Tôi xin đoàn phim nghỉ một ngày, nằm trên giường khách sạn mê man. Đến lúc tỉnh lại, nhìn điện thoại di động đã là ba giờ chiều.
Thật kì quái, lúc ngủ mơ màng, tỉnh xong đột nhiên tôi hiểu ra rất nhiều việc.
Tôi nghĩ tôi đã "thần thánh hóa" An Tâm.
Nếu như tôi yên bình làm người hâm mộ An Tâm, chỉ biết chiêm ngưỡng chị thì sáng nay thấy Ruud Gullit bước ra từ phòng chị, lòng tôi sẽ không cảm thấy phức tạp như vậy. Không hy vọng sẽ không thất vọng, hóa ra, tôi lại có mong đợi không nên có đối với An Tâm.
Có khoảng cách là đẹp nhất, lời này rất chính khác khi dùng cho thần tượng và người hâm mộ. Vì vậy, tốt nhất tôi không nên làm trợ lý cho An Tâm. Lúc này mới nhận ra, hóa ra tôi luôn mong đợi một An Tâm hoàn hảo, trừ lúc này, trong mắt tôi cái gì của chị cũng tốt đẹp. Nếu như tôi càng đến gần chị sẽ phát hiện chị cũng có khuyết điểm và tôi không thể chấp nhận. Nếu tôi là người hâm mộ chị thì nên thưởng thức hào quang đại minh tinh chị mang lại, như vậy là tốt rồi.
Nghĩ thông suốt khiến tôi dễ chịu rất nhiều, tôi rửa mặt, đắp mặt nạ Vương Cáp Cáp chuẩn bị cho tôi.
"Ôi mẹ ơi!" Lâm Cường đứng ngoài cửa, cường điệu lùi một bước la lên: "Xấu không phải là lỗi nhưng dọa người khác sợ hãi là lỗi đó!"
Tôi muốn cười nhưng không dám cười vì còn mặt nạ trên mặt.
Lâm Cường vào phòng, mang theo một trái dưa hấu, "Nghe nói em bị bệnh?"
Trời ạ, người này đạo dưa hấu sao? Đến thăm bệnh mà mang dưa hấu.
"Không có, là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tôi và Lâm Cường chưa thân đến mức có thể vừa đắp mặt nạ vừa nói chuyện phiếm, vì vậy tôi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Chờ tôi rửa mặt xong, anh đã bổ dưa hấu xong xuôi hết, thuận tay đưa cho tôi một miếng, "Ừ, lần này vất vả cho em."
Tôi vừa giả vờ dè dặt ăn dưa hấu, vừa nịnh bợ nói: "Không vất vả bằng anh Cường, hai ba ngày lại mang vài thứ cho em, nào là vi tính, giày patin, còn có..."
Cắn vài ba lần đã ăn xong miếng dưa hấu, Lâm Cường rút khăn giấy trên bàn lau tay, "Đừng khách khí với anh, nói về quan hệ của anh với Cáp Cáp, bạn gái của Cáp Cáp cũng chính là..." ý thức được mình lỡ miệng, Lâm Cường cười giả lả cho qua, sau đó bất ngờ bồi thêm một câu. "Bây giờ anh nghĩ, con mắt tìm bạn gái của Cáp Cáp đúng là không tệ."
"Anh Cường, ý anh là trước đây anh thấy em không xứng với Cáp Cáp phải không?" tôi nghĩ mình không cần quá nhạy cảm để hiểu ra ý sâu xa trong câu nói này của Lâm Cường.
Tính cách Lâm Cường rất thẳng thắn, anh không do dự gật đầu, "Khi đó hội bạn bọn anh vừa nghe Cáp Cáp vì em mà từ bỏ giấc mơ làm biên kịch đều nghĩ em là kiểu đùa giỡn tình cảm người khác. Hôm đi ăn nọ em nói muốn đến đoàn phim làm việc, anh nghĩ em chỉ ham vui...Chứ sinh viên của Đại học P cao cấp sao chịu được khổ cực, chắc cũng "chơi thử" hai ba ngày sẽ đi."
