Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tràng gõ cửa giải cứu tâm tình thiếu chút nữa vỡ tan mất của tôi, tôi lau nước mắt đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là Thái Thanh Hứa nãy đi rồi giờ quay lại.
“Tùng Viễn, anh sao vậy? Anh với cha anh…” Cậu ấy dừng lại một chút, cẩn thận nói, “cãi nhau với cha à?
Tôi lắc đầu, có chút lúng túng xoa xoa mắt: “Sao em trở lại?”
“Em…em nghĩ cả một đường, ” cậu ấy có chút ngượng ngùng nói, “Xuân này anh về Quế Lĩnh đón tết cùng em được không? Đưa thúc công trở về nữa, chúng ta là người một nhà.”
“Ai là người một nhà với em chứ!” Tôi chính là người ngoài.
“Tùng Viễn, ” cậu ấy vò đầu bứt tai nửa ngày, “Em thích anh, em muốn làm người một nhà với.”
Cứu tôi! Tôi quả thực muốn bật cười, đây là cái gì, đây là tỏ tình sao?
“Ôi, anh đừng cười nữa… anh cười cái gì!” Thái Thanh Hứa lo lắng.
“Ha ha ha ha…”
“Không cho cười, không cho cười! Bây giờ anh phải trả lời em mới đúng!” Cậu ấy mặt dày nói tiếp.
“Em cứ vào trong nhà đã rồi nói tiếp, ngốc.” Tôi cũng không muốn đứng ở cửa thảo luận chuyện như vậy!
Sau đó, tôi cùng Thái Thanh Hứa về Quế Lĩnh đi. Trở lại nơi tôi yêu thích cực kỳ khiến tâm trạng tôi trở nên phức tạp.
Bên trong.
Tết xuân tới gần, những người dân ra ngoài làm thuê đều đã trở về, xóm núi trở nên náo nhiệt đầm ấm. Từng nhà đều vì ngày lễ mà bận rộn, tôi cũng giúp bác gái làm vằn thắn, cùng bác trai làm bánh tết. Đường thúc công dẫn tôi đi gặp rất nhiều họ hàng thân thích Tằng gia, tôi thật là có chút nhận không nổi một lúc quá nhiều nhiệt tình của người trong tộc. Thái Thanh Hứa thường lén lút “trộm” tôi đi, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh tham quan dân cư và khu nhà cổ. Những căn nhà cổ kính đó gần như không còn người ở, chúng tôi dùng danh nghĩa đi tham quan mua biết bao đồ tết về…
“Tùng Viễn, Tùng Viễn, em rất muốn năm mới đến mau. Chờ trở về thành phố S, em và anh sẽ ở cùng nhau sao?”
“Đồng chí Tiểu Thái, tiến triển quá nhanh rồi.”
“Ôi… em rất muốn nói cho ông nội biết, ta cảm thấy ông nhất định sẽ chấp nhận chúng ta!”
“Em đừng có suy nghĩ hành động nóng vội, vẫn là từ từ đi, chúng ta ngày tháng sau nayc còn dài.”
Bầu không khí vui vẻ của ngày tết hòa tan phiền muộn mấy ngày trước của tôi, nhìn mọi người ai nấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ, bỗng cảm thấy bản thân thực sự là tự tìm phiền não.
Bao nhiêu năm trước, những người trong hình đón mùa xuân, mọi người cũng giống như tôi bây giờ, cười vui vẻ cùng người nhà bạn bè ngồi chung một chỗ. Bất luận sau này thế nào, ít nhất bọn họ đều từng thực sự sống. Có đau khổ, tiếc nuối và vết thương sau này, nhưng nhất định cũng có những hạnh phúc niềm vui họ trân trọng mà tôi không hề biết. Cuộc đời của bọn họ là do chính bọn họ trải qua, bất luận gian nan hay không, làm sao đến phiên tôi một người ngoài nhiều lần thổn thức cảm thán đây.
Ông nội tôi nửa đời trước, từng ra ngoài học, từng lên phía Bắc học, trải qua mười mấy năm chiến tranh và rung chuyển; nửa đời sau ông nhận nuôi con của người kia, vứt bỏ thân phận bản thân dùng tên của đối phương làm một công nhân, cuối cùng cô độc mà chết trong một đêm đông lạnh giá.
Cuối năm, tôi đem ba tấm hình cũ và lá thư đó cùng chôn vào mộ ông. Cuối cùng tôi cũng không khắc gì lên bia mộ của ông cả, cả đời này tôi không biết ông có từng hối hận hay đau đớn, từng khóc hay cười. Nhưng tôi nghĩ, cuộc đời của ông đã hoàn toàn ở lại quá khứ, không cần người đời sau tổng kết và cảm thán.
Đoạn chuyện xưa truy tìm này, chấm dứt ở đây.
Làm bánh tếtMua sắm đồ tếtHạ Xưa có đôi lời:
Chuyện xưa đã khép lại, truyện cũng đã kết thúc. Hôm nay cũng là ngày cuối năm. Rất may là đã hoàn thành bộ truyện trước thềm năm mới. Chuyện cũ để lại ở phía sau.
Cảm ơn các bạn đã đồng hành và yêu thích bộ truyện này. Ủng hộ Hạ Xưa và cho Hạ Xưa động lực.
Chúc các bạn gạt hết muộn phiền của năm cũ bước vào một năm mới an khang mạnh khỏe. Chúc các bạn đọc luôn sống trong niềm vui vẻ.
Bộ truyện này với Hạ Xưa thật sự có rất nhiều ý nghĩa. Thái Thanh Hứa và Tằng Tùng Viễn chắc chắn sẽ hạnh phúc. Ông Diệc Tuyền và ông Đại Viễn cũng đã gặp nhau ở một thế giới khác. Không còn tiếc nuối, không còn đau thương.
Hạ Xưa tin là vậy.
Thực ra Hạ Xưa đang học tiếng Trung, mới học tháng thôi. Hi vọng ngày nào đó sẽ học giỏi đủ để có thể làm những gì Hạ Xưa thích.
Giờ thì tạm biệt và hẹn gặp lại các bạn trong những truyện sau nhé.
//