Hai ngày này tôi vô cùng bận rộn, trưa cũng không kịp ăn, may có Tiếu Tiếu hiểu lòng người gọi cơm cho tôi.
Nên biết rằng, điều người ta sợ nhất chính là cố gắng mãi vẫn không đạt kết quả, may mắn tôi không như vậy.
Sau khi điện thoại tìm ca khúc, cuối cùng có năm người đồng ý làm demo cho chúng tôi nghe thử trước. Công tác chuẩn bị cho liveshow giao lưu của Khiết Nhi đã đâu vào đấy, liên hệ xong hết với bên truyền thông lẫn fanclub. Tôi gọi điện thoại cho Mai tỷ, chị nói hôm đó An Tâm phải quay về phim trường nên chúng tôi đừng phỏng vấn An Tâm. Người là do chị Lulu mời đến, đương nhiên tôi phải gặp chị để báo cáo yêu cầu này của đối phương. Chị Lulu nói không sao, chỉ cần An Tâm góp mặt là tốt rồi.
Vừa nghĩ sắp được gặp An Tâm, mấy ngày nay tôi rất hạnh phúc. Hạnh phúc đến nỗi xóa nhạt đau buồn vì phải xa Văn Tử, vì vậy Văn Tử rất không hài lòng, nói tôi thấy sắc quên bạn. Là vầy, Văn Tử bị điều đến Thượng Hải, ít nhất cũng phải nửa năm. Cái giá phải trả cho công việc lương cao là không tự do, nếu bạn bị bắt đến một đảo nhỏ giữa Thái Bình Dương, bạn cũng phải đi, không được thương lượng. Đúng vậy, một chút thương lượng cũng không có.
Đối mặt với Văn Tử lên án, tôi chỉ có thể tự thanh minh cho bản thân rằng, cậu và đầu gỗ nhà cậu cũng phải đau khổ xa nhau nửa năm, đâu cần tớ góp thêm buồn. Văn Tử nghe xong lời này lập tức u sầu, không thèm đếm xỉa đến việc có phải tôi thấy sắc quên bạn không.
Vì sao Văn Tử và tôi lại có thể trở thành bạn thân á, con nhóc này thế nhưng để lại cho tôi RMB, dặn tôi cuối tháng nhớ trả tiền thuê nhà quý tiếp theo. Sao tôi có thể nhận, tôi nói, "Trước đây tớ đến chỗ này ở ké vì nhà cậu còn phòng trống, để không rất lãng phí. Giờ cậu không còn ở đây sao tớ có thể tiếp tục ở được?"
(gần vnd)
Văn Tử nói cậu tình nguyện cho tôi ở ké, nhưng tôi nhất quyết không ở. Cuối cùng, biện pháp giải quyết là tôi tìm một nơi gần công ty, nho nhỏ vừa đủ một người ở, Văn Tử ứng cho tôi trước một quý tiền thuê nhà. Tôi nhận, dẫu sao cũng nghèo rớt mồng tơi, tiền lương ít ỏi của tôi sao có thể...Thỉnh thoảng, tôi cũng mơ màng nghĩ nếu lúc trước mình đến Goldman Sachs, nhận lương một tháng hơn sáu mươi vạn thì sẽ sống một cuộc sống xoa hoa đến nhường nào.
Ừ, tìm phòng trọ, xong liveshow này phải đi tìm phòng trọ. Tôi tựa lưng vào ghế nghĩ đến các khu nhà gần công ty, nơi nào sẽ thích hợp cho thành phần tri thức độc thân ở. À, thành phần tri thức? Quên đi, cùng lắm tôi chỉ là một công nhân thôi.
"Tiểu Hữu à, em và Phương Di đến hiện trường trước đi, anh còn có chút việc phải làm." một câu của anh Phong cắt đứt suy nghĩ bối rối của tôi rằng thật ra mình là thành phần tri thức hay là công nhân.