Trời, trời ơi, tôi quên giả vờ dè dặt, dùng dưa hấu chỉ vào Lâm Cường, bất mãn nói: "Anh Cường, hóa ra anh nghĩ em là người như vậy! Là cái loại..."
"Là do trước đó anh không quen biết em mà!" Lâm Cường cắt ngang lời tôi, nói tiếp: "Thật sự anh không nghĩ em có thể kiên trì đến bây giờ, còn có thể hòa đồng với mọi người trong đoàn phim. Em không biết đó thôi, đạo diễn Tôn mấy lần hỏi anh tìm ra em từ đâu, nói rằng nhóc con em có tiền đồ."
"Thật sao? Đạo diễn Tôn nói vậy sao?" tôi biết tôi đã không kiềm chế được nét vui mừng trên mặt.
Lâm Cường cũng vui theo, anh nói: "Đúng vậy, đạo diễn Tôn còn nói chờ phim quay xong sẽ cho em thêm tiền thưởng."
"Ôi? Bao nhiêu, bao nhiêu?"
Lâm Cường giơ một ngón tay.
"Ơ, chỉ một trăm!" tôi than thở, mặt cũng "dài ra" theo.
Lâm Cường lắc đầu cười, "Thêm một số nữa."
"Ối!" tôi vui vẻ trở lại, người ngoài nhìn vào chắc nghĩ tôi được một triệu.
"Không ngờ em tham tiền đến vậy!" Lâm Cường cố ý dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi.
Tôi không thèm để ý anh ta, anh không hiểu, căn bản không phải bao nhiêu tiền. Nói đến làm việc, trước đây làm part time, tôi kiếm được còn nhiều hơn số tiền này, nhưng đó là trả theo giờ không phải lương.
"Đạo diễn Tôn còn nói tháng mười anh ta có phim mới quay ở Hàng Châu, muốn gọi em đến làm thư ký trường quay nhưng anh từ chối giúp em rồi....À, anh không nói em phải đi học, anh nói em không muốn đến tỉnh khác làm việc." Lâm Cường hào hứng nhìn tôi, "Nhưng anh nghĩ, đạo diễn Tôn sẽ lần nữa tìm em nói chuyện này."
Trước khi vào đoàn phim tôi đã nói với Lâm Cường đừng tiết lộ thân phận sinh viên của tôi, không ngờ anh luôn nhớ rõ. Nhưng tôi thật không ngờ đạo diễn Tôn quý tôi đến thế, thấp thỏm bất an hỏi: "Anh ta sẽ không sử dụng quy tắc ngầm với em chứ?"
"Ha ha...hahahaha..." Lâm Cường cười nghiêng ngả đến nỗi chảy cả nước mắt.
Tôi sa sầm mặt, chuyện này buồn cười vậy sao?
"Em nhìn lại em đi, bộ dạng trẻ con như vậy, ai mù mới có ý đồ biến thái với em." Lâm Cường chỉ vào tôi, vẫn tiếp tục cười.
Tôi sờ tóc ngắn sau gáy, nghiêm mặt nói: "Ý anh là Cáp Cáp bị mù?"
Lâm Cường nghe vậy sửng sốt, sau đó cũng nghiêm túc nói: "Không phải, Cáp Cáp nhìn người không bao giờ nhìn bề ngoài, chắc chắn nó phát hiện vẻ đẹp bên trong của em."
Đi chết đi, Lâm Cường chết tiệt, minh bao ám biếm (lời đẹp bên ngoài, bên trong có ý xấu), anh nghĩ tôi không hiểu à! Bà không nói với mấy người nữa, không để ý xem mấy người làm được gì? Tôi định đứng lên lấy MP trong túi, sờ soạng lại lấy ra điện thoại di động của An Tâm, ôi, tôi quên mang đi sửa mất rồi.
"Anh Cường, điện thoại di động rơi vào nước có thể sửa được không?" Tôi khởi động máy xem bị hư chỗ nào.
"Có thể sửa, đừng khởi động máy, mau tháo pin ra..."
Thôi xong, sao tôi ngốc thế này?!
Lâm Cường lấy điện thoại trên tay tôi xem xét, "Hư rồi, bị chập mạch...Không sao, trở về nói Cáp Cáp mua cho em điện thoại mới."
