn chỉ còn lại những cuộc gọi với vợ kéo dài tầm 10 đến 20 giây, sau đó dành 10 phút pha chế một tách café au lait cho người bạn cũ có thể sẽ ghé thăm lão. Thói quen ấy của lão không thay đổi, từ vòng lặp thứ 29 đến vòng lặp thứ 1183.
Một thi thể trên sân thượng. Một tách café au lait đặt trên bàn.
Ai là kẻ điên hơn: một hồi quy giả chưa từng tự sát trong suốt hơn một nghìn vòng lặp, hay cái gã đã làm vậy hơn một nghìn lần liên tiếp? Tôi cũng không chắc.
Thế nhưng qua từng vòng lặp vẫn có một sự thay đổi nhỏ, đó là nội dung của cuộc gọi giữa Lão Scho và vợ mình.
「Ơn Chúa! Cuối cùng em cũng nhấc máy!」
「Emit? Có chuyện gì à? Em đang ở hội thảo…」
「Anh yêu em, Adele. Anh yêu em. Anh sẽ luôn yêu em.」
Lão Scho luôn ghi âm những cuộc trò chuyện của lão với vợ, chắc là để lão nghe lại cuộc gọi lần nữa trước khi tự kết liễu cái mạng sống ngắn ngủi của mình. Nhờ vậy, tôi lúc nào cũng biết những gì đôi vợ chồng già nói với nhau.
「Anh yêu em, Adele… Anh yêu em.」
Trong khoảng mười vòng lặp sau đó, không có gì thay đổi nhiều. Lão Schol chỉ cố truyền đạt tình yêu của mình đến người vợ một cách tuyệt vọng. Nhưng sau vòng lặp thứ 30, nội dung của những cuộc gọi bắt đầu thay đổi.
「Adele, thực ra anh là một hồi quy giả. Thế giới sắp kết thúc, nhưng anh yêu em.」
「Chúa ơi. Anh uống rượu đấy à? Sao anh lại nói chuyện như trẻ con thế? Chờ chút, Emit. Có gì đó kì lạ trên trời…」
Hồi quy.
「Em nhớ không? 20 năm trước ở Turin, anh đi xuống dưới chân cầu và hái một bông hoa vàng tặng em. Đó là hoa gì ấy nhỉ?」
「Hả? Anh gọi em chỉ để hỏi cái đó à?」
「Làm ơn trả lời anh đi, Adele. Nếu không anh sẽ chết cho em coi.」
Hồi quy.
「Xin lỗi, nhưng tên em trai em là gì ấy nhỉ?」
「Maximilian, nhưng tại sao—」
「À! Phải rồi, là Maximilian! Haha, anh quên béng mất! Cảm ơn em nhé!」
「Thật hết cách với anh mà. Chờ em chút, hình như có tiếng động từ trên trời…」
Đúng là kì lạ.
Sau mỗi lần hồi quy, các cuộc gọi giữa Lão Scho và vợ mình chuyển dần từ những lời bộc bạch một phía của lão sang gần hơn với một cuộc trò chuyện bình thường. Tuy chỉ là những mẩu ngắn ngủi, dài khoảng 20 giây trước khi kết thúc, nhưng khi nối tất cả lại với nhau, chúng gần giống như một cuộc đối thoại thực sự.