Tôi theo tiếng nói nhìn sang, anh không ngẩng đầu, đang bù đầu bù cổ trong đống tài liệu.
"Vâng!" tôi đáp lại một tiếng. Phương Di, tôi quay đầu nhìn, Phương Di không ở vị trí của cô ấy. "Này, Phương Di không có ở đây, có khi nào đi rồi không?"
"Cô ấy ra cầu thang hút thuốc đấy, em đi gọi đi." anh Phong vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục bận rộn.
Vừa ra đến cầu thang, mùi thuốc lá nồng nặc khiến tôi nhíu mày. Hầu như đồng nghiệp trong công ty ai cũng hút thuốc, bất kể nam hay nữ, chỉ khác ở chỗ một ngày hút một điếu hay một gói. Trong công ty chỉ có tôi và Tiếu Tiếu không hút thuốc, à, còn có quản lý nhân sự nữa, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy hút thuốc.
Tôi do dự không biết nên lên hay không, sợ bị sặc khói nên định đứng đây gọi một tiếng là được.
"Em cố gắng khuyên em ấy đi, dù sao cũng là người do em tìm ra, nếu bị đóng băng thì rất uổng phí."
Ơ? Là giọng chị Lulu? Đóng băng? Công ty muốn đóng băng ai? Các dấu chấm hỏi xuất hiện liên tiếp trong đầu tôi.
"Hầy, được rồi, em cũng không ngờ Tả Tiểu Dụ lại bướng bỉnh như vậy." giọng Phương Di có chút bất lực.
Ôi! Công ty muốn đóng băng Tả Tiểu Dụ!!! Nghe được thông tin ngoài dự đoán, cẩn thận nghĩ lại thì đúng là trong dự đoán.
Không biết vì sao, trong lòng tôi có vài phần áy náy.
Liveshow sẽ tổ chức trong một quán bar, bắt đầu từ ba giờ chiều. Tôi giơ tay trái lên, à, còn có một giờ.
Người người xếp thành hàng dài bên ngoài quán bar, tôi dẫn thành viên trong fanclub vào trước ngồi ngay hàng đầu. Sắp xếp xong xuôi thì tiếng điện thoại vang lên, nhìn số, là phóng viên báo Trendy, lần này chúng tôi mời Trendy đến để phát sóng trực tiếp lên internet. Thỉnh thoảng, tôi lại phải ra cửa để đón khách.
Chưa đi đến cửa, anh Phong đã dẫn phóng viên vào.
"Chị Hoan Hoan đến à?!" tôi lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiếp đón.
Trần Hoan, được mệnh danh là nữ phóng viên xinh đẹp nhất của chuyên mục giải trí trang Trendy. Đẹp hay không tôi sẽ không bình luận nhưng nghe nói cô sắp được thăng chức làm phó biên tập, chả trách tinh thần hăng hái như vậy.
Sau vài câu chào hỏi, anh Phong tiếp tục trò chuyện cùng nữ phóng viên xinh đẹp, còn tôi mang theo đội ngũ chụp ảnh đến chỗ dựng chân máy, khi trở lại, hai người này vẫn còn hăng say giao lưu.
"Chúng tôi đang phát triển blog, hay các anh cũng cho nghệ sĩ trong công ty mở một cái đi!" không biết Trần Hoan nghĩ gì, đột nhiên nhắc đến chuyện này.
"Blog?" thấy biểu cảm của anh Phong, tôi dám cá anh không biết blog là cái gì.
Ha ha, tiền bối à, cũng có thứ anh không biết đấy chứ!
"Blog giống như viết nhật ký trực tuyến vậy, chỉ có một số ít người trong nước tự xưng là dân công nghệ sử dụng." có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp, khi học đại học, các giảng viên thường hay bảo chúng tôi nên tiếp thu các tri thức tiên tiến của nước ngoài, nhất là trong các lĩnh vực mới.
