Tôi im lặng đứng trong một góc hội trường, chăm chú nhìn người tươi cười như hoa dưới ánh đèn kia.
Đại minh tinh của tôi, chị thật dễ dàng trở thành tiêu điểm.
Hôm nay là ngày một công ty nữ trang nước ngoài nổi tiếng mời An Tâm với tư cách là người đại diện cho công ty đến tham gia hoạt động phát ngôn. An Tâm mặc một bộ váy dạ hội cúp ngực ngắn màu đen, trên cổ là chiếc vòng kết từ những viên kim cương nhỏ, tinh tế rũ xuống buộc quanh xương quai xanh tạo nên một cảm giác vô cùng dịu dàng.
Trên sân khấu, MC lần nữa ca ngợi khí chất cao quý trang nhã của An Tâm vô cùng phù hợp với sản phẩm trang sức của công ty. Dưới sân khấu, phóng viên và người hâm mộ điên cuồng chụp ảnh An Tâm.
Tôi không biết mình đến đây làm gì. Để hỏi cho ra lẽ vì sao chị không trả lời mail tôi? Hay đứng trước mặt chị giải thích hiểu lầm? Hoặc là tiếp tục làm một người hâm mộ say mê chị? Hình như tất cả đều đúng nhưng cũng không đúng.
Thế nhưng, nhìn đại minh tinh vạn người chú ý, tôi suy nghĩ cẩn thận một việc. Chuyện khiến tôi suốt ngày hoang mang, không ngừng lo lắng có thể đối với An Tâm chỉ như mây khói, nên chị cũng chẳng buồn trả lời thư tôi làm gì. Chị hiểu lầm thì sao, không hiểu lầm thì sao, dù sao cũng là một người không hề quan trọng từng quen biết. Cái nào trong quá khứ cứ để trong quá khứ đi.
Nghĩ vậy tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tôi và đại minh tinh nhà tôi từng có một thời gian yên bình, nó sẽ là hồi ức tốt đẹp nhất đối với tôi. Tôi cần gì phải chấp nhất không buông bỏ chuyện cũ.
Giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, đã sắp đến thời gian phỏng vấn. Tôi đến bàn tiếp tân lấy một mảnh giấy, vội vã ghi vài dòng rồi ký tên "Hữu", sau đó xếp lại nhờ một nhân viên chuyển cho An Tâm, còn mình xoay người rời khỏi hội trường.
Sau này, có lần tôi thấy mảnh giấy đó khi vô tình kéo ngăn tủ bàn làm việc An Tâm ra. An Tâm lấy tay chỉ vào trán tôi chế nhạo: "Em là con rùa đen rụt cổ, không có can đảm nói trước mặt chị, còn bày đặt làm thơ tặng chị. Em nghĩ em là nghệ sĩ sao."
Tôi xấu hổ giựt lấy tờ giấy kia, định "tiêu diệt chứng cứ".
An Tâm thấy thế cũng không để ý, còn nói theo, "Có giỏi thì xé đi, dù sao chị cũng đã nhớ hết rồi. Nghe này, xem thử lúc đó em tỏ vẻ cỡ nào... 'Ngã thị thiên không lý đích nhất phiến vân, ngẫu nhĩ đầu ảnh tại nhĩ đích ba tâm...' (tôi là một đám mây trên bầu trời, có thể phản chiếu được lòng bạn)."
Tôi càng xấu hổ hơn, vội vàng lấy tay che miệng An Tâm. An Tâm vừa cười vừa né sang chỗ khác, chị cất cao giọng:
"Nhĩ bất tất kinh dị, canh vô tu hoan hỉ .
Tại chuyển thuấn gian tiêu diệt liễu tung ảnh.
Nhĩ ngã tương phùng tại hắc dạ đích hải thượng.
Nhĩ hữu nhĩ đích, ngã hữu ngã đích, phương hướng.