「Thú thật, anh chưa bao giờ ưa cái thằng Maximilian ấy.」
「Huh? Sao đột ngột vậy?」
「Thằng đó không coi gia đình ra cái gì hết! Đầu óc của nó chắc chắn có vấn đề. Nó chỉ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt em thôi.」
「Emit? Chờ đã. Có gì đó kì lạ trên trời…」
「Em yêu, nhớ hồi Giáng Sinh không? Em trai em có dẫn một người về nhà vào bảo đó là bạn gái nó. Anh hỏi thật, Maximilian bị gay à?」
「Huh? Sao đột ngột vậy? Sao anh lại hỏi em cái này qua điện thoại…? Chờ đã, Emit. Lạ thật. Hình như em nghe thấy tiếng gì đó trên trời.」
「Chính xác! Linh cảm của anh không bao giờ sai, Adele. Em trai em chắc chắn bị gay!」
「Chúa ơi! Emit, tự nhiên anh nói linh tinh gì vậy?」
「Không, anh không phản đối chuyện đó đâu. Chỉ là em và em trai đã giấu chuyện ấy đi vì sợ anh giận, nên anh thấy hơi thất vọng thôi.」
「Chắc em mất trí rồi. Cái gì…? Chờ đã, hãy nói chuyện tiếp khi em về nhà nhé! Có một tiếng động kì lạ từ trên trời.」
「Adele. Chúng ta nên thẳng thắn với nhau hơn! Anh không phải một ông già cổ hủ như cha của em đâu.」
Nếu bỏ qua sự thật rằng, cuộc sống của đôi vợ chồng già đang bị ‘tạm dừng’ liên tục, thì những cuộc đối thoại của họ dường như thực sự tới từ hai phía.
“Hóa ra những lời khi ấy của lão già cũng không hẳn là nói suông.”
Sau cùng, tôi đành phải thừa nhận. Đây đúng là ‘nghỉ ngơi’ như lời Lão Scho nói.
Qua mỗi vòng lặp, sức sống từng chút một trở về trong giọng nói của Lão Scho, và những kí ức trong quá khứ mà lão lãng quên từ lâu cũng dần quay lại. Theo thời gian, lão ngày càng ít để tâm hơn đến việc thế giới sẽ bị hủy diệt.
Dù vậy, Lão Scho vẫn không ngừng tự kết liễu đời mình. Hay đúng hơn—theo lời lão nói—không ngừng gọi điện cho vợ lão.
Tới vòng lặp thứ 500, tôi đã ngừng nghe lén những cuộc gọi của Lão Scho.
Nội dung của những cuộc trò chuyện trở nên quá nhạy cảm để cho một người ngoài nghe thấy. Tôi không muốn biết bất cứ thông tin gì về sở thích tình dục của lão. Chắc lão cũng không nghĩ tới việc tôi lại đi nghe lén điện thoại của lão suốt từ đó tới giờ.
Tuy nhiên, mỗi lần bắt đầu một vòng lặp mới, tôi luôn ghé qua tòa nhà để uống một tách café au lait.
Emit Schopenhauer, người đồng nghiệp cũ của tôi ở một quá khứ xa vời không ai nhớ đến. Công thức pha chế café au lait của lão giống như một nghi lễ nhỏ, một cách để xốc lại tinh thần tôi trước những thử thách sắp tới.
Vòng lặp thứ 1183 cũng không khác biệt gì. Dưới tách cà phê, một mảnh giấy ghi chú vẫn nằm đó như thường lệ.
-Vẫn chưa từ bỏ à, bạn của ta?
Thú thật thì, tôi đã bỏ cuộc rồi, nhưng tôi không muốn thừa nhận điều ấy với người đàn ông trẻ tuổi này. (Đến giờ, tuổi tác của tôi đã vượt xa cậu ta.) Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ thú nhận, nhưng chỉ lúc này thôi, đùa nghịch một chút cũng đâu có hại gì. Sau cùng, tôi đã trải qua hàng thiên niên kỉ sống trong cô độc. Tôi xứng đáng được vui vẻ một chút.
‘...Nhắc mới nhớ, không biết Scho đang nói chuyện gì với vợ mình nhỉ?’
Đột nhiên, tôi thấy tò mò. Cũng lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhặt điện thoại của Scho lên và nghe lén mấy cuộc gọi của cậu.
Khi tôi ấn nút chạy, giọng điệu đặc trưng tràn đầy sức sống của Scho phát ra từ trong loa.
「Em yêu! Anh đã bảo em cả nghìn lần rồi, chỉ nên uống nước ngọt không đường thôi! Đường không tốt cho sức khỏe của em đâu!」
「Hả?」
Tôi ngồi thưởng thức tách café au lait của mình. Tiếng tranh cãi của cặp vợ chồng già vang lên từ trong chiếc điện thoại cũ nghe như thể một bản nhạc nền do người chủ tiệm bật lên.
Tách cà phê ngon đến lạ.
== Bạn đồng hành. Kết. ==