Hả? Chuyện gì? Tôi nhìn xung quanh không có ai, xác định nhân viên lễ tân kia đang nói tôi.
"Em đến phòng tôi." vẻ mặt An Tâm không chút thay đổi thong thả đến trước mặt tôi, bỏ lại một câu lạnh lùng, sau đó xoay người đến thang máy.
Tôi sững sờ tại chỗ, dưới chân tựa như mọc rễ. Lần đầu tiên, tôi không muốn theo sau An Tâm.
An Tâm đi vài bước mới nhận ra tôi không đi theo, tựa hồ định mở miệng trách mắng lại ngại đang giữa sảnh khách sạn, nhưng sắc mặt đã vô cùng tệ.
Trong lúc hoảng hốt tôi bị An Tâm kéo vào thang máy, cổ tay nhỏ của tôi bị chị nắm đến đau, thật không ngờ sức chị không yếu chút nào. Lúc này, tôi vẫn không hiểu, tôi không biết mình đắc tội gì với đại minh tinh.
Trở lại phòng, An Tâm buông tay tôi ra, ngồi lên trường kỷ, không nói một lời. Tôi bất an khúm núm đứng một bên, cúi đầu nhìn giầy.
"Em không có gì để nói sao?" chúng tôi cứ giằng co mãi như vậy, cuối cùng An Tâm mở lời.
Giọng nói An Tâm lạnh đến mức cả người tôi run rẩy, tôi ngơ ngác ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt chị, "Em..." tôi có gì để nói sao? À, đúng rồi, chuyện trợ lý, "...Em đã suy nghĩ rồi, sợ rằng tạm thời không thể làm trợ lý cho chị. Nhưng mà cũng cám ơn..."
"Hừ, trợ lý, tôi không thuê nổi trợ lý như em."
Tôi nghe được trong giọng An Tâm mang theo ý giễu cợt. Mẹ ơi, cuối cùng tôi đắc tội với chị ở chỗ nào?!
Để làm dịu bầu không khí, tôi cười giả lả: "Thuê không nổi? Em rất rẻ, sao không thuê nổi..."
"Đến bây giờ em còn giả vờ với tôi?" An Tâm ngồi trên trường kỷ, hai chân bắt chéo, khoanh tay trước ngực, cằm hơi nâng lên, giọng nói vô cùng không khách khí.
Tôi cũng mất hứng, đại minh tinh được lắm, đại minh tinh có thể tức giận với người khác vô lý như vậy sao? Được rồi, nể tình chị là thần tượng của tôi, tôi nhịn! Tôi nén giận, hỏi: "Em giả vờ gì?"
"Đừng nói nhảm, em chụp bao nhiêu hình, đem hết ra đây đi." An Tâm dùng kiểu nói ra lệnh vô cùng cứng rắn.
Hả, trời ạ, không thể nào, An Tâm hoài nghi tôi chụp ảnh chị. Lửa giận vừa nén xuống lại cháy lên, "Dựa vào đâu chị nói như vậy, không có bằng chứng cũng đừng vu oan cho người khác."
"Được, em muốn bằng chứng phải không..." An Tâm nói chưa dứt lời đã đứng lên đi về phía tôi, không báo trước mở túi xách của tôi ra tìm kiếm bên trong.
Nực cười, tôi tùy ý để chị lục lọi, chị cũng không ngẫm lại, nếu tôi chụp ảnh thì tôi cũng đâu mang theo bên người, tôi đâu phải đầu heo.
Ai ngờ, giây tiếp theo, tôi trợn tròn mắt.
Trong tay An Tâm là điện thoại di động mà chị ném vào sông. Đúng vậy, là tìm được trong túi xách của tôi, xem ra tôi đúng là đầu heo.
"Em còn trộm điện thoại của tôi?" ánh mắt An Tâm tựa hồ muốn xuyên qua người tôi, "Nói cho cùng, em còn giấu tôi bao nhiêu chuyện hả?"
Tôi vốn đang xấu hổ, nghe xong lời này lập tức nổi giận, "Ai trộm, đây là tôi nhặt được. Chị có thể vứt chẳng lẽ tôi không thể nhặt?" tôi không sợ hãi nhìn thẳng An Tâm, bộ dạng hiên ngang.
"Tốt lắm...Tôi hỏi em, vì sao em gạt tôi chuyện không có bạn trai?" An Tâm lạnh lùng nhìn tôi, "Để tiếp cận tôi, làm trợ lý cho tôi, em tạo ra không ít lời nói dối nhỉ."
Hả...tôi như gà trống bại trận, lập tức im lặng, đối với vấn đề bạn trai này, đúng là tôi đã nói dối, mặc dù tôi và Vương Cáp Cáp thật sự là "hữu danh vô thực".