Nhĩ ký đắc dã hảo, tối hảo nhĩ vong điệu, tại giá giao hội thì hỗ phóng đích quang lượng"
(Bạn không cần kinh ngạc, càng không cần vui mừng, trong giây lát hình hài biến mất...Tôi và bạn gặp nhau trên biển buổi đêm, bạn có phương hướng của bạn, tôi có lối đi của tôi. Bạn nhớ cũng được, quên cũng chẳng sao, khi chúng ta giao nhau đã tạo ra ánh sáng)
Tôi ngừng lại, cả người sững sờ.
"Sao vậy? Chính em cũng thấy buồn nôn phải không?" An Tâm bị tôi đuổi theo từ thư phòng đến phòng khách, lúc này đang nửa quỳ trên trường kỷ, dịu dàng cười tôi.
Lòng tôi vừa kinh ngạc, lại cảm thấy vui mừng. Trên mặt không ngăn được nét cười, "Còn nói em bày đặt cái gì, chẳng phải chị cũng học thuộc hết rồi sao."
Nghe vậy, An Tâm ngại ngùng. Chị phớt lờ tôi, ngồi lên trường kỷ, lấy điều khiển tự xa mở TV xem.
Tôi cũng không buông tha, chạy đến ngồi xuống cạnh chị, vẻ mặt ton hót hỏi, "Chị học thuộc từ bao giờ thế? Đọc trơn tru như vậy, có phải..."
An Tâm vẫn không để ý tôi, nhìn chằm chằm vào TV, thế nhưng tai chị đã nói rõ lòng chị. Tôi nhìn đôi tai đã đỏ lên hết của An Tâm, trong lòng có chút ngứa, vuốt ve đôi tai trơn mướt sau đó dịu dàng đặt môi lên, cắn một ngụm không nặng không nhẹ lên lỗ tai xinh xắn của chị.
"A~" không biết là rên rỉ hay bất mãn, An Tâm quay sang liếc tôi, "Đừng quấy rầy, chị đang xem TV."
Tôi nhìn thoáng qua trên TV đang quảng cáo Não Hắc Kim gì đó, trộm cười, "Ồ, những quảng cáo này rất đáng xem."
"Đúng rồi, em từ từ mà xem!" An Tâm đặt điều khiển từ xa vào tay tôi, đứng dậy đi vào phòng ngủ, "Chị muốn đi ngủ, sáng mai còn phải bay đến Thượng Hải."
Tôi có phần buồn bực, nghĩ rằng An Tâm không hiểu phong tình, ôm gối dựa vào trường kỷ, một mình hờn dỗi.
Cửa phòng ngủ mở ra, An Tâm quát tôi: "Chị muốn đi ngủ."
Tôi tức giận đáp: "Biết rồi, em giảm âm lượng TV đây."
"Em còn có thời gian xem TV? Làm hết việc nhà chưa?"
Chết tiệt, cái quái gì thế này, xem tôi như người ở sao. Tôi bật dậy từ trường kỷ, bĩu môi hậm hực nhìn An Tâm, "Rửa chén, lau nhà, ủi đồ, chị nói xem, em còn chưa làm cái gì?"
"Làm ấm giường, lạnh thế này sao chị ngủ được hả? Hả? Hả?" An Tâm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn tôi.
Tâm trạng tôi lập tức từ âm u chuyển sang ngày nắng, tôi hí hửng chạy nhanh vào phòng ngủ, "Đến đây, để tiểu nhân làm ấm giường cho thái hậu."
