"Đây là trợ lý truyền thông công ty mới tuyển." anh Phong hời hợt giới thiệu tôi cho Mạch Kỳ đang bước xuống từ xe, đối phương theo phép gật đầu, sau đó trao đổi với anh Phong làm thế nào để giành được cơ hội biểu diễn ca khúc chủ đề.
Một mình tôi buồn chán đứng bên đường, nhìn ngắm chiếc Mazda trắng của Mạch Kỳ (đúng vậy, không phải BMW, là Mazda). Tôi không rõ về Mạch Kỳ lắm, chỉ mơ hồ nhớ cô ấy năm trước nhờ hát một ca khúc nước ngoài mà có chút tiếng tăm, sau đó cũng không có gì nổi bật. Thật ra, chuyện trong giới giải trí, trừ những việc có liên quan đến An Tâm, còn lại tôi biết rất ít.
Vào phòng họp lớn của công ty điện ảnh, tôi cảm thấy rõ ràng cả anh Phong và Mạch Kỳ đều căng thẳng. Tôi nghĩ, người chúng tôi sắp gặp chắc chắn có địa vị rất cao. Có rất nhiều người trong phòng họp, có người còn đang hút thuốc, nói chung mang đến cảm giác lộn xộn.
"Xin chào, tôi là Tần Phong của Nham Thạch." anh Phong cung kính đưa danh thiếp cho người đàn ông trung niên trước mặt, "Đây là Mạch Kỳ của công ty chúng tôi, giám đốc Trần, ngài xem..."
Giám đốc Trần nhận danh thiếp, nhã nhặn cười, "Hội nghị sắp bắt đầu, các người qua bên kia ngồi đi, xong việc chúng ta sẽ bàn sau, vậy nhé!"
Anh Phong vội vã gật đầu, dẫn tôi và Mạch Kỳ vào góc trong cùng ngồi xuống.
Trước đây khi làm thư ký trường quay, tôi luôn giữ thói quen mang theo một cuốn sổ nhỏ để ghi chép khi đi theo đạo diễn. Lúc này, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, tôi lấy cuốn sổ từ ba lô ra, chuẩn bị ghi chép.
"Đến rồi!" một nhân viên đi đến cạnh giám đốc Trần, thì thầm vài câu.
Giám đốc Trần sau khi nghe xong dặn dò: "Anh mở cửa sổ ra, rồi dặn mọi người đừng hút thuốc nữa." Ồ, cuối cùng cũng có người thông cảm cho những kẻ phải chịu đựng mùi thuốc lá như chúng tôi.
Âm thanh xôn xao truyền đến cửa phòng họp.
Mai tỷ???
Lòng tôi kinh hãi, lập tức biết được ai sắp bước vào. Gặp mặt ở tình huống thế này thật sự rất bất ngờ cho tôi.
Thật không có tiền đồ, tim tôi bắt đầu đập thình thịch, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm cửa.
Đại minh tinh của tôi, nửa năm không gặp, chị...vẫn tốt chứ?
An Tâm tốt lắm! Vừa vào phòng họp đã thu hút hầu hết mọi ánh mắt. An Tâm cũng không cố ý ăn mặc, tóc dài tùy ý buộc sau đầu, áo sơ mi trắng rộng, quần jean cực ngắn khiến đôi chân càng thêm thon dài. Không thể bình tĩnh được nữa, tôi nuốt nước bọt nhìn đôi chân xinh đẹp kia, thật muốn ôm lấy. Tôi gần như có thể cảm giác được tất cả giống đực trong phòng đều dốc sức tiết hormone ra ngoài, ngay cả anh Phong ngồi trước tôi ánh mắt cũng thẳng tắp.
Tôi có chút không vui, cảm giác như món bảo vật yêu quý của mình bị người khác nhìn trộm.