Thế là...Trần Hoan vừa gật gù vừa bắt đầu chăm chú quan sát tôi. Chắc chắn trong mắt cô, một trợ lý nhỏ bé chạy việc vặt không có trình độ mà biết blog là gì thì rất lạ thường.
"Đúng vậy, ở nước ngoài blog là thứ vô cùng phổ biến. Anh xem, nếu nghệ sĩ công ty các anh muốn giao lưu với công chúng chỉ có thể thông qua truyền thông, nhưng có blog sẽ khác, các anh có thể tự mình giao lưu trực tiếp, muốn nói lúc nào cũng được. Blog là một kênh mở." Trần Hoan giải thích trôi chảy.
Tôi đoán blog là một dự án phát triển quan trọng của Trendy, đến cả phó biên tập còn phải tự PR.
Anh Phong nghe xong vẫn như đang lạc trong sương mù, nắm bắt thời cơ, Trần Hoan bổ sung: "Không cần bỏ đồng nào mà còn được thêm một kênh truyền thông, rất có lợi đấy...Tôi thấy trợ lý truyền thông bên các anh hiểu rõ này, lát hồi có thể nhờ cô ấy giải thích kỹ hơn."
Người ta nhiệt tình như vậy, anh Phong đành nhận lời.
Vừa vui vẻ tiễn bước Trần Hoan, lại thêm một nhóm phóng viên Sohu đến.
"Đức Phật" đến, tôi cũng phải tiếp đón.
Anh Phong mang theo tôi tiếp tục bày ra hai khuôn mặt tươi cười nghênh đón.
"Tần Phong, tôi nghe Phương Di công ty anh nói, phỏng vấn độc quyền của Khiết Nhi hôm nay anh cho bên Trendy à?" anh phóng viên bên Sohu nghi hoặc dò hỏi.
Tôi và anh Phong giật mình, đều rõ hàm ý trong câu nói này. Phương Di không có việc gì hay sao mà đi nói lung tung với phóng viên thế này.
Trong giới này, Trendy và Sohu đứng ở hai đầu chiến tuyến. Thế nhưng, cả hai đều là boss lớn, bọn tôi không dám đắc tội ai.
Anh Phong xấu hổ gượng cười hai tiếng, đối phương cố ý không nói lời nào, chờ xem chúng tôi sẽ giải thích thế nào.
Dưới tình thế cấp bách, tôi đành bịa chuyện: "Là thế này, chúng tôi có để dành đặc biệt cho anh một tin tốt. Ca khúc chủ đề trong Cựu Mộng do Khiết Nhi trình bày đã thu âm xong rồi, hôm qua anh Phong vừa kiến nghị công ty đem ca khúc này ra mắt độc quyền trên Sohu."
"Như vậy rất tốt." đại ca phóng viên thỏa mãn gật gù.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho "đức Phật" này xong, tôi nhanh chóng chủ động nhận lỗi với anh Phong. Không ngờ lại được anh Phong khen ngợi, thật hiếm thấy, anh còn nói tôi rất nhanh trí. Nhìn thấy tôi vẫn hoảng sợ, anh Phong cười nói: "Em lo lắng vì tự mình quyết định đưa bài hát đó lên Sohu phải không, chút chuyện thế thôi cũng dọa được em. Thật ra Sohu không quan tâm độc quyền hay không độc quyền, quan trọng là danh dự, không thể bại bởi Trendy. Anh ta có sĩ diện, vậy thì chúng ta sẽ giữ sỉ diện cho anh ta, không sao đâu!"
Lúc này lòng tôi nhẹ nhõm, chưa kịp bình tĩnh điện thoại lại vang lên.
"Bọn chị sắp đến rồi, em mau ra đón." giọng Mai tỷ trong điện thoại rất ung dung, có lẽ theo An Tâm lâu ngày nên ảnh hưởng.