----
Xem xong bản tin CCTV, bao tử bắt đầu đấu tranh, tôi mới nhớ hôm nay chưa có gì ngoài miếng dưa hấu vào bụng. Tôi xuống lầu, tùy tiện vào một quán ăn bán món cay Tứ Xuyên, ba người nhóm An Tâm cũng đang ăn bên trong, ngồi nơi gần điều hòa trong cùng. Tôi dự định yên lặng chuồn ra, ai ngờ bị Mai tỷ bắt gặp, vì vậy phải giả vờ không thấy bọn họ, tìm một chỗ vắng người ngồi xuống.
Gọi một phần cơm cá sợi, vừa ăn vừa lẩm nhẩm, "Duy trì khoảng cách, duy trì khoảng cách..."
Ngẩng đầu nhìn thấy Mai tỷ đến quầy hàng mua vài chai nước, chị vô tình nhìn sang hướng tôi, tôi nhanh chóng cúi đầu cho một ngụm cơm lớn vào miệng.
Chưa đến năm phút tôi đã xử lý xong dĩa cơm, đứng dậy đến quầy thanh toán, muốn nhanh chóng rời đi.
"Đơn hàng của cô đã bị khách khác thanh toán rồi!" người bán hàng mỉm cười chỉ tay về phía An Tâm.
Theo lý, ít ra tôi phải đến nói một tiếng cảm ơn, thế nhưng...tôi rất bẽ mặt lén trốn ra, hầy~
Trở về phòng, lên giường nằm mở máy tính, đăng nhập vào trang "Toàn tâm toàn ý" đã lâu không ghé thăm.
Tôi yêu Hạ Thiên: Này, tiểu Trùng Tử ngủ đông thức dậy rồi à?
An An Tâm Tâm: Đúng vậy, còn hâm mộ không vậy, chị thấy em quên mất An lão đại rồi, đi theo soái ca nào rồi phải không?
...
Cân Thí Trùng: Các người có thể chấp nhận tình một đêm không?
Tôi yêu Hạ Thiên: Ồ, Tiểu Trùng Tử trưởng thành rồi, bắt đầu có hứng thú với các chuyện thế này sao?
An An Tâm Tâm: mặt sợ hãi, em làm "chuyện ấy" với soái ca nào hả???
Cân Thí Trùng: Không phải, ý em là...ví dụ người bên cạnh các người có tình một đêm, các người thấy thế nào?
An An Tâm Tâm: Không sao cả, tự do cá nhân mà!
Tôi yêu Hạ Thiên: Nếu như độc thân thì còn tốt nữa, nhiều khi từ tình một đêm thành tình nhiều đêm, ha ha ~~~
...
Đề tài nói chuyện trong phòng tán gẫu thay đổi rất nhanh, sau khi tôi im lặng, mọi người sẽ bắt đầu nói sang chuyện khác, ví dụ như gần đây An Tâm đang bận rộn việc gì, phải chăng đang quay phim mới, nói chung mọi người không bao giờ nói hết các chủ đề về An Tâm.
Ngày hôm sau không có nhiều cảnh quay lắm, mười giờ mới bắt đầu làm việc. Vì vậy tôi rời giường lúc chín giờ, trong lúc đang chậm chạp đánh răng trong nhà vệ sinh, miệng còn đầy bọt kem đánh răng, "Tôi yêu Hạ Thiên" điện thoại đến.
"Tiểu Trùng Tử, em đoán đúng lắm, hay em có nguồn tin ngoài lề nào?"
Tôi nghe xong không hiểu, "Chị nói gì vậy, tin ngoài lề gì?"
"À, em không biết sao, lên thử một trang web nào đọc tin tức đi, mọi người trong diễn đàn đang phát điên lên."
Tôi bất chấp trong miệng còn kem đánh răng, cúp máy, lập tức lên mạng, mở trang web Trendy.
Tin độc quyền: An Tâm và soái ca thần bí công khai thân mật ôm nhau vào khách sạn!!!
Hả, giật tít thế này, tôi kinh hãi nuốt phải một ngụm kem đánh răng vào bụng.