Cửa phòng ngủ đóng lại (nội dung không phù hợp cho trẻ em, cắt giảm một nghìn chữ)
---
Buổi phỏng vấn với Goldman Sachs bắt đầu. Một VP, hai MD, ba người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ngồi nghiêm nghị đối diện tôi. Sau vài ba lời xã giao bắt đầu vô chủ đề chính, hỏi tôi về vài đề mục quan trọng, quan điểm về thị trường đầu tư của Trung Quốc hiện nay, sau đó bảo tôi vạch ra phương hướng tài chính. Phỏng vấn vượt quá ba mươi phút so với thời gian dự kiến, sau khi kết thúc tôi hơi lo lắng, nghĩ rằng các câu trả lời tiếng Anh của mình không đủ ngắn gọn.
viết tắt của từ Vice President: phó tổng giám đốc
viết tắt của từ Managing Director: giám đốc
Đến Parkson gặp Văn Tử sau đó chuẩn bị gọi xe về trường học. Bỗng nhiên chuông điện thoại cả hai chúng tôi đều vang lên, là nhân viên Goldman Sachs gọi đến, hóa ra là mời chúng tôi dùng cơm với những người phỏng vấn. Văn Tử phấn khởi nói cho tôi biết, đây là thông lệ, nghĩa là chúng tôi sẽ bước vào vòng tiếp theo.
Ngoài chúng tôi, được mời dùng cơm còn có một người ở Đại học T, hai người ở Ngoại Kinh Mậu, một người ở Nhân Đại. Mọi người nói tiếng Anh đều rất lưu loát, nói chuyện với những người phỏng vấn tự nhiên hơn so với khi phỏng vấn rất nhiều.
Thế nhưng, sau đó, Goldman Sachs không có hồi âm. Văn Tử nói chúng tôi đúng là chị em tốt, cùng trúng tuyển rồi cùng nhau trượt trúng tuyển.
Văn Tử nói không sai, một tuần sau, chúng tôi cùng nhận được offer của Morgan. Vương Cáp Cáp thay tôi vui vẻ, còn ra vẻ u oán nói tôi kiếm được nhiều tiền hơn anh cũng đừng ghét bỏ anh. Văn Tử nhanh chóng ký hợp đồng với Morgan, còn tôi muốn chờ Goldman Sachs thêm một thời gian, tôi nghĩ một công ty thế này ít ra cũng sẽ gửi tôi một thư từ chối.
Quả nhiên, qua thêm một tuần, Goldman Sachs điện thoại đến, hỏi tôi có nhận offer của công ty nào chưa. Tôi không rõ ẩn ý sau chuyện này nhưng cũng thật thà báo cho họ. Sau đó, có một sếp lớn từ Hong Kong gọi điện thoại đến, nói chuyện thật lâu với tôi. Qua hôm sau, tôi nhận được thông báo chính thức trúng tuyển.
Tôi gọi điện cho ba mẹ, nói họ tôi ký hợp đồng với Goldman Sachs. Tuy họ không biết công ty đầu tư là gì, công ty có tốt hay không, nhưng khi tôi nói sẽ nhận được số tiền lương kếch xù một năm khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Ba tôi bên đầu điện thoại kia cảm thán: "Quả nhiên cho con vào Đại học P là quyết định đúng đắn, một năm được đến sáu mươi lăm vạn? Ba và mẹ con chưa bao giờ nghĩ đến con số này."
"Ba, ba không ngại con đến làm việc ở Hong Kong chứ?"
"Không sao, con ở Bắc Kinh hay Hong Kong đối với ba mẹ cũng vậy. Hơn nữa, con cái đồng nghiệp ba mẹ đến Bắc Kinh làm việc không ít, thế nhưng đến Hong Kong chỉ có mình con."
Nhìn xem, ba câu cũng chỉ làm đẹp mặt bọn họ.
Lần đầu tiên Vương Cáp Cáp giận tôi, anh bực bội vì tôi không bàn trước với anh đã tự quyết định đến Hong Kong. Nhưng anh cáu gắt chỉ được năm phút, sau đó được tôi xoa dịu. Cách xoa dịu anh rất đơn giản, chỉ cần đồng ý đến nhà anh một chuyến vào tết âm lịch.
Tôi nghĩ, sở dĩ tôi nhất quyết đi Hong Kong hẳn là do tiền lương sáu mươi lăm vạn cao ngất kia. Có đôi khi, tôi rất yêu tiền.