Tôi xuống bãi xe đợi một hồi vẫn chưa thấy ai đến, buồn chán lấy MP ra nghe nhạc. Tôi mới vừa tải được một bài hát trên mạng, là ca khúc chủ đề trong bộ phim truyền hình đang gây sốt kia. Nói mới nhớ, hình như đó giờ An Tâm chưa bao giờ hát. Thật đáng tiếc khi hồi đó tôi không cùng đi KTV (karaoke) với An Tâm, càng nghĩ càng hối hận.
Nghe ca khúc này, bỗng nhiên tôi nhớ đến các cảnh trong phim truyền hình, thật tuyệt vời! Đứng ở bãi đỗ xe thế nhưng ngoài mùi xăng tôi còn cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể An Tâm. Người ta tức cảnh sinh tình, còn tôi tức cảnh sinh "mùi".
Ôi, tôi càng nghĩ như vậy, mùi hương kia càng rõ ràng. Trình độ mê gái của tôi cao cấp thật!
Thế nhưng, mùi hương này quá chân thật!
Tôi giật mình, xoay người lại...
Cách đó một cánh tay, một người xinh đẹp đang tươi cười như hoa trước mặt tôi.
Đây gọi là đẹp không thể tả, đẹp động lòng người, nếu ở cổ đại, chắc chắn người này sẽ được phong tặng danh hiệu "hồng nhan họa thủy".
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy hoảng hốt.
"Đang nghe gì mà high vậy, còn gật gù đắc ý." An Tâm cười nói, định vươn tay lấy tai nghe điện thoại của tôi.
Cả người run sợ, tôi nhanh chóng cất MP vào túi, "Không có gì, chỉ là nhạc điện tử thôi". Nếu đại minh của tôi phát hiện, thế nào thân phận người hâm mộ của tôi cũng bị vạch trần.
"Hiểu biết của em rộng thật đấy!" chị mở to hai mắt nhìn tôi, trong ánh mắt kia hình như đang hồi tưởng gì đó.
Đừng nói là hồi tưởng về hành động mất tự nhiên ban nãy của tôi nhé! Dù sao IQ đại minh tinh của tôi cũng không thấp.
"Đàn ghita, patin, đánh máy, nhạc điện tử...Em còn biết gì nữa thì nói cho chị nghe luôn thể nào."
Phù ~ tôi thở phào một hơi.
"Hết rồi, em chỉ biết mấy thứ đó thôi."
Nghe thế, chị không đáp chỉ cười cười, "Dẫn đường đi!"
Mở màn cho liveshow là tiệc mừng nho nhỏ, An Tâm cũng lên sân khấu nâng ly chúc mừng.
Khó có dịp An Tâm không mặc váy như ngày hôm nay, chị chỉ mặc một chiếc quần ngắn bảy phân phối với áo sơmi ngắn tay. Có lẽ vì sau đó phải đến phim trường nên chị không trang điểm, chỉ kẻ mắt và đánh một ít phấn hồng lên mặt. Thật ra, mặt mộc của đại minh tinh nhà tôi cũng đủ vô địch.
Đáng tiếc, chưa mê gái được bao lâu tôi đã bị anh Phong gọi đi chụp ảnh.
Tôi phải chụp lại một ít ảnh hiện trường vừa để gửi cho truyền thông vừa để lưu trữ trong công ty.
Dù sao tôi cũng có lý do chính đáng để chụp ảnh An Tâm.
Đương nhiên tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp, vẫn nhớ nhiệm vụ chủ yếu là chụp ảnh Khiết Nhi.
Tôi định sau khi tiệc mừng kết thúc sẽ đi tiễn An Tâm, ai ngờ liveshow lập tức bắt đầu, lại có bao nhiêu công việc phải làm. Cuối cùng, trong đợt sóng hoan hô vang dội, liveshow giao lưu của Khiết Nhi cũng kết thúc. Tôi chụp tấm ảnh cuối cùng sau đó chuyển qua cho bên sản xuất, đại đa số phóng viên cũng bắt đầu rời khỏi, chỉ còn phóng viên một nhà đài ở lại phỏng vấn.