Giám đốc Trần lập tức nhiệt tình chào đón An Tâm, An Tâm cũng rất lễ độ đáp lại. Nhưng tôi bắt gặp được lông mày An Tâm vô ý giật hai cái. Tôi biết, chắc chắn là do chị ngửi thấy mùi thuốc lá. Mũi An Tâm rất mẫn cảm với mùi thuốc, lúc ở trường quay, nếu như trong lúc hóa trang có người hút thuốc, chắc chắn An Tâm sẽ lịch sự nhắc nhở đối phương, tuyệt đối không để bản thân chịu khổ.
"Được rồi, tình hình tạo hình mỹ thuật như thế này, tổ trang phục nói một chút nào!" giám đốc Trần điều hành hội nghị, từng tổ lên trình bày rõ ràng khiến ông liên tiếp gật đầu.
An Tâm ngồi cách tôi khoảng bảy tám mét, lắng nghe rất chăm chú.
Thỉnh thoảng ánh mắt chị lơ đãng hướng qua chỗ tôi, tôi sẽ hoảng hốt cúi đầu, rất sợ phải đối diện với chị. Tôi lo lắng thật nhiều, hiển nhiên là An Tâm không chú ý đến tôi. Vì vậy, tôi lại rơi vào vòng lẩn quẩn vừa muốn chị nhìn tôi vừa sợ chị thấy tôi. Hầy, gặp phải An Tâm, tôi sẽ trở nên rất không có tiền đồ.
"Thấy đầu bóng lưỡng kia không?" Anh Phong đột nhiên quay lại hỏi nhỏ tôi.
Tôi giật mình thoát khỏi vòng lẩn quẩn, giương mắt nhìn, đối diện chúng tôi có một người đàn ông đầu trọc, cỡ ba mươi tuổi.
"Ca khúc chủ đề phim điện ảnh này là do anh ta viết, lát nữa em phải ra vẻ vô cùng ngưỡng mộ anh ta, rõ chưa?" Anh Phong vô cùng nghiêm túc phân phó.
Mạch Kỳ ngồi cạnh anh Phong phụ họa thêm một câu, "Anh ta rất đáng ngưỡng mộ."
Tôi cẩn thận quan sát người đàn ông đầu bóng lưỡng kia, kết quả phát hiện hắn có vẻ không tập trung vào hội nghị lắm, ánh mắt nhìn về phía...An Tâm! Mẹ nó, anh dám tơ tưởng đến An Tâm? Người thế này, ngưỡng mộ cái mông. Tôi tức giận, càng nhìn càng không vừa mắt đầu bóng lưỡng.
"Được rồi, các tổ đã nói xong...Nếu không thì, An Tâm, diễn viễn như em cũng cho chút ý kiến được chứ?" Có thể nhìn ra giám đốc Trần rất tôn trọng An Tâm, tuy không biết nguyên nhân ngọn ngành vì sao.
An Tâm thoáng suy nghĩ vài giây, sau đó ngồi thẳng người, "Tôi nghĩ, bối cảnh vừa trình chiếu rất đẹp, nhưng có vẻ không hợp với kịch bản lắm. Tôi nghĩ, nên cho thêm cảm giác hoài cổ vào!"
Giám đốc Trần tán dương gật đầu, "Được, chúng tôi sẽ tiếp thu ý kiến này."
"Còn nữa, trang phục của tôi trong phim, nhất là bộ kiểu sườn xám kia có hơi không phù hợp với tính cách nhân vật. Tôi nghĩ nên làm theo kiểu kimono..."
Sau khi đưa ra hết ý kiến, An Tâm đẩy ghế ra sau, đứng dậy, "Trước tiên tôi phải xin lỗi mọi người."
Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả giám đốc Trần đều không hiểu.
"Tháng sau, tôi bắt đầu tuyên truyền cho phim truyền hình tôi quay lần trước, có thể phải cùng hoạt động với hai bên, nên tôi xin lỗi trước về những phiền phức tôi sẽ mang đến cho mọi người." An Tâm đứng đó, thái độ vô cùng thành thật, thử hỏi xin lỗi vậy ai không nhận.
Hội nghị kết thúc, An Tâm và Mai tỷ tiêu sái rời khỏi. Nếu như không phải đang trong thời gian làm việc, tôi sợ rằng tôi cũng theo chị ra ngoài.
