"Hữu Hữu, nghe điện thoại, nghe điện thoại đi... Em vứt điện thoại ở đâu rồi? Mau nghe điện thoại!!!"
Đây là nhạc chuông chị tự thu âm vào di động tôi, sau vài lần muốn cúp máy cuối cùng tôi cũng do dự đặt tay lên chữ "Nghe", đừng mắng tôi không có tiền đồ, tôi đã mắng mình ngàn lần trước đó rồi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi vì tham lam nghe giọng chị mà không bắt máy. Vài phút trôi qua, giọng nói kia vẫn không buông tha tôi. Cuối cùng, tôi mở mắt, nhấc tay trái lên.
"Gì chứ, mới giờ!"
Đúng vậy, tám giờ sáng, thời điểm mà những người đi làm đều đã lên xe buýt hay ngồi tàu điện ngầm, còn tôi vẫn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại này. Đây không phải lỗi của tôi, mọi người phải biết rằng, đối với những người như tôi, lúc này vẫn là thời gian để ngủ. Vậy mà tên to gan nào dám đến quấy nhiễu mộng đẹp của tôi thế này?
"Chị YOYO, mau lên mạng" giọng quỷ rống của Nhị Bân vang lên trong điện thoại.
Tôi biết nếu như không có chuyện gì quan trọng Nhị Bân cũng chẳng quấy rầy tôi, nhưng dù vậy tôi vẫn còn bực mình đây, "Đang khởi động máy... Hối cái gì mà hối, hối chết em đi. Nếu không có chuyện gì lớn, chị sẽ lột da em."
"Tiêu đề, chị YOYO, chị lên tiêu đề các trang web lớn kìa." Nhị Bân nói khàn cả giọng.
Tôi? Tiêu đề?
Nhẹ nhàng di chuột, nhanh chóng truy cập vào trang chủ kênh giải trí Tân Triều. Đập vào mắt tôi là hai dòng tiêu đề của bản tin trên trang web.
"XXX chính thức thông báo thay đổi người đại diện!"
"Tin độc quyền: ảnh đế XXX đã bí mật lập gia đình từ năm trước!"
Còn đang say rượu, nhìn đến hai tiêu đề này, thoáng chốc tôi đã tỉnh táo trở lại. "Chị YOYO, chị nói..." tôi không để ý đến âm thanh quỷ rống của Nhị Bân bên tai, tắt điện thoại, nhìn vào màn hình máy vi tính nửa ngày.
"Chà, ha ha..." tôi cười chảy cả nước mắt. Đoán rằng không lâu nữa ắt hẳn các phóng viên sẽ bắt đầu khủng bố điện thoại, tôi nên tắt máy sớm chút để thanh tĩnh.
Chuyện anh chàng ảnh đế này kết hôn tôi đã biết, không may tôi từng bị phóng viên chụp phải khi nửa đêm ra vào "khu nhà cao cấp" của anh, cho nên...không cần nhấn vào nội dung tôi cũng có thể đoán được bên trong nhất định có một danh sách bạn gái của anh, mà tên tôi thể nào cũng được cho vào.
Đương nhiên không vì bài báo thế này mà Nhị Bân không sợ tôi "lột da" mà dám đánh thức tôi, bởi vì tôi chỉ là chút gia vị trong đó thôi (yếu tố phụ).
Không sai, tôi chính là diễn viên của bài báo đầu tiên.
"Hừ...Chị có cần phải làm lớn chuyện vậy không?!" đóng "cuốn sách nhỏ" đáng yêu lại, tôi ngửa ra phía sau, chán nản ngã vào giường.
"Không cần tôi nữa thì gọi điện báo một tiếng, đến nhanh đi nhanh, cần gì phải "chính thức thông báo" cho truyền thông? Thông báo cho ai nghe đây, cho tôi sao? Chúng ta quen biết mấy năm nay, ấy thế mà chị phải làm đến mức này sao?" Bởi vì đã tắt di động nên tôi chỉ có thể nhắn một đoạn tin MSN cho chị như vậy. Tuy tôi biết tất nhiên lúc này chị sẽ không lên mạng, nhưng cũng chẳng sao cả.
Người ta thường nói đen tình thì đỏ bạc, nhưng Hữu Hữu à, bây giờ còn lại gì đây? Cơn say rượu khiến tôi đau đầu, không kiềm được tự chế giễu chính mình. Sau đó, tôi dụi hết nước mắt lên tấm chăn.