Tôi quyết định về phòng nghỉ nằm một lát, trường kỷ kia có vẻ rất thoải mái.
Mở cửa phòng nghỉ, trên chiếc trường kỷ tôi dự định nằm đã bị người khác chiếm lấy, chẳng phải đại minh tinh nhà tôi thì còn ai vào đây.
"Chị, chị, chị..." tôi sợ hãi nói không nên lời.
"Chị thì sao?" người kia ngồi trên trường kỷ, nhẹ nhàng hỏi.
"Không phải chị...vì sao..." tôi thật muốn vả vào cái miệng ngu ngốc này.
"Em muốn hỏi, vì sao chị không về trường quay phải không"
Tôi cố giữ im lặng, mạnh mẽ gật đầu.
"Ha ha ~" người ngồi trên trường kỷ kia thấy bộ dạng ngốc nghếch của tôi, không nhịn được cười thành tiếng.
A A A, cuối cùng tôi cũng đã rõ "thản nhiên cười một tiếng" từ đâu có rồi. Trái tim tôi đập thình thịch không ngừng ~
"Không có gì, chỉ là có một phóng viên muốn phỏng vấn, chị không từ chối được nên giờ mới xong." người đó nhẹ nhàng nói tiếp.
Sau đó, căn phòng trở nên im lặng.
À, đúng rồi, tôi đến để nghỉ ngơi. Nhưng trường kỷ đã bị chị chiếm mất, tôi cũng không thể không biết xấu hổ ngồi xuống cạnh chị.
May mắn thay, đúng lúc đó có người xuất hiện, đánh tan bầu không khí xấu hổ này.
"Hữu Hữu, Khiết Nhi mời mọi người cùng lên sân khấu cắt bánh kem, còn thiếu mỗi em thôi đó." chị Lulu đẩy cửa vào, "Ồ, An Tâm cũng ở đây à, vậy cùng đi luôn đi!"
An Tâm thoải mái đứng lên, "Được, vậy tôi không khách khí nhé." chị bước đến bên tôi, kéo tay tôi cùng ra ngoài một cách tự nhiên không thể tự nhiên hơn.
Tôi nhắm mắt theo đuôi đi hai bước mới phản ứng...A! A! A! An Tâm chủ động nắm tay tôi!!! Tim tôi lại bắt đầu loạn nhịp.
Nếu như lúc đó tôi biết An Tâm không thích đồ ngọt, nhất là bánh kem, chắc chắn trái tim tôi sẽ vọt lên đến cổ họng rồi rơi ra ngoài.
Tay An Tâm rất mềm, rất mịn màng, rất nõn nà...Khi tôi vẫn đang hưởng thụ hạnh phúc bất ngờ này thì đã bị chị kéo lên sân khấu.
Thật may mắn, mọi người dưới sân khấu đã đi hết, còn những kẻ đói như sói trên đây đang tranh bánh kem cũng không để ý đến tôi, nếu không tôi sẽ xấu hổ chết mất.
À. Có ai chết vì xấu hổ chưa nhỉ?
Khiết Nhi cắt bánh xong phải đi phỏng vấn, chờ đám sói đói kia tản ra, tôi và An Tâm mới đến trước bàn. Bánh kem chỉ còn lại phân nửa, dĩa cũng hết. Tôi vui vẻ sang bàn bên cạnh lấy ba cái dĩa, trên đường trở về đang mỉm cười với An Tâm chợt thấy tấm phông sân khấu đằng sau An Tâm đang chuyển động.
Mấy người này cần gì tháo dỡ sớm vậy? Tôi định gọi bọn họ chờ một lát hẳn làm, chưa kịp mở miệng, tấm phông đã đổ ập xuống hướng An Tâm.
Người trên sân khấu kia hoàn toàn không phòng bị, còn quay sang cười với tôi.
"Cẩn thận!!!"
Tiếng la rất nhanh đã bị bao phủ bởi tiếng phông sụp đổ.