Anh Phong giới thiệu Mạch Kỳ cho giám đốc Trần và đầu bóng lưỡng, tôi không biết mình nên làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
"Tần Phong, người công ty các anh giới thiệu cho chúng tôi không phải cô ấy." giám đốc Trần cân nhắc nhìn anh Phong.
"Tôi biết, tôi biết, thế nhưng sau khi công ty họp nội bộ xong, nghĩ rằng Mạch Kỳ thích hợp với phong cách phim điện ảnh này hơn Khiết Nhi."
Khiết Nhi? Đúng rồi, chẳng phải tên người kia được viết trên bìa đống đĩa nhạc trong căn phòng nhỏ tối tăm tôi bị nhốt vào ban sáng sao.
Giám đốc Trần lắc đầu, "Tôi thấy Khiết Nhi phù hợp hơn, dù sao đi nữa, lúc này cô ấy đang trong thời gian nổi tiếng."
Hả, cái gì phù hợp hay không phù hợp, nói thẳng ra là thấy Mạch Kỳ không nổi tiếng bằng Khiết Nhi thì có.
Trong lúc những người đàn ông thương lượng, Mạch Kỳ đứng bên cạnh, mặt không tỏ vẻ gì. Hừm, giới giải trí này quả là, người không nổi tiếng bị nói thẳng mặt như vậy cũng không được lên tiếng.
"Giám đốc Trần, ông đừng ra quyết định nhanh chóng như vậy, thật ra Mạch Kỳ rất có thực lực. Chúng tôi vừa thu âm một ca khúc cho cô ấy, nếu không ngài nghe trước nhé." anh Phong gấp gáp nói.
Cuối cùng đầu bóng lưỡng mở miệng, "Được rồi, anh đưa tôi nghe nào."
Anh Phong nắm được một tia cơ hội, vui mừng lập tức quay đầu nói với tôi, "Lát nữa em mang EP bài hát mới của Mạch Kỳ đến đây."
(viết tắt từ Extended Play, CD chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn nhưng có độ dài ngắn hơn một album)
"EP là cái gì?" tôi ngây thơ hỏi, giây tiếp theo, tôi lập tức ý thức được lời nói không suy nghĩ của bản thân vừa rồi đáng sợ cỡ nào.
Giám đốc Trần, đầu bóng lưỡng, anh Phong, Mạch Kỳ đều trợn tròn mắt nhìn tôi.
"À, đây là tiểu trợ lý công ty vừa tuyển, cái gì cũng không biết." anh Phong phản ứng nhanh chóng, lập tức giải thích thay tôi cũng như tự giải thích cho chính mình, "Hiện giờ tìm người có kinh nghiệm cũng không dễ dàng, chúng tôi chỉ có thể tìm một tờ giấy trắng từ từ bồi dưỡng."
"Unplugged là gì?"
"Bản remix là gì?"
"Các lễ hội âm nhạc nổi tiếng trong và ngoài nước?"
Trên đường trở về công ty, anh Phong tùy tiện hỏi tôi vài câu, kết quả tôi đều không biết, khiến anh vô cùng điên tiết.
Tôi hơi tủi thân, "Anh đừng nóng giận, chẳng phải anh nói em là một tờ giấy trắng từ từ bồi dưỡng sao."
"Anh biết em là một tờ giấy trắng, nhưng không nghĩ trắng đến mức này...Thật là." anh Phong vừa lắc đầu vừa thở dài.
Trở về công ty, anh Phong lập tức chạy vào phòng làm việc của chị LULU.
"...Không được, chúng ta tìm người khác đi, em ấy thật sự không được."
Tôi biết người không có chút kinh nghiệm nào về công việc thu âm như tôi, ngày đầu tiên đi làm đã bị đuổi là rất bình thường. Thế nhưng, nếu lúc ấy tôi rời khỏi sẽ rất khó tìm được hãng thu âm thứ hai chịu nhận tôi.
Tôi bắt đầu nhanh chóng tính toán làm thế nào để không bị đuổi.