An Tâm thấy tôi cúi đầu không nói lời nào, càng xác định mình đã phán đoán đúng, bắt đầu lấn lướt: "Thời buổi này paparazzi thật lợi hại, đến tận đoàn phim để mai phục. Em dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận tôi để tìm được tin độc nhất vô nhị chứ gì! Xem ra, hình tôi bị chụp...đem lại cho em không ít tiền phải không...Hừ, đám trẻ con các người, tuổi còn trẻ không lo học hành, làm cái gì không làm, đi làm ba cái chuyện vụng trộm, nếu như ba mẹ các người biết được..."
Vụng trộm? Dám đụng đến ba mẹ tôi ? Tôi vừa nghe những lời này lập tức nổi giận, cãi lại: "Không biết ai làm mấy chuyện vụng trộm nên mới bị người khác chụp được."
"Em..." An Tâm chỉ tay vào tôi, phút chốc nghẹn lời.
Nhìn An Tâm giận đến run người, tôi hối hận không kịp. Tôi không cản nổi miệng mình, có vẻ tôi đã làm tổn thương người mình không muốn làm tổn thương nhất.
Ngay lúc An Tâm im lặng, điện thoại chị vang lên, đương nhiên là điện thoại mới. An Tâm nhìn màn hình di động, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
"...Không phải...Anh đừng tin mấy cái tin chó má đó...Anh ta chỉ là đóng chung với em...Hừ, xem ra vừa lúc cho anh lấy cớ...Anh sớm đã không tin em, chứ không phải đến bây giờ...Giải thích, giải thích, chẳng lẽ có mình em phải giải thích?" An Tâm hầu như rống lên câu cuối cùng, sau đó giận dữ ném điện thoại vào tường.
Hả, ngôi sao các người đúng là có tiền, có thể ném điện thoại đắt tiền như vậy.
"Nhặt đi, sao em không nhặt đi, chẳng phải em rất thích nhặt đồ của tôi sao?" đột nhiên An Tâm quay sang hét vào mặt tôi, "Đồ khốn, con mẹ nó, các người đều là đồ khốn, không ai tốt cả."
Tôi chán nản nhìn chằm chằm An Tâm, chị bị người khác chọc tức sao phải trút giận lên tôi. Dù chị là An Tâm, là đại minh tinh tôi thích nhất, cũng không được sỉ nhục tôi như vậy.
"Dù sao đi nữa, tôi cũng không chụp ảnh chị." tôi lạnh lùng nói ra một câu, không quay đầu rời khỏi phòng chị.
Lên "Toàn tâm toàn ý" nhìn một chút, đối với tin "vào khách sạn", người hâm mộ chia thành ba phe: một số người nói bản thân vô cùng thất vọng, đau lòng, cho rằng An Tâm phụ lòng họ; càng nhiều người chỉ trích paparazzi xuyên tạc sự thật, bọn họ nói rằng vẫn luôn tin tưởng An Tâm; còn một phe không bình luận, cho rằng đây là việc cá nhân của An Tâm, bọn họ chỉ quan tâm An Tâm đóng phim, ra tác phẩm mới.
Nếu như là tôi trước đây, không biết chân tướng sự việc, nhất định sẽ như đa số người hâm mộ, mắng chửi đạo đức nghề nghiệp của giới truyền thông, biểu đạt bản thân tin tưởng An Tâm %! Ha ha, ngẫm lại bản thân mình trước đây thật là buồn cười quá đi mất!
Vào web Tân Triều, trời ạ, một chuyên đề được tạo ra, liệt kê mười đại minh từng bị bắt gặp đi khách sạn!
Mấy thứ này...truyền thông đúng là sợ thiên hạ không loạn, nhấn vào các tin tức liên quan đến An Tâm, tin cập nhật mới nhất như sau, "Lưu Giai, đại diện của An Tâm cho biết, sẽ làm sáng tỏ việc này trong họp báo ngày mai..."
Ồ, Lưu Giai này đúng là quá lợi hại, chưa bao lâu đã có thể ứng phó rồi.
"Cốc, cốc, cốc!" tiếng đập cửa gấp gáp vang lên.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, đứng trước cửa là Lưu Giai. Chị không lo chuyện mở họp báo ngày mai đi, chạy đến chỗ tôi làm gì?
Theo phép lịch sự, tôi mời chị vào phòng, người này cũng không khách khí, mang túi Chanel, chân đi cao gót, thoáng chốc đã vào trong.
"Đây là An Tâm đưa cho em", Lưu Giai lấy một bức thư trong túi ra đưa tôi.
Tôi không hiểu nhận lấy, vừa mở ra, bên trong là một xấp tiền mệnh giá một trăm tệ. Do tôi ngốc hay trí nhớ không tốt mà quên mất An Tâm mượn tiền tôi? "Chị Lưu, đây là?"
"Còn không rõ sao? An Tâm không muốn gặp em nữa."