Trong lúc vô số phóng viên tìm tôi khắp Bắc Kinh, tôi đã yên vị trên máy bay đi Sanya (Tam Á). Đúng vậy, bị người yêu kiêm nghệ sĩ mình quản lí bỏ rơi, tôi quyết định không dùng rượu mua say bản thân nữa. Tôi muốn tìm một bầu không khí mới, tôi muốn hưởng thụ ánh mặt trời, sóng biển, bãi cát...
"Cô bé, mới thất tình nên một mình giải sầu phải không!"
Trán tôi nổi lên ba đường đen, bộ sau đầu tôi có ghi hai chữ "thất tình" to tướng à? Quay đầu lại, hóa ra là một người phụ nữ trung niên. Vốn định phủ nhận nhưng không biết vì sao tôi mở miệng nói ngay: "Đúng vậy, không phải thất tình không mà công việc cũng không có."
Không biết có phải thấy tôi đáng thương quá hay không, bà dì này liền nói: "Đừng buồn, là do bạn trai cháu không có mắt, có muốn dì giới thiệu bạn trai mới không?" Trời ạ, hóa ra phụ nữ tuổi này đều thích nói những chuyện thế này. Nhìn dì ấy hăng hái giới thiệu "hàng tồn", tôi tự hỏi nếu nói với bà tôi bị một cô gái bỏ rơi, không biết bà sẽ phản ứng thế nào? Nghĩ vậy tôi bật cười.
"Được rồi, nhìn cháu buồn bực thế này, chắc chắn không phải khách du lịch." bà dì hăng say nói.
Thật sao, mặt tôi vẫn còn buồn bực sao?
"Dì à, hiện giờ cháu đang tìm việc, dì nghĩ người ta có chọn cháu không?" Không biết vì sao ở cùng bà dì này lại khiến tâm trạng tôi dần tốt lên.
"Ôi, cô gái nhỏ này nghĩ vẫn chưa thông sao. Công việc có thể tìm được thôi, mà này, cháu làm nghề gì vậy?"
Tôi do dự chốc lát, nên nói thế nào đây? Người bình thường hay hiểu lầm về môi trường làm của chúng tôi, đừng nói người bình thường, ngay cả ba mẹ tôi cũng vậy...
"Đừng nhắc về nó nữa, cháu muốn đổi nghề."
"À, vậy là cháu không thích công việc cũ?" Bà dì này thật sự có tiềm năng làm phóng viên nha.
"..."
Công việc cũ, thích? Không thích? Ngay cả tôi cũng không rõ. Nhưng tôi biết lý do tôi bước vào nơi đấy là vì một người, không sai, chính là vì chị. Mà lần đầu tiên biết đến chị là vào mùa hè của hơn mười năm trước.
Mùa hè năm ấy, tôi mười bốn tuổi, đang học năm nhất ở một trường trung học trọng điểm.
Đúng vậy, tôi đã nhảy một lớp khi còn học sơ trung. Mọi người đều nói tôi là thiên tài, chỉ có tôi biết, tôi không phải. Nhiều người "lầm tưởng" như vậy, hơn nửa phần là do ba mẹ tôi. Khi người lớn hỏi ba mẹ tôi học tập chăm chỉ ở nhà ra sao, ba mẹ tôi sẽ cố ý "vờ trách mắng": "Đứa nhỏ này chẳng chăm chỉ gì, suốt ngày ở nhà xem TV, nói mãi cũng không nghe."
Chỉ cần đơn giản như thế, kết quả, từ năm đầu tiên, biệt danh "thiên tài" này đã được dán lên đầu tôi.
Tôi thừa nhận tôi thích xem TV, nhưng sau khi xem xong, tôi sẽ chăm chỉ học bài. Khi đó, tôi cũng trưởng thành sớm, hoặc có thể nói là "giả vờ trưởng thành", tóm lại, tôi lười giải thích với người khác.
Trong mắt người khác, tôi lúc nào cũng là người "không sao cả", tựa như không quan tâm chuyện gì. Nên cả năm đầu tiên, tôi ước gì nó trôi qua thật nhanh.
Cho đến khi....
Hạ Thiên (mùa hè) xuất hiện.
Hạ Thiên (mùa hè) không phải mùa, là tên một người.
Nếu dùng từ ngữ bây giờ để nói, cái tên "HạThiên" này nằm trên tiêu đề của vô số tạp chí giải trí.