Những tưởng nó đi một phút là về, ai ngờ đã phút trôi qua mà vẫn không thấy nó, con bạn đâm ra lo lắng (Ec, má ơi, đi thám thính mà làm như chạy đi rửa tay, mới có phút – Xẹt!!! – Dạ em im). Suy nghĩ một hồi khoảng s, Bình quay qua nói với hắn – là Phong đó:
-Anh có thể cho em… à cho tui (ngay khi nhận được bom bi từ mắt Phương, Bình phải sửa xưng hô lại) một nhân viên phục vụ phòng nữ ngay bây giờ không, càng nhanh càng tốt á.
-okie, được mà. Nhóc con được s đi
Phong nói, sau đó nhấn nút yêu cầu bộ phận phục vụ phòng cử ngay nhân viên lầu đi vào. Khi cô nhân viên bước vào thì người choáng toàn tập. Đây mà là đồng phục nhân viên phục vụ sao? Hầu như ai ai cũng biết nhân viên phục vụ khách sạn là mang áo váy dài qua đầu gối, vừa tạo ra được sự đồng nhất, chuyên nghiệp, lại xây dựng được hình ảnh đặc trưng cho nhân viên. Hơn nữa, đồng phục nhân viên nữ có thể tôn tạo thêm vẻ đẹp của họ, vừa nhã nhặn, lịch thiệp mang phong cách phục vụ chuyên nghiệp, lại lịch sự, nhẹ nhàng.
Vậy mà “bà cô trẻ” đang đứng trước mặt cô gái và chàng trai này lại diện một chiếc đồng phục đã tự chỉnh sửa, váy ngắn trên đầu gối một gang tay. Nhìn chẳng giống là phục vụ, giống đi “câu cá” hơn. Trang điểm loè loẹt, môi đỏ má hồng, nước hoa nồng, toàn để kích thích người đối diện. Bình thấy thì sững sờ, tuy cô vẫn hay mặc jean ngắn ở nhà, nhưng Bình biết lựa nơi lựa chốn mà mặc. Chưa khi nào Bình mặc đồ ngắn như thế ngoài nơi công cộng. Tuy vậy “an toàn con bạn là số ” , “trí tò mò của chính bản thân là trên hết”, cô đành ngậm ngọt nuốt chua mà kéo cô phục vụ kia vào phòng tắm để đổi đồ. Thay xong, Bình chạy vèo ra khỏi phòng, chỉ chào mọi người một câu “tui đi đây” “tao đi đây Phương, mày đợi tin vui đi”. Sau đó Bình nháy mắt, phất tay và biến mất sau cánh cửa.
Mọi việc diễn ra vỏn vẹn trong vòng s, nhưng đôi chân đó, làn da đó, nụ cười đó, tiếng nói đó, ánh mắt đó, bàn tay đó, thân ảnh đó, mái tóc đó, đã được một ống kính thu vào, không hề bỏ sót bất kì chi tiết nào. Nhẹ nhàng, thầm lặng, dịu dàng, ấm áp, “hình bóng em đã dần khắc sâu vào tâm trí tôi, căn gác trống trong tim tôi dần đã có em ngự trị, ngày qua ngày hình bóng ấy lại càng rõ ràng hơn, và có lẽ….” – con tim Tự đã thổn thức khi thấy hình ảnh của Bình, nhưng chỉ sau này khi đã biết bản thân yêu Bình, Tự mới có thể thốt lên được. Còn bây giờ đối với Tự đó là một căn bệnh “Chuyện gì thế này, thật bực mình!!!”
Và cũng s sau đó, phòng nhân sự đã đuổi việc một nhân viên, cửa sau của khách sạn có một “thiên thần” đang khóc lóc. Mọi người đi qua đều tự hỏi
“Ôi, em - thiên thần hay ác quỷ?
Tự phương nào đã đến với đời anh
Anh không xứng, anh thật sự không xứng
Xin em đừng đến với đời anh”
-Sour hứng tác -
Bình sau khi chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại, thì vội lấy tay để lên ngực, trấn an con tim mình
“Tim ơi tao xin mày đừng đập
Đừng đập như thế tội nghiệp tao
Hơi thở dồn dập và gắt gao
Tim ơi vì tao mày đừng đập”
-Sour hứng tác -
Bình gần như không kiểm soát được nhịp tim của mình. Chỉ cần tưởng tượng ra anh Tự sẽ thấy cô trong bộ dạng thế anh, “anh ấy sẽ nghĩ gì?” “anh ấy thấy như thế nào?” “…” sau khi tự hỏi bản thân nhiều lần, câu hỏi cuối cùng cũng vang lên “Nhưng anh ấy là bạn trai của chị An, con tim mày sao thế vậy Bình?”. Một nụ cười buồn trên gương mặt Bình. Hít lấy một hơi thật sâu, Bình thay đổi ánh nhìn, kiên quyết (phải đi “cứu” Quyên mà).
-Cốc, cốc, cốc – Tiếng gõ cửa vang lên, tâm trạng của người trong và ngoài cánh cửa như thế giới.
-Cốc, cốc, cốc, Ai gọi đó. Tôi là thỏ, nếu là thỏ cho xem tai, nếu là nai cho xem gạc, nếu là hạc cho xem chân, nếu là trăn cho xem lưỡi, nếu là….. Dạ có việc gì không ạ? – Bé Mai nín vì thấy Bình.
Trông Bình hiện giờ khá là cute với bộ “váy” ngắn của cô phục vụ lúc nãy, bị Mai nhìn không chớp mắt, Bình thấy hơi ngượng. Đang bối rối chưa biết phải nói lý do gì thì Bình nghe giọng của con bạn mình:
-Ê, mày có chịu thua không? Tao nói nãy giờ mà không nghe. Thua đi mày
Bình nghe mà cứ tưởng nó đang bị chuyện gì, gặp thêm bé Mai đang ăn mặc như thế nên đâm ra lo lắng. Bình chạy ào vào, làm cho Mai cũng bất ngờ. Vừa vào tới nơi, Bình thấy một cảnh tượng khiến cô muốn đốt cháy một toà nhà. Mắt nhìn xa xăm, tay siết chặt, một câu nói nhẹ nhàng được phán ra:
- đứa mày đang làm cái gì?
đứa Trung và Quyên đang làm gì mà khiến Bình điên lên như vậy? Tại sao Bình lại